Đại Đường Song Long Truyện

Chương 190

Từ Tử Lăng đi theo Bất Sân, tiến sâu vào hậu viện.

Dọc đường gã gặp không ít hòa thượng, nhưng người nào người nấy đều coi như không thấy, tựa hồ như họ đang chìm đắm trong cuộc đời tu hành thanh tịnh vô vi của mình vậy.

Đi qua tòa đồng điện chói lọi dưới ánh mặt trời, Bất Sân rẽ vào một con đường lát đá rất cổ kính, hai bên trồng đầy trúc xanh ngát.

Ẩn hiện giữa những tán cây thấp thoáng trông thấy những ngôi tăng xá đơn giản, so với điện đường hoa lệ thì hoàn toàn khác hắn, nhưng cũng có một vẻ đẹp hết sức thuần phác tự nhiên.

Từ Tử Lăng đang ngây ngất cảm nhận không khí ninh tịnh bình hòa của Thiền Viện thì cảnh sắc chợt biến đổi, nhà cửa thưa dần, thay vào đó là thương tùng lục bách, vách đá lởm chởm. Đi dọc theo con đường lát đá, có thể thấy trên vách đá có khắc hai chữ "Phật Đạo". Vách đá hai bên cao dần, sơn đạo thu hẹp, trên thạch bích điêu khắc hình tượng chư phật, thần thái sống động như thật.

Từ Tử Lăng đang tròn mắt ngắm nhìn thì Phật Đạo đã tận, không gian như mở bừng ra trước mặt.

Ở phía Tây thiền viện, một tòa đại điện sừng sững, rộng đến bảy gian xây sát vách đá, bên trên khắc ba chữ "Phương Trượng Viện", hình thế hiểm yếu cực kỳ.

Từ Tử Lăng cảm thấy không thích đáng lắm, liền hỏi: "Đây chắc là nơi cư trú của quý viện chủ Liễu Không đại sư?"

Bất Sân hờ hững đáp: "Thí chủ muốn gặp Sư tiểu thư, tự nhiên phải do phương trượng định đoạt, có gì lạ đâu chứ?"

Từ Tử Lăng sớm đã biết không dễ gì gặp được Sư Phi Huyên, chỉ đành thầm ngao ngán thở dài, đi theo lão bước lên thạch cấp.

Phương Trượng Viện phân làm ba khu tiền, trung, hậu. Bước vào cửa là một gian phòng chờ rộng lớn, không hề có bất cứ đồ gia cụ nào, hai bên tường treo nhiều bức họa, xem ra là họa tượng của các đời trụ trì Tịnh Niệm Thiền Viện.

Bất Sân dặn dò Từ Tử Lăng đứng đợi ở đây, rồi tiến vào gian phía trong.

Từ Tử Lăng nhàn rỗi vô sự, bèn đi xung quanh nhìn ngó những bức họa, người trong tranh hình tướng đều khác nhau, người gầy người béo, nhưng người nào cũng dung mạo trang nghiêm từ hòa, phật quang phổ chiếu, dáng vẻ đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn. Bên cạnh còn đề rõ pháp hiệu, ngày tháng thụ giới và nhập tịch.

Các bức tranh rõ ràng là được xếp theo thứ tự trước sau, đến bức cuối cùng trên vách bên trái, Từ Tử Lăng giật mình chấn động, cẩn thận quan sát lại thật kỹ. Chỉ thấy trong tranh là một lão tăng râu bạc phơ, trên mặt đầy những nếp nhăn, xem ra ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi trở lên.

Nguyên do làm gã giật mình chính là gương mặt lão tăng này giống với trụ trì Liễu Không đến tám, chín phần, chỉ khác là đã già nua mà thôi.

Gã đang thầm nhủ không biết đây có phải là cha ruột của Liễu Không hay không, thì bất ngờ phát hiện bên cạnh bức họa chỉ có ngày thụ giới chứ không đề ngày viên tịch, không khỏi cảm thấy lạnh cả người.

