Không biết có phải cư dân trên phố bị tiếng chém giết đánh nhau khi nãy làm sợ hãi hay không mà nhà nhà hộ hộ, tiêum lớn tiệm nhỏ đều đóng chặt hết cửa chính cửa sổ, duy chỉ có Mạn Thanh Viện là đèn đuốc rực rỡ, chiếu rọi cả một khoảng xung quanh đó sáng như ban ngày.
Còn một khắc nữa là tới giờ Tý, những người đến xem náo nhiệt đa phần đều đã vào Thính Lưu Các, trên phố không thấy một bóng người, ngay cả đám binh sĩ thủ thành đi tuần tra cũng không biết đã trốn vào đâu mất.
Do Dương Động, Độc Cô phiệt và Vương Thế Sung đang minh tranh ám đấu, nên tình hình quản trị ở Lạc Dương rơi vào tình trạng không thể khống chế, thế nhưng trị an ngược lại còn tốt hơn lúc trước, tất cả bởi vì các bang phái đều cố gắng hết sức ước thúc thuộc hạ, không dám náo sự trong thời gian nhạy cảm này. Còn những người từ nơi khác đến thì lại càng không muốn có gây chuyện để trở thành mục tiêu chung cho tất cả các phe phái công kích.
Ba người đi trên phố, tiến thẳng về phía Mạn Thanh Viện.
Khấu Trọng đột nhiên thở dài một tiếng.
Bạt Phong Hàn ngạc nhiên nói: "Cả tình hình ác liệt hồi nãy mà ngươi cũng thoát thân không mát một cọng tóc, tại sao lại thở vắn than dài vậy?"
Khấu Trọng đặt tay lên vai Bạt Phong Hàn, thành tâm nói: "Ta nghĩ đến chuyện lão Bạt huynh sắp bỏ đi, trong lòng có chút không nỡ thôi!"
Những đường nét cứng rắn trên gương mặt anh tuấn của Bạt Phong Hàn cơ hồ như cũng mềm ra đôi chút, y khẽ liếc nhìn Từ Tử lăng đang lặng lẽ bước đi, mỉm cười rầu rĩ: "Đây gọi là trong thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lần này Bạt mỗ đến Trung Nguyên, có thể gặp được hai vị huynh đệ đã coi như không uổng chuyến này rồi, huống hồ còn gặp được kỳ duyên ngàn năm, đạt được đột phá mà chính ta cũng không thể tưởng tượng ra nổi. Nhân sinh được vậy, thì còn gì phải cầu mong nữa."
Từ Tử Lăng thản nhiên hỏi: "Phong Hàn huynh chuẩn bị lúc nào thì khởi hành?"
Bạt Phong Hàn trầm ngâm: "Sau khi giết được Khúc Ngạo, ta sẽ lập tức rời khỏi đây, có khi là đêm nay cũng không chừng."
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đều lấy làm ngạc nhiên.
Gã nhíu mày hỏi: "Tại sao huynh có vẻ đặc biệt không khách khí với Khúc Ngạo thế?"
Song mục Bạt Phong Hàn thoáng hiện sát cơ, lạnh lùng đáp: "Đây là lời thề ta đã lập lúc bị Khúc Ngạo đánh trọng thương phải nhảy xuống nước chạy trốn, kẻ nào muốn lấy mạng Bạt Phong Hàn này, Bạt mỗ sẽ báo đáp kẻ ấy cho thật đầy đủ." Tiếp đó lại mỉm cười: "Ta và hai người đặc biệt hợp nhau như vậy thực ra còn một nguyên nhân nữa, đó chính là cảnh ngộ của chúng ta tương tự như nhau."
Khấu Trọng dõi mắt nhìn ra con phố dài vắng vẻ phía trước: "Cảnh ngộ gì vậy?"
Bạt Phong Hàn vui vẻ: "Chính là võ công của chúng ta đều do bị người ta bức ép mới dần dần tiến bộ, không có ngày nào là không phải đào vong. Sau khi có được Trường Sinh Quyết, hai người không phải đã như vậy hay sao?"
