Đại Dương Xanh Thẫm

Chương 52


Sau sự việc của Trúc Ly, chuyện bài báo bốc phốt của Sa cũng được đính chính lại.

Chỉ trong một thời gian ngắn, từ một nghệ sĩ violin chỉ có những người mê nhạc cổ điển mới biết tới, cậu đã trở nên nổi tiếng đến không ngờ.
Hình ảnh của cậu xuất hiện khắp nơi trên các phương tiện truyền thông, từ facebook, youtube, đến tiktok.

Vẻ ngoài hút hồn mang nửa dòng máu Tây Âu của cậu làm biết bao nhiêu trái tim thổn thức.
Quản lý vừa lướt fanpage của cậu, vừa cười hả hê:
“Haha, con nhỏ đó tự dưng vô tình làm cho cậu xuất hiện quá trời fan.

Fanpage tăng lượt follow đến chóng mặt đây nè!”
Sa nhìn lượt follow liên tục nhảy số, không thấy vui mà càng rầu rỉ hơn:
“Đã bảo anh đừng lập fanpage rồi mà.

Giờ nhìn đi, em muốn yên ổn cũng khó nữa.

Hay giờ xoá được không?”
Quản lý xua tay:
“Không được, cậu giờ là con gà đẻ trứng vàng của công ty đó.

Tôi còn chưa tung clip cậu vừa chơi guitar vừa hát đâu! Nếu mấy em gái mà nhìn thấy, chắc phải phát ngất đi luôn!”
Sa thấy quản lý phấn khích, vội vàng chấp hai tay:
“Em xin anh đó! Hiện tại cuộc sống của em đã quá rắc rối rồi.

Đừng tạo thêm áp lực cho em nữa!”
Quản lý bĩu môi:
“Ôi trời! Áp lực như cậu, khối kẻ thèm muốn chết! Thôi không nói nữa, làm việc, làm việc nào!”
Một ngày dài trôi qua, Sa quay về nhà, nơi có Tùng Quân đang đợi.

Cậu biểu diễn đến tối mịt, tắm rửa xong xuôi, vào phòng đã thấy Tùng Quân yên giấc từ lúc nào.
Sa không muốn đánh thức hắn, nhẹ nhàng chui vào chăn.

Nhưng vừa đặt lưng nằm xuống đã bị một cánh tay vòng ngang người, vồ lấy như con thú hoang vừa bắt được mồi.

Âm thanh trầm thấp thì thầm bên tai, phả ra hơi thở ấm nóng khiến trái tim cậu đập mạnh:

“Anh nhớ em muốn chết.”
Sa để mình nằm im trong lòng Tùng Quân:
“Anh chưa ngủ sao?”
“Không có em anh ngủ không được.”
“Anh cứ nói quá.

Nhỡ em đi diễn xa thì sao? Chẳng lẽ anh không ngủ luôn hả?”
Tùng Quân gật đầu, cái đầu ngọ nguậy cắn nhẹ vào vai cậu.

Chung sống với nhau bao lâu rồi, nhưng mỗi lần cùng Tùng Quân có va chạm thể xác, cậu đều không tự chủ được, toàn thân rạo rực.
“Anh đừng quấy.

Hôm nay em mệt lắm, mau ngủ sớm thôi.”
Giọng nói nũng nịu sát bên tai:
“Nhưng anh muốn…”
“Kệ anh, em ngủ đây.”
Nói rồi cậu quay lại đẩy hắn ra, mắt mở hết lên, mơ màng buông nhẹ mi mắt.
Vừa ngủ được vài phút, Sa cảm giác bờ môi âm ấm, một vật ướt át lén lút xâm nhập vào trong miệng, ngọ nguậy không ngừng.
Sa nhíu mày, đẩy hắn ra, dùng chất giọng ngái ngủ nói:
“Em đã nói là em rất mệt… Anh tha cho em đi…”
Tùng Quân lì lợm nắm nhẹ sau gáy cậu, kéo nhanh sát mặt mình, đầu lưỡi lại xâm nhập vào trong:
“Em cứ việc ngủ, anh làm việc của anh…”
Nói rồi, bàn tay ma mãnh lần mò xuống th@n dưới của cậu, luồn vào trong hai lớp vải, chạm lấy nơi nhạy cảm kia nghịch ngợm.
Sa thực sự không có sức lực làm chuyện ấy với hắn.

Nhưng bị hắn đùa giỡn bên dưới, khẽ cất tiếng kêu.

Các ngón tay hư hỏng lại tiếp tục khơi nhẹ hai quả bóng nhỏ, làm nó nảy lên như than khóc.
“Biểu cảm này của em, bảo anh làm sao chống cự đây?”
Toàn thân Sa chợt nóng chợt lạnh, cả người mệt nhoài không buồn động chân tay.

