Đại Đường Song Long Truyện

Chương 485

Kim Lang quân vội vàng triệt thoái. Quân cứu viện đội hình chỉnh tề từ phía Đông Bắc tiến đến, chuẩn bị dàn trận ở phía Nam của Hách Liên bảo. Hắc Lang kỳ tung bay trong ánh mặt trời buổi bình minh, biểu thị cho một vị bá vương mới chỉ thua kém Hiệt Lợi ở Đông Đột Quyết - đại hãn Đột Lợi đại giá thân lâm.

Toán đã đến là đội quân tiên phong của Hắc Lang Quân, gồm hơn hai ngàn kỵ binh. Người thống lĩnh là một vị tướng quân có hình dáng, phong thái rất giống Đột Lợi nhưng có vẻ trẻ hơn Đột Lợi vài tuổi. Ngay từ xa, hắn đã hướng về mọi người trên Hách Liên Bảo kính lễ, tuy vậy không mở miệng nói một lời nào. Toàn bộ tinh thần của hắn đang chú ý cả vào Kim Lang đại quân cách đó không xa, đề phòng đối phương đột nhiên phản kích, đồng thời quan sát tình hình địch quân để phán đoán khả năng tác chiến.

Mọi người trở về từ cõi chết, tất cả thầm kêu may mắn.

Bồ Tát nói:

- Đó nhất định là em trai của Đột Lợi, tên là Kết Xã Suất. Nghe nói người này kiêu dũng thiện chiến, là cánh tay đắc lực của Đột Lợi.

Tiếng vó ngựa nổi lên, đội quân chủ lực của Đột Lợi xuất hiện tại đường chân trời phía Đông Bắc, phi nhanh như bay, quân dung cực thịnh. Binh lực của đại quân Đột Lợi vào khoảng một vạn rưỡi, nhân số so ra chỉ bằng một nửa Kim Lang quân nhưng sức mạnh thì không hề thua kém.

Bạt Phong Hàn thở dài:

- Bây giờ tình thế của Hiệt Lợi rất nguy hiểm!

Khấu Trọng lấy làm lạ hỏi:

- Binh lực của Hiệt Lợi gấp đôi của Đột Lợi, sao lão ca ngươi lại nói như vậy?

Từ Tử Lăng cũng nói:

- Mặc dù Hiệt Lợi bao vây tấn công chúng ta không được đã mất đi nhuệ khí, nhưng thực lực không bị tổn thất đáng kể. Kim Lang quân lại rất tinh nhuệ, kẻ nào cũng thân kinh bách chiến. Nếu chính diện giao phong, ai thua ai thắng cũng khó có thể dự đoán được.

Riêng Bồ Tát lại gật đầu cười, tỏ ra hắn hiểu rõ vì sao Bạt Phong Hàn lại có phán đoán đó.

Bạt Phong Hàn chăm chú nhìn đại quân Hắc Lang đang tới, trầm giọng:

- Trên đại thảo nguyên, một dân tộc suy tàn sẽ có ngay một dân tộc khác quật khởi. Từ khi Đại Hãn Đột Quyết là Thất Điểm Mật nổi lên thống lĩnh mười bộ tộc lớn, binh lực lên đến mười vạn, đánh bại người Nhu Nhiên, đã lập nên một Hãn Quốc du mục với thanh uy cường đại, rộng lớn hơn cả Hung Nô cổ đại. Khi ông ta thiết lập nha trướng ở Vu Đô Cân Sơn, các dân tộc thảo nguyên không ai không phục, sau này mặc dù phân thành Đông Tây lưỡng Hãn quốc, nhưng trên đại thảo nguyên vẫn không có đối thủ.

Bồ Tát nói tiếp:

- Hiệt Lợi trọng dụng Triệu Đức Ngôn làm Quốc sư đảm nhiệm việc nước, chính lệnh hà khắc, lòng người tan rã, dẫn đến một số bộ tộc Đông Đột Quyết có ý nghĩ phản bội. Hiện tại Hiệt Lợi và Đột Quyết bất hòa, đó là một tin vui đối với những bộ tộc có lòng riêng. Vì vậy, chỉ cần Đột Lợi đánh thắng một vài trận oanh liệt, chứng minh được thực lực của mình có khả năng chống lại Hiệt Lợi là có thể tranh thủ sự ủng hộ tích cực của các bộ tộc này. Vậy ngươi nói xem tình thế của Hiệt Lợi có nguy hiểm hay không?

