Ánh mặt trời đã lên thẳng đứng, Sa giật mình tỉnh dậy, bật người nhảy xuống giường, lầm bầm: “Chết thật! Trễ giờ rồi!”
Hôm qua cậu chỉ nói giỡn, kết quả là Tùng Quân lại làm thật, mang cậu hành lên bờ xuống ruộng, đến giờ cả người vẫn còn ê ẩm, hại cậu ngủ quên tới tận trưa trời trưa trật.
Vừa đi được mấy bước, cậu giật mình quay lại nhìn lên giường, Tùng Quân vẫn còn say giấc nồng, nửa gương mặt điển trai vùi dưới lớp chăn mỏng.
Sao hắn còn ở đây? Hôm nay không đến công ty à?
Sa bước đến bên Tùng Quân, cúi xuống hôn lên mi mắt hắn, giọng nói nhẹ như gió phả vào vành tai:
“Anh không dậy đi làm sao? Cả hai đều trễ rồi kìa!”
Tùng Quân trở người, mắt vẫn không thèm mở, vươn tay kéo cậu ngã xuống lên người mình, giọng nói còn ngái ngủ:
“Cục cưng quên hôm nay là chủ nhật hả?”
Đến lúc này, Sa mới sực nhớ ra, hôm nay vốn là ngày nghỉ, vậy mà cậu quên khuấy đi mất, lại còn loạn hết cả lên.
Mấy ngày nay liên tục bị kh ủng bố tinh thần, thêm hôm qua bị Tùng Quân xoay như chong chóng, toàn thân cậu rã rời.
Nhưng giờ phút này, nằm trong vòng tay hắn, nghe nhịp thở đều đặn, mọi mệt mỏi như tan biến.
Không thể tưởng tượng được đằng sau cuộc sống bình phàm yên ả này, lại cuồn cuộn cơn bão ngầm có thể ập tới lúc nào.
Cậu nửa muốn nói cho hắn những chuyện đang xảy ra, nửa không muốn làm hắn lo lắng nên chần chừ mãi.
Đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên, Sa vươn người cầm lấy và bắt máy.
Bên kia đầu dây là giọng nói sang sảng của quản lý:
“Sa, tới đây nhanh lên! Con nhỏ đó đang ở quán cafe A trên đường X.
Tôi đã giữ chân nó rồi, cậu mau tới làm cho ra lẽ đi!”
Sa nghe quản lý nói mà muốn lùng bùng lỗ tai.
Cái tên này làm gì cũng không chịu suy nghĩ.
Khi không lại đi gây sự với cô ta làm gì.
Sa hạ giọng, nói nhỏ nhất có thể để Tùng Quân không nghe thấy:
“Anh đang làm cái gì vậy hả? Cho cô ta đi đi!”
“Cậu mà không tới thì để tôi! Đất nước có kỷ cương pháp luật, sao có thể để cô ta muốn làm gì thì làm.”
“Mình không có bằng chứng, đi ăn hiếp một cô gái đâu phải là cách hay.”
“Muộn rồi.
Cô ta không có vẻ gì là bị ăn hiếp.
Cô ta muốn cậu tới đây.”
Sa thở dài một cái, nhìn Tùng Quân vẫn còn lười biếng trên giường, bất đắc dĩ đẩy hắn ra:
“Hôm nay em có lịch tập.
Anh ở nhà chờ em về nha.”
Nói rồi cậu liền chạy đi mặc kệ Tùng Quân vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Sa chạy nhanh như bay đến quán cafe có Trúc Ly và quản lý đang chờ.
Vừa đến nơi đã thấy hai người ngồi ở góc trong cùng, ánh mắt nhìn nhau nảy lửa.
Quản lý nhìn thấy Sa, lập tức kéo cậu ngồi xuống bên cạnh, rồi dùng ánh mắt như xẹt điện chiếu thẳng lên người đối phương.
Trúc Ly thấy Sa tới, tỏ ra chán ghét liếc cậu một cái.
Sa vẫn bình tĩnh nhìn cô, rồi nói:
“Cô hãy từ bỏ đi.”
Trúc Ly ngoa ngoắt đáp trả:
“Cậu có tư cách gì bắt tôi từ bỏ? Tôi là hôn thê của anh ấy.
Cậu xuất hiện và cướp mất anh ấy khỏi tôi.
Đúng là không có liêm sỉ!”
“Cô mới là người đến sau.
Đừng cố gắng làm gì, anh ấy sẽ mãi mãi không yêu cô.
Còn nữa, cô mà tiếp tục gửi những thứ kinh tởm đó, tôi sẽ kiện cô!”
Trúc Ly bật cười:
“Cậu có bằng chứng gì mà kiện tôi? Tôi nói cho cậu biết, cậu có một tháng để cuốn gói khỏi cuộc đời Tùng Quân.
