Đại Dương Xanh Thẫm

Chương 47


Kể từ ngày Sa bị thương, Tùng Quân không cho cậu đụng chân đụng tay bất cứ công việc gì.

Bác sĩ dặn hạn chế đi lại nhiều để vết thương mau lành, nên hắn chăm sóc cậu vô cùng kỹ lưỡng, giống như cậu là thuỷ tinh chỉ cần một chút sơ xảy là vỡ tan.
Sa cảm thấy lần này Tùng Quân cũng nâng niu cậu quá đà, cười khổ nói:
“Anh ít ra cũng để em đi lại cho thư giãn gân cốt chứ.

Em đâu có què quặt gì mà không thể đi được.”
Tùng Quân nhéo nhẹ chóp mũi cậu:
“Em muốn đi đâu, anh ẵm em.

Để vết thương rách ra, phải may lại, lúc đó mà xỉu nữa là không xong với anh.”
Nghe hắn nhắc tới chuyện đáng xấu hổ của mình, hai gò má cậu đỏ ửng lên, mang tai cũng nóng rực.

Chẳng hiểu sao hắn lại biết chuyện này.

Mãi đến sau này, cậu mới hay là do các y tá nhiều chuyện với nhau tình cờ để hắn nghe được.
“Không lẽ đi ra ngoài thay băng anh cũng ẵm em sao?”
Tùng Quân nhìn gương mặt đỏ hồng như quả dâu tây của cậu, bất giác muốn cắn một cái, cười nói:
“Anh đã học hỏi bác sĩ rồi, từ hôm nay anh sẽ thay băng cho em.”
Sa nhìn hắn nghi ngờ:
“Anh làm được không đó?”
Hắn cười rộ lên:
“Em xem thường anh quá rồi.” Nói là làm, Tùng Quân quả nhiên chuẩn bị đồ nghề đầy đủ để thay băng cho cậu.

Hắn nhẹ nhàng đặt chân cậu lên ghế, vừa tháo miếng băng cũ đã dính máu, vừa đổ nước muối làm vải mềm ra cho dễ lấy, tránh làm cậu đau.
Dù hôm qua đã nhìn thấy bác sĩ thao tác, nhưng mỗi lần bắt gặp cái chân chằng chịt vết may kia của cậu, Tùng Quân thấy tim như rỉ máu, hai chân mày nhíu chặt, nén đau lòng mà tập trung băng bó.
Quả nhiên, Tùng Quân không hề nói phét.

Hắn làm nhanh gọn, băng bó cũng rất đẹp.

Khi hoàn thành, hắn ngước lên nheo mắt hỏi cậu:
“Thế nào? Anh làm bác sĩ được chưa?”
“Anh muốn làm bác sĩ thì đợi hai chục năm nữa đi.” Sa giở giọng châm chọc.
“Em thật là hư.


Anh phải phạt em!”
Nói rồi hắn nhấc bổng cậu lên, mặc kệ người bên cạnh ra sức phản kháng.
Tùng Quân ấn cậu lên trên giường, hôn lên hai cánh hoa đỏ mọng, rồi bản thân cũng leo lên, phút chốc đã nằm trên người cậu.

Sa đẩy nhẹ hắn ra giọng mệt mỏi nói:
“Hôm qua còn chưa đủ? Anh muốn hành chết em mới chịu?”
Khoé môi Tùng Quân nhếch lên thành một nụ cười tựa ánh nắng, ngay lập tức có sức công phá dữ dội, khiến trái tim của cậu mềm nhũn:
“Nhân lúc ở nhà chăm sóc em, anh sẽ bù lại khoảng thời gian mười năm đã bỏ lỡ…”
Sa bất lực để hắn lột hết quần áo trên người, kinh nghiệm cho thấy, cậu sẽ chẳng bao giờ từ chối hắn thành công.

Tiếng kêu khe khẽ phát ra từ chiếc cổ mỹ miều kia làm Tùng Quân càng thêm sốt sắng.

Hắn thả từng chiếc hôn lên bờ ngực nõn nà của cậu, miết lên da thịt tươi mơn mởn, tạo thành muôn vàn dấu vết đỏ chót.
Sa bị sự dịu dàng của Tùng Quân làm cho choáng ngợp, hai tay vươn lên cổ hắn, kéo mạnh xuống, chiếc lưỡi xinh đẹp quấn lấy đôi môi trước mặt, triền miên trong mật ngọt.

Tùng Quân được thế, càng tiến vào trong, nụ hôn sâu và dài khiến cậu chìm đắm trong cơn mê bất tận.
Bỗng cảm thấy nơi thầm kín bị lấp đầy bởi vật ấm nóng của hắn, không tự chủ được kêu lên một tiếng.

Tùng Quân nắm lấy một chân không bị thương của cậu, đặt lên vai mình, một tay chạm lấy, mân mê đôi môi vì kh0ái cảm mà không ngừng hé mở.

Bên dưới hắn nhịp nhàng ra vào, Sa cảm giác toàn thân không còn là của cậu, cố sức đưa tay bám chặt người hắn, các ngón chân liên tục ngọ nguậy.

Dây dưa cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai cùng ngã xuống giường, ôm lấy nhau, không muốn tách rời.
Dụi vào lồ ng ngực của hắn, Sa chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.

Tùng Quân đưa tay, vén mái tóc đen của cậu, khẽ hôn lên đó:
“Anh rất thích mùi hương tóc của em.”
Sa đỏ mặt ngước lên nhìn hắn:
“Mình cùng gội một loại dầu gội, có gì khác biệt đâu chứ.”
Tùng Quân lại hít hà những sợi tóc mảnh mai của cậu, cười nói:
“Không, rất khác… Từ mười năm trước, mùi hương này đã phảng phất trong anh, cho đến tận bây giờ không hề thay đổi…”
Cảm giác nóng bừng dâng lên trên mặt, Sa xấu hổ nói:
“Là do anh tưởng tượng nên đúng không?”

Tùng Quân ôm cậu thật chặt:
“Là do em thơm thật mà.” Hắn lại áp sát chiếc mũi cao lên tóc cậu: “Hứa với anh, sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, em sẽ không rời xa anh nữa.”
Sau bật cười nhéo nhẹ hai má hắn:
“Em đã hứa với anh cả trăm lần rồi.

Anh cũng đã nói với em cả trăm lần.

Anh không thấy nhàm chán sao?”
“Cho dù nói cả trăm lần, ngàn lần nữa thì anh vẫn sẽ lặp đi lặp lại mãi, đến khi nào không còn nói được nữa mới thôi.”
Sa bất lực thở dài, rồi nói:
“Em hứa, em hứa, em hứa! Được chưa?”
Tùng Quân lộ vẻ bất mãn:
“Không thành tâm!”
Nói rồi, mặc cho tiếng kêu la inh ỏi của cậu, hắn tiếp tục đè cậu ra trừng phạt.
oOo
Thoáng chốc chân của Sa cũng sắp lành lại.

Hôm nay là ngày Tùng Quân chở cậu đi cắt chỉ.

Ngồi trên xe nhìn qua gương chiếu hậu, hắn có thể nhận ra vẻ lo lắng hồi hộp trên mặt cậu.

Tùng Quân phì cười trêu:
“Mấy hôm nay anh thay băng cho, đã quen với việc nhìn vết thương rồi.

Sao giờ vẫn còn có vẻ bất an vậy? Yên tâm đi, cắt chỉ không đau bằng may mười mấy mũi ở chân đâu.”
“Em không có sợ cắt chỉ.

Em chỉ lo anh vì em mà đau lòng thôi.”
Bị nói trúng tim đen, Tùng Quân nhất thời đứng hình trong giây lát.

Quả nhiên, nếu trong hoàn cảnh của hắn, cứ tưởng tượng nhìn thấy cậu bị người ta đâm kim vào da thịt, khâu như may áo, rồi lại rút ra như thể rút chỉ là lòng hắn lại quặn lên.


Tùng Quân không châm chọc cậu nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Phải, anh sẽ đau lòng đến chết mất…”
Sa lườm hắn một cái:
“Chỉ giỏi sến súa.”
Tùng Quân mỉm cười, tập trung lái xe.

Phút chốc cũng đến bệnh viện.

