Lưu Thanh Tùng đỡ trán, vạn nhất thật sự là trúng độc, chuyện này lại thành khó nói!
"Như thế nào mới có thể xác định ra là loại độc dược nào?" Hà tự chính tạm thời vứt đi tạp niệm, đem lực chú ý đầu nhập vào trong vụ án, với hắn mà nói, không có chuyện nào quan trọng hơn so với phá án.
"Căn cứ vào toàn bộ biểu hiện bên ngoài của thi thể, ta hoài nghi là hung thủ dùng ô đầu giết người. Bởi vì chết do ô đầu, thi kiểm không tìm được triệu chứng đặc thù, triệu chứng chết do nghẹt thở tương đối rõ ràng. Căn bản tra không ra, cho nên ô đầu có thể nói là thuốc hay cho việc giết người." Nhiễm Nhan đáp.
Lưu Thanh Tùng lau mồ hôi trên thái dương, "Thuốc hay? Ngươi đây là đang nói đùa sao?"
Nhiễm Nhan nhàn nhạt nói: "Ta nói chính là sự thật."
"Nói như vậy, chỉ cần trúng độc ô đầu, liền tra không ra nguyên nhân chết?" Hà tự chính không cam lòng truy vấn.
"Cũng không phải." Nhiễm Nhan duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên phần ngực bụng của thi thể, "Nếu may mắn, mổ khoang bụng ra, có khả năng sẽ tìm được bã thuốc trong dạ dày, niêm mạc cùng màng đệm có thể có điểm xuất huyết. Bất quá độc tính tàn lưu của ô đầu rất dễ bị khí hủ thi phá hư, nếu giải phẫu trễ, căn bản nghiệm không ra độc tính."
Với điều kiện ở Đại Đường này, mặc dù giải phẫu cũng không thấy có thể nghiệm ra là độc ô đầu, cho dù Nhiễm Nhan có thể làm ra Ethanol 99.5%, cùng với tất cả đồ vật dùng để kiểm nghiệm độc tính, Đại Đường không ai hiểu loại báo cáo kiểm nghiệm này thì cũng phí công. Mà cái gọi là dùng ngân châm nghiệm độc, cũng không thể nghiệm ra tất cả các loại độc, bản thân chỉ dựa vào vận khí.
"Hà tự chính không ngại thì xuống tay từ manh mối trên người Đậu Tứ Nương, tỷ như cái dấu tay này. Cá nhân ta cho rằng, dấu tay cỡ này không quá giống của nữ tử. Căn cứ vào lời khai của thị tỳ Thược Dược bên người Đậu Tứ Nương, nàng ta vẫn luôn ở cùng Đậu Tứ Nương, chỉ là sau khi mặt của Đậu Tứ Nương có chút khác thường, mới ra cửa gọi gã sai vặt tới yêu cầu một chén canh giải nhiệt." nửa mặt của Nhiễm Nhan bị khẩu trang che lấp, âm thanh phát ra hơi trầm đục, nàng thấy Hà tự chính gật đầu, liền tiếp tục nói: "Nếu cân nhắc lời khai của nàng ta, nàng ta nói, đứng dậy tìm gã sai vặt yêu cầu một chung canh giải nhiệt, quay lại mới thấy mặt nương tử đổ máu, Hà tự chính không ngại thì tìm gã sai vặt xác nhận một chút, thời gian Thược Dược rời đi đến tột cùng là bao lâu, có đủ cho người khác xông vào tập kích Đậu Tứ Nương hay không."
"Nói như vậy, Hiến Lương phu nhân không có bất luận hiềm nghi gì sao?" Hà tự chính phục hồi lại sau chấn động từ chuyện nghiệm thi, nhìn Nhiễm Nhan với vẻ tìm tòi nghiên cứu.
Nhiễm Nhan tự biết là Đại Lý Tự không có khả năng để cho nàng giải phẫu thi thể Đậu Tứ Nương, nên cởi bao tay ra ném vào trong rương, nghe thấy lời này của Hà tự chính, liền đáp: "Có thể cho phép ta hỏi Hà tự chính mấy vấn đề không?"
Hà tự chính gật đầu nói: "Có thể."
"Phá án nằm ở chỗ động cơ, nắm giữ động cơ giết người thì cũng coi như tỏa định hung thủ, không biết Hà tự chính cho rằng động cơ giết người của Hiến Lương phu nhân là cái gì?" mắt Nhiễm Nhan nhìn thẳng hắn.
