Đại Đường Song Long Truyện

Chương 420

Từ Tử Lăng hỏi:

- Thấy thế nào?

Khấu Trọng ngẫm nghĩ rồi trả lời:

- Long trụ có các bánh xe thép đồng bộ, nối liền nhau bằng xích sắt. Ngươi phải cảm nhận được sự xoay chuyển và rung động chứ!

Từ Tử Lăng nhìn quanh, tỏ vẻ khó tin:

- Giả như sáu đầu rồng này thật có thể mở ra mật đạo trong kiến trúc nằm cách ngoài trăm trượng, thì đây quả là xảo đoạt tạo hóa, kinh thế hãi tục. Bản lĩnh của Lỗ tiên sinh đúng thật chỉ quỷ thần mới hiểu rõ.

Khấu Trọng hít một hơi khó khăn:

- Trong lúc ta xoay động năm long trụ còn lại một lượt, nói không chừng, trong Tây Ký viên sẽ xuất hiện lối vào mật đạo. Như vậy không phải là khơi khơi dâng đại lễ cho Độc Cô Phong sao.

Từ Tử Lăng đáp:

- Nếu sự thực là như vậy, coi như Khấu Thiếu soái xui xẻo rồi. Có điều theo ta thấy, với tác phong hành sự của Lỗ tiên sinh, tình huống như vậy không thể xảy ra. Truyền ngôn giữa Hòa Thị bích và Dương Công bảo khố, có một trong hai tất được thiên hạ, kỳ thực cũng có đạo lý trong đó. Hòa Thị Bích thì khỏi phải nói, bởi vì đây chính là quốc tỷ truyền lại từ Tần Thủy Hoàng Doanh Chính. Bảo khố trên thực tế là cơ sở có thể sử dụng để lật đổ Tùy triều. Nói rằng có được thiên hạ tuy hơi khoa trương, nhưng tác dụng cũng không xa bao nhiêu.

Khấu Trọng gật đầu đồng ý.

Hòa Thị Bích là quốc tỷ, tượng trưng cho quyền lực của hoàng đế. Là vật báu vô giá cộng thêm lịch sử đậm màu sắc truyền kỳ, ai dám nghi ngờ việc chỉ có chân mệnh thiên tử mới có được nó.

Việc Dương Công bảo khố có thể khiến người ta đoạt được thiên hạ vốn không có chút đạo lý nào. Nhưng nghĩ lại thời thế, hoàn cảnh khi Dương Tố kiến tạo bảo khố, thiên hạ khi đó là thiên hạ của Dương gia, Trường An là kinh thành của họ Dương. Nếu như lúc đó có mãnh tướng tinh binh, lại dùng binh khí chôn giấu trong bảo khố, bất ngờ phát kích, thật sự sẽ có cơ hội công nhập hoàng cung, giết chết Tùy đế Dương Kiên. Truyền thuyết Dương Công bảo khố là then chốt để có được thiên hạ, rất có khả năng có liên quan tới việc này.

Nhất lí thông, bách lí minh. Chính nhờ nghĩ thông điểm này, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng nhờ biết được ba từ chân ngôn “Dược Mã kiều” đã khám phá ra phương pháp mở Dương Công bảo khố.

Khấu Trọng nghiến mạnh răng, cẩn thận thi triển thủ pháp cũ đối với năm long trụ còn lại. Tới long trụ cuối cùng, gã nặng nề thở một hơi:

- Ta rất căng thẳng, có thể cổ vũ chút không?

Từ Tử Lăng nói:

- Lý Thế Dân đã ủy phái Lý Thế Tích, chuẩn bị toàn lực ngăn chặn kỳ binh vận chuyển kho báu của ngươi.

Khấu Trọng thất thanh:

- Cái gì? Đây là loại cổ vũ gì vậy?

Thấy Từ Tử Lăng nhìn gã như không có chuyện gì, Khấu Trọng chỉ đành than:

- Đây có thể nói là một hình thức cổ vũ khác người. Bây giờ ngay cả ta cũng tin rằng Lý Thế Dân có tư cách làm hoàng đế. Nếu không đủ nham hiểm tàn nhẫn, sẽ không đạt nổi tới “thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết”. Không làm được như vậy, thà về nhà ru con ngủ cho xong.