Từ Tử Lăng đột nhiên nói; "Đối với việc giết Khúc Ngạo, huynh nắm được mấy phần?"
Bạt Phong Hàn hờ hững như không: "Lúc trước thì nửa phần cũng không, nhưng bây giờ thì chắc cả mười phần."
Khấu Trọng nhấc tay lên khỏi vai y, kinh ngạc thốt lên: "Tại sao lại biến đổi kinh khủng như vậy chứ?"
Bạt Phong Hàn bình tĩnh đáp: "Bởi vì tinh thần của hắn đã có một lỗ hổng rất lớn, chỉ cần biết cách, sẽ rất dễ làm hắn dao động, vừa rồi khi đại chiến trên Thiên Tân Kiều, ta đã khiến hắn mất đi lòng tin có thể đánh bại được ta, vì vậy đêm nay chỉ cần khoét rộng thêm lỗ hổng tinh thần ấy, ta chắc chắn sẽ toàn thắng." Cuối cùng y bồi thêm một câu: "Nếu giết được Khúc Ngạo, vậy thì cho dù ta không đi tìm Tất Huyền, hắn cũng sẽ đích thân đến tìm ta. Địch thủ khó cầu, hắn ta còn phải bảo vệ ta nữa ấy chứ!"
Hai gã lúc này mới hiểu được dụng tâm thực sự của họ Bạt.
Khấu Trọng băn khoăn: "Không biết Khúc lão đầu và Phục tiểu tử đã giao thủ chưa nhỉ?"
Lúc này đám đại hán canh cửa đều ngây người nhìn chăm chăm vào ba vị tân khách đến trễ.
Bạt Phong Hàn lẩm bẩm: "Ta sợ hắn sẽ đến trễ!"
0O0
Còn chưa bước vào cửa, hơn mười đại hán đã chạy tới nghênh tiếp, thái độ cung cung kính kính, trước một câu đại gia, sau một câu đại gia, so với kiểu tiếp đón lạnh lùng lần trước thật khác nhau một trời một vực.
Bạt Phong Hàn hỏi: "Khúc Ngạo đến chưa?"
Lập tứ có người đáp ngay: "Khúc đại gia vừa cho người đến thông báo, nói tới giờ Sửu mới đến được."
Ba người đưa mắt nhìn nhau, khoé miệng nở một nụ cười đắc ý.
Khấu Trọng nhướng mày hỏi: "Mạn Thanh Viện vẫn do Lạc Dương Bang chưởng quản à?"
Một người khác liền đáp: "Đương nhiên đây vẫn là sản nghiệp của Lạc Dương Bang chúng tôi rồi, ba vị đại gia đã vạch trần thân phận của tên gian tặc Thương Quan Long, trên dưới toàn bang chúng tôi đều cảm kích vô cùng!"
Khấu Trọng thuận miệng hỏi luôn: "Vậy mọi chuyện trong bang giờ do ai chủ sự?"
Đại hán đầu tiên cung kính nói: "Để tránh chuyện chia năm xẻ bảy, phó bang chủ và các vị đường chủ đã mời Vinh Phụng Tường đại lão bản ra làm bang chủ của bản bang, lão nhân gia người nói một câu, có kẻ nào dám không phục chứ?"
Ba người thầm nhủ không ngờ lại khéo vậy. Từ điểm này có thể thấy ngay ở Lạc Dương này, Vinh Phụng Tường cũng là nhân vật có vị trí rất quan trọng.
Những điều cần hỏi đều đã hỏi, ba người liền sải bước tiến về Thính Lưu Các dưới sự tiền hô hậu ủng của đám đại hán.
Thính Lưu Các đêm nay còn nhiệt náo hơn đêm trước, không còn lấy một chỗ trống, cũng may là không hiểu vì sao Vinh Phụng Tường đã đích thân hạ lệnh để lại một gian sương phòng trên tầng cao nhất của tòa lầu phía bắc lại cho bọn họ, thế nên mới không cần chen chúc với những người khác.