Phút chốc, cậu cảm thấy bên dưới trống trải, lớp phòng bị kiên cố đã bị cởi phăng, nằm trơ trọi dưới nền nhà.

Bàn tay to lớn tiếp tục ma sát, xoa đều, đến khi vật nhỏ trong tay căng phồng lên như chiếc cột đình, rồi tủi hờn mà rơi ra những giọt lệ tình ái.


Người nằm bên cạnh vẫn lười nhác không động đậy, đôi mày kiếm khẽ nhăn lại, môi hé mở, trong cổ họng phát ra âm thanh khe khẽ.
Ngón tay không biết xấu hổ hứng đầy tình d1ch, tiếp tục tìm kiếm vùng cấm địa, thừa cơ chủ nhân của nó không phòng bị, tiến nhập vào trong.

Trong cơn mơ màng, Sa bỗng dưng giãy giụa, hai tay ôm chặt lấy hắn, th ở dốc.
Tùng Quân bị cậu quyến rũ, lập tức đớp lấy không khí từ cái miệng duyên dáng kia:
“Em ngủ được không?”
Sa nghe hắn hỏi câu đó, chỉ hận không thể băm vằm hắn ra cho hả dạ.

Cậu mím chặt hai cánh hoa thay cho lời cự tuyệt, nhưng Tùng Quân không buông tha, dùng sức đẩy mạnh chiếc lưỡi của mình vào trong miệng cậu.

Đồng thời bên dưới, một ngón tay nữa bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.

Bên trong hang động nhỏ hẹp, hai vật nhỏ dài không ngừng ngọ nguậy, tìm kiếm báu vật còn đang lì lợm chưa chịu xuất hiện.
Biểu cảm mê người của Sa khiến Tùng Quân không ngăn được h@m muốn, bên dưới của hắn cũng đã sớm ngẩng đầu lên, chờ mong được đánh chén một bữa no say.

Hắn muốn biến cậu thành bữa ăn tối ngon miệng, đánh chén sạch sẽ thì mới có thể ngủ yên.
Mặc kệ đôi mắt ướt át mang sắc xanh mê người mở ra rồi nhíu lại như van nài, hắn cũng chẳng thể nào dừng lại.

Khi ngón tay rút quân về, cũng là lúc thanh thép dài nóng hừng hực hùng hổ lao vào như vũ bão.

Đôi mắt nhắm chặt của Sa mở bừng, cổ họng rướn lên, ngửa ra sau, thanh âm khàn đục thoát ra nơi cổ họng.
“A… Dừng…”
Lần nào cũng vậy, mỗi khi cậu mơ màng chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, là bị hắn tấn công một đòn, làm cơ thể mệt nhoài của cậu lại nảy lên như giẫm phải gai.

Tùng Quân siết chặt vòng eo thon thả, đẩy mạnh hông.

Tấm lưng trắng như tuyết cong lên, hắn đưa tay vuốt v e theo đường lượn sóng.
Đôi môi hắn lả lướt trên hai viên nhũ châu hồng nhạt, nhẹ nhàng cắn lấy.

Cú đẩy hông lần hai khiến Sa như muốn gãy cả sống lưng, nức nở thở gấp.
Hắn bỗng dưng ngừng động, rút vật kia ra, rồi xoay ngược cậu lại, đau lưng về phía mình.


Sa những tưởng đã xong, chờ đợi người nọ ôm mình ngủ, thì từ phía sau thanh gươm uy lực ấy lại đâm vào khiến cậu đau đớn cắn chặt răng.

Bàn tay bấu chặt lấy dra giường, hai chân ngọ nguậy không ngừng
Tùng Quân vươn cánh tay vòng qua người cậu, kéo gương mặt xinh đẹp mê loạn ngửa ra sau, nuốt lấy đôi môi kiều diễm kia, từng sợi chỉ bạc lấp lánh chảy ra từ khoé môi cậu, hắn đưa lưỡi hứng lấy, ăn sạch sẽ.
Hai cơ thể quấn lấy nhau trong bóng tối, cho đến khi bên trong cậu lấp đầy giọt tình ái của hắn.
Cả ngày Sa đã mệt chết rồi, tối đến vẫn bị hắn bắt làm việc, ngay khi Tùng Quân ngừng chiến, cũng là lúc toàn thân cậu mềm nhũn, không biết là ngủ hay ngất đi rồi, Tùng Quân gọi mấy tiếng cũng chẳng thấy trả lời.

Hắn âu yếm hôn nhẹ lên tóc cậu, cứ thế để yên vật nọ trong cơ thể người yêu, ngủ một mạch không mộng mị.
Sáng hôm sau, Tùng Quân bị tiếng điện thoại reo inh ỏi đánh thức.

Quản lý gọi như cháy nