"Nhận lấy thứ này cũng tốt!" Nhiễm Nhan nhanh chóng rút một tờ giấy màu vàng từ một chồng sách trên bàn ra, cùng tín hàm so kích cỡ và chất giấy, rồi lập tức nhấc bút sao chép nội dung bên trên, cũng không ngẩng đầu nói với Lưu Thanh Tùng: "Đi giữ chân Đông Dương phu nhân lại, chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ."
Lưu Thanh Tùng ẩn ẩn minh bạch ý đồ của nàng, ứng tiếng liền chạy xuống lầu.
Nhiễm Nhan cũng không cố tình bắt chước bút tích trong tín hàm, chỉ thay đổi bút tích của bản thân, sao chép hết nội dung, sau đó lại dùng bút nét nhỏ chấm vào chu sa, vẽ lại con dấu kia.
Vì thói quen công tác, Nhiễm Nhan làm chuyện gì cũng như giải phẫu, một đao đi xuống tuyệt đối tinh chuẩn, không thể thay đổi, khi học hội họa cũng vậy, một bút đi xuống không có bất luận nét dư thừa nào. Hơn nữa nàng tuy rằng không có tế bào nghệ thuật gì, nhưng vì luyện tập nhân thể kết cấu, luôn không ngừng vẽ đi vẽ lại, bởi vậy miêu tả một con dấu không có gì khó.
Đông Dương phu nhân nếu đến mà không giấu người tai mắt, vậy thì nếu Nhiễm Nhan không tiếp phong thư này, cũng vẫn sẽ khiến cho Lý Thái hoài nghi. Lại thêm Nhiễm Nhan một lòng hy vọng Tang Thần không xảy ra chuyện, cho nên mới đáp ứng không chút do dự.
Lúc ấy là có chút xúc động, nhưng hiện tại cẩn thận nghĩ lại, kỳ thật có phong thư này vẫn tốt hơn. Lý Thái một khi sinh nghi, nếu đem tín hàm thật giao ra, hắn cũng an tâm hơn; nhưng nếu trên tay Nhiễm Nhan căn bản không có thứ gì như vậy, hắn nói không chừng sẽ hoài nghi Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan cố ý giữ chặt tín hàm không bỏ, chỉ để bắt lấy nhược điểm của hắn, có mưu đồ khác.
Rốt cuộc, thứ này ở trong tay Đông Dương phu nhân phát huy tác dụng chỉ có một chút như vậy, mà ở trong tay Tiêu Tụng thì khác. Lý Thái chỉ sợ sẽ từng ngày bất an đi.
Chuyện này cùng chuyện có cứu được Tang Thần ra hay không đã không còn quan hệ bao nhiêu. Chuyện có lẽ có, ở trong tay kẻ mưu phản, hơn phân nửa đều là thà giết lầm còn hơn bỏ sót, khi đó, Lý Thái và Tiêu Tụng mới là chân chính không chết không được.
Ca Lam cùng Vãn Lục nhìn con dấu có bảy tám thành tương tự đang từng bước hình thành dưới ngòi bút, đầy mặt ngạc nhiên.
Vẽ xong, Nhiễm Nhan nhìn nhìn cảm thấy lướt qua thì còn có thể lừa dối quá quan, liền chờ đến lúc gần khô mực, tóm lấy ngón cái của Vãn Lục, nhẹ nhàng quẹt qua con dấu một cái.
Ca Lam thấy Nhiễm Nhan đem tín hàm thật móc ra, bỏ tín hàm giả vào, không khỏi hỏi: "Phu nhân nếu phải làm giả, sao không làm giống một chút?"
"Không có thời gian." Nhiễm Nhan đứng dậy đi ra ngoài, Ca Lam và Vãn Lục theo sau, nàng nói: "Mặc kệ có giống bao nhiêu, cũng đều là giả, thư là do Lý Thái viết, hắn sẽ nhận không ra sao? Chỉ là Đông Dương phu nhân người này lòng dạ có bao nhiêu sâu, hắn so với ta còn rõ ràng hơn nhiều! Nếu bà ta tính kế đến trên đầu ta, cũng không thể oán ta lật lọng."
Nếu Lý Thái được đến phong thư này, tất nhiên sẽ hoài nghi Đông Dương phu nhân làm giả hơn.