0O0
Sau khi thị tỳ dâng rượu thịt lên, một tỳ nữ xinh đẹp tên Thuý Nhi, xem chừng như là đầu lĩnh của các thị tỳ ở đây cười tươi thi lễ với ba người: "Vinh lão bản đã đặc biệt phân phó phải thị hầu ba vị cho tốt, ba đóa hoa tươi của Mạn Thanh Viện chúng tôi là Liên Nhi, Cúc Nhi và Bình Nhi đêm trước đã từng được mục kiến ba vị đại triển thần uy, trong lòng đều vô cùng kính ngưỡng, có cần Thúy Nhi gọi bọn họ đến hát vài tiểu điệu cho các vị hay không?"
Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi: "Đêm nay có nhiều khách quý như vậy, bọn họ sao có thể phân thân?"
Thuý Nhi ném cho gã một cái nhìn đầy ý nhị: "Người khác có cầu cũng chẳng được, nhưng ba vị đại gia thì khác! Thúy Nhi có khó khăn thế nào cũng phải an bài thỏa đáng cho ba vị mới được. Hiện giờ hãy còn hơn nửa canh giờ nửa mới tới giờ Sửu, có bọn họ đến đây giúp vui, đảm bảo thời gian sẽ qua rất nhanh thôi."
Bạt Phong Hàn tiện tay nhét nửa đĩnh hoàng kim vào lòng bàn tay Thúy Nhi rồi hỏi: "Đêm nay có phải vẫn là Tri Thế Lang Vương Bạc mời khách không? Xem ra cũng tốn không ít nhỉ?"
Thúy Nhi nhận lấy đĩnh vàng, lại càng cười tươi như hoa, khom người dát sát vào Bạt Phong Hàn thì thầm; "Lần này là Vinh lão bản mời khách, ông ấy song hỉ lâm môn! Vừa được ngồi lên bảo tọa của bang chủ, lại đúng vào dịp chúc thọ, sau này đường tài lộc rộng mở thênh thang, tiêu một chút tiền này cần gì phải tính toán chứ, đại gia thấy có đúng không? Được rồi, tất cả để nô gia lo liệu, bây giờ đi mời ba đóa hoa đến đây cho các vị thưởng thức được không?"
Từ Tử Lăng chau mày: "Chúng ta còn chuyện phải thương lượng, chi bằng..."
Thúy Nhi liền tiếp lời: "Vậy để nô gia dặn họ lát nữa mới đến là được."
Nói đoạn cười khúc khích, yểu điệu bước ra ngoài.
Khấu Trọng nhìn Bạt Phong Hàn cười cười: "Huynh tiêu tiền cũng hào phóng thật, cứ giống như trong túi đầy hoàng kim vậy."
Bạt Phong Hàn thản nhiên: "Mấy năm nay ta cũng kiếm được chút ít, trong thời loạn thế này, người người nhà nhà đều đúc tiền, không thể tin được, chỉ có hoàng kim là đáng tin cậy nhất, Trung Nguyên hay ngoại vực đều thông dụng, lúc nào ta đi sẽ chia cho hai người một ít mà dùng."
"Cách! Cách!"
Khấu Trọng tuy không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng sớm đã cảm nhận được ngoài cửa có người, liền thấp giọng hỏi: "Ai?"
Bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc của Hình Mạc Phi: "Tiểu đệ phụng mệnh vương tử mời ba vị xuống lầu dưới uống chén rượu nhạt."
Ba người rất có hảo cảm với người này, lại càng muốn biết mặt mũi y thế nào, nên Khấu Trọng đáp luôn: "Hình huynh, mời vào!"
Hình Mạc Phi đẩy cửa bước vào, cung tay làm lễ. Ba người lập tức có thể khẳng định đêm qua người này không đi theo Phục Kiên, nếu không bọn họ tuyệt đối không thể không nhìn thấy.
