Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 364

Lý Thái hơi mỉm cười, "Tiên sinh thức thời như vậy, tiểu vương thật cao hứng."


"Có thể trả y phục cho ta không?" Tang Thần ngẩng đầu nói.


"Đương nhiên có thể, bất quá tiểu vương rất muốn biết, tiên sinh vừa rồi nói tiểu vương vĩnh viễn không thể được đến vị trí kia, có bằng chứng gì không?" Lý Thái sao có thể không lo lắng, Tang Thần phát ra lời thề độc như vậy, nhất định không giống lời nói giận dữ không căn cứ.


Tang Thần quay mặt đi, "Tại hạ hiện tại không muốn nói."


Tính tình Tang Thần cố chấp có tiếng ở Trường An, Lý Thái trong lòng biết hôm nay đã bức hắn đến cực hạn rồi, không thể lại tiếp tục dùng thủ đoạn cường ngạnh, nếu không đến lúc đó mất nhiều hơn được, bèn cười nói: "Tiên sinh không muốn nói thì không nói, tiểu vương ngày mai cũng phải thượng triều, không bằng tiên sinh tối nay ở lại chỗ của ta đây, ngày mai cùng ra cửa, tiên sinh nghĩ như thế nào?"


Bộ dạng Tang Thần không muốn cùng hắn nhiều lời, trong đầu lại nghĩ chuyện khác.


Vương phủ Tư Mã Tô Úc khuyên Lý Thái học tập Hiền Vương khi xưa mở rộng chuyện viết sách, Lý Thái liền dâng tấu chương. Sau khi thánh thượng biết được vô cùng cao hứng, hơn nữa còn toàn lực ủng hộ. Quyển 'Quát địa chí' lần này dựa theo ranh giới phân chia các phủ đô đốc và phân bố xây dựng các châu huyện, thu thập chuyện địa chí ở khắp nơi, cập nhật thông tin mới, bổ sung chi tiết các khu vực hành chính và biên giới núi non sông ngòi, sản vật, cổ tích, phong tục, con người, các câu chuyện cũ v.v. có thể nói là một tác phẩm nhất thể địa lý cùng văn học rất vĩ đại, một khi biên soạn hoàn thành, sẽ là một đại công tích.


Mời người tới biên soạn 'Quát địa chí' kỳ thật là ngụy trang, trên thực tế là để cho Lý Thái dễ bề thành lập thế lực cho bản thân. Lý Thái không giống Lý Khác, Lý Khác văn võ song toàn, thời trẻ đã từng tùy quân xuất chinh, hơn nữa biểu hiện không tầm thường, bởi vậy rất có uy vọng trong quân, nếu hắn thật sự vung tay hô một cái khởi binh mưu phản, tất nhiên có không ít người hưởng ứng.


Đối mặt cục diện như vậy, Lý Thái cần phải thành lập được uy vọng và thế lực cho riêng mình, chỉ bằng nho danh thì không có tác dụng bao nhiêu. Mà quyển 'Quát địa chí' này, đối với bố cục quy hoạch của toàn bộ Đại Đường đều có ý nghĩa cực đại, đủ để thể hiện tài trị quốc của hắn, lại có thể mời chào về một đám thế lực cho chính mình, thật sự là một công đôi việc.


"Không được, thỏ trong nhà tại hạ không có người cho ăn, tại hạ phải về nhà cho thỏ ăn." Tang Thần kiên định nói.


Lý Thái kỳ thật có thể nói là sẽ phái người đi giúp hắn cho thỏ ăn, nhưng thấy biểu tình của Tang Thần, biết là bức nữa cũng vô dụng, chỉ có thể nói: "Được."


Nói xong, duỗi tay cởi dây thừng giúp hắn, "Bất quá y phục tạm thời không thể trả cho tiên sinh, tiểu vương tuy tin tưởng nhân phẩm của tiên sinh, nhưng người làm đại sự phải cẩn thận, hy vọng tiên sinh có thể thông cảm một chút."


Tang Thần do dự một chút, bò dậy phủi bụi trên người, "Tùy ngươi!"


Lý Thái chưa kịp nói vài khách khí, đã thấy hắn vọt ra ngoài như con thỏ, nhanh đến mức hai hộ vệ ở cửa cũng không kịp ngăn lại.