Ca Lam lập tức minh bạch, loại người như Đông Dương phu nhân, có khả năng sẽ khinh Nhiễm Nhan không biết bút tích thực mà lấy đồ giả tới để lừa gạt, vì để làm Lý Thái cùng Tiêu Tụng đấu đá nhau, cuối cùng bà ta lại lấy ra chứng cứ mưu phản thật, bỏ đá xuống giếng. Nhưng Đông Dương phu nhân có lẽ đã không còn tâm tư tranh đấu, tín hàm bà ta mang tới là thật, Nhiễm Nhan thì lại có thể làm ra một cái giả có tám phần tương tự vào bất cứ lúc nào.
"Phu nhân như vậy có nắm chắc người của Ngụy Vương sẽ nhìn thấy ngài đem thư trả về sao?" ba người đã đi xuống lầu, Ca Lam hạ giọng nói.
Nhiễm Nhan gật đầu, "Nếu có người thấy Đông Dương phu nhân tiến vào, cũng sẽ nhìn chằm chằm cho đến lúc bà ta đi ra ngoài, chưa từng nghe nói qua theo dõi mà chỉ nhìn chằm chằm một nửa!"
Nếu Lý Thái thật sự ẩu như vậy, Nhiễm Nhan lại càng yên tâm, bởi vì hắn căn bản không phải là đối thủ của Tiêu Tụng.
Ba người một đường vội vàng đi trên thông đạo ra nội môn, lập tức có gã sai vặt đón đường, "Phu nhân, Đông Dương phu nhân phát bệnh, Lưu y sinh đang chẩn trị cho bà ở trong phòng nhỏ phía đông."
"Đã biết." Nhiễm Nhan đi từ hành lang gấp khúc về hướng phòng nhỏ phía đông, chưa tới cửa, đã thấy Tiêu Huyễn Chi có chút vô thố đứng ngoài cửa.
Đợi đến gần, mới thấy rõ đôi mắt hắn ửng đỏ, có lẽ vừa mới khóc.
Tiêu Huyễn Chi nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, thấy là Nhiễm Nhan, liền chắp tay thi lễ: "Cửu tẩu."
"Đại bá mẫu bệnh tình như thế nào?" Nhiễm Nhan hỏi.
"Không rõ." Tiêu Huyễn Chi thần sắc ảm đạm. Từ lúc nãy khi hắn xông vào trong hoa viên, mẫu thân liền ra vẻ quyết ý cùng hắn phân rõ giới hạn, là bởi vì hắn theo dõi đến đây, cho nên sinh khí?
Nhiễm Nhan lần đầu tiên nhìn Tiêu Huyễn Chi gần như vậy, hắn là một nam nhân rất đẹp, có vài phần giống Tiêu Tụng, cho nên Nhiễm Nhan phá lệ mở miệng an ủi nhi tử của địch nhân, "Không cần lo lắng, ta thấy khí sắc của đại bá mẫu tạm ổn."
Nhiễm Nhan nói chính là lời thật, nhưng mà ở Tiêu Huyễn Chi nghe ra, bất quá là một loại an ủi không có chút sức thuyết phục nào, "Đa tạ Cửu tẩu."
Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, thị tỳ đỡ Đông Dương phu nhân đi ra. Bên tóc mái bà ta bị mồ hôi tẩm ướt, sắc mặt tái nhợt, có vẻ càng thêm tiều tụy.
"Nghe thị tỳ nói đại bá mẫu bỗng nhiên phát bệnh, không biết có khá hơn chưa?" Nhiễm Nhan nói.
Ánh mắt lạnh nhạt của Đông Dương phu nhân nhìn kỹ nàng một hồi, phảng phất là muốn nhìn ra chút gì, nhưng mặt Nhiễm Nhan luôn không có biểu tình gì, dù rất nhỏ cũng không có, bà ta thu hồi ánh mắt, "Làm phiền quan tâm, không ngại."
"Ngươi như thế nào còn không đi?" Đông Dương phu nhân nhìn Tiêu Huyễn Chi, hơi nhíu mày, rốt cuộc lộ ra một tia cảm xúc phập phồng.
Tiêu Huyễn Chi nói: "Ta không yên lòng ngài."
Đông Dương phu nhân biểu tình nhàn nhạt, quay đầu cáo từ Nhiễm Nhan.
