Sáng sớm hôm sau, nắng sớm mờ mờ xuyên thấu qua cánh cửa sổ chiếu vào phòng, Nhiễm Nhan chưa mở mắt, đã cảm nhận được vòng ôm ấm áp, chóp mũi toàn là hơi thở quen thuộc.
Nhiễm Nhan vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy dung nhan tuấn lãng của Tiêu Tụng. Nhớ tới đêm phóng túng vừa qua, má nàng nóng lên, lại nhịn không được giơ tay xoa mặt hắn, trong lòng có cảm giác vui sướng nào đó dâng lên sắp tràn ra ngoài.
Khi ngón tay vuốt đến môi hắn, lại thình lình bị hắn há miệng ngậm lấy, còn đùa dai mà mút vào hai cái.
"Ấu trĩ!" Nhiễm Nhan rút tay ra, muốn nhổm dậy, lại phát giác cả người đau nhức, không có một tia sức lực.
Đêm qua khi nào kết thúc nàng cũng không rõ ràng lắm, Tiêu Tụng có lẽ là nghẹn quá lâu rồi, liền như ngựa hoang thoát cương, điên cuồng đến làm người khó có thể chống đỡ.
"Mệt mỏi đi? Ngủ thêm chút nữa." Tiêu Tụng hơi mở mắt, ý cười theo ánh mắt mê mang của hắn tràn ra ngoài, tuấn dung trong trẻo, làm tim Nhiễm Nhan đập lỡ một nhịp.
Nhiễm Nhan cũng đơn giản nằm luôn xuống, nàng mới vừa nhắm mắt lại, bỗng nhiên nhớ ra, "Tiêu Việt Chi, ngươi hôm nay không thượng triều sao?"
"Hôm qua sau khi báo cáo công tác, thánh thượng liền cho phép ta nghỉ một ngày." Tiêu Tụng duỗi tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào ngực, cúi đầu hôn hôn, tay vuốt ve giữa eo và mông nàng, hơi thở lại bắt đầu hơi dồn dập.
Nhiễm Nhan hơi hoảng, nghĩ thầm đây là nghẹn đến cỡ nào, mới có thể đêm qua điên hết một đêm, sáng nay còn có hứng thú. Đang muốn duỗi tay đẩy ra, lại nghe thanh âm khàn khàn của hắn: "Đừng động, ta ôm một lúc."
Nhiễm Nhan liền không động, tùy ý hắn ôm. Dần dần, lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Ước chừng sau một khắc, ngoài cửa vang lên thanh âm của Vãn Lục, "Lang quân, phu nhân, nên rời giường rồi, phu nhân hôm nay phải tiến cung."
Tiêu Tụng nói: "Đem y phục đưa vào đi."
Vãn Lục ứng tiếng, dẫn hai cái thị tỳ đẩy cửa tiến vào.
Tiêu Tụng nhẹ nhàng nâng đầu Nhiễm Nhan lên tới, rút cánh tay ra, lại cẩn thận lót gối đầu cho nàng, mới đứng dậy vén màn trúc lên bước ra ngoài.
Hắn vừa buộc lại đai lưng, vừa đi về chỗ đặt y phục của Nhiễm Nhan, là địch y mệnh phụ màu xanh lá, "Các ngươi ra ngoài chờ đi."
Tiêu Tụng cầm trung y quay lại giường, cầm y phục ngó nghiêng một lúc lâu sau, cuối cùng tìm ra chút manh mối, mới xốc lên một góc chăn, tay chân nhẹ nhàng mặc vào cho nàng.
Mặc xong trung y, Tiêu Tụng cũng mặc xong y phục của mình, mới gọi nàng dậy.
Kỳ thật Nhiễm Nhan đã sớm tỉnh, chỉ là nàng cảm thấy Tiêu Tụng hành động quá ôn nhu đáng yêu, cho nên nằm im không dậy, thản nhiên hưởng thụ.