Hộ vệ thấy Tang Thần lao ra, trong lòng cả kinh, đang chuẩn bị đuổi theo, liền nghe thấy Lý Thái nói: "Không cần ngăn trở, phái người âm thầm nhìn chằm chằm hắn."


"Dạ!" hộ vệ chắp tay đáp.


Lý Thái eo thô bụng lớn, mùa hạ chịu nóng không nổi, vừa rồi hoạt động mạnh, làn da trắng nõn của hắn đã sớm đầm đìa mồ hôi, hắn mở cây quạt ra quạt một hồi, trong lòng lại càng thêm bực bội.


Trong Tiêu phủ.


Nhiễm Nhan vừa thu được tin của Tiêu Tụng truyền từ Tô Châu, đang dựa bên thành cửa sổ đọc.


Ca Lam cùng Vãn Lục nâng một chậu băng đặt ở bên người nàng, chuẩn bị một ít trái cây tươi đặt lên trên ướp lạnh.


Đọc thư của Tiêu Tụng, chân mày Nhiễm Nhan dần dần nhíu lại. Tiêu Tụng ở Giang Nam và Hoài Nam lưỡng đạo truy tra các vụ án mạng quan viên liên tiếp bị giết, hắn mới vừa đến Hoài Nam không lâu, còn chưa bắt đầu triển khai lục soát chứng cứ, nhưng dọc đường cũng không hề nhàn rỗi, lại tra ra vài chuyện về Đông Dương phu nhân ở bổn gia bên kia.


Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi bọn họ quay về Trường An.


Gia tộc sau khi dùng gia pháp với Xuân Lai xong thì trục xuất nàng khỏi Tiêu thị, sau đó bệnh tình của Đông Dương phu nhân càng ngày càng nặng, đã thỉnh rất nhiều danh y, đều nói là dùng quá liều Thiên Lôi đằng, nhưng tra xét hết những người bên cạnh Đông Dương phu nhân thì không ra manh mối gì.


Mà manh mối Tiêu Tụng tra được, đúng là có liên quan đến bệnh tình lần này của bà ta.


Đông Dương phu nhân âm thầm cấu kết với Lý Thái, nếu Lý Thái trợ giúp Tiêu Thập Lang bước lên vị trí tộc trưởng, lúc đó Tiêu thị sẽ dùng toàn lực trong tộc để ủng hộ Lý Thái.


Đông Dương phu nhân cũng không phải là một nữ nhân được dưỡng ở khuê phòng, bà ta biết bản thân thế yếu, mặc dù nâng đỡ nhi tử lên làm tộc trưởng, bất quá cũng chỉ là một con rối bị người khống chế mà thôi, khi đó tình cảnh có lẽ còn gian nan hơn hiện tại. Vì thế Đông Dương phu nhân vẫn luôn tùy thời cơ mà hành động, sau đó phát hiện Giang Nam đạo và Hoài Nam đạo có một thế hệ quan viên lần lượt chết đi, liền âm thầm để mắt, khi bà ta phát hiện trong đám quan viên đã chết có vài người có liên quan với Lý Thái thì đã có thể đoán ra đại khái.


Bà ta tỉ mỉ bố cục nửa năm, rốt cuộc chờ được tới lúc Tô Châu lại có dị động, trở thành hoàng tước đằng sau, cuối cùng còn lấy được một phong thư chưa kịp tiêu hủy, tuy bút tích hơi khác với Lý Thái, nhưng con dấu bên trên là hàng thật giá thật!


Có lẽ là chuyện Đông Dương phu nhân lấy được thư từ làm cũng không sạch sẽ lắm, bị Lý Thái phát hiện ra dấu vết, cho nên gặp phải họa sát thân.


Nhiễm Nhan đọc một hơi đến trang thứ năm, mới có vài câu dặn dò ít ỏi của Tiêu Tụng, chỉ nói, mạch nước ngầm ở Trường An mãnh liệt, sự tình phức tạp, hắn nói ra những chuyện cơ mật này, mong Nhiễm Nhan hành sự tùy theo hoàn cảnh.