Từ Tử Lăng đáp:

- Nếu như còn chưa đủ thì hãy còn nữa. Sư Phi Huyên đã thỉnh Ninh Đạo Kỳ, mục đích là khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể trở về được Bành Thành.

Sự kích thích này quả nhiên có uy lực. Khấu Trọng chấn động:

- Có phải Sư Phi Huyên tận miệng nói với ngươi?

Từ Tử Lăng than:

- Ta thật hy vọng nàng có thể tận miệng nói với ta. Đáng tiếc, thực tế không phải như vậy. Nàng ta công tư phân minh, khiến kẻ khác phải phát run.

Song mục Khấu Trọng phát xuất thần quang kiên quyết và tràn đầy tự tin. Gã từ từ nâng đầu rồng lên, trầm giọng, từng chữ, từng chữ, chầm chậm hỏi:

- Tin tức từ đâu mà có?

Từ Tử Lăng nhìn dòng nước phía dưới cầu, nhè nhẹ trả lời:

- Là người yêu đầu tiên của ngươi, mượn miệng Trầm Lạc Nhạn cảnh cáo ngươi, hy vọng Thiếu soái có thể dừng lại đúng lúc, tránh hối hận không kịp.

Khấu Trọng lắc đầu cười nhẹ, lấy hành động thay câu trả lời, từ từ chuyển động đầu rồng.

- “Rắc”!

Đầu rồng trở lại nguyên vị.

Cả cây cầu đột nhiên rung lên nhè nhẹ, một lát sau mới dừng lại. Nếu không phải hai người toàn tâm chú ý, thì ngay cả với sự tinh minh của bọn họ, chắc cũng đã bỏ qua không thấy.

Khấu Trọng ló đầu nhìn xuống phía dưới cầu, nói:

- Chấn động vừa rồi tất từ dưới lòng sông truyền lên.

Chưa dứt lời, mặt sông phía dưới cầu đã xuất hiện những gợn sóng kỳ dị khác thường, bọt khí nổi lên phát ra âm thanh nhè nhẹ, hiển thị có những biến hóa dị dạng đang xuất hiện nơi đáy sông.

Từ Tử Lăng không hiểu hỏi:

- Không thể nào! Bọn ta đã từng tra tìm dưới đáy sông, nếu như có lối vào, sao có thể bỏ qua chứ?

Khấu Trọng hớn hở:

- Việc không thể đã biến thành sự thật trước mắt. Bọn ta nhất định đi coi thử. Ngươi lẽ nào không hề có chút hiếu kỳ với Tà Đế Xá Lợi?

Từ Tử Lăng cẩn thận quan sát dòng nước, thấy như đang có luồng nước xoáy nhập vào khoảng không gian bên dưới đáy sông, bèn lắc đầu đáp:

- Nếu mật đạo đã được mở, nước đã tràn vào trong, nhấn chìm toàn bộ bảo khố. Vậy Lỗ tiên sinh coi như là kẻ ngu dốt nhất thiên hạ rồi.

Khấu Trọng sớm đã thoát bỏ y phục, đang bơi trong dòng nước, cười nói:

- Có lý! Đợi ta quay lại sẽ nói cho ngươi nghe chân tướng sự việc.

oOo

Khấu Trọng trèo lên bờ, đi tới bên cạnh Từ Tử Lăng đang ẩn trong bóng tối nơi chân cầu, ngồi xuống. Gã giơ ngón tay cái nói:

- Lăng thiếu gia thật giỏi, nhìn việc rất chuẩn xác! Đúng là tiểu sư phụ về cơ quan của ta! Dưới lòng sông bất ngờ xuất hiện hơn mười lỗ tròn. Sau khi nước tràn vào đầy khoảng không gian phía dưới, các lỗ tròn này lập tức đóng lại, xảo diệu đến mức nếu ở đó ngươi cũng không dám tin. Khẳng định Lỗ đại sư đã mượn sức nước khởi động cơ quan, mở ra mật đạo.