Vị cao thủ Thổ Lỗ Hồn này niên kỷ ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, thân hình cao gầy, tóc rậm mày thô, cử chỉ ung dung. Chân đi ủng cao cổ, thân vận áo chẽn, cả người y toát ra một thứ khí thế sắc bén như cây cung đã kéo căng hết cỡ, song mục lấp lánh tinh quang, nhưng lại có một vẻ gì đó làm người ta cảm thấy y là người rất tình cảm. Tuy không thể nói là y anh tuấn, nhưng ngũ quan đầy đặn, rất có tính cách, càng nhìn càng thấy có duyên.
Ba người cùng lúc đứng dậy hoàn lễ, sau khi ngồi xuống, Bạt Phong Hàn mới hỏi: "Bên dưới có những ai rồi?"
Lúc này tiếng chuốc rượu, tiếng đàn tiếng sáo đã huyên náo cả Mạn Thanh Viện, Hình Mạc Phi ung dung cười cười đáp: "Tự nhiên không thể thiếu Vinh lão bản và Vương Bạc rồi."
Từ Tử Lăng ngạc nhiên thốt: "Nghe khẩu khí của Hình huynh, hình như không hề coi Vương Bạc vào đâu cả thì phải?"
Hình Mạc Phi ung dung đáp: "Luận tiên pháp, bất luận là Trung Nguyên hay ngoại vực cũng khó kiếm được người hơn y, có điều đánh giá một con người không chỉ luận võ công, còn cần phải có phẩm cách thì người ta mới tâm phục được. Anh hùng chân chính như ba vị đây, mới là đối tượng mà bản chủ nhân ngưỡng mộ thật sự."
Ba người tròn mắt nhìn nhau, không phải giang hồ đồn đãi rằng quan hệ của Vương Bạc và Phục Khiên rất tốt hay sao.
Khấu Trọng ngạc nhiên vặn hỏi: "Nếu Vương Bạc là kẻ thất đức, cao nhân đắc đạo như Liễu Không làm sao chịu kết giao với y?"
Hình Mạc Phi mỉm cười: "Chuyện này khi nào có cơ hội bản chủ nhân sẽ tự nói cho ba vị rõ. Có điều chỉ cần các vị nhìn quanh quần hùng trong thiên hạ, Đỗ Phục Uy, Lý Tử Thông đều từng là thuộc hạ của Vương Bạc, nhưng về sau đều trở mặt thành thù, là biết người này không thể dung dưỡng được kẻ khác rồi. Nếu không phải vậy, thanh thế của y chắc chắn không dưới bất cứ đạo nghĩa quân nào đâu." Tiếp đó lại nói: "Ba vị đang ngạc nhiên không hiểu tại sao tối qua Vương Bạc lại không hiện thân đúng không?"
Ba người ngạc nhiên gật đầu.
Hình Mạc Phi mỉm cười: "Đạo lý rất đơn giản, chuyện này là y tự vác vào mình để lấy lòng Sư Phi Huyên, nhưng người ta lại không chịu tiếp nhận. Ba vị cần phải hết sức cẩn thận với con người này, những chuyện khác xin thứ tiểu đệ không tiện thổ lộ."
Khấu Trọng gật đầu: "Hình huynh tuy mới gặp chúng ta lần đầu, nhưng đã hết sức nghĩa khí rồi, những tin tức này đều hết sức có ích cho bọn ta."
Bạt Phong Hàn tỏ vẻ không hiểu: "Nhưng Vương Bạc làm vậy thì có lợi gì chứ? Hơn nữa không phải hắn đã công khai tuyên bố không tham dự vào việc đuổi hươu ở Trung Nguyên nữa rồi hay sao?"