Không có bất kỳ lời tâm tình nào, nhưng từ trong một xấp thư thật dày về những chuyện cơ mật này, Nhiễm Nhan có thể tinh tường cảm nhận được nỗi lo lắng canh cánh trong lòng hắn từ xa ngoài ngàn dặm. Bức thư này nếu không đến được tay nàng, tình cảnh của Tiêu Tụng sẽ khó mà nói, nhưng hắn vẫn mạo hiểm gửi đi, đơn giản là lo lắng thê tử mình đang ở Trường An sẽ gặp phải nguy hiểm.


Còn có lời âu yếm nào có thể so sánh được với phần tình cảm sâu nặng này chứ?


Ca Lam nhìn biểu tình của Nhiễm Nhan, biết trong thư cũng không phải lời phu thê âu yếm gì, liền quạt lên chậu than đẩy đến trước mặt Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan nhẹ nhàng vò vò tờ giấy kia, ném vào chậu than. Trước mặt nóng lên, ngọn lửa đột nhiên bốc cao.


"Nương tử, lang quân không viết lời âu yếm nào sao?" Vãn Lục thấy sắc mặt Nhiễm Nhan ngưng trọng, tâm cảm thấy có phải Tiêu Tụng không nói lời nào tâm tình hay không.


"Đúng vậy." Nhiễm Nhan lẩm bẩm: "Thật là không có lời âu yếm gì."


Vãn Lục đang nghĩ nên an ủi nàng như thế nào, thì nghe nàng nói tiếp: "Xa nhau vạn trọng sơn thủy, viết lời triền miên bất quá chỉ thêm buồn, không bằng không nói."


Tiêu Tụng tất nhiên cũng là nghĩ như vậy đi.


Nhiễm Nhan rũ mắt, nhìn Ca Lam dập tắt than trong chậu, trong lòng đột nhiên trống rỗng.


"Phu nhân." Ngoài cửa có thị tỳ gọi.


Vãn Lục đi mở cửa, "Chuyện gì?"


"Đây là tin hàm có người đưa đến chỗ người gác cổng." Thị tỳ hai tay nâng lên một phong thơ.


Vãn Lục nhận lấy, hỏi: "Không biết là người phương nào đưa đến sao?"


Thị tỳ đáp: "Không biết, truyền tin là một phụ nhân trung niên, người gác cổng có hỏi, nhưng đối phương không muốn lộ thân phận, chỉ nói phu nhân khi nhìn thấy tin, thì sẽ minh bạch. Người gác cổng thấy đối phương chỉ là người hầu, cử chỉ khí độ không hề tầm thường, nên không dám trì hoãn sai nô tỳ đưa đến đây."


"Đã biết, lui xuống đi." Vãn Lục nói. Chờ thị tỳ đi xuống lầu, mới xoay người đi vòng qua bình phong, đưa lá thư tới trước mặt Nhiễm Nhan.


Nhiễm Nhan cũng nghi hoặc, lúc này, ai sẽ đưa tin cho nàng chứ?


Mở tin hàm ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, Nhiễm Nhan nhìn nội dung bên trên, sắc mặt hơi đổi, ngữ khí hơi dồn dập nói với Vãn Lục: "Đi thỉnh Lưu y sinh đến!"


Vãn Lục thấy sắc mặt Nhiễm Nhan, cũng không dám lơ là, ứng tiếng rồi vội vàng chạy xuống lầu.


Nhiễm Nhan đưa tin trong tay cho Ca Lam.


"Có thể là bẫy rập không? Người nào lại vô duyên vô cớ mà bắt Tang tiên sinh, rồi chạy đến phủ chúng ta bàn điều kiện?" Ca Lam đọc xong, không khỏi nghi hoặc.


"Ở Trường An, người biết ta cùng với Tang Thần có chút giao tình cũng không nhiều lắm." Nhiễm Nhan ép mình bình tĩnh lại, nhưng tay xoa huyệt Thái Dương vẫn có chút run rẩy.