Lẽ nào Liễu Không phản lão hoàn đồng, từ một lão già bảy mươi biến thành dáng vẻ hiện nay, nếu chuyện này là sự thật thì quả là kinh người hết sức.

Thanh âm của Bất Sân vang lên phía sau: "Đây là họa tượng của trụ trì tệ tự mười lăm năm trước, khi đó trước lúc nhập quan tu thiền, người đã dặn dò người vẽ lại".

Từ Tử Lăng thở dài: "Thật khiến người ta không thể tin được, thì ra trên thế gian này đúng là có thần công cải lão hoàn đồng thật".

Bất Sân cao giọng tuyên niệm phật hiệu: "Phật pháp vô biên, hồi đầu thị ngạn. Trụ trì đang đợi thí chủ ở Trung viện, mời!".

Từ Tử Lăng quay người lại, thấy Bất Sân hoàn toàn không có ý đi trước dẫn đường, đành phải thi lễ đáp tạ, rồi tự mình bước vào trong.

"Kẹt!"

Cánh cửa gỗ đóng lại sau lưng gã.

Không gian cao ba trượng, rộng sâu tới mười trượng chỉ có bốn bức vách.

Liễu Không ngồi xếp bằng mặt quay vào vách, lưng hướng ra ngoài.

Hai bên vị lão tăng có thể cải lão hoàn đồng này là hai cánh cửa nhỏ.

Khóe miệng Từ Tử Lăng thoáng hiện một nụ cười khổ, cung kính nói: "Xin đại sư cho chỉ ý!".

oOo

Khấu Trọng đi thẳng đến khách sảnh chính, đang định vào nội đường thì gặp phải mỹ nữ xinh đẹp xưa nay vẫn luôn tỏ vẻ coi thường gã, Mỹ Hồ Cơ Linh Lung Kiều, song phương đều không ngờ gặp nhau ở đây. Khấu Trọng vừa được một bài học ở chỗ Đổng Thục Ni, nên lúc này cố gắng tự kiềm chế bản thân, chỉ khẽ gật đầu với nàng một cái, coi như chào hỏi.

Chẳng ngờ nữ tử dị tộc này lại nở ra một nụ cười hiếm hoi, đi sánh vai với gã nói: "Trận chiến đêm qua ở Thiên Tân Kiều đích thực rất đặc sắc".

Khấu Trọng ngạc nhiên: "Kiều cô nương thật lợi hại, không ngờ có thể che giấu được tai mắt của bao nhiêu cao thủ mà ẩn mình gần đó quan sát".

Linh Lung Kiều khôi phục lại vẻ lãnh mạc ban đầu, thản nhiên đáp: "Nếu không có chút bản sự, làm sao có thể làm thám tử giúp thượng thư đại nhân được?".

Nữ tử này đã chịu đối đáp với gã, hiển nhiên là thái độ đã thay đổi rất lớn.

Gã đang định tìm chủ đề khác để bắt chuyện thì Hư Hành Chi vội vàng từ trong nội sảnh chạy ra, thấy Khấu Trọng liền nháy mắt ra hiệu không được nói gì, sau đó mới cung kính thi lễ: "Thượng thư đại nhân đang đợi Khấu gia trong thư trai!".

Nói xong liền đi thẳng ra ngoài luôn.

Linh Lung Kiều dừng bước lại nói: "Thượng thư đại nhân có lẽ có chuyện muốn nói riêng với ngươi, lát nữa chúng ta gặp lại!".

oOo

Một lúc sau Khấu Trọng đã ở trong thư trai, Vương Thế Sung đợi gã đóng cửa phòng lại, ngồi xuống chiếc thái sư ỷ bên trái mới nói: "May mà tối qua ngươi không bị bọn chúng làm gì, ta đã định sai người đi cứu viện, nhưng làm vậy thì đúng với ý đồ của địch nhân, về thời gian lại càng không thể kịp thời ứng cứu các ngươi, cuối cùng đành phải án binh bất động".