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng giật mình bừng tỉnh. Trước đây khi Đột Quyết xâm nhập Trung Nguyên thì các dân tộc du mục khác cũng tham gia. Nếu có thể phá vỡ được tình thế đoàn kết một lòng của các dân tộc trên thảo nguyên, Trung Nguyên sẽ có cơ hội dưỡng sức.

Một đội nhân mã từ trong đại quân phóng ra, dẫn đầu đương nhiên là Đột Lợi, tiến thắng đến Hách Liên Bảo.

Bạt Phong Hàn đột nhiên lùi lại, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng không hẹn mà cùng áp sát hai bên Bạt Phong Hàn, giữ tay hắn lại.

Khấu Trọng nói:

- Lão ca ngươi có thể nể mặt ta và Tử Lăng, xoá bỏ mọi ân oán trước kia với Đột Lợi được không?

Bạt Phong Hàn gượng cười:

- Tiểu đệ hiện giờ hai chân đang mềm nhũn, dù muốn đi cũng là hữu tâm vô lực, cần gì đối với ta như áp giải tội phạm vậy?

Đoạn đối đáp này dùng tiếng Hán để nói, Bồ Tát nghe thấy chẳng hiểu vì sao, liền hỏi:

- Xảy ra chuyện gì thế?

Từ Tử Lăng buông Bạt Phong Hàn ra, hướng về phía Đột Lợi đang phi ngựa lên từ sườn dồi phía nam nói:

- Phiền Khả hãn lên đây đi, bọn ta ngay cả nhấc chân cũng không nổi nữa rồi.

Đột Lợi cười lớn:

-Tiếng Đột Quyết của hai người có phải do Bạt huynh dạy không? Gần như hay hơn cả tiếng Hán của tiểu đệ nữa.

Khấu Trọng nghe Đột Lợi xưng huynh đệ với Bạt Phong Hàn, bỏ được mối lo trong lòng, vui mừng nói:

- Xem bộ dạng của huynh, chắc là đã sớm biết bọn ta ở đây rồi.

Bồ Tát cùng với thủ hạ kính lễ, nói lớn:

- Bồ Tát tham kiến Khả hãn!

Đột Lợi từ trên lưng ngựa tung mình một cái, chớp mắt đã đứng trước mặt mọi người, hai tay nắm chặt vai Bạt Phong Hàn cất tiếng cười dài:

- Đã là huynh đệ của Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thì cũng là huynh đệ của Đột Lợi ta, những chuyện khác không cần nói đến nữa.

Trong lòng Khấu Trọng và Từ Tử Lăng vô cùng cảm kích, Đột Lợi không hổ là hảo huynh đệ đã từng đồng sinh cộng tử với họ.

Bạt Phong Hàn cười lên ha hả, nắm chặt hai tay Đột Lợi quả quyết nói:

- Xem ra ta không muốn làm huynh đệ với ngươi cũng không được!

Đột Lợi buông Bạt Phong Hàn ra, đến phía trước Bồ Tát, dang hai tay ra nói:

- Ngươi có biết ta cảm kích ngươi như thế nào không? Nếu không phải ngươi bất chấp sinh tử ra tay nghĩa hiệp trợ giúp ba người huynh đệ của ta, có lẽ ta đã vĩnh viễn mất họ. Lúc đó cho dù phân thây Hiệt Lợi ra thành trăm vạn mảnh thì vẫn không xóa được nỗi hận trong lòng.

Nói rồi ôm chặt lấy Bồ Tát.

Bồ Tát hai mắt đỏ hoe, hiển nhiên cảm động phi thường trước sự coi trọng của Đột Lợi.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thầm nghĩ, chẳng trách Đột Lợi ở quê nhà được hoan nghênh như vậy, quả hắn rất biết cách thu phục lòng người.

Đột Lợi trịnh trọng nói với Bồ Tát:

- Bất kể lão già Thời Kiện đó phản đối kịch liệt thế nào, huynh đệ chúng tôi cũng sẽ giúp ngươi quay trở về Hồi Hột, lấy lại những thứ vốn thuộc về ngươi.

