Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 393

Tiêu Tụng vọt vào trong phòng sinh, bên trong tràn ngập mùi máu tươi.


Hắn hai bước đã vọt tới bên giường, nhìn Nhiễm Nhan sắc mặt tái nhợt, nắm lấy tay nàng, thanh âm hơi khàn, "Phu nhân vất vả rồi."


Nhiễm Nhan thật sự thoát lực, còn đang lại sức, chỉ có thể hơi cười với hắn.


Bà đỡ vừa tắm cho hài tử ra đầu tiên rồi dùng vải mềm bọc lại, hai tay đưa cho Tiêu Tụng, "Hầu gia xem, là một tiểu lang quân khỏe mạnh."


Trong lớp khăn trắng, chỉ lộ ra một cái đầu nho nhỏ, hồng hồng, bộ dáng nhăn dúm dó, thực xấu. Tiêu Tụng cảm thấy, cái đầu lộ ra còn không to bằng nắm tay. Hắn chưa gặp qua trẻ con mới sinh, nhưng cũng cảm thấy đứa nhỏ này thật sự quá nhỏ, bất quá ngẫm lại bụng người ta chỉ chứa một đứa, bọn họ lại là ba đứa, nhỏ một chút cũng bình thường, nghe bà đỡ nói khỏe mạnh, cũng yên tâm hơn, chân tay luống cuống nhẹ nhàng tiếp nhận cái đống nhỏ nhỏ mềm mại ấm áp này.


Hài tử ở trong tay hắn, nhẹ như bông, khiến cho hắn động cũng không dám động.


Tiêu Tụng tận lực bảo trì thân trên cứng đơ, ôm hài tử đến bên giường, cho Nhiễm Nhan nhìn, "Phu nhân, con chúng ta."


Đầu Nhiễm Nhan hôn hôn trầm trầm, phản ứng rất chậm, trong lúc mê mệt nàng nghe người ta nói sinh ba đứa, nhưng nàng chỉ cảm thấy khi sinh đứa thứ nhất đặc biệt cố sức, lúc sau lại không có bao nhiêu cảm giác, đặc biệt là hài tử thứ ba, nàng cũng không nhớ rõ là cảm giác gì.


Nhiễm Nhan nhìn nhìn đứa bé trong ngực Tiêu Tụng, trên mặt hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của bé.


"Hai đứa khác ở đâu?" Nhiễm Nhan rất lo lắng, hai đứa khác sẽ quá yếu ớt, dù sao bụng nàng cũng không phải là cực lớn, vạn nhất hài tử phát triển không hoàn chỉnh thì nên làm cái gì bây giờ.


Bà đỡ ôm một đứa khác đã được bọc kỹ đến đặt bên người Nhiễm Nhan. Đứa nhỏ này càng nhỏ, nhưng nhìn qua hết thảy bình thường, chăm sóc tốt sẽ không có vấn đề.


"Đây cũng là một lang quân, nho nhỏ a." Vãn Lục trước nay chưa thấy qua trẻ con, lúc đầu còn khá giật mình té ra trẻ con có thể nhỏ như vậy.


Bà đỡ cười nói: "Lão bà tử trước kia cũng đỡ qua tiểu hài tử nhỏ như vậy, mà đó là chỉ có hai cái thôi đó! Phu nhân là người có phúc khí, đủ tháng mới sinh, hài tử cũng đều khỏe mạnh."


Nhiễm Nhan đảo mắt tìm hài tử nhỏ nhất kia, bà đỡ vừa mới giúp bé lau người, đặt ở trên chăn chuẩn bị bọc lại.


Bé nho nhỏ như một con mèo con, tiếng khóc cũng nho nhỏ, nếu không cố tình nghe, hầu như nghe không thấy, nắm tay be bé hồng hồng nắm chặt lại, chỉ có một chút, nằm ở trong bọc, có vẻ hết sức bất lực.


Nước mắt Nhiễm Nhan nhịn không được chảy ra, thanh âm cũng hơi run rẩy, "Mau ôm bé lại đây."


Tiêu Tụng nhìn đứa bé kia, cũng rất lo lắng, hắn chưa từng thấy qua đứa trẻ con nào nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi một bàn tay của hắn cũng đủ cầm lấy.


"Phu nhân đừng khóc, vừa mới sinh xong, khóc đối với thân thể không tốt, tiểu nương tử tuy nhỏ, nhưng hết thảy đều bình thường." Bà đỡ vội vàng an ủi.