Nếu không, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”
Quản lý nãy giờ ngồi im, nghe cô ta đe doạ Sa, liền nhảy dựng lên, đập bàn:
“Con điên này! Câu đó để tao nói mới đúng!”
Sa đưa tay ra hiệu cho quản lý bình tĩnh lại, rồi điềm nhiên nói:
“Vậy thì tôi cũng cho cô biết, dù cô có dùng cách gì thì tôi cũng không để cô toại nguyện đâu.”
Gương mặt xinh đẹp của Trúc Ly vì tức giận mà méo mó quỷ dị.
Cô đứng dậy, đưa tay định tát cho Sa một cái, nhưng cậu nhanh như cắt bắt lấy, lạnh lùng bảo:
“Đánh được một lần, không có lần thứ hai.”
Trúc Ly tức lồ ng lộn, không tin được tên này trước đây nhìn lúc nào cũng mong manh yếu đuối giờ lại ghê gớm như vậy.
Tay còn lại của cô bất giác cầm ly lên, giáng thẳng xuống gương mặt xinh đẹp của Sa.
Nhưng một bàn tay khác to lớn hơn đã kịp thời chụp được, đẩy mạnh khiến cô suýt chút ngã nhào.
Sa và quản lý kinh ngạc nhìn người vừa tới, đồng thanh la lên:
“Tùng Quân?”
Tùng Quân đứng đó từ bao giờ, đằng đằng sát khí, chỉ tay vào người Trúc Ly cảnh báo:
“Tại sao cô vẫn lì lợm vậy? Tôi đã nói cuộc hôn nhân của chúng ta đã chấm dứt.
Cô có tình cảm với tôi thì là lỗi do cô.
Ngay từ đầu chỉ thoả thuận ký hợp đồng hôn nhân để chiều lòng gia đình hai bên.
Giờ không muốn nữa, tôi có quyền huỷ bỏ.
Mảnh đất ở phía Tây, mười phần trăm cổ phần tôi cũng đã san nhượng cho cô.
Tôi và cô đã sớm không ai nợ ai nữa rồi!”
Trúc Ly gào lên:
“Tôi không cần những thứ ấy nữa! Tôi đã suy nghĩ lại rồi, tôi trả cho anh hết! Chỉ cần anh quay lại với tôi…”
Tùng Quân không muốn nói nhiều, mặt mày tối sầm kéo Sa rời khỏi quán.
Quản lý cũng lẽo đẽo theo sau.
Đến khi ra khỏi cửa, thấy sắp có bão lớn, hắn vội vã chuồn về trước.
Tùng Quân như bước ra từ hầm băng, mặt mũi lạnh tanh, ấn Sa vào trong xe.
Trên đường về, hắn không thèm nói với cậu câu nào.
Cậu biết là hắn đang rất giận, nên cũng im lặng không lên tiếng.
Vừa vào tới nhà, một luồng sát khi ngập ngụa khiến Sa thấy chột dạ.
Tùng Quân hậm hực tiến tới ghế sô pha, ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cậu rồi hỏi:
“Em có gì muốn nói với anh không?”
Sa im lặng lắc đầu.
“Em đã hứa gì nhớ không? Tuyệt đối không được giấu anh bất cứ chuyện gì, vậy em đã giữ lời chưa?”
“Em xin lỗi…”
Tùng Quân thở dài:
“Cô ta đã gửi những gì cho em?”
Sa thấy hắn hạ giọng, biết có tiếp tục giấu diếm cũng không được, từ tốn kể lại mọi chuyện.
Tùng Quân nghe xong vừa đau xót vừa giận dữ.
Hắn đứng lên, đi đến bên cạnh Sa, ôm cậu vào lòng:
“Chắc em đã rất hoảng sợ.
Tại sao lại không nói cho anh biết?”
“Em không muốn làm anh lo lắng.
Em nghĩ cô ta làm vậy một thời gian rồi sẽ bỏ cuộc thôi, nên…”
Hắn xoa xoa đầu cậu:
“Anh không muốn em phải chịu đựng một mình nữa.
Nghĩ tới việc cô ta gửi những thứ đó cho em, là anh giận run người.
Trên đời sao lại có một người phụ nữ độc ác như vậy!”
“Em sẽ không như thế nữa…”
“Vậy em có chấp nhận hình phạt không?”
Sa nghe tới đây, mặt biến sắc, đẩy hắn ra:
“Hôm qua anh hành em chưa đủ sao?
Tùng Quân không nói không rằng, ẵm cậu lên, tiến vào phòng ngủ.
Hắn đè cậu lên giường, cởi phăng quần áo ra, quăng xuống nền nhà.