Những năm gần đây, Nhiễm Nhan vô số lần mơ thấy bản thân có cơ hội ngăn cản Tần Vân Lâm xảy ra chuyện, cũng mơ thấy vô số lần những hình ảnh khi Tần Vân Lâm bị cường bạo, chuyện này đã thành một khối tâm bệnh. Nàng có thể rất bình tĩnh trong bất cứ thời điểm nào, có điều gặp phải chuyện như vậy, thì lập tức mất đi sức phán đoán, cho nên nàng quyết đoán đem chuyện này giao cho Ca Lam cùng Lưu Thanh Tùng, hy vọng bọn họ có thể có ý kiến sáng suốt.


"Nhiễm Nhan!" Lưu Thanh Tùng xông lên lầu, trong ngực ôm một cái tay nải, thở hổn hển, đem tay nải mở ra trước mặt Nhiễm Nhan.


Bên trong lộ ra một kiện áo vải, Nhiễm Nhan sáng nay mới thấy Tang Thần, lại thêm tin tức vừa nhận được, đương nhiên liếc mắt một cái liền nhận ra đây là y phục của hắn.


Ca Lam thấy sắc mặt Nhiễm Nhan tối tăm đến dọa người, vội vàng khuyên nhủ: "Phu nhân, ngài bình tĩnh một chút, y phục này rất tầm thường, nếu muốn phỏng chế thì rất dễ dàng!"


"Ai có thể bảo đảm nhất định không phải là hắn?" Nhiễm Nhan nắm chặt y phục, mắt tràn ngập lệ khí.


Quả thật, Nhiễm Nhan không thích Tang Thần, cũng không thích thân cận hắn, nhưng mà Tang Thần ngoại trừ là người đầu tiên mà nàng kết giao thân thiết từ khi đến Đại Đường, hắn còn là người thuần tịnh như nước trong, cũng làm Nhiễm Nhan rất thưởng thức, làm nàng có xúc động bảo bộ sự thuần tịnh đó không bị phá hư.


Chưa từng có lúc nào mà Nhiễm Nhan khát vọng Tiêu Tụng ở bên cạnh nàng như lúc này, cũng như lần trước khi Nhiễm Vân Sinh mất tích, dù cho nàng làm việc vẫn có chút xúc động, nhưng không đến mức mất đi năng lực phân tích, hắn có thể trấn an cảm xúc của nàng.


"Việc này cần phải chu đáo một chút, ta đã phái người đi đến chỗ Tang Thần ở để tìm hắn, chờ tin đi đã." Lưu Thanh Tùng vào thời khắc mấu chốt cũng có chút đứng đắn.


Nhiễm Nhan nhìn thấy hắn nghiêm túc, cũng nhẹ nhàng thở phào, "Yên tâm đi, ta trước mắt tuy mất phương hướng, nhưng trí lực chưa giảm xuống."


Khi có Tiêu Tụng bên cạnh, nàng sẽ dung túng bản thân có những xúc động nho nhỏ, vì hắn bình tĩnh, nếu chấp nhận để nàng đi làm cái gì, tất nhiên là đã nắm chắc sẽ thu thập tốt tàn cục, nhưng hôm nay, cần phải thận trọng từng bước.


Có tiếng bước chân lên lầu đánh vỡ trầm mặc, người tới dừng chân ở trước cửa, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, Đông Dương phu nhân tới chơi."


"Ể?" mặt Lưu Thanh Tùng đầy vẻ kinh ngạc, "Bà ta không phải bệnh nặng nằm trên giường sao? Không yên ổn ở Lan Lăng, chạy tới Trường An làm cái gì?"


Nhiễm Nhan nhắm mắt hít sâu một chút, mới nói: "Thỉnh Đông Dương phu nhân vào trong đi."


"Nhiễm Nhan, ngươi cần phải trấn định a, mặc kệ bà ta nói cái gì." Lưu Thanh Tùng cho dù không biết nội dung thư của Tiêu Tụng, cũng ngửi ra được mùi âm mưu: "Ta ở chỗ này chờ tin về Tang Thần."


"Ca Lam, ngươi cùng Lưu y sinh chờ ở đây." Nhiễm Nhan đứng lên, trầm giọng nói.


Nàng rũ mắt thấy Lưu Thanh Tùng có chút bất an, liền nói: "Yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt để tiếp chiêu."


Dứt lời, dẫn Vãn Lục đi ra khỏi dược phòng.

Bình Luận (0)
Comment