Hà tự chính cũng coi như cầm quyền sinh sát, giám trảm không biết bao nhiêu lần, giờ phút này lại cảm nhận được một loại áp lực từ trên người Nhiễm Nhan, "Việc này...cần tiến hành điều tra thêm."
"Nhân chứng vật chứng thì sao?" Nhiễm Nhan thấy quan viên bên cạnh muốn mở miệng trả lời, cười khẽ một tiếng, "Nhân chứng chắc không phải là Thược Dược đi? Vật chứng là bao phấn kia? Thược Dược kia, có hiềm nghi mạnh hơn so với bất kì ai, để cho nàng ta ra làm nhân chứng, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ? Còn về bột phấn, ta đến giờ còn không biết bên trong trộn lẫn là độc gì, nhưng Đậu Tứ Nương là ngộp thở mà chết, nếu không phải bị người bịt đến ngộp chết, thì là uống độc dược, không biết là bột phấn có thể bịt người ta tới chết, hay là uống chết?"
Những lời sắc bén này làm ba quan viên của Đại Lý Tự á khẩu không trả lời được, nếu Nhiễm Nhan lúc này không nói, bọn họ cũng không phải là không thể nghĩ ra, có điều là cái nương tử, trong thời gian ngắn ngủi đã thẳng thắn như vậy, thật sự làm cho bọn họ có chút xấu hổ.
"Hay!" Lưu Thanh Tùng vỗ tay một cái, phát hiện ánh mắt mọi người đều tụ tập lên người hắn, liền lập tức sửa lời: "Phân tích rất hay!"
Nhiễm Nhan thu thập thùng dụng cụ xong, Hà tự chính lập tức phất tay lệnh cho ngục tốt tới hỗ trợ xách lên.
"Đa tạ." Nhiễm Nhan hơi khom người với Hà tự chính. Nàng biết, kỳ thật Hà tự chính đã sớm nhìn ra thân phận của nàng, nhưng không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, lại không vạch trần, hơn nữa đối với những câu sắc bén của nàng cũng không tức giận, nên mới nói lời cảm tạ hắn.
Hà tự chính nhàn nhạt cười nói: "Khách khí." Dứt lời sai người dẫn Lưu Thanh Tùng cùng Nhiễm Nhan ra khỏi đình thi quán.
Hà tự chính theo sau bước ra, đứng dưới hiên cửa nhìn xe ngựa rời đi, tâm than, chẳng trách có thể trấn được Trường An Quỷ Kiến Sầu sát khí tận trời, thật đúng là kỳ nữ.
"Hà tự chính, ta phải lập tức báo việc này lên trên, đi trước một bước." một nam tử trung niên trong quan phục xanh lục ở sau lưng Hà tự chính chắp tay nói.
"Trương Ngự Sử xin cứ tự nhiên." Hà tự chính cũng chắp tay nói.
Chức quan của Trương Ngự Sử kỳ thật là giám sát ngự sử, mà không phải là người của Đại Lý Tự.
Ngự Sử Đài chia làm ba viện, một là Đài viện, chủ yếu chưởng quản chuyện uốn nắn quan viên, thúc đẩy thẩm vấn bên hình ngục; hai là Điện viện, chưởng quản toàn bộ quan viên trên triều, kiểm soát nghi thức; ba là Sát viện, chưởng quản chuyện phân sát, tuần án các quận huyện, trông coi hình ngục, tu chỉnh triều nghi, giám quyết tù nhân v.v.
Chức ngự sử thì Đài viện phẩm cấp tối cao, Điện viện đứng thứ hai, mà Sát viện có phẩm cấp thấp nhất, chuyện cần phải quản lý vừa tạp nham vừa rộng, cũng có quyền buộc tội đủ loại quan lại, cho nên dù chức quan của Trương Ngự Sử thấp hơn Hà tự chính, Hà tự chính cũng không muốn lơ là hắn.
Trương Ngự Sử xoay người lên ngựa, đội nắng hè chói chang phi nhanh về hướng đường Chu Tước.
Lúc đó Lưu Thanh Tùng vừa đẩy mành nhìn ra phía ngoài, liền cảm thấy một cơn gió nóng cuốn qua.