Những người đi theo Bồ Tát đều đồng loạt quỳ xuống, có người cảm động đến nỗi khóc òa lên, những mơ ước tưởng như chỉ có trong giấc mộng cuối cùng đã có cơ hội trở thành hiện thực. Trên thực tế, Bồ Tát đã đến đường cùng, sớm muộn cũng trở thành mã tặc, thế nhưng với lời hứa của Đột Lợi thì mọi việc đã chuyển sang hướng khác.

Đột Lợi buông Bồ Tát ra, quay sang ôm lấy Khấu Trọng và Từ Tử Lăng, giọng cảm thán:

- Cuối cùng các ngươi đã đến! Cũng may nhờ ta có thám tử tại Thống Vạn thành mới biết các ngươi bị vây khốn ở Hách Liên bảo. Ta đã tưởng không thể gặp lại được hai người. Không ngờ bọn ngươi lại lập nên kỳ tích, trận chiến này sẽ vang động thảo nguyên, tên tuổi các ngươi sẽ mãi lưu truyền trên đại thảo nguyên này.

Bạt Phong Hàn chỉ về phía đám bụi bốc lên có thể nhìn thấy rõ ràng ở phía thảo nguyên, lạnh lùng nói:

- Trận này mới chỉ là bắt đầu, Hiệt Lợi vẫn đang đợi chúng ta ở đó.

Đột Lợi, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và Bồ Tát đến bên Bạt Phong Hàn, cả bọn nhìn về hướng đó, năm cặp mắt cùng rực sáng lên.

Đột Lợi trầm giọng:

- Hiệt Lợi đã quá coi thường huynh đệ ta, chúng ta hãy bằng sự thật chứng minh cho hắn biết rằng đánh giá thấp bọn ta là ý tưởng vô cùng sai lầm.

o0o

Nếu không phải trong tình huống đặc biệt này, Hiệt Lợi sẽ dễ dàng tận dụng ưu thế binh lực để đánh lui Hắc Lang quân của Đột Lợi. Nhưng hôm nay Kim Lang quân đã huyết chiến suốt đêm, người ngựa đều mệt mỏi. Trong khi đó, bọn chúng không những không chiếm được Hách Liên bảo, mà còn phải triệt thoái vội vã nên nhuệ khí đại giảm, sĩ khĩ xuống thấp. So với khí thế hừng hực ban đầu thì cách xa vạn dặm, thực sự là khác nhau một trời một vực.

Hiện tại, nhuệ khí của Kim Lang quân bị đả kích nghiêm trọng bởi lẽ hình tượng Bạt Phong Hàn, Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã trở nên bất khả chiến bại trong sâu thẳm đáy lòng bọn chúng. Có kẻ nào lại không táng đởm trước võ công và tiễn thuật của ba người?

Đột Lợi do nhìn ra được tình hình nên đã lập tức xua quân tiến công. Trong lần va chạm đầu tiên, Kim Lang quân không chống đỡ nổi. Hắn thừa thắng dẫn quân truy kích ráo riết, không cho Hiệt Lợi có cơ hội nghỉ ngơi hồi phục.

Sau vài trận giao chiến với quy mô nhỏ, Hắc Lang quân đều chiếm ưu thế.

Qua ba ngày rượt đuổi, Hiệt Lợi men theo sông chạy đến làng chài Bôn Lang Nguyên ở phía Đông vùng gò đồi nhấp nhô, ổn định quân tâm, bày binh bố trận chuẩn bị nghênh địch.

Đột Lợi ở phía bên kia thảo nguyên, kết doanh lập trại dựa lưng vào vùng đồi núi nằm ở bờ Bắc của nhánh phía đông con sông Khiếp Lục Liên Hà nổi tiếng, chuẩn bị chính diện giao tranh với Hiệt Lợi.

Khi mặt trời lặn xuống phía Tây, Đột Lợi cùng với Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Bạt Phong Hàn và Bồ Tát đến tiền tuyến, từ trên ngọn đồi cao nhất quan sát trận địch từ xa để nghiên cứu sách lược giao chiến ngày mai.

Cách họ hơn hai dặm, Kim Lang quân phân bố trên hơn mười quả đồi, ánh lửa khắp nơi chiếu sáng rực cả một vùng, ngọn Kim Lang kỳ bay cao phấp phới phía sau, các doanh trại như quần tinh ủng nguyệt hộ vệ cho Hãn trướng.

Khấu Trọng than:

- Tên tiểu quỷ Hiệt Lợi chắc hẳn rất thông thạo địa hình ở đây. Nếu ta là hắn, ta sẽ mượn sự yểm hộ của núi rừng, cố thủ không ra, đến khi bọn ta nhụt nhuệ khí sẽ phản công.

Bạt Phong Hàn cười nhẹ:

- Hay là tối nay chúng ta lẻn vào giết người phóng hỏa, khiến chúng khó mà ngủ yên, xem ai nhụt khí trước ai?

Từ Tử Lăng nói:

- Làm vậy chỉ có thể quấy rối một chút thôi, hơn nữa nếu có gì bất trắc là chúng ta có thể mất mạng.

Đột Lợi đồng ý:

- Dù sao thì tình thế vẫn có lợi cho chúng ta, không cần phải mạo hiểm như thế.

Khấu Trọng cất tiếng quả quyết:

- Cơ hội chiến thắng duy nhất tối nay của chúng ta không phải là phóng hỏa đốt vài doanh trại mà là tấn công với quy mô lớn.

Tất cả mọi người bao gồm cả Từ Tử Lăng đều rất ngạc nhiên

Qua vài ngày truy đuổi, hai bên tâm lực cạn kiệt, không còn sức chiến đấu, theo lý mà nói, đều muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Khấu Trọng cười ha hả:

- Mọi người xem, ngay cả các ngươi cũng không nghĩ là sẽ phát động tấn công, quân địch lại càng không, đây mới chính là kỳ binh.

Bồ Tát gượng cười:

- Ta không phải là không nghĩ đến, chỉ là nhận thấy không đủ sức thực hiện.

Khấu Trọng nghiêm mặt nói:

- Ta không phải nói chơi. Nếu để quân của Hiệt Lợi nghỉ ngơi cả đêm, ngày mai tinh thần chúng sẽ rất phấn chấn, khi đó đến lượt chúng ta rơi vào thế khó khăn, vì vậy phải ra tay trước nhân lúc hắn chưa kịp chỉnh đốn. Bây giờ xem ra quân địch có vẻ phòng thủ vững chắc, thực ra là lực lượng phân tán, chỉ cần chúng ta tập trung tinh nhuệ, ban đầu giả vờ tấn công toàn diện, nhưng sau đó tập trung đột phá một điểm, do ta, Lăng thiếu gia, lão Bạt và Bồ Tát mở đường, mục tiêu là Hãn trướng của Hiệt Lợi, chính là giống như hai người giao chiến, tấn công vào điểm yếu của đối phương. Khi đó dù chúng có gấp mấy lần chúng ta thì cũng không có đường thoát.

Kết Xã Suất động dung nói:

- Lời của Thiếu soái không phải là không có lý.

Đột Lợi chợt hỏi:

- Ngươi nhận thấy khi nào tấn công là hợp lý nhất?

Khấu Trọng đáp:

- Chính là trước lúc mặt trời mọc hai canh giờ. Sau khi ăn uống xong, lão ca ngươi hạ lệnh cho ba nghìn chiến binh tinh nhuệ nhất tham gia đột kích đi nghỉ sớm, nhưng nhất định không được bảo cho họ biết sẽ phải làm gì. Hãy để cho họ an tâm nghỉ ngơi, trước khi hành động mới đánh thức họ dậy.

Bạt Phong Hàn nói:

- Ngủ say ba tiếng đồng hồ là đủ để phục hồi thể lực.

Đột Lợi bắt đầu hưng phấn:

- Những người khác phối hợp như thế nào?

Khấu Trọng mỉm cười:

- Khua cờ hò hét chắc là làm được chứ!

Kết Xã Suất nói:

- Nếu Hiệt Lợi phái cao thủ quấy nhiễu trại chúng ta trước một bước, phải chăng chúng ta từ thế chủ động chuyển thành bị động?