Từ Tử Lăng đáp:

- Vì thế bọn ta mới chỉ là thành công một nửa. Phải tìm thấy lối vào chân chính của mật đạo mới có cơ hội tiến nhập thám hiểm. Ài! Ta thật lo lắng trình độ, hiểu biết về cơ quan của ngươi chưa đủ. Nếu lỡ tiểu đệ khốn đốn nơi lòng đất, lại phải đập tường, phá vách, kêu người tới cứu, thì sẽ thành truyện cười tệ hại nhất trong lịch sử trước giờ đấy.

Khấu Trọng tỏ ra tâm tình tốt đẹp, cười cười:

- Cát nhân tự có thiên tướng. Dẫu cho ta có giống như Lỗ đại sư, học vấn thông thái, thì cũng còn phải xem tâm tình của lão thiên gia ra sao nữa. Ài! Ta một khắc cũng không thể đợi, không bằng đến Tây Ký viên xem thử. Việc cuối cùng của tiểu đệ hiện tại chính là xem bệnh hen suyễn của Vưu ác bà.

Từ Tử Lăng trả lời:

- Dục tốc bất đạt. Hiện tại việc ngươi nên làm chính là quay về Sa gia ngủ một giấc, tĩnh dưỡng tinh thần, ngày mai đóng vai thần y để hầu hạ Vưu bà tử.

Khấu Trọng liền hỏi:

- Vậy ngươi đi đâu? Sào huyệt giờ đã không còn, ngươi chẳng phải trở thành kẻ không có nhà để quay về sao?

Từ Tử Lăng đáp:

- Ta tới chỗ bọn Cao Chiếm Đạo, cho bọn họ yên lòng. Cũng để phòng ngừa bọn họ trở thành mục tiêu của kẻ địch.

Khấu Trọng nhìn mặt sông phía dưới cầu không nỡ rời khỏi, khẽ nói:

- Ngày mai bọn ta sẽ tìm lối vào mật đạo. Tối mai sẽ mang rượu vào bảo khố cùng ngươi mừng chiến thắng.

Từ Tử Lăng thầm than, nghĩ vui mừng lúc này hãy còn quá sớm, vì phiền phức chỉ mới bắt đầu.

oOo

Sáng sớm tinh mơ Khấu Trọng đã tỉnh dậy. Việc đầu tiên gã nghĩ đến chính là tới Tây Ký viên của Độc Cô Phiệt. Gã vội vàng ra khỏi giường, rửa mặt, thay y phục, chính là muốn nhân lúc Sa Thiên Nam còn chưa dậy, lén rời khỏi Sa gia. Không ngờ bị Ngũ tiểu thư Chỉ Tinh chặn lại ở ngay trước sân ngoài viện. Ngũ tiểu thư đang được mấy tên hộ viện hầu hạ thử một con ngựa xám vô cùng thần tuấn. Không thấy hai tên đầu tử hộ viện Trần Lai Mãn và Mao Thế Xương đâu, có lẽ đã theo Nhị thiếu gia Sa Thành Công đi thu nhận hỏa khí rồi.

Sa Chỉ Tinh nhìn thấy Khấu Trọng, hớn hở hỏi:

- Mạc tiên sinh, con ngựa của ta thế nào?

Khấu Trọng lần đầu tiên thấy Sa Chỉ Tinh mặc võ phục, tuy là anh khí chưa đủ, nhưng nét kiều mỵ lại có thừa, xinh đẹp diễm lệ, không kịp nghĩ, bật nói

- Ngựa tốt, người lại càng đẹp.

Nhìn thấy Sa Chỉ Tinh nghe xong những lời đó liền đỏ mặt, Khấu Trọng chợt nghĩ đến thân phận Thần y xấu xí của bản thân, thầm tự mắng mình thật hồ đồ.

Sa Chỉ Tinh học theo mấy người hộ viện, kéo mạnh dây cương, rời yên xuống ngựa, e thẹn đến trước mặt Khấu Trọng.