Hình Mạc Phi thở dài: "Người có dã tâm thì thủy chung vẫn là người có dã tâm, vì tiểu đệ kính trọng ba vị là bậc hảo hán chân chính, nên sẽ tiết lộ thêm một tin tức đặc biệt quan trọng: Vũ Văn Hóa Cập sau khi về phương bắc, đã xây dựng lại đại quân, dựa vào căn cơ thâm hậu của Vũ Văn phiệt, khua chiêng gióng trống đại triển uy phong còn Vương Bạc thì rất có khả năng sẽ kết minh với họ Vũ Văn, vì thế y mới gây mưa gây gió trong chuyện Hòa Thị Bích này như vậy."
Ba người liền lập tức hiểu ra.
Hình Mạc Phi cười khổ: "Nhìn thần tình ba vị, chắc sẽ không xuống dưới đó gặp tệ chủ nhân rồi."
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thanh cất tiếng cười sảng khoái.
Dứt tiếng cười, Từ Tử Lăng liền hỏi: "Thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu, lần này Phục Vương tử đến Lạc Dương là vì lý do gì?"
Hình Mạc Phi hạ thấp giọng đáp: "Tệ chủ nhân lần này tới Trung Nguyên chủ yếu là vì hai nguyên nhân. Một là xem Trung Nguyên có những nhân vật siêu phàm trác việt nào, thứ hai chính là muốn tìm một người tính sổ."
Khấu Trọng song mục lấp lánh hàn quang: "Mục đích thứ nhất có hàm ý rất rộng, nhưng Hình huynh đã không muốn nói rõ, vậy thì thôi vậy! Còn kẻ mà Phục vương tử muốn tìm rốt cuộc là người thế nào? Kẻ ấy là ai mà có thể diện lớn vậy?"
Hình Mạc Phi vui vẻ nói: "Nói chuyện với ba vị thật thống khoái, tiết kiệm được rất nhiều lời thừa, người mà vương tử muốn tìm chính là Bùi Cự"
Khấu Trọng ngây người: "Bùi Cự là thằng cha nào? Sao ta chưa từng nghe tên hắn nhỉ?"
Bạt Phong Hàn mỉm cười: "Trọng thiếu gia lần này xấu hổ rồi! Cái tên Bùi Cự này ở chỗ chúng ta không ai là không biết cả, cái này gọi là xú danh truyền xa..."
Hình Mạc Phi lạnh lùng tiếp lời: "Bùi Cự là đại thần của Dương Quảng, phụ trách sự phụ buôn bán qua lại giữa Trung Nguyên và Tây Vực của nhiều nước, có viết một bộ Tây Vực Đồ Ký gồm ba quyển, miêu tả khái quái tình hình bốn mươi bốn quốc gia ở Tây Vực. Phía cuối của đoạn mở đầu có viết: Vậy nên hoàng thượng có thể sai sứ đồng thời phát động binh xa, chư phiên ắt phục, Hồn, Đột phải diệt; nhưng Hạ cho đồng hóa, để lại Từ, Hồ... chính là cái câu Hồn, Đột phải diệt đó, đã làm cho Thổ Lỗ Hồn máu chảy thành sông, thây chất thành núi... hừ, thù này không báo, làm sao xứng với những tộc nhân đã chết của chúng ta chứ?"
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nghe y nói mà không biết nên làm sao mở miệng, cùng cũng liên tưởng tới Đột Lợi có lẽ cả hai người này ít nhiều đều mang theo một ý niệm báo cừu rửa hận khi đến Trung Nguyên.
Trung Nguyên... nơi này vốn đã lắm chuyện, giờ lại càng thêm hỗn loạn.
Bạt Phong Hàn hờ hững hỏi tiếp: "Bùi Cự vẫn chưa chết sao? Người này rất giỏi kế ly gián, khiến Tây Đột Quyết chúng ta chia thành hai vùng, công chiến liên miên. Còn hắn thì nhân lúc chúng tta không thể lo chuyện bên ngoài, ngầm xúi dục người Thiết Lặc xuất binh đánh Thổ Lỗ Hồn, kế này đúng là độc ác vô song, tà đao sát nhân, còn mình thì không mất lấy một binh một tốt."