Bạt Phong Hàn cười đáp:

- Điều này có thể yên tâm. Nếu Triệu Đức Ngôn, Đôn Dục Cốc mà dám đến, bọn ta hoan nghênh còn không kịp nữa là. Còn nếu chỉ là các cao thủ khác thì mình ta phụ trách chào hỏi là được rồi.

Khấu Trọng lắc đầu cười:

- Cách đó quá bị động, không phải thượng sách. Chúng ta buộc phải ra tay trong ba canh giờ trước thời gian đột kích, hơn nữa phải xỏ mũi Hiệt Lợi dắt đi, không để cho bọn chúng nghỉ ngơi hoặc có cơ hội chủ động tấn công.

Bồ Tát hít một hơi dài hỏi:

- Thiếu soái không phải là muốn phái người luân phiên quấy phá trong thời gian ấy chứ?

Khấu Trọng lắc đầu cười với bộ dạng rất bí hiểm. Bọn Đột Lợi dù kẻ nào cũng tài trí cao tuyệt nhưng cũng không đoán được trong hồ lô của gã bán loại thuốc gì.

Từ Tử Lăng trong lòng chấn động, Khấu Trọng từ một kẻ không hề biết gì về binh pháp, nay đã trở thành một thống soái dụng binh thiện nghệ, kế sách rõ ràng, có thể quyết thắng ngoài nghìn dặm. Mặc dù biết rõ gã sẽ có một ngày trở thành người như vậy, nhưng nay tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, vẫn không khỏi kích động trong lòng.

Khấu Trọng ngước nhìn bầu trời sao tráng lệ, rồi chuyển ánh mắt về phía những ngọn đèn soi tỏ hơn mười đỉnh đồi của trận địch, tiếp đó là khoảng trống bằng phẳng Bôn Lang Nguyên rộng hơn hai dặm phân cách hai bên, trầm giọng nói:

- Nếu như tất cả đèn lửa trong trại địch đều đồng loạt tắt hết, thì Khả hãn sẽ phản ứng thế nào?

Đột Lợi giật mình đáp:

- Ta đương nhiên sẽ đề cao cảnh giác, chuẩn bị ứng phó với bất kì đột biến nào.

Rồi thở một hơi dài nói tiếp:

- Ta đã bắt đầu hiểu vì sao ngay cả kẻ già dặn quỷ quyệt, tinh thông binh pháp như Lý Mật vẫn thất bại thê thảm trong tay ngươi, đó đích thị là kế sách làm rối loạn quân địch dễ dàng thực hiện nhất.

Đoạn hắn quay sang Kết Xã Suất dặn dò:

- Ngươi hãy lập tức quay trở lại doanh trại thu xếp, y theo sách lược của Thiếu soái mà hành sự.

Kết Xã Suất nhận lệnh trở về trại.

Khấu Trọng nói:

- Đợt tấn công này của chúng ta được chia làm ba bước. Đầu tiên là dàn hàng ngang tiến vào, vờ tạo ra tình thế tấn công toàn diện, khiến cho quân địch phân ra cố thủ khắp các doanh trại trên đồi. Khi đến sát ngoài phạm vi phóng tên của đối phương, đội quân hai bên cánh của chúng ta sẽ giả vờ chuẩn bị triển khai đánh vu hồi để bao vây, uy hiếp các doanh trại tả hữu của địch nhân, khiến cho chúng không thể phân thân để trợ giúp trung quân. Sau đó, đột kích thẳng vào trung lộ, với thế sấm vang chớp giật, đánh thẳng vào trung tâm của Kim Lang Quân, cái này gọi là cầm tặc tiên cầm vương. Chỉ cần xuyên thủng trái tim thì dù tay chân có mạnh mẽ thế nào cũng lập tức trở thành chẳng có ý nghĩa gì.

Chợt gã quay sang Từ Tử Lăng hỏi:

- Lăng thiếu gia có ý kiến hay nào không?

Từ Tử Lăng cười đáp:

- Ta cần tìm một cây trường thương mới có thể giúp ngươi xung phong ra trận được.

Đột Lợi hưng phấn nói:

- Thế thì huynh đệ chúng ta sẽ cùng kề vai sát cánh xung phong ra trận, chặt cái đầu thối của Hiệt Lợi xuống.