Nhiễm Nhan phảng phất như không nghe thấy, duỗi tay tiếp nhận em bé, nhẹ nhàng kiểm tra hơi thở. Hài tử cái miệng nhỏ mếu máo, nhìn qua thập phần ủy khuất.


Trong phòng tất cả mọi người tay chân nhẹ nhàng mà thu thập, sợ kinh động đến ba con người nhỏ bé này.


Chờ toàn bộ được thu thập thỏa đáng, mới thỉnh hai thái y, Lưu Thanh Tùng, cùng Ngô Tu Hòa tiến vào, kiểm tra tình trạng của ba hài tử.


Hai nam hài tuy cái đầu rất nhỏ, đều nặng khoảng ba cân, nhưng hết thảy bình thường. Bình thường nhiều bào thai có hình thể cũng rất nhỏ, Nhiễm Nhan trong lúc mang thai cũng đặc biệt chú ý dinh dưỡng, chỉ cần cẩn thận chiếu cố, hẳn là sẽ không có vấn đề. Đứa bé nhất kia lại không thể lạc quan, chỉ hơn hai cân, thân thể cực kỳ yếu ớt, nhưng cũng may là phát triển hoàn chỉnh.


"Hài tử như thế nào?" Tiêu Tụng nhịn không được hỏi.


Ngô Tu Hòa không biết đang ở tửu lầu nào ăn ăn uống uống, vừa mới bị thị tỳ tìm gấp về, nhìn một cái liền nói một cách không hề có trách nhiệm: "Vấn đề không lớn."


Một lão thái y nói tiếp: "Thoạt nhìn hết thảy bình thường, bất quá hài tử quá nhỏ, mạch sờ không chuẩn, lão phu cũng không dám kết luận, nhưng nếu có thể tự mút sữa mẹ, hẳn là vấn đề không lớn. Cẩn thận chăm sóc, qua ba năm ngày thì có thể sẽ nhìn ra."


Tâm tình của Tiêu Tụng lúc này đã bình phục không ít, "Đa tạ nhị vị, ngày khác mỗ chắc chắn tới cửa trí tạ."


Hai thái y liền nói: "Không dám, không dám."


Tiêu Tụng đưa bọn họ ra cửa, rồi lập tức quay lại phòng sinh.


Nhiễm Nhan cùng hài tử cần phải ở phòng sinh nghỉ ngơi một tháng, Tiêu Tụng cũng định dọn qua, mặc dù chuyện hầu hạ thê nhi hắn đã có thị tỳ bà tử, hắn cũng giúp không được cái gì, nhưng nếu hắn có mặt, Nhiễm Nhan cũng sẽ an tâm hơn.


Bởi vì hài tử thân thể không tốt, Tiêu Tụng lập tức xin nghỉ ở nhà. Lý Thế Dân ngày thường vì bệnh tình của Hủy Tử mà rầu thúi ruột, bởi vậy cũng đặc biệt thông cảm, Tiêu Tụng lại là lần đầu làm cha, cho nên dù công sở rất bận, Lý Thế Dân cũng đặc biệt hạ thánh dụ, cho phép hắn nghỉ một tháng.


Tin vui vốn chuẩn bị đưa đi Lan Lăng cũng tạm thời dời lại vài ngày.


Bỗng nhiên nhiều thêm hai đứa, đồ đạc chuẩn bị căn bản không đủ dùng, cũng may ban đầu trong nhà có thêm một nhũ mẫu dự phòng, Nhiễm Nhan liền để nhũ mẫu nuôi nấng hai bé trai, nàng tự mình chăm đứa bé nhất.


La thị nghe nói Nhiễm Nhan sinh ba, đứa nhỏ nhất thân thể không tốt, liền nhờ Nhiễm Bình Dụ đi tìm phương thuốc cổ truyền dân gian ở khắp nơi, nhìn xem người khác là làm sao để nuôi trẻ con thể nhược. Nhưng tam bào thai vốn dĩ đã ít càng thêm ít, loại tình huống giống như Nhiễm Nhan rất hiếm, trong lúc vội vàng cũng chỉ tìm được một hai tình huống tương tự. Tuy không có bao nhiêu tác dụng, nhưng Nhiễm Nhan rất cảm kích.