Kế đó lại hừ lạnh: "Dương Động và Độc Cô Phong thật đáng ghét!".

Khấu Trọng dối lòng tán thưởng: "Thượng thư đại nhân làm vậy mới là cao minh. Hiện giờ chúng ta phải tìm mọi cách tỏ ra mình yếu nhược, thế mới phù hợp với tông chỉ thượng binh dùng mưu của binh gia. Luận thực lực cho dù Độc Cô phiệt có liên kết với người ngoài cũng chẳng làm gì được chúng ta. Vì vậy bọn chúng chỉ có thể dựa vào âm mưu ngụy kế, giở trò ám toán mà thôi, thế nên chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, Độc Cô Phong tuyệt đối chẳng thể sính cường".

Vương Thế Sung cau mày: "Khúc Ngạo đã bại trận rút lui, nên không cần nhắc đến người Thiết Lặc nữa. Nhưng nếu Âm Quý Phái, Đột Lợi và Dương Động liên kết với nhau, không phải chúng ta vẫn bị dồn vào thế bị động hay sao? Chẳng may có chuyện gì, e rằng cả Đông Đô cũng khó mà giữ nổi đó".

Khấu Trọng nhàn nhã nói: "Đột Lợi cũng Khấu Trọng cần nhắc tới nữa, bởi vì bằng hữu Bạt Phong Hàn của tôi đã rời khỏi Lạc Dương, Đột Lợi và hai đồ đệ của Tất Huyền thế nào cũng đuổi theo truy sát y. Âm Quý Phái thì phải ứng phó với đại địch hàng đầu là Sư Phi Huyên, cũng tuyệt đối không dám công nhiên tham dự vào trường phân tranh này. Huống hồ, xét về một mặt nào đó, bọn họ đều hi vọng chúng ta có thể thu thập Lý Mật, lúc đó sau khi Đỗ Phục Uy lấy được Giang Đô, có thể dễ dàng theo Vận Hà mà tiến lên phía Bắc".

Vương Thế Sung ngạc nhiên hỏi: "Làm sao ngươi biết Đỗ Phục Uy sẽ tấn công Giang Đô?".

Khấu Trọng đương nhiên không để lộ chuyện mình tiếp xúc với Tống Kim Cương, chỉ mỉm cười nói: "Tôi và Tống gia có chút giao tình, đợi lát nữa ta sẽ gặp mặt với Tống Lỗ ở Đổng Gia Tửu Lâu".

Vương Thế Sung hiểu ra nói: "Đây đúng là một chuyện khiến người ta phải đau đầu, xưa nay quan hệ của Đỗ Phục Uy và Trầm Pháp Hưng luôn không được tốt, hiện giờ đột nhiên lại liên minh với nhau, có thể thấy bọn chúng nôn nóng tiến về phía Bắc thế nào".

Khấu Trọng gật đầu nói: "Cục thế trước mắt rõ ràng là tranh giành Hoàng Hà và Vận Hà, kẻ nào có thể cùng lúc chiếm được hai cứ điểm Quan Trung và Lạc Dương thì coi như đã bỏ túi nửa giang sơn. Chúng ta phải lấy Hổ Lao, Huỳnh Dương trước, rồi mới tiến quân về phía Tây, lúc đó thành thượng sẽ hiệu lệnh thiên hạ, kẻ nào dám không theo?".

Vương Thế Sung vuốt râu mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ hy vọng và mong mỏi, rồi nghiêm mặt nói: "Nếu Vương Thế Sung ta có thể trở thành đế vương của triều đại mới, Khấu Trọng ngươi sẽ là tân tể tướng, ngươi đã chuẩn bị tinh thần chưa?".

Khấu Trọng thầm nhủ ta có là thằng ngốc đâu mà tin ngươi, nhưng bên ngoài vẫn giả bộ ngây ngất, hân hoan nói: "Thượng thư đại nhân xem trọng tiểu tử như vậy, Khấu Trọng tự nhiên là vạn phần cảm kích. Có điều tôi muốn đại phá Lý Mật để lập công trước, sau đó thượng thư đại nhân có trọng dụng, những người khác cũng không thể nói gì".