Bạt Phong Hàn khẽ nhíu mày:

- Tốt nhất Khả hãn nên ở lại phía sau để chủ trì đại cục. Nếu ngài bị làm sao, thì không phải chúng ta giống như bị chúng móc mất tim sao?

Bồ Tát cũng can:

- Khả hãn không cần phải dấn thân vào chỗ nguy hiểm như thế!

Đột Lợi lắc đầu cười nói:

- Ta phải đích thân dẫn đầu binh sĩ, xông pha nguy hiểm mới có thể khiến tướng sĩ một lòng tiến lên. Yếu tố tâm lý hết sức vi diệu, việc ta đích thân áp trận sẽ cổ vũ quân sĩ tận lực chiến đấu. Điều này giải thích vì sao khi chúng ta giao chiến với Hán quân, sĩ khí luôn luôn áp đảo.

Khấu Trọng và Từ Tử lăng đã hiểu rõ, phương thức tác chiến của Trung Thổ so với Tái Ngoại có nhiều điểm khác biệt.

Lịch sử các vương triều người Hán, mặc dù cũng có hoàng đế ngự giá thân chinh nhưng chỉ là trên danh nghĩa, không giống như thủ lĩnh các bộ tộc trên thảo nguyên. Những tướng lĩnh như Hiệt Lợi, Đột Lợi, không ai không tinh thông chiến thuật, đều đã đích thân thống soái hàng trăm trận. Vả lại, bọn họ thực sự dấn thân chỉ huy tác chiến nơi tiền tuyến, hoặc là lãnh tụ chỉ huy tối cao hoặc là trực tiếp thống lĩnh trên trận địa, nhất nhất điều động đều tự mình phụ trách, không qua tầng tầng lớp lớp truyền đạt mệnh lệnh. Hơn nữa khi gặp quân địch, nếu có tình huống gì đột biến, có thể nhanh chóng đưa ra đối sách, từ chiến trận không ngừng rút ra kinh nghiệm, cải tiến phương thức tác chiến.

Ví như khi Tùy Dạng đế ngự giá thân chinh, ông ta chỉ núp sau hậu phương, không rõ được tình hình thực tế, tất cả đều thông qua các nguyên soái và tướng lĩnh lớn nhỏ chỉ huy một đội quân khổng lồ. Đội quân này cũng giống như một gã béo tràn đầy sức mạnh nhưng chuyển động không linh hoạt, vậy nên việc thất bại trước ngoại tộc linh động như hầu vượn cũng không phải là điều quái lạ.

Khấu Trọng không kìm được vẻ vui mừng:

- Quyết định và phân tích của ngươi khiến ta thu được lợi ích không nhỏ đó!

Từ Tử Lăng nói:

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ta nghĩ trước tiên nên đi do thám, thử xem Hiệt Lợi có sai thủ hạ bố trí những loại hình phòng thủ như chăng dây hay đào hầm để chống kỵ binh hay không?

Đột Lợi cười đáp:

- Chúng ta hãy quay về nghỉ ngơi thôi. Người Đột Quyết chúng ta xưa nay vẫn trọng công hơn trọng thủ, chỉ biết lấy tấn công làm phòng thủ, tuyệt đối không lấy phòng thủ để tấn công. Bây giờ Hiệt Lợi chỉ làm duy nhất một việc, đó là tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để có thể ứng phó với chúng ta trong cuộc chiến trên thảo nguyên mà hắn tưởng mai mới diễn ra.

Khấu Trọng nói:

- Nắm rõ lộ tuyến và bố trí của địch nhân thì chỉ có lợi mà không hề có hại. Khả hãn và Bồ Tát huynh hãy quay về doanh trại trước, giải thích rõ sách lược của chúng ta với các Đại tù trưởng để họ chuẩn bị sẵn sàng.

Đột Lợi nhíu mày:

- Hiệt Lợi cũng sẽ thả liệp ưng ra giống như ta, nó sẽ quan sát từ trên không xem có kẻ địch xâm nhập hay không. Hành động của các ngươi có thể sẽ làm đả thảo kinh xà.