Rốt cục, Sa thì vô cùng bình tĩnh, còn hắn chứng kiến bác sĩ cắt chỉ cho cậu mà đứng ngồi không yên.

Nhìn bộ dạng của hắn làm Sa không nhịn được mà cười tủm tỉm suốt cả buổi trời.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện, điện thoại của Tùng Quân reo lên.

Đang trong tâm trạng vui vẻ, nét cười trên môi hắn chợt đóng băng:
“Sao? Ba tôi bị bệnh?”
Tùng Quân nghe xong điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Sa, ngập ngừng nói:
“Anh đưa em về, rồi ghé qua ba anh một lát.”
“Không cần phải thế đâu, em tự bắt xe về được.

Anh cứ đi sang xem ông ấy thế nào.”
“Sao anh có thể bỏ em một mình ở đây chứ.

Hay là… em đi cùng với anh.”
Thấy hắn lo lắng thái qúa, Sa có hơi giận.

Mặc dù Tùng Quân với ba mình đã hàn gắn, không còn đối mặt như ngày xưa, nhưng đối với cậu mà nói, người đàn ông đó mãi là nỗi ám ảnh mà cả đời này cậu không bao giờ muốn gặp lại.
“Em không phải con nít lên ba.

Anh làm như vậy, em thấy rất ngột ngạt.”
Tùng Quân cũng thấy hắn hơi làm quá mọi chuyện lên, đành miễn cưỡng nghe theo ý cậu.

Hắn bắt taxi cho cậu về, rồi lái xe đi thăm ba mình.
Tùng Quân bước chân vào ngôi nhà quen thuộc, nơi hắn từng lớn lên.

Ba hắn suy yếu nằm trên giường bệnh, gương mặt già nua, nhăn nheo không có sức sống, so với lần gặp trước như tăng thêm chục tuổi.

Hắn nhìn mà vô cùng đau xót, bước đến bên cạnh hỏi han:
“Ba sao rồi? Đã đỡ hơn nhiều chưa?”
Ông run run trả lời:
“Bệnh người già thôi.


Ba chưa chết được.

Còn phải nhìn thấy con lấy vợ, sinh con nữa chứ.”
Tùng Quân nghe xong cả kinh, chẳng phải lần trước ông đã chấp nhận chuyện hắn và Sa hay sao? Sao bây giờ lại nói vậy?
“Ba… ba quên là con và Sa…”
“Ba biết.” Ông ngắt lời: “Ba không ngăn cản chuyện hai đứa.

Nhưng việc lấy vợ, sinh con thì không thể không làm.

Nhà ta chỉ có con là con trai duy nhất, phải để lại một giọt máu kế thừa gia nghiệp.”
Tùng Quân lắc đầu:
“Con không thể làm thế.

Ba à, con đã từ bỏ ước mơ của mình để điều hành công ty như ba mong muốn.

Một mình con đau khổ là đủ rồi.

Ba đừng ép con phải làm tổn thương người con yêu.”
Trong đôi mắt đầy vết chân chim loé lên một tia nhìn không ra biểu tình, thở dài nói:
“Con và nó sẽ không đi đến đâu.

Thằng bé đó ngay từ khi sinh ra đã có mệnh khổ rồi.

Sẽ có một lúc, nó bỏ con mà thôi.”
Tùng Quân lắc đầu, trái tim như bị ai đó nện vào đau điếng.

Không phải hắn sợ Sa sẽ bỏ mình, mà hắn đau vì tới giờ phút này ba hắn vẫn cố chấp không thừa nhận chuyện của hai người bọn họ.

Hắn thất thần bước đến phòng khách, ngã lưng lên ghế sô pha.

Không gian tĩnh lặng trong căn nhà rộng lớn càng làm trong lòng nặng trĩu.
Tùng Quân cầm điện thoại lên, tính gọi cho Sa thì vừa lúc một số điện thoại khác nhảy lên trên màn hình.

Là Đình Bách? Đã lâu rồi không liên lạc, nay Đình Bách gọi, cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

Bên kia đầu dây, Đình Bách giọng đầy lo lắng hỏi:
“Sa có đó không? Anh gọi nó cả chục cuộc nhưng không thấy trả lời.”.

Bình Luận (0)
Comment