"Ể?" Lưu Thanh Tùng thò hết nửa người ra khỏi khung cửa sổ bé tí, nhìn chằm chằm bóng người đi xa dần kia một lúc lâu.
Nhiễm Nhan đang khảy khối băng trong bát đồng khắc hoa, ngước đầu nhìn thấy tư thế của Lưu Thanh Tùng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc hiếm thấy. Cửa sổ xe kia cực nhỏ, nhỏ hơn cả miệng của cái chậu bình thường, vậy mà hắn có thể chui ra, còn thoải mái rụt trở vô.
"Ngươi, đây là biểu tình gì đây?" Lưu Thanh Tùng quay đầu lại bị biểu tình của nàng dọa một cái, lập tức rúc vào một góc xe ngựa, "Ta nói Nhiễm pháp y, ta nhìn quen ngươi mặt than, ngẫu nhiên có biểu tình làm ta có chút sợ."
Nhiễm Nhan đen mặt, nàng vẫn luôn biết Lưu Thanh Tùng gầy đến mức có thể bị gió cấp 4 thổi bay, lại không nghĩ hắn thật sự là cái cây gậy trúc, "Ta cảm thấy cái cửa sổ đó dù có khoét ra rộng gấp đôi, Tiêu Việt Chi cũng chưa chắc chui qua nhẹ nhàng."
Lưu Thanh Tùng nhướng đuôi mắt nhìn nàng một cái, cũng không tiếp tục cái đề tài này, "Trước tiên không nói cái này, ta vừa mới nhớ ra người nọ là ai rồi!"
"Người mới cưỡi ngựa chạy qua kia?" Nhiễm Nhan nói.
Lưu Thanh Tùng gật đầu, "Mới vừa rồi ta ở đình thi quán gặp qua hắn, là một trong hai quan viên đứng bên cạnh Hà tự chính, lúc ấy ta chỉ cảm thấy hắn quen mắt, bất quá quan viên cả triều ta quen mắt nhiều, nên không để ý. Vừa mới thấy tư thế cưỡi ngựa kia của hắn, ta đột nhiên nhớ tới trước kia đã gặp qua hắn, người kia không phải quan viên Đại Lý Tự, mà là người của Ngự Sử Đài."
"Ngự Sử Đài?" Nhiễm Nhan nhíu mày.
Buộc tội đủ loại quan lại là chức trách hạng nhất của những người này, khiến cho quan viên triều đình cùng người nhà quan viên đối với họ đều không có cái ấn tượng gì tốt. Tam viện ngự sử này vì trong sạch của quan viên, tuy phẩm cấp không cao, nhưng uy quyền rất nặng, cho nên tuyển quan viên nhất định phải thanh chính ngay thẳng. Nhưng Nhiễm Nhan thì cho rằng, với chức trách như vậy, thân là ngự sử quan trọng nhất chính là phải có một trái tim nhiệt tình yêu thương bát quái.
"Chuyện ta nghiệm thi chỉ sợ bại lộ." Nhiễm Nhan rũ mắt. Chuyện này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến Tiêu Tụng, nhưng cũng không đến mức quá nghiêm trọng, dù sao nàng cũng coi như bị động cuốn vào việc này, làm một vài chuyện, chỉ vì rửa sạch oan khuất cho mình.
Hai người đang trầm mặc, đỉnh xe hơi trầm xuống, từ khe hở bức màn vừa mới bị Lưu Thanh Tùng cuốn lên, vèo một tiếng, một tờ giấy xếp hình chim én được ném vào.
Lưu Thanh Tùng đột nhiên thò người ra.
Nhiễm Nhan nhặt tờ giấy lên, chỉ nghe Lưu Thanh Tùng than thở: "Oa, đại hiệp, ngươi mặc màu đen như vậy không nóng sao?"
Sau đó "Ối" một tiếng, rồi không có sau đó nữa.
"Làm sao vậy?" trong lòng Nhiễm Nhan hơi căng thẳng, cho rằng Lưu Thanh Tùng bị người một đao cứa cổ, vội vàng duỗi tay kéo hắn vào trong.
Lưu Thanh Tùng choáng váng xoa trán, chỉ chốc lát sau chỗ đó u lên một cục lớn, mơ hồ còn có thể thấy rõ hình dạng hơi dài, nhìn như là chuôi kiếm hoặc vỏ kiếm.