Vương Thế Sung cười rộ lên, kế đó ra vẻ thần bí nói: "Có thể dẫn dụ Lý Mật xuất binh hay không, đều phải dựa vào sự sắp xếp của ngày mai, để ta dẫn ngươi đi gặp thế thân của ta!".

oOo

Liễu Không vận tăng y màu xám, bên ngoài khoác một tấm áo cà sa sẫm hơn, sảnh đường im lặng như tờ.

Từ Tử Lăng chắp tay đứng thẳng, giống như một bức thạch tượng, không hề có vẻ mất kiên nhẫn.

Một hồi lâu sau Liễu Không mới cất giọng nhu hòa trầm ấm: "Lạc Dương có Tự, Quan, Quật ba đại danh thắng, không biết Từ thí chủ đã đến chưa?".

Từ Tử Lăng hơi ngạc nhiên, bất luận là Liễu Không nói gì, thậm chí là phật ngữ thiền cơ gã cũng không lấy làm kỳ quái, nhưng tự dưng nhắc đến danh thắng của Lạc Dương, hoàn toàn không liên quan đến việc trước mắt, nhất thời cũng làm gã không hiểu ý đồ của lão là gì.

Gã đành phải khiêm tốn hỏi: "Xin đại sư chỉ giáo!".

Liễu Không chậm rãi nói: "Tự chính là chỉ Bạch Mã Tự, là ngôi chùa phật đầu tiên ở Trung Nguyên, xây dựng vào năm Vĩnh Bình thứ mười đời Đông Hán, do hai vị cao tăng từ Thiên Trúc là Nhiếp Ma Đằng và Trúc Pháp Lan dựng nên, kinh phật và tượng phật đều dùng bạch mã chở tới, thế nên mới lấy tên là Bạch Mã Tự. Đây chính là khởi thủy của Phật Giáo trung thổ, vì vậy ngôi chùa này còn được gọi là Thích Nguyên hay Tổ Đình. Người theo phật giáo, nếu không đến nơi này du lãm một chuyến, sẽ cảm thấy tiếc nuối cả đời".

Từ Tử Lăng mỉm cười: "Đa tạ đại sư chỉ điểm, nhưng không biết Bạch Mã tự tọa lạc nơi nào?".

Liễu Không thản nhiên nói: "Nếu Từ thí chủ là người có tâm, sẽ tự biết thôi!".

Không đợi Từ Tử Lăng lên tiếng, lão đã nói tiếp: "Quan là Lão Quân Quan, nằm ở đỉnh Mang Sơn phía Bắc ngoại thành, tương truyền là thánh địa luyện đơn của Lão Tử Lý Nhĩ, đáng tiếc hiện giờ do yêu tà nắm giữ, thánh địa trở thành yêu quật".

Từ Tử Lăng ngạc nhiên: "Tại sao lại như vậy?".

Liễu Không bình tĩnh đáp: "Có rất nhiều chuyện lão nạp không tiện nói kỹ, chỉ có điều thấy những điều Từ thí chủ học bắt nguồn từ thủy tổ Đạo gia Quảng Thành Tử nên mới thuận miệng nhắc tới thôi".

Mỗi một câu một chữ của Liễu Không đều đầy huyền cơ ảo lý, thật khó hiểu vô cùng.

Liễu Không lại nói tiếp: "Quật là chỉ Long Môn Thạch Quận, nằm ở bên bờ Y Thủy cách bản tự mười dặm về phía Nam, nơi dày nằm giữa hai ngọn núi, thể nên còn được gọi là Y Khuyết, hai bên vách đá thần điện lớn nhỏ kéo dài mấy dặm, khiến người ta phải nhìn ngắm mà thở dài tán thưởng".

Tiếp đó lại ngạc nhiên hỏi: "Đúng rồi! Hôm nay Từ thí chủ đến đây có chuyện gì vậy, lão nạp sớm đã quên mất rồi".