Lưu Thanh Tùng từ phòng trong đi ra, mặt đầy mồ hôi, nhìn Đông Dương phu nhân bước xuống cầu thang muốn nói lại thôi.
Nhiễm Nhan không kịp hỏi hắn, bước theo Đông Dương phu nhân đi ra ngoài.
Xe ngựa ngừng ở khúc ngoặc bên ngoài cửa, Nhiễm Nhan thấy gã sai vặt thả ghế gác chân xuống, liền mở miệng gọi Đông Dương phu nhân lại.
"Ngài hình như bỏ quên đồ ở chỗ ta." Nhiễm Nhan từ trong tay áo móc lá thư kia ra đưa cho Đông Dương phu nhân, "Ta nghĩ lại rồi, thứ quan trọng như vậy, ta gánh vác không dậy nổi, còn về Tang Tùy Viễn, ta sẽ tự có biện pháp khác. Hứa hẹn đối với ngài, cũng sẽ nỗ lực làm, dù sao ta cũng đã thề độc."
Đông Dương phu nhân nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan một lúc lâu, trên mặt bỗng nhiên lẳng lặng tràn ra một nụ cười, bà ta không đưa tay ra nhận lấy phong thư kia, mà nói với Tiêu Huyễn Chi: "Ngươi đi chợ Đông mua một ít kim nhũ tô cho ta đi."
Đây là lần đầu tiên trong hơn 20 năm qua Đông Dương phu nhân yêu cầu Tiêu Huyễn Chi đi làm một việc, trước kia Tiêu Huyễn Chi thấy huynh đệ trong tộc đều bị mẫu thân quản giáo thật chặt, chỉ có chính mình chưa từng có phiền não ở phương diện này, bởi vì Đông Dương phu nhân chưa bao giờ yêu cầu hắn nỗ lực học hành, cũng không ngăn cản hắn làm bất cứ chuyện gì, không có bất luận hỉ nộ ai nhạc gì hết.
Tiêu Huyễn Chi nỗ lực học tập, nghiêm khắc kiềm chế bản thân, cũng bất quá là muốn mẫu thân vui vẻ.
Nhưng mà lần yêu cầu duy nhất này, rõ ràng là muốn tách hắn ra, nụ cười vừa rồi của mẫu thân bao hàm quá nhiều nội dung, hắn nhất thời nhìn không hiểu, trong lòng lại có cảm giác không ổn.
"Không muốn đi sao?" Đông Dương phu nhân lẳng lặng nhìn hắn.
Tiêu Huyễn Chi do dự một chút, nói: "Được."
Hầu như hắn vừa dứt lời, đã nghe thấy tiếng xé gió 'vút' một cái, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đông Dương phu nhân đã lảo đảo, gục về phía trước.
Tiêu Huyễn Chi đang định xoay người kinh hô một tiếng, "Mẫu thân!" rồi nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy bà ta.
Nhiễm Nhan không ngờ bọn chúng lại xuống tay ngay trước cửa Hầu phủ, trong lúc hơi kinh hãi, cũng lập tức tiến lên đỡ lấy Đông Dương phu nhân, thuận tay nhét lá thư kia vào tay bà ta.
"Bảo hộ phu nhân!" Ca Lam thấy có bảy tám người từ trong ngõ nhỏ đối diện lao ra thì lập tức la lên.
Ca Lam kêu xong thì túm Nhiễm Nhan kéo về.
Hơn hai mươi hộ vệ ở cửa Tiêu phủ lập tức đem đám người Nhiễm Nhan hộ ở đằng sau, rút kiếm nghênh địch, hộ vệ cầm đầu tức giận nói: "Bắt lấy bọn họ, ban ngày ban mặt dám hành hung dưới chân thiên tử!"
Khi hắn nói bắt lấy, đã có hơn mười người vọt lên, hơn mười người còn lại tỏa ra thành hình quạt, bảo hộ đám người Nhiễm Nhan bên trong cánh cửa.
Đông Dương phu nhân cùng Tiêu Huyễn Chi lại ở ngoài vòng bảo hộ của bọn họ.
Nhiễm Nhan nhìn đám người bất phân thắng bại với Tiêu phủ hộ vệ bên kia, không khỏi nhíu mày, đám người này ở trong phủ Lý Thái đều là ăn cơm trắng sao, mưu sự như thế nào, chỉ bằng mấy người này mà muốn lấy đồ từ Tiêu phủ?