Nàng nhìn gã chằm chằm:

- Hóa ra Mạc tiên sinh không những y đạo cao minh mà còn biết trêu chọc người ta. Mạc tiên sinh sắp đi xa. Trường An chắc có nhiều người rất thất vọng.

Khấu Trọng tránh ánh mắt của Ngũ tiểu thư, ngước nhìn bầu trời quang đãng sau những ngày tuyết rơi, nhẹ giọng đáp:

- Chậm thì một năm, nhanh thì nửa năm, ta sẽ quay lại Trường An thăm lão gia và tiểu thư.

Sa Chỉ Tinh mỉm cười:

- Vừa qua năm mới là đi liền, tiên sinh không thể lưu lại một thời gian nữa sao?! Chỉ Tinh còn chưa thỉnh giáo tiên sinh về y đạo nữa. Người ta là tiểu đồ của tiên sinh mà.

Câu cuối cùng vô cùng nhõng nhẽo, nũng nịu, cũng là lần đầu tiên phát ra từ miệng Sa Chỉ Tinh.

Khấu Trọng chợt nghi ngờ Sa Chỉ Tinh cũng giống như Độc Cô Phượng, đã động lòng với gã thần y xấu xí, bèn chuyển sang đề tài khác:

- Con ngựa này thật hay, nó ở đâu ra vậy?

Sa Chỉ Tinh nhẹ dời gót ngọc, đến bên cạnh tuấn mã, đưa tay lên vuốt ve đầu ngựa, tạo thành một bức tranh mỹ nhân tuấn mã lay động lòng người.

Sa Chỉ Tinh ngọt ngào trả lời:

- Đây là ngựa Đột Quyết, ta đặt tên là Tiểu Phi, do Khả đại ca tặng cho ta.

Khấu Trọng thất thanh:

- Cái gì?

Sa Chỉ Tinh ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì sao?

Khấu Trọng xém chút đã ôm đầu kêu khổ, thầm nghĩ chả lẽ Khả Đạt Chí thèm khát nhan sắc của Sa Chỉ Tinh? Lại nghĩ đến chuyện của Nhị thiếu gia Sa Thành Công, gã tự thấy chỉ có thể an tâm nếu như gã bất chấp tất cả, không từ thủ đoạn mà phá vỡ dã tâm của Khả Đạt Chí đối với Sa Chỉ Tinh.

Khấu Trọng đáp:

- Không có gì. Chỉ là không ngờ Ngũ tiểu thư quen biết Khả Đạt Chí thôi.

Sa Chỉ Tinh nói:

- Là Đổng quý phi giới thiệu bọn ta. Khả đại ca anh hùng cái thế, đao pháp lợi hại, trước khi tới Trung Nguyên sớm đã đánh khắp Đột Quyết không có đối thủ.

Khấu Trọng thầm nghĩ những tin không chính xác này chắc chắn là do Đổng Thục Ni vì Khả Đạt Chí mà bịa ra. Nếu không, cho dù Khả Đạt Chí có ngông cuồng thế nào đi nữa cũng không dám nói mình thắng nổi “Vũ tôn” Tất Huyền, kẻ được liệt danh vào thiên hạ Tam đại Tông sư. Đổng Thục Ni có tính toán gì với Sa Chỉ Tinh? Khấu Trọng gã tự mình chưa lo xong, không có thời gian, càng không rảnh đi lo mấy chuyện nhàn rỗi này, nhưng không hiểu sao trong lòng bất an, mâu thuẫn vô cùng.

Loại thượng đẳng chiến mã này đáng giá ngàn vàng, đây đúng là một đại lễ.

Đại thiếu gia Sa Thành Tựu lúc này từ trong sân chạy ra hỏi:

- Mạc tiên sinh phải ra ngoài sao?

Khấu Trọng thấy trên dưới Sa gia đối với việc hắn rời khỏi đều khẩn trương, trong lòng không khỏi xúc động, gật đầu đáp:

- Ta phải đến trị bệnh cho Độc Cô lão phu nhân. Có việc gì lát trở về hãy nói.