Bạt Phong Hàn cười đáp:

- Yên tâm đi! Chúng tôi bảo đảm Hiệt Lợi không dám tùy tiện thả liệp ưng ra.

Đột Lợi và Bồ Tát đang còn ngơ ngác không hiểu, ba người đã phóng xuống núi, dựa vào yểm hộ của cỏ cao, rừng thưa trên thảo nguyên, tiến về phía trận địch.

o0o

Ánh lửa trong các doanh trại bên Đột Lợi bỗng nhiên đồng thời vụt tắt, tạo nên vẻ thần bí quỷ dị hãi nhân. Không ngoài dự liệu của Khấu Trọng, tự nhiên không khí khẩn trương bao trùm toàn bộ Kim Lang quân, những người đã đi ngủ đều phải nhận lệnh tập hợp, trở lại trạng thái chiến đấu, cung tiễn thủ đều phải sẵn sàng chuẩn bị.

Dưới bầu trời sao lấp lánh, ba người ẩn trong tán lá của một cây đại thụ bên ngoài trại địch, ngầm quan sát tình hình điều động của đối phương.

Khấu Trọng cười nói:

- Ngươi nói chúng sẽ duy trì tình thế này trong bao lâu?

Bạt Phong Hàn khẳng định:

- Thế thì phải xem Hiệt Lợi có dám thả chim ưng ra không đã.

Từ Tử Lăng cười cười:

- Thần Tiễn chuẩn bị!

Bạt Phong Hàn đưa tay ra sau lưng lấy Vong Nguyệt cung ra, nói:

- Mũi tên này liên quan đến sinh tử vinh nhục của chúng ta, tuyệt không được sơ sẩy.

Khấu Trọng hỏi:

- Nếu Hiệt Lợi thả ra nhiều liệp ưng, thì nên bắn thế nào?

Bật Phong Hàn lắc đầu đáp:

- Loại liệp ưng thông minh có khả năng trinh sát này rất hiếm, trong một nghìn con cũng khó kiếm một. Con liệp ưng đã bị chúng ta bắn bị thương thì khẳng định chưa khôi phục được, hắn chắc chỉ còn lại một con thôi.

Từ Tử Lăng nói:

- Ra rồi kìa!

Một đốm đen từ phía trên Hãn trướng lao thẳng lên trời, sau khi lượn một vòng, con liệp ưng bay về phía mọi người.

Khấu Trọng tỏ ra thất vọng:

- Con bà nó! Không ngờ lại bay cao như thế!

Liệp ưng đang bay lượn trên không trung cách mặt đất ba trăm trượng, xạ trình của thần cung dẫu có tăng gấp đôi cũng không thể chạm đến nửa cọng lông của nó.

Ba người chỉ biết trợn to mắt mà nhìn nó đang bay lượn trên cao.

Từ Tử Lăng chợt hỏi:

- Liệp ưng có biết phân biệt số lượng người không?

Một lời cảnh tỉnh, hai người còn lại đều tự mằng thầm mình đúng là kẻ ngốc.

Bạt Phong Hàn cười khổ:

- Lăng thiếu gia luôn là người có đầu óc tỉnh táo nhất. Bọn ta chỉ chăm chú nghĩ đến việc bắn hạ nó, nhưng không ngờ rằng nhờ nó phát hiện tung tích chúng ta lại càng có tác dụng uy hiếp đối với địch nhân.

Khấu Trọng đề nghị:

- Chúng ta chia làm ba đường trở về trại, nếu như con liệp ưng đáng yêu này báo cáo tình hình thì sẽ trở thành ba cánh quân tấn công doanh trại.

Từ Tử Lăng và Bạt Phong Hàn cùng khen hảo kế, liền chia nhau hành động.

Trên bầu trời đêm vô số ngôi sao lấp lánh đang chiếu sáng mặt đất, như không hề biết đến cuộc chiến thảm khốc kịch liệt sắp sửa xẩy ra.

Tạm chú thích:

quần tinh ủng nguyệt: các sao làm nền cho mặt trăng, ý nói các doanh trại yểm hộ cho chủ trại.

Cầm tặc tiên cầm vương: bắt giặc trước tiên phải bắt kẻ đứng đầu

(
Bình Luận (0)
Comment