"Ta cảm thấy, ngươi với Tang Thần thật đúng là...." Nhiễm Nhan nhất thời nhớ không nổi từ gì để miêu tả. Nghe ý tứ vừa rồi của Lưu Thanh Tùng, có thể là gặp ám vệ, người ta đã che mặt, đương nhiên là không muốn bại lộ thân phận, Lưu Thanh Tùng lại ồn ào giữa đường, chẳng trách bị gõ cho một gậy.
Nhiễm Nhan cũng không để ý đến hắn, mở tờ giấy trong tay ra.
Chữ viết thanh tuấn phiêu dật bay vào mắt, Nhiễm Nhan càng nhìn chân mày càng nhíu lại, đọc xong, liền thả tờ giấy vào trong bát băng, nét mực màu đen tan thành từng đóa hoa vào trong nước đá.
"Viết cái gì vậy?" Lưu Thanh Tùng vội vàng dùng tay xách ra, chữ viết bên trên đã mơ hồ.
"Có người muốn xuống tay với ta." Thanh âm Nhiễm Nhan phát trầm, lập tức giương giọng nói với xa phu: "Tăng tốc độ hồi phủ."
Xa phu ứng tiếng, tốc độ nhanh hơn chút.
"Lý Thái?" Lưu Thanh Tùng dùng khẩu hình hỏi.
Nhiễm Nhan gật đầu.
Biểu tình của Lưu Thanh Tùng cũng trở nên nghiêm túc, hắn theo Tiêu Tụng đuổi bắt Tô Phục nửa năm có thừa, đương nhiên quen thuộc thân hình của Tô Phục, người kia vừa rồi mười có tám chín phần là hắn.
"Ngươi cùng Tô dược sư thực sự có một chân a?" Lưu Thanh Tùng mang vẻ mặt bát quái nhỏ giọng nói: "Bằng không hắn như thế nào sẽ phản chủ, tự mình tới báo chuyện này cho ngươi."
Nhiễm Nhan mặt vô biểu tình nhìn hắn chằm chằm, thẳng đến khi cả người Lưu Thanh Tùng tê dại, hắn mới rụt rụt cổ, "Ta cùng hắn có một chân còn không được sao?"
"Phải không?" Nhiễm Nhan dùng ngón tay quậy nát mảnh giấy đã mềm ra, sau đó móc khăn ra thong dong lau khô tay, bổ sung một câu, "Tô dược sư chà đạp bản thân như vậy, quá là làm người tiếc nuối."
"Ta sâu sắc cảm thấy, thánh thượng thật sự anh minh, nên phái Cửu Lang ra ngoài." Lưu Thanh Tùng nói.
Nói giỡn thì nói giỡn, nhưng trong lòng Lưu Thanh Tùng một chút cũng không thoải mái.
Thẳng đến khi xe ngựa đi vào bên trong phủ, mới thoáng thả lỏng một hơi.
Nhiễm Nhan tắm gội xong, ngồi hóng mát ở dược phòng trong phủ. Đây là phòng Tiêu Tụng đặc biệt làm riêng cho Nhiễm Nhan, đông ấm hạ mát, thập phần thoải mái, góc tường có đặt hai bồn băng, nhiệt độ trong phòng mát mẻ hợp lòng người, không hề có cảm giác nóng bức.
"Cũng không biết Tô Châu có nóng không nữa." Nhiễm Nhan chạm vào y thư, trong miệng lại lẩm bẩm.
Ngồi yên một lúc lâu sau, Nhiễm Nhan đứng dậy mở cửa sổ ra. Không khí nóng lũ lượt tràn vào, bị hơi lạnh bức lui một ít, Nhiễm Nhan chỉ cảm thấy ấm áp.
Nơi này có thể nhìn được nửa cái Trường An, dưới ánh nắng chói sáng, nhà cửa tựa hồ như đang bốc hơi, người đi đường thưa thớt, đầy vẻ cô tịch.
Trong phường Duyên Khang cách đó vài con phố, phủ Lý Thái vẫn luôn ca vũ rộn ràng.
Tiêu xài hàng tháng của Lý Thái còn nhiều hơn Thái Tử, bên trong phủ không hề lịch sự tao nhã ý nhị, mà nơi chốn đều mang vẻ xa xỉ, trong phòng bày 16 cái lồng băng, tỏa hơi lạnh nhè nhẹ, toàn bộ trái cây trên bàn đều được đặt trên vụn băng, lạnh lẽo thấm người.