Sa Chỉ Tinh mừng rỡ:

- Ta vẫn chưa chúc Tết lão phu nhân. Chỉ Tinh đi cùng với tiên sinh nhé!

Khấu Trọng xém chút ôm đầu kêu khổ lần nữa. May sao Sa Thành Tựu đã nói:

- Chỉ Tinh quên là hôm nay muội phải đến Đông Đại tự dâng hương với mẹ sao?

Sa Chỉ Tinh nhăn mũi, hướng về phía Khấu Trọng tỏ vẻ xin lỗi:

- Chỉ Tinh không thể cùng đi với tiên sinh rồi!

Khấu Trọng lòng thầm vui mừng, lấy lý do lộ trình không xa, khéo léo từ chối đề nghị cấp xe ngựa của Sa Thành Tựu, rồi bước ra ngoài cửa lớn của Sa gia. Trên đường, không khí đầu xuân vẫn còn kéo dài không dứt.

Tiếng vó ngựa từ phía sau truyền lại. Khấu Trọng không cần quay đầu cũng có thể đoán ra người nào. Quả nhiên là một đám kỵ sĩ Đột Quyết đang đi tới. Khả Đạt Chí tiến đến bên cạnh gã, cười nói:

- Chúc Mạc tiên sinh vạn sự như ý, năm mới vui hơn năm cũ.

Khấu Trọng nghiêng đầu, ngước nhìn kẻ thanh niên cao thủ Đột Quyết ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa đang tiến lại bên cạnh mình. Gã cười khổ:

- Xin chào Khả huynh! Thực tế tình cảnh của tiểu đệ quả không có gì tốt cả. Khả huynh có điều gì chỉ giáo chăng?

Khả Đạt Chí thấy thần tình của gã, khẳng định Lôi Cửu Chỉ vẫn còn chịu cực hình Thất Châm Chế Thần, bèn bình tĩnh đáp:

- Khúc mắc của thần y chỉ là tạm thời. Người Đột Quyết bọn ta có câu “cỏ mọc cực nhanh sau mưa tuyết”. Tiên sinh có thời gian cùng Đạt Chí đi gặp một người không?

Khấu Trọng đột nhiên chau mày, làm như không hiểu:

- Đột Quyết các người có loại ngạn ngữ “vì người mua vui” không? Khơi khơi nuôi dưỡng một cao thủ siêu cấp của Ma môn, với các người có lợi gì?

Khả Đạt Chí ung dung cười:

- Ta rất thích những người thẳng thắn như tiên sinh. Tiên sinh có thể yên tâm, bọn ta tự biết cách thu xếp.

Khấu Trọng nhún vai:

- Ta chỉ là có trách nhiệm nhắc nhở bằng hữu. Khả huynh! Mời dẫn đường.

Khả Đạt Chí hét một tiếng hạ lệnh mang ngựa đến cho Khấu Trọng. Sau đó cả toán quay đầu ngựa, theo hướng Ngoại Tân quán từ từ đi tới.

Khấu Trọng cưỡi ngựa song hành cùng Khả Đạt Chí. Gã cười nói:

- Nếu có người hỏi tiểu đệ tại sao lại cùng Khả huynh đi về hướng Ngoại Tân quán, tiểu đệ nên trả lời thế nào đây?

Khả Đạt Chí cười ha hả:

- Về phương diện tìm cớ Khả mỗ mong có thể theo kịp tiên sinh. Nhưng để cho thống nhất, tiên sinh đương nhiên sẽ nói là đến Ngoại Tân quán trị bệnh cho một người tên Nhan Triệt Đức. Hôm qua hắn mới bị bệnh. Chuyện này Thái tử Điện hạ cũng có biết.

Khấu Trọng thầm kêu lợi hại, Triệu Đức Ngôn tâm tư cẩn mật tinh tế, tuyệt không thể đánh giá thấp. Gã tự trách bản thân đối với đại sự thì thông minh, lại hồ đồ việc nhỏ, ngay từ bảo đao đã để lộ sơ hở.