Bảo bảo nhỏ nhất, Nhiễm Nhan lấy cho bé nhũ danh Nhược Nhược. Đối với tên này, Tiêu Tụng có chút không hài lòng, giống như Tấn Dương công chúa thể nhược, liền lấy tên có ngụ ý cường tráng, nhưng bất đắc dĩ không lay chuyển được Nhiễm Nhan, đành phải theo ý nàng.


Bảy tám ngày sau, bộ dáng của lão đại và lão nhị đều dần dần nở nang ra, phấn phấn nộn nộn cực kỳ đáng yêu, nhưng vẫn rất nhỏ. Nhiễm Nhan nhìn bọn chúng có thể ăn có thể ngủ, tiểu tiện cũng rất bình thường, nên cũng yên tâm không ít. Chỉ là Nhược Nhược vẫn nhỏ xíu như vậy, bộ dáng có vẻ cũng không thay đổi mấy, làm người lo lắng, bất quá điều làm Nhiễm Nhan cảm thấy may mắn chính là Nhược Nhược có thể tự bú mẹ, nhưng ăn rất ít, mỗi lần chỉ mút vài cái.


Ngô Tu Hòa cũng nhịn ăn, ở trong phủ canh giữ ba đứa bé.


Lưu Thanh Tùng hầu như mỗi ngày đều tới, hắn trước kia tự mở y quán, không có chuyên khoa gì, học vấn đủ thứ đa dạng tạp nham, so với trung y bình thường lại hiểu biết làm sao để nuôi trẻ sơ sinh hơn.


Tiêu Tụng cũng cách vài bữa lại thỉnh thái y am hiểu trẻ sơ sinh từ Thái Y Thự đến xem xét tình trạng ba đứa trẻ. Ngẫu nhiên cũng sẽ thỉnh y sinh có phẩm đức danh vọng cao trong dân gian đến nhìn một cái.


Hầu như là vận dụng toàn bộ Đại Đường hạnh lâm cao thủ.


Môn phiệt thế gia như Tiêu thị, coi trọng nhất là con nối dõi, một chi dòng chính này của bọn họ trên thực tế con nối dõi cũng không coi là sum xuê. Bởi vậy Lan Lăng bên kia khi nhận được tin Nhiễm Nhan sinh tam bào thai, các tộc lão sôi nổi cho rằng đây là điềm lành, cả Tống Quốc công người cứ thấy mặt Tiêu Tụng là nháo lên cũng cả ngày không khép miệng được, đặc biệt đi lăng tẩm tổ tông để báo hỉ.


Lúc trước là Tiêu thái phu nhân một tay thúc đẩy hôn sự này, có thể nói, tức phụ này là thái phu nhân không chút do dự đoạt từ trong tay Thôi thị, cả tộc Tiêu thị đều cho rằng Tiêu thái phu nhân thật sự rất có tầm nhìn, bởi vậy đặc biệt tế bái một trận.


Tống Quốc Công trước kia cũng không tán đồng thủ đoạn lôi đình của mẫu thân mình, cũng vì Tiêu Tụng bị giáo dưỡng thành cái tính tình này, trong lòng ông có chút oán hận, nhưng hiện giờ nhớ đến, cũng không phải không có lý, đặc biệt là Tiêu thái phu nhân từng nói: Làm người, vì tâm.


Suy nghĩ cũng nửa tháng có thừa, mới lấy tên cho ba đứa cháu trai cháu gái của mình. Lão đại kêu Tiêu Thứ, lão nhị kêu Tiêu Kỵ, nhỏ nhất kêu Tiêu Niệm. Sau khi các tộc lão xem qua, liền quyết định, chờ đến đủ trăm ngày, liền đem tên con vợ cả viết lên gia phả.


*tên của ba bé này đều có bộ 'tâm' ở trong tên nghe, chữ 'thứ' trong 'tha thứ', 'kỵ' trong 'kiêng kỵ', 'niệm' trong 'hoài niệm'


Thân cha thân mụ chỉ có thể lấy cái nhũ danh cho đỡ thèm.


Trải qua cả nhà trên dưới dốc lòng chăm sóc, đến thời điểm cuối năm, Tiêu Thứ và Tiêu Kỵ đều đã lớn được đến khoảng sáu cân, so với trẻ con bình thường vẫn nhỏ, nhưng bạch bạch nộn nộn, tinh thần hào hứng mười phần, mỗi đêm trong Tiêu phủ đều là tiếng trẻ con khóc nỉ non, cũng may phủ đệ đã xây dựng rộng thêm ra, nếu không hàng xóm chỉ sợ là phải tới gõ cửa.