Tùng Quân giữ chặt hai cổ tay cậu, đưa cao lên quá đầu, nuốt chửng đôi môi đỏ mọng.
Sa bắt đầu cảm thấy toàn thân rộn rạo khi chiếc lưỡi hắn mạnh bạo tách hai cánh hoa ra, xâm nhập vào trong.
Tùng Quân ngấu nghiến con mồi, như thể muốn nuốt cậu vào bụng, giam cầm trong đó, để không kẻ nào có thể làm hại.
Sa bị Tùng Quân hôn đến xây xẩm mặt mày, nhưng hai tay đã bị giữ chặt, chỉ còn biết phản kháng bằng ánh mắt.
Hai chân cậu co lên, bắt đầu giãy giụa.
Đến khi cậu sắp tắt thở tới nơi, hắn mới thả ra.
Sa ra sức th ở dốc, để bù lại không khí đã bị hắn cưỡng đoạt.
Tùng Quân tiếp tục trườn đầu lưỡi xuống yết hầu xinh đẹp, in dấu răng trên ấy.
Cậu không tự chủ, rướn chiếc cổ duyên dáng lên, bật lên tiếng kêu đầy mị lực.
Phía trên bị hôn loạn, phía dưới lại bị hắn đưa tay x0a nắn.
Rồi hắn áp thanh gương nóng rực của hắn và cậu lại gần nhau, kịch liệt ma sát.
Hai vật thể bị k1ch thích từ từ lớn lên, đau nhức không thôi.
Tùng Quân th ở dốc, hỏi:
“Em đã biết sai chưa?”
Sa không còn hơi sức đâu để trả lời, yếu ớt gật đầu.
“Sau này không được phép giấu anh bất cứ chuyện gì nữa.”
Hắn vừa dứt lời, cậu cảm thấy bên dưới như nứt ra làm đôi, định thần lại hắn đã tiến vào trong.
Thanh gươm uy lực ra sức công phá, th úc mạnh từng hồi vào đoá hoa kiều diễm.
Có vẻ như lần này, Tùng Quân thật sự giận rồi, không chút nương tình mà công kích, khiến cậu không theo kịp nhịp độ.
Hai chân cong lên, các ngón chân không ngừng duỗi ra, co vào.
Tùng Quân liên tục đổi tư thế, lần nào cũng mạnh bạo ra vào đến nỗi Sa kiệt sức van nài hắn dừng lại, nhưng vô ích.
Cậu không nhớ mình đã ngất đi bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi khi tỉnh lại, vẫn thấy hắn liên tục ra vào nơi cửa mình.
Nước mắt bắt đầu rơi ra từ khoé mắt, Tùng Quân thấy vậy, cúi xuống li3m lấy.
Hông đẩy mạnh lên.
Sa cảm tưởng như xương cốt sắp gãy tới nơi, kêu lên một tiếng, rồi hai tay buông thỏng rơi phịch xuống giường.
Lần này cậu ngất đi thật.
Tùng Quân có mạnh bạo cỡ nào, cậu cũng không tỉnh lại.
Hắn vô lực ngã xuống người cậu, vuốt v e mái tóc uớt đẫm mồ hôi, hôn nhẹ lên đôi môi hơi hé mở:
“Anh xin lỗi… Vì anh mà em liên tục chịu khổ…”
Sa ngủ say không còn biết trời trăng gì nữa.
Lúc này, Tùng Quân cầm điện thoại lên, vừa ôm lấy cậu, vừa xem tin tức.
Ai ngờ dòng chữ to lớn đập vào mắt khiến hắn giận run người:
“Nghệ sĩ violin Trường Sa, tiểu tam đồng tính, giật chồng nữ doanh nhân Trúc Ly.”
Tùng Quân nổi điên muốn ném luôn cái điện thoại.
Hắn lập tức gọi cho Trúc Ly, quát lớn:
“Cô làm cái trò gì vậy hả?”
Trúc Ly bên kia đầu dây cười khinh khỉnh:
“Bài báo có nói sai câu nào không? Rõ ràng cậu ta giật chồng sắp cưới của tôi.”
Tùng Quân hận không thể bóp ch3t cô ta ngay lập tức, gằn giọng nói:
“Cô yêu cầu gỡ bài báo đó ra ngay cho tôi!”
“Được thôi, với điều kiện là anh quay lại với tôi!”
“Cô…”
Bên kia đầu dây Trúc Ly đã cúp máy.
Bên này lửa giận bốc lê n đỉnh đầu, Tùng Quân tức tốc liên hệ với cánh báo chí, yêu cầu gỡ hết tất cả những bài báo sai sự thật.
Dĩ nhiên số tiền hắn bỏ ra phải gấp nhiều lần so với số tiền Trúc Ly thuê viết bài..