Hình Mạc Phi không giấu nổi thần sắc phẫn nộ, gằng giọng nói: "Hoàng thượng Phục Doãn của chúng tôi sau khi bị đám cẩu tặc Thiết Lặc đánh bại, vẫn còn không biết là do người bạn Bùi Cự này ngầm xúi dục, còn sai người đi gặp hắn cầu viện binh, lại bị hắn phái hai lộ binh mã truy kích, sau mấy trận ác chiến, cuối cùng hoàng thượng của chúng tôi chỉ còn lại mấy ngàn tàn binh đột phá trùng vây, trở về bản quốc. Mối hận này, không có một người dân Thổ Lỗ Hồn nào có thể quên được."
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giờ mới hiểu được ân oán của người Thiết Lặc, Bùi Cự và Thổ Lỗ Hồn, chẳng trách mà Phục Khiên vừa mới đến Trung Nguyên đã khiêu chiến với đệ nhất cao thủ Thiết Lặc Khúc Ngạo rồi.
Bạt Phong Hàn lại chậm rãi nói tiếp: "Ồ, Bạt mỗ suýt nữa quên mất, đêm nay Khúc Ngạo là của ta, vừa rồi ta đang đánh dở với hắn... chuyện này chắc các vị cũng đã biết rồi chứ."
Hình Mạc Phi thở dài: "Chuyện này không đến lượt tiểu đệ làm chủ được, nếu Khúc Ngạo biết mình đắt hàng như vậy, có lẽ sẽ hối hận vì chuyến đi này mất."
Nói dứt câu y liền nhổm người đứng dậy, ôm quyền thi lễ: "Tiểu đệ có việc bên mình, không tiện ngồi lâu, ý của Bạt huynh, tiểu đệ sẽ bẩm cáo lại tệ chủ nhân, còn việc quyết định thế nào, thì phải do chủ nhân định đoạt mới được."
Sau khi Hình Mạc Phi đi khỏi, Khấu Trọng cười cười nói: "Chi bằng chúng ta ra cửa đợi sẵn, chặn đường Khúc Ngạo đánh cho hắn một trận nước chảy hoa trôi, thế không phải là gọn gàng sạch sẽ hay sao?"
Bạt Phong Hàn gật đầu: "Ta đang có ý này, có điều như vậy thì không thống khoái bằng ở đây, có cả trăm người reo hò cổ vũ."
Khấu Trọng đứng dậy nói: "Chút nữa thì quên mất cái hẹn với Tống Kim Cương, trước giờ Sửu ta sẽ trở về, nhớ là phải đợi ta về mới được hành động đấy, nếu không ta không bỏ qua cho hai ngươi đâu."
Từ Tử Lăng bật cười mắng: "Thời gian không nhiều, còn không mau xéo đi."
Khấu Trọng dương dương đắc ý đáp: "Đợi ba đóa hoa kia đến thì nhớ giữ chặt lại đợi ta về đấy, có phúc cùng hưởng mà."
Vừa nói gã vừa đẩy cửa ra ngoài, nhưng rồi lập tức há miệng ngây người đứng như trời trồng.
Bạt Phong Hàn và Từ Tử Lăng đều giật mình cảnh giác, quay mặt nhìn ra cửa, có điều cả khung cửa đã bị thân hình khôi vĩ của Khấu Trọng chắn mắt, nên chỉ thấy một vạt váy vàng và một đôi hài thêu hình phượng hoàng màu xanh nhạt mà thôi. Chỉ riêng việc nữ nhân này đến tận cửa mà ba người vẫn không hay, đã biết nàng không phải hạng tầm thường rồi.
Khấu Trọng cảm thấy trước mắt như sáng bừng lên.