Sau khi rời giường, Vãn Lục dẫn mấy thị tỳ tiến vào hầu hạ Nhiễm Nhan cùng Tiêu Tụng rửa mặt thay y phục.
Tiêu Tụng đã sớm mặc xong y phục, súc miệng rửa mặt xong, hắn liền dựa vào bên cửa sổ uống nước, ánh mắt lại không rời Nhiễm Nhan.
Hắn một thân y phục tím sẫm, vẻ lười biếng thanh thản, nắng sớm chiếu lên gương mặt như điêu khắc của hắn, làm ngũ quan trở nên thập phần nhu hòa, thêm ánh mắt trong lúc lơ đãng toát ra vẻ ôn nhu, chỉ cần nhìn hắn, ánh mắt liền bất giác bị hắn chặt chẽ hấp dẫn, rất khó dời đi, làm cho mấy thị tỳ liên tiếp mắc lỗi.
Cứ như vậy đi xuống, chờ đến mặc xong thì không còn kịp ăn sáng nữa! Vãn Lục thấy tâm tình Tiêu Tụng có vẻ rất tốt, liền đánh bạo nói: "Lang quân, ngài ngồi ở chỗ này, người khác đều không thể chuyên tâm làm việc, ngài xem ngài có thể...ra ngoại thất ngồi trong chốc lát hay không?"
Nhiễm Nhan từ gương đồng nhìn hắn một cái, "Ngươi gần đây không phải có rất nhiều việc sao?"
Tiêu Tụng không hề có ý tứ muốn đi ra ngoài, ngón tay thon dài thưởng thức chén sứ trắng trong tay, chây lười mà dựa lên lưng ghế cong, "Hiện tại không quá gấp, dùng xong đồ ăn sáng rồi ta đưa ngươi tiến cung đi."
Nhiễm Nhan cũng không cự tuyệt, Tiêu Tụng không thể vào hậu cung, nhưng vào cửa cung thì không có vấn đề, nàng đối với lễ nghi trong cung không quen thuộc, vừa lúc trên đường có thể hỏi hắn một chút.
Tiêu Tụng tuy rằng không đi ra ngoài, nhưng vì Vãn Lục mới vừa rồi nói thẳng, cũng không có ai lại dám nhìn lén hắn, đều cúi đầu làm việc.
Tốn hơn nửa canh giờ mới mặc chỉnh tề.
Tiêu Tụng nắm tay Nhiễm Nhan vào trong phòng dùng đồ ăn sáng xong, liền lên xe ngựa trong nội môn, vào cung, dọc theo đường đi Tiêu Tụng nói với nàng một vài lễ tiết đặc thù trong cung, hơn nữa suy đoán nàng sẽ gặp những ai, cần phải lấy thái độ nào để đối mặt các nàng ấy, cần phải nói những gì, toàn bộ đều đã nghĩ kỹ hết cho nàng, căn bản không cần mở miệng dò hỏi.
Hoàng cung thời Đường hùng vĩ hơn xa Minh Thanh, bỏ qua cung điện đằng trước nơi xử lý quân cơ quốc chính không nói đến, chỗ dùng để ở đã có Thanh Ninh cung, Bồng Lai điện, Hàm Tượng điện, Dục Đường điện, Ôn Thất điện, Phượng Dương các, Trường An điện, Thừa Hoan điện, Châu Kính điện v.v. gần trăm cái cung điện, diện tích kiến trúc của các tòa điện chính tương đương với diện tích một cung trong hoàng cung Minh Thanh, còn thêm trắc điện, lầu phối hữu, đình, hành lang, quán, viện v.v., kiến trúc thì lại càng đa dạng hóa.
Theo Tiêu Tụng phỏng đoán, nơi Nhiễm Nhan đến lần này có thể là Bồng Lai điện. Tấn Dương tiểu công chúa vẫn luôn được thánh thượng mang theo dưỡng bên người, ở trong tẩm cung của thánh thượng, nhưng thỉnh mệnh phụ bên ngoài vào tẩm điện của thánh thượng, luôn có chút quái quái. Bồng Lai điện là nơi Vi Quý Phi cư trú, từ sau khi Trưởng Tôn hoàng hậu qua đời, thì Vi Quý Phi chưởng quản hậu cung, thánh thượng rất có khả năng tiếp kiến Nhiễm Nhan ở đó.