Nhược Nhược tốt xấu gì cũng lớn được bốn cân, mọi người không dám thả lỏng cảnh giác.


Trước năm mới, Tiêu Tụng liền đi thăm hỏi hàng xóm, đưa tặng bức họa môn thần do các danh gia họa ra, cùng với một đống lễ vật năm mới, làm ơn bọn họ đừng đốt nhiều pháo trúc.


Hàng xóm Tiêu phủ cơ bản đều là đồng liêu, đại đa số có chức quan cũng đều thấp hơn hắn, hắn hạ mình như thế, bọn họ đương nhiên rất nể tình, đáp ứng chỉ đốt pháo trúc hai lần vào đêm giao thừa ở ngoài cửa và nội môn, còn mang theo lễ vật đến bái phỏng Tiêu phủ, chúc mừng hắn sinh quý tử.


Kỳ thật pháo trúc ở Đường triều bất quá là ống trúc quăng vào đống lửa để đốt, thanh âm cũng không quá lớn. Làm Tiêu Tụng đau đầu chính là mấy thứ pháo hoa. Từ dạo hắn chưa kết hôn vì muốn làm vui lòng Nhiễm Nhan mà phóng pháo hoa ở trên đường Chu Tước về sau, liền có người tìm tới cửa mua phối phương với giá cao, hắn không để ý tới, nhưng không chịu nổi Nhiễm Vận cứ năn nỉ ỉ ôi, hơn nữa phương thuốc này vốn dĩ là của Lưu Thanh Tùng, hắn chỉ thay đổi cải thiện một chút. Nhiễm Vận thật ra rất phúc hậu, được Lưu Thanh Tùng chỉ điểm, phân bốn thành tiền lời làm lễ chúc mừng tân hôn cho Nhiễm Nhan.


Sau đó cứ mỗi lần đến ngày lễ ngày tết, ngày vui, nơi nơi đều châm ngòi pháo hoa, cả trong cung cũng theo cái trào lưu này, Tiêu Tụng không thể cấm cả Trường An phóng pháo hoa đi!


Tiêu phủ cách những nơi phồn hoa như chợ đông, đường Chu Tước khá gần, Tiêu lão tam thân thể lại nhược, Tiêu Tụng đành phải xuống tay từ nhà mình. Nhiễm Nhan đã sớm ra cữ, hắn túm Lưu Thanh Tùng cùng nhau cải biến phòng ngủ, nâng cao hiệu quả cách âm.


Cái này cũng không coi là khó, một vài tửu lầu vì tiện cho khách nhân nghị sự, đã sớm làm qua dạng cải tiến này, vì thế Nhiễm Vân Sinh đang ở nhà chăm con cũng bị kéo lại đây, ba người dẫn đầu thợ thủ công, mày mò hết bảy tám ngày.


Lưu Thanh Tùng vì thể hiện tình yêu, đem toàn bộ góc nhọn trong phòng ngủ mài tròn, còn bao thêm lớp vải bông dày. Đem màn trướng đổi hết thành màu vàng sữa, phấn hồng đủ kiểu. Tiêu Tụng nhìn thấy đen mặt, nhưng vừa nghe Lưu Thanh Tùng nói vậy mới có thể khiến cho bảo bảo hứng thú, hắn lập tức chấp nhận.


Tới giao thừa, Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan liền mang theo ba cái hài tử ăn tết trong phòng ngủ.


Phòng được cách âm quả nhiên không tồi, chỉ cần giữ cho cửa và cửa sổ đều đóng lại, hầu như không nghe thấy tiếng pháo hoa pháo trúc từ chợ đông truyền đến.


Giường được nới rộng hơn trước, bên trên trải một lớp đệm thật dày, ba cái tiểu oa nhi nằm một hàng. Nhược Nhược thì ăn no liền ngủ, bởi vì thể nhược, cũng không có tinh lực đi làm ầm ĩ, lão đại cùng lão nhị dùng cặp mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm hạc giấy đủ màu rực rỡ rũ xuống từ đỉnh màn, thường xuyên nhấc tay lên chụp lấy.


Tiêu Tụng nhìn ba cái hài tử, mặt đầy ý cười,"Phu nhân, ngươi thật lợi hại!"

Bình Luận (0)
Comment