Từ Tử Lăng không ngờ cũng trả lời một câu hoàn toàn ngoài dự liệu của lão: "Tại hạ cũng quên mất rồi, đa tạ đại sư chỉ điểm".

Nói dứt lời liền quay người đi ra khỏi điện.

oOo

Một người tướng mạo thể hình phải giống Vương Thế Sung đến bảy tám phần, bước vào thư trai cúi người thỉnh an.

Cùng vào còn có Âu Dương Hi Di, Linh Lung Kiều, Khả Phong Đại Nhân, Trần Trường Lâm, còn có hai nhi tử Vương Huyền Ứng, Vương Huyền Nộ của Vương Thế Sung, cùng với hai đại tướng Trương Trần Châu và Dương Công Khanh.

Chỉ nhìn trận thế này Khấu Trọng đã biết ngay có chuyện quan trọng cần thương thảo.

Chúng nhân lần lượt ngồi xuống, lúc này Khấu Trọng ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, đối mặt với Âu Dương Hi Di bên kia, bên dưới là bọn Trương Chấn Châu và Dương Công Khanh.

Vương Thế Sung quay sang Khấu Trọng đắc ý hỏi: "Thế nào?".

Khấu Trọng gật đầu nói: "Đích thực có thể lấy mắt cá giả làm trân châu, nhưng tình hình tối mai..."

Vương Thế Sung biết gã có điều muốn nói liền bảo tên thế thân ra ngoài, vui vẻ nói: "Bây giờ toàn là người nhà, ngươi có điều gì thì cứ yên tâm mà nói ra đi!".

Gã nhi tử tửu sắc quá độ Vương Huyền Ứng của Vương Thế Sung đắc ý nói: "Đây gọi là dưỡng binh ngàn ngày, dùng trong một giờ. Năm ngoái Huyền Ứng ở Quảng Châu tìm được kẻ này về đây, sau gần một năm được ta huấn luyện kỹ càng, giờ đây đảm bảo không ai nhận ra được".

Chỉ nhìn thái độ sợ người khác không biết đó là công lao của mình của y, đã biết kẻ này khó mà thành đại khí được.

Âu Dương Hi Di chau mày: "Người này không biết võ công, người tinh mắt chỉ cần nhìn cử chỉ hành động hay bước đi là lập tức nhận ra hắn không phải là Thế Sung huynh!".

Vương Thế Sung tự tin nói: "Nếu có kẻ muốn hành thích ta, thời cơ tốt nhất chính là trên đường đến phó hội hoặc về phủ, Phạm Thành chỉ cần ngồi trên xe làm dáng là được rồi".

Lúc này thì ai cũng biết Vương Thế Sung đã quyết ý không chịu mạo hiểm.

Khả Phong Đạo Nhân nhíu mày: "Chuyến này phải để địch nhân hành thích thành công, còn Thế Sung huynh thì phải giả bộ thọ thương thì mới có thể dẫn dụ Lý Mật xuất binh. Hành gia vừa xuất thủ là biết ngay cao thấp, Phạm Thành dễ bị người ta giết như vậy, thì ai cũng sinh nghi cả, kế này thành sao được?".

Vương Thế Sung vui vẻ nói: "Đây chính là điểm quan trọng nhất, sau khi lấy giả thay thật, ta sẽ nấp kín bên cạnh xe, nếu thực lực địch nhân mạnh đến mức có thể phá xe giết người, ta sẽ hiện thân xuất thủ. Tốt nhất nên để hạng cao thủ như Hoàng Công Thác hay Vu Sở Hồng, để ta đả thương một trong hai tên, rồi giả bộ thọ thương. Như vậy sẽ càng khiến đối phương tin tưởng hơn, đương nhiên cũng phải nhờ các vị cùng phối hợp nữa".

Rồi quay người sang hỏi Khấu Trọng: "Khấu tiểu huynh đệ còn gì muốn nói nữa không?"

Khấu Trọng hỏi: "Tại sao địch nhân sẽ không hạ thủ trong yến tiệc vậy?".