Xe ngựa chạy đến gần cửa cung vào nội uyển, Nhiễm Nhan phải xuống xe đi bộ vào trong.
"Trang dung của ta còn khéo léo không?" Nhiễm Nhan xuống xe ngựa, dò hỏi Tiêu Tụng.
Tiêu Tụng đánh giá một lượt, cười nói: "Son phấn làm giảm nhan sắt thê tử ta."
"Không chút đứng đắn." Nhiễm Nhan trừng hắn một cái.
Có hoạn quan mặc áo lục ra đón, hành lễ với Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan, "Nô tỳ là Ngô Toàn nội điển dẫn của Nội Thị Tỉnh, phụng mệnh đến nghênh đón Hiến Lương phu nhân."
"Làm phiền." Nhiễm Nhan khách khí một câu. Nội điển dẫn là một loại hoạn quan, tòng lục phẩm, địa vị ở Nội thị tỉnh cũng không tính thấp.
Ngô Toàn vội vàng khom người nói không dám.
Nhiễm Nhan cáo biệt Tiêu Tụng, theo Ngô Toàn vào trong cung.
Nhiễm Nhan đã từng xem qua phim phóng sự về Tử Cấm Thành, tường vây hai bên cao ngất, có vẻ rất áp lực, có thể biểu đạt cho câu "nhất nhập cung môn thâm tựa hải", mà cung điện thời Đường lại không như vậy, vào cửa cung cũng không phải tường thành cao lớn đầy áp lực, mà là một quảng trường rộng trống trải, cấm quân đứng thành hàng, cao lớn hùng vĩ.
Ngồi xe khoảng chừng hai chén trà, mới chân chính vào nội cung, trời đã vào thu, nhưng vườn hoa hai bên vẫn phồn hoa tựa cẩm, chim kêu ríu rít, đình đài lầu các, mái cong đấu củng, giữa cây lá sum xuê có thể nghe thấy tiếng dòng nước chảy róc rách.
Quẹo qua một mảnh vườn hoa, tới bên bờ sông, có một con thuyền nhỏ tinh xảo đang chờ ở nơi đó.
Trên mặt Nhiễm Nhan vẫn luôn không có biểu tình gì, nhưng hoạn quan đều rành nhìn mặt đoán ý, liền chủ động giải thích: "Sông này thông với hồ Thái Dịch, phu nhân hôm nay phải đến Bồng Lai các xây bên cạnh hồ Thái Dịch, đi thuyền thì nhanh hơn."
*chỗ này là sông nha, trong cung có sông nghe kỳ cục, nhưng chữ 'hà' thì không thể dịch khác đc, thấy giống kiểu con lạch/kênh/mương, có điều cung điện nhà Đường không phải miền Tây quê ta, nên Lão tôn trọng nguyên tác =))
Quả nhiên bị Tiêu Tụng đoán trúng rồi, đích xác đi Bồng Lai các.
Thuyền đi trong chốc lát, Nhiễm Nhan nhìn phong cảnh hai bên bờ sông, không khỏi than thầm, nơi này đâu có giống hậu viện hoàng cung nơi ẩn dấu tranh đấu, quả thực chính là cảnh thần tiên. Càng tới gần hồ Thái Dịch, cảnh trí càng thêm thoát tục, xem ra Lý Đường tôn sùng Đạo gia, thật sự là quán triệt từng chút.
Sông này rất hẹp, thuyền còn chưa cập bờ, NhiễmNhan đã nghe thấy được trên bờ có thanh âm nữ tử trò chuyện. Giương mắt nhìn qua, giữa một mảng lục ý, một đám nữ tử hoa phục diễm lệ, giống như từng đóa hoa nở rộ, thiên kiều bá mị, làm người hoa cả mắt.