Nữ tử vừa xuất hiện tuổi chừng hai ba, hai bốn, nàng không có vẻ đẹp kiểu vừa nhìn đã thấy đẹp như Thương Tú Tuần hay Trầm Lạc Nhạn, nhưng lại có một khí chất rất đặc biệt, khiến gã bị thu hút, không thể rời mắt khỏi gương mặt thanh tú. Dáng vẻ của nàng có vẻ trầm tĩnh lão luyện, nhã nhặn đoan trang, nhưng đôi mắt kiên định lại làm người ta cảm thấy nàng không chỉ có tư dung tuyệt thế mà sự quả quyết dũng cảm cũng tuyệt đối không kém nam nhi, đồng thời vô cùng tự tin với bản thân mình, cơ hồ như tuyệt đối tin tưởng vào mỗi chuyện mà mình đã quyết định vậy. Mái tóc dài bóng mượt, làn da trắng muốt như tuyết, thân hình đầy đặn, hàng lông mày lá liễu dài mảnh, đôi mắt phượng long lanh, cùng với mùi hương dịu nhẹ, tạo thành một bức mỹ nhân đồ khiến người ta phải điên hồn đảo phách.
Nhưng Khấu Trọng chú ý nhất vẫn là cây phất trần bằng tơ hồng dắt sau lưng nàng, vừa nhìn thấy chiếc cán ló ra trên vai trái nàng là gã đã đoán được ngay thân phận của đối phương. Thì ra đây chính là nữ cao thủ đứng đầu Thượng Tướng Bảng trong Thiên Sách Phủ của Lý Thế Dân, phu nhân của Lý Tịnh, Hồng Phất Nữ.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén của nàng nhìn chăm chăm vào gương mặt anh tuấn của Khấu Trọng, ngữ khí cũng lạnh lùng băng tuyết ngàn năm, không có lấy một chút tình cảm: "Ngươi là Khấu Trọng?"
Khấu Trọng dịch người sang một bên, để Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn ở phía sau có thể trông thấy nàng, rồi mới trầm giọng đáp: "Chính là tiểu đệ, không biết nên xưng hô cô nương là Lý phu nhân hay tẩu tẩu đây?"
Hồng Phất Nữ nhìn thẳng vào Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn, khi nghe Khấu Trọng nói vậy, ánh mắt nàng liền thoáng hiện lên vẻ giễu cợt, ngữ khí vẫ lạnh lùng như trước: "Chuyện này là do các ngươi tự quyết thôi."
Ba người đều lấy làm ngạc nhiên, ngấm ngầm cảm thấy điều gì đó không thỏa đáng ở đây, bằng không nàng ta cũng đâu đến nỗi phải dùng thứ ngữ điệu không khách khí đó chứ. Ánh mắt Hồng Phất Nữ dừng lại trên người Từ Tử Lăng, đôi phụng nhãn ánh lên những tia kỳ lạ, ngữ khí trở nên mềm mỏng hơn đôi chút: "Tần Vương có chuyện muốn gặp hai vị một lát, nên đặc biệt sai thiếp thân đến đây thỉnh giá, sự việc trọng đại, mong hai vị không cự tuyệt."
Bạt Phong Hàn không nhìn nàng nữa, chậm rãi nâng chén rượu đặt trên bàn lên uống cạn.
Trên gương mặt anh tuấn của Khấu Trọng thoáng lộ vẻ tức giận, cất giọng lạnh lùng còn hơn cả Hồng Phất Nữ vừa này: "Nếu vì chuyện Hòa Thị Bích không cần nói nữa."
Song mục Hồng Phất Nữ lấp lánh hàn quang, nhìn chằm chằm vào Khấu Trọng. Nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Bạt Phong Hàn đã xen vào: "Sao không đi xem hắn có gì muốn nói không, chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết thôi mà."
Từ Tử Lăng ung dung gật đầu: "Trọng thiếu gia đi đi! Tất cả làm theo ý của ngươi là được!"
Khấu Trọng trầm ngâm giây lát rồi gật đầu đồng ý.