Bất quá tín hàm đã trả trở về, dù bọn họ không lấy được, cũng sẽ đem hơn phân nửa mục tiêu định ở trên người Tiêu Huyễn Chi. Cũng đủ kéo dài thêm một hai ngày truyền tin cho Tiêu Tụng, làm hắn chuẩn bị sẵn sàng. Vì thế, dù nàng đã thề độc, cũng vẫn có thể cuốn Tiêu Huyễn Chi vào.
Nhiễm Nhan dư quang thoáng nhìn thấy ngõ nhỏ bên kia lại có người lao ra, lập tức cao giọng nói: "Mau đưa Đông Dương phu nhân cùng Thập Lang vào trong phủ."
Dư lại hơn mười người đã phải phân thần bảo hộ Nhiễm Nhan, còn phải đi kéo Tiêu Huyễn Chi, lại phải nghênh địch, ứng phó thập phần cố sức.
Nhiễm Nhan lui vào bên trong cánh cửa, phát hiện vòng bảo vệ của Tiêu phủ hộ vệ nhanh chóng để đối phương tìm được lỗ hổng, có hai người bịt mặt đã lọt được đến trước mặt Tiêu Huyễn Chi.
Ngay lúc có một người sắp giật được tín hàm, lại xảy ra biến cố Nhiễm Nhan không ngờ được, Tiêu Huyễn Chi giũ ra một cây quạt xếp từ trong tay áo, ánh quạt nhoáng lên, hoa máu văng khắp nơi.
Hắn 'xoẹt' một tiếng mở quạt ra, che lại mặt Đông Dương phu nhân, ngăn lại những tia máu đó.
Nhiễm Nhan căm tức nhìn Lưu Thanh Tùng, thấy hắn co rụt cổ lại, liền minh bạch chuyện Tiêu Huyễn Chi có võ cũng không phải bí mật, chỉ là Lưu Thanh Tùng gia hỏa không đáng tin cậy này một câu cũng không nhắc nhở.
Bất quá Nhiễm Nhan không có thời gian cùng hắn dây dưa việc này, quay đầu lại tiếp tục quan sát tình thế.
Hai bên đều đã thấy máu, trong một mảnh hỗn loạn, một bóng đen không biết khi nào đã xuất hiện trong đám người.
Thân hình thon dài kia, Nhiễm Nhan lại quá quen thuộc, mắt thấy Tiêu phủ thị vệ muốn đánh tới, Nhiễm Nhan lập tức ngăn cản: "Đừng giao thủ với hắn!"
Thủ pháp giết người của Tô Phục Nhiễm Nhan đã kiến thức qua, giao thủ với hắn không thể nghi ngờ là chỉ có đường chết, Nhiễm Nhan không muốn hy sinh thị vệ trong phủ.
Nhưng mà nàng lên tiếng vẫn chậm, thân thủ của Tô Phục nhanh như tia chớp, không hề cho thị vệ kia cơ hội ra tay.
Nhiễm Nhan thấy vẫn còn có thị vệ Tiêu phủ muốn công kích Tô Phục, lập tức lại kêu lên, "Đừng giao thủ với hắc y nhân kia!"
Tô Phục nháy mắt giết chết một hộ vệ có công phu không tồi, cũng làm những người khác ớn lạnh, có lệnh của Nhiễm Nhan, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Tô Phục thì lại thong thả đi trong một đám đao quang kiếm ảnh như trong sân vắng đến trước mặt Đông Dương phu nhân, Tiêu Huyễn Chi bị vài người bám lấy, thấy có người tiếp cận mẫu thân mình, xuống tay cũng tàn nhẫn rất nhiều.
Tô Phục khom lưng cầm tín hàm lên. Rút mảnh giấy bên trong ra nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng rút lui. Từ đầu đến cuối, không làm bất luận động tác dư thừa nào.
Những người còn lại vừa thấy đã đắc thủ, liền tập trung lực lượng rút lui đi.
Tiêu Huyễn Chi không rảnh đi quản bọn họ, vài bước vọt tới bên cạnh Đông Dương phu nhân, quay đầu nói với Lưu Thanh Tùng: "Lưu y sinh, xin cứu mẫu thân ta!"