Vương Huyền Ứng liền lên tiếng đáp thay phụ thân: "Đạo lý này rất đơn giản, lần này Vinh Phụng Tường đã mời rất nhiều danh nhân khắp nơi đến Lạc Dương dự yến, đến lúc ấy cao thủ như mây, trong đó cũng không ít người có giao tình thâm hậu với bọn ta, nếu muốn ám toán hành thích thì quá mạo hiểm, có khi sẽ thất bại mất mạng cũng không chừng".

Khấu Trọng thầm thở dài, chán nản nói: "Tôi không còn gì để nói nữa".

Gã vốn diệu kế đầy bụng, nhưng thấy Vương Thế Sung tỏ rõ không muốn mạo hiểm, thì còn biết nói gì nữa.

oOo

Từ Tử Lăng bước ra ngoài đại môn Phương Trượng Viện, hít sâu một hơi không khí trong lành mát mẻ.

Những hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống, gần xa không thấy một bóng người.

Tịnh Niệm Thiền Viện đâu đâu cũng ẩn hàm thiền cơ phật ý.

Gã vốn là địch nhân của họ, nhưng dường như không hề cảm thấy một chút địch ý.

Không gặp được Sư Phi Huyên là chuyện đương nhiên, gặp được mới là lạ.

Có điều gã muốn được yên lòng, nên vẫn cố thử một lần.

Gã muốn đối mặt với Sư Phi Huyên để giải quyết chuyện Hòa Thị Bích, cho đến tận lúc này gã vẫn không cho rằng trộm ngọc là chuyện xấu hoặc sai lầm, mà chỉ là một thủ đoạn tranh bá thiên hạ mà thôi.

Thần vật như Hòa Thị Bích, chỉ có người hữu duyên mới được sở hữu.

Từ Tử Lăng chậm rãi bước xuống thạch cấp, đang định đi về phía Phật Đạo thì trong lòng chợt có cảm ứng kỳ lạ.

Dường như có thứ gì đang chờ đợi gã vậy.

Từ Tử Lăng đảo mắt một vòng chỉ thấy Phương Trượng Viện lấp ló sau rừng cây, nghĩ ngợi giây lát rồi gã lại tiếp tục bước đi.

Chợt một con đường đã ngoằn ngoèo trải dài trước mắt gã, trong màn mưa mờ mờ ảo ảo, đặc biệt hấp dẫn khách lãng du.

Từ Tử Lăng bước lên con đường, sau một chỗ rẽ, cả không gian như mở rộng ra vô hạn. Thì ra hết con đường là vách đá dựng đứng, chẳng những có thể nhìn khắp cảnh điền dã bên dưới núi, còn có thể thấy cả toàn Lạc Dương sừng sững ở xa xa.

Dưới làn mưa bụi, trong khung cảnh thơ mộng tuyệt đẹp này, Sư Phi Huyên vận nho phục giả nam trang yểu điệu đứng bên bờ vách, ung dung nhàn nhã ngắm nhìn cảnh vật bên dưới.

Từ Tử Lăng cung kính thi lễ, thành khẩn nói: "Tiểu thư chịu phá lệ tương kiến, Từ Tử Lăng cảm kích bất tận!".

Sư Phi Huyên khẽ thở dài, chỉ ngón tay ngọc ngà về phía Lạc Dương thành nơi xa, nói với một ngữ điệu hết sức thương tâm: "Từ Ngụy Tấn Nam Bắc Triều, Lạc Dương đã nhiều lần trở thành nơi binh gia tranh giành nhau, nhiều lần bị hủy diệt, rồi lại xây lại, làm cho bách tính lưu vong, Trung Nguyên tiêu điều, vạn dặm không một sợi khói, đói rét triền miên, ngoại trừ những điều đó ra, Từ huynh có biết chúng ta còn tổn thất những gì nữa không?".

Từ Tử Lăng tuy tự phụ thông minh tài trí, nhưng lúc này cũng chỉ biết hoang mang lắc đầu.