0O0
Hồng Phất Nữ đẩy cửa ra, khẽ thở dài nói: "Vào đi! Hi vọng khi trở ra ngươi và Tịnh lang vẫn là hảo huynh đệ chứ không phải hai kẻ tử đối đầu."
Khấu Trọng liếc nhìn nàng một cái, rồi mới bước qua bậu cửa, tiện tay khép luôn lại.
Đây là gian sương phòng cuối cùng ở phía đông của tầng thứ ba tòa lầu phía bắc, to gần gấp đôi gian phòng của ba người bọn Khấu Trọng.
Lý Thế Dân đang đứng trước cửa sổ, chăm chú quan sát hồ cá bên dưới.
Nghe tiếng Khấu Trọng, y thở ra khe khẽ nói: "Sự tình có phải đã đến mức không thể vãn hồi rồi hay không?"
Khấu Trọng đi đến trước chiếc bàn tròn đặt giữa phòng, nhìn chằm chằm vào tấm lưng hùng vĩ của Lý Thế Dân, trầm giọng hỏi: "Thế Dân huynh muốn ám chỉ chuyện gì vậy?"
Lý Thế Dân chậm rãi quay người lại, nhìn thẳng vào mắt Khấu Trọng: "Đã bao lâu chúng ta không gặp nhau rồi? Khấu huynh còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của ta nữa, bất luận là cử chỉ ngôn hành hay phong thái đều có cốt cách của nhất đại cao thủ, chẳng trách mà dù cừu gia của huynh ở khắp thiên hạ, nhưng vẫn không kẻ nào làm gì được huynh, ngược lại còn bị huynh làm cho đảo tiên tán loạn."
Khấu Trọng mỉm cười: "So với Tần Vương điện hạ, một Khấu Trọng nhỏ bé này có đáng là gì. Từ sau khi Tần Vương khởi binh ở Thái Nguyên, trước sau đã đánh bại hai mãnh tướng của tiền triều là Tống Lão Sinh và Khuất Đột Thông, lấy nhiều thắng ít, dùng trí đoạt được Quan Trung, làm cho quý phiệt có một căn cứ địa vững chắc, tiến có thể công, lùi có thể thủ. Tiếp đó lại tây chinh Lũng Hữu để củng cố Quan Trung, đánh đuổi phụ tử Tiết Cử trở về nguyên địa. Hiện giờ có ai dám coi thường Lý gia nữa đâu? Công lao đó liệu ai bì kịp Tần Vương chứ?"
Lý Thế Dân lắc đầu: "Lý gia của ta nhiều đời làm tướng, căn cơ thâm hậu, chỉ cần có danh chính ngôn thuận, sách lược chính xác thì thắng là chuyện đương nhiên, làm sao bằng Khấu huynh đơn thân độc mã mà lại có thể lật tay làm mưa, vẫy tay gọi gió, thay đổi cả hình thế thiên hạ. Hà! Đã lâu không gặp, huynh ngồi xuống uống chén rượu với ta được không?"
Khấu Trọng không tỏ thái độ gì, tuỳ tiện ngồi xuống.
Lý Thế Dân cầm bồ rượu lên, rót cho gã một ly, đoạn mỉm cười: "Ta vẫn thích huynh gọi ta bằng tên như trước, giao tình của chúng ta có phải như bèo nước gặp nhau đâu. Năm xưa nếu không có hai vị huynh đệ tương trợ, Lý gia chúng ta đâu được phong quang như hôm nay." Tiếp đó y ngồi xuống hai tay nâng chén lên kính lễ: "Chén này là để đa tạ Khấu huynh đã ra tay tương trợ khi ở Phi Mã Mục Trường, cứu Lý Tú Ninh thoát khỏi tay Lý Thiên Phàm và Trầm Lạc Nhạn."
Rượu nồng cay xé họng.
Khấu Trọng vuốt vuốt cổ họng kêu lên: "Rượu ngon! Chắc là không có độc đấy chứ?"