Khả Đạt Chí nhìn về phía hắn, nói:

- Tiên sinh vẫn còn chưa cảm ơn ta.

Khấu Trọng ngạc nhiên hỏi:

- Khả huynh đã giúp gì cho tiểu đệ?

Khả Đạt Chí an nhiên đáp:

- Hôm qua nếu không phải là Khả mỗ dẫn đầu, tiên sinh có thể đã vĩnh viễn không rời khỏi Ba Tư giáo đường.

Khấu Trọng nghĩ, ngươi muốn nhận đệ nhất ta nhận đệ nhị thì đã sao, ai cao ai thấp, tương lai sẽ thấy rõ ràng. Gã bèn cười mỉm:

- Khả huynh giúp đỡ, tiểu đệ đương nhiên cảm kích. Có điều tiểu đệ có thói quen giấu sự cảm kích người khác vào trong lòng, làm cho Khả huynh hiểu lầm rồi.

Khả Đạt Chí nhìn không ra Khấu Trọng đang thật sự cảm kích hắn hay là chế giễu hắn, nên không thể nói gì thêm.

Khấu Trọng bất ngờ hỏi:

- Khả huynh mỗi khi gặp nữ tử xinh đẹp đều tặng họ tuấn mã của quý quốc sao?

Khả Đạt Chí thoáng chút bất ngờ, song mục tinh quang như thiểm điện nhìn gã. Hắn trầm giọng nói:

- Khả mỗ có một câu muốn tặng tiên sinh, đó là “đừng quản việc người khác”. Xin đừng trách là Khả mỗ không nói trước.

Khấu Trọng không nhịn được cười, nói:

- Khả huynh hình như còn chưa rõ ta là ai. Nói thêm câu cuối cùng, Khả huynh lần này có thể nể mặt ta một chút được không?

Khả Đạt Chí ngước nhìn về phía trước, mục quang dừng lại nơi tận cùng cuối con đường. Hắn trầm mặc một hồi rồi lắc đầu đáp:

- Tiên sinh không phải là không rõ Khả Đạt Chí ta là người như thế nào chứ? Khả Đạt Chí muốn làm việc gì thì làm tới cùng, từ trước đến nay không vì sự can thiệp của kẻ khác mà thay đổi.

Hai người mục quang giao kích, cả hai đều thấy trong mắt đối phương đậm màu sát khí.

oOo

Từ Tử Lăng đến Ngọc Hạc am, không gặp Sư Phi Huyên, lại thở phào nhẹ nhõm. Gã tự hiểu vì biết được Sư Phi Huyên thỉnh Ninh Đạo Kỳ xuất thủ đối phó Khấu Trọng nhằm mục đích khiến hắn vĩnh viễn không trở lại được Bành Thành, nên trong lòng gã vô cùng khó chịu. Tuy biết lập trường của Sư Phi Huyên về phương diện này trước giờ không hề thay đổi, nhưng gã vẫn không thể không thấy bất an, cảm giác thật giống như bị bán rẻ.

Nếu như Khấu Trọng công khai quyết chiến nơi sa trường bị Lý Thế Dân giết chết, gã đương nhiên rất đau lòng, nhưng tuyệt không nghĩ đến chuyện báo thù. Khấu Trọng quyết định tranh giành thiên hạ, làm Hoàng đế, cũng nên nghĩ đến khả năng gặp phải kết cục như vậy. Nhưng Sư Phi Huyên do nắm được tin tức chính xác của hai người bọn gã, lại mượn cách này đối phó với Khấu Trọng. Gã cảm thấy khó có thể tha thứ cho nàng. Việc này đã tạo nên một khoảng cách không thể nào xóa bỏ giữa gã và Sư Phi Huyên.

Lôi Cửu Chỉ nằm trong căn phòng sạch sẽ yên tĩnh, tinh thần đã khá hơn nhưng sắc mặt hãy còn trắng bệch.

Tử Lăng ngồi bên mép giường, hỏi:

- Lôi đại ca khỏe hơn chưa?