Sư Phi Huyên tựa như có mắt mọc sau lưng, có thể nhìn thấy động tác lắc đầu của gã, thản nhiên nói: "Cái tên Lạc Dương bắt đầu từ tích Tô Tần Quá Lạc Dương trong Chiến Quốc Sách thời Chiến Quốc. Từ đó nhiều lần được chọn làm kinh đô, trở thành trung tâm kinh tế văn hóa của Trung Nguyên, thời Bắc Ngụy, ở đây có tới một ngàn ba trăm sáu mươi bảy tòa phật tự".

Từ Tử Lăng le lưỡi: "Nhiều như vậy sao?".

Sư Phi Huyên tiếp tục nói: "Lạc Dương luôn là nơi tập trung của tinh hoa văn hóa bản quốc, chỉ riêng tàng thư đã có bảy ngàn xe rồi. Thêm nữa lại địa linh nhân kiệt, nhiều đời xuất đều xuất hiện danh gia kiệt xuất, Thái Luân đã thử chế tạo Thái Hầu Chỉ ở đây, Trương Hoành làm ra Hỗn Thiên Nghi, Hầu Phong Nghi và Địa Động Nghi, Mã Quân phát minh Chỉ Nam Xa, Vương Sung viết Luận Hoành, Ban Cố soạn Hán Thư, Trần Thọ soạn Tam Quốc Chí, Lạc Dương Già Lam Ký và Thủy Kinh Chú. Cống hiến của Lạc Dương cho Trung Nguyên, quả thật không nơi nào sánh được".

Từ Tử Lăng càng nghe càng thấy kính phục. Nếu không phải đã được đọc qua những bút ký của Lỗ Diệu Tử, e rằng lúc này gã đã hoang mang không biết nàng đã nói gì rồi. Hiện giờ tuy chưa thể hoàn toàn nhận thức hết, nhưng ít nhất cũng biết Sư Phi Huyên là bậc học vấn tinh thâm, thông kim bác cổ.

Nếu đổi lại là gã và Khấu Trọng, bất luận là hiểu biết về Lạc Dương nhiều đến đâu, cũng không thể có cảm xúc và liên tưởng như Sư Phi Huyên.

Nàng đang cảm thương cho lịch sử mấy trăm năm của Lạc Dương.

Sư Phi Huyên khoan thai nói: "Từ huynh đã đến Tân Đàm ở Bắc Thị chưa?".

Từ Tử Lăng thầm nhủ mình đi đi lại lại vẫn chỉ là Lạc Thủy, Ngự Đạo và Thiên Tân Kiều, hoặc giả có đến khu Nam Thành, chứ chưa từng đến Bắc Thị, bèn cười khổ đáp: "Còn chưa đến đó".

Sư Phi Huyên nói: "Vậy Từ huynh nhất định phải đi tham quan nơi được xưng là tập trung hết thuyền bè trong thiên hạ đó, trong thời thịnh thế, thuyền lớn thuyền nhỏ có thể lên đến cả vạn chiếc".

Kế đó lại khẽ ngâm nga: "Cổ kim hưng phế sự, hoàn khán Lạc Dương thành".

Nghe giọng nói như tiên âm văng vẳng từ trên trời cao của nàng kể chuyện thịnh suy hưng phế của Lạc Dương Thành, trong đầu Từ Tử Lăng chợt hiện ra một bức họa chân thực, cơ hồ như ngàn năm lịch sử trong chớp mắt đã hiện lên trong tâm não, cảm giác vừa bi thương lại vừa cảm động.

Những hạt mưa nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hai người.

Người có lòng yêu thương thiên hạ, đại từ đại bi, siêu phàm trác việt giống như Sư Phi Huyên, gã thật mới gặp lần đầu.

Đột nhiên, gã hiểu được tâm niệm vĩ đại phải tìm kiếm chân mệnh thiên tử để cứu muôn dân ra khỏi cơn nước lửa của Sư Phi Huyên.
Bình Luận (0)
Comment