Lôi Cửu Chỉ cười thảm:

- Ta đúng là từ chỗ chết trở về. Những việc trải qua ngày hôm qua thật đáng sợ. Thế gian không ngờ có loại hình thuật như vậy, khiến kinh mạch toàn thân cực kỳ hưng phấn, nhưng lại không thể cử động, chỉ có thể miễn cưỡng chớp mắt. Nói thẳng, nếu như các ngươi không cứu ta về, không chừng ta đã bị khuất phục.

Từ Tử Lăng lại hỏi:

- Là ai hạ thủ?

Lôi Cửu Chỉ lắc đầu đáp:

- Khi người đó thi triển thủ thuật, đã che mắt ta lại, không thể nhìn thấy gì. Phương pháp người này vận lực thi châm rất cao minh, hẳn là nhất đẳng cao thủ.

Tử Lăng nói thật nhỏ:

- Bọn ta đã tìm ra manh mối vào bảo khố.

Lôi Cửu Chỉ mừng rỡ:

- Thật sao?

Tử Lăng giải thích vắn tắt, rồi nói:

- Tuy chưa tìm được lối vào, nhưng không như ngày trước không hề có đầu mối.

Lôi Cửu Chỉ nhờ Tử Lăng đỡ mình ngồi dậy rồi nói:

- Đã do thủy lực phát động, khả năng có liên quan tới dòng nước. Các ngươi nên đặc biệt lưu tâm đến dòng nước và những nơi đại loại như thế. Theo ta đoán, quá trình đi vào bảo khố sẽ gặp những cơ quan nguy hiểm, không thể dùng nhân lực kháng cự. Chỉ khi vào được phòng chứa các cơ quan của bảo khố mới có thể mở thông những mật đạo an toàn. Ta quá rõ tính cách Lỗ sư phụ.

Từ Tử Lăng gật đầu:

- Lỗ tiên sinh rất thích lợi dụng lực lượng trong tự nhiên. Điều này đệ đã thấy qua kiến trúc học của ông ta. Đề nghị của đại ca vô cùng hữu dụng.

Lôi Cửu Chỉ nói:

- Sư cô nương vừa nãy mới đến thăm ta. Chuyến này nhờ có cô ta ra tay nghĩa hiệp, nếu không ta làm các ngươi khốn đốn rồi.

Từ Tử Lăng thầm than trong lòng:

- Chuyến này đệ tới muốn đưa huynh đi, sau đó đưa huynh đến một nơi an toàn để huynh có thể nghỉ ngơi.

Lôi Cửu Chỉ ngạc nhiên:

- Không phải do Sư cô nương đưa ta xuất quan ngoại hay sao?

Tử Lăng lại thầm than, lắc đầu đáp:

- Chúng ta cũng có thể làm được, cần gì phải phiền đến người ngoài. Sau khi Lôi đại ca phục hồi như trước, đệ sẽ đến tìm huynh, cùng ra sức diệt trừ Hương gia. Lần này hại huynh ra nông nỗi này chính là Hương Ngọc Sơn.

Lôi Cửu Chỉ song mục thể hiện vẻ căm hận sâu sắc, sau đó bất lực khép đôi mắt lại, nói nhỏ thật nhỏ:

- Không có thù này, ta cũng không buông tha phụ tử Hương Quý. Các ngươi phải cẩn thận. Sau khi ta rời khỏi, nếu cảm thấy lực tài chưa đủ, đừng miễn cưỡng. Nói với Khấu Trọng, dựa vào sự quả cảm cũng như hùng tài xuất chúng của hắn, không có Dương Công bảo khố cũng có thể thành sự.

Từ Tử Lăng nhìn ra khu vườn phía ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ thầm, đây chính là việc Sư Phi Huyên sợ sẽ xảy ra. Đặc biệt, bây giờ Khấu Trọng có được Thiên Đao Tống Khuyết toàn lực ủng hộ. Nhất lão nhất thiếu, hai người kết hợp, ai không e sợ. Đột nhiên, hắn thấy thông cảm cho việc bất đắc dĩ và mâu thuẫn của Sư Phi Huyên.

(
Bình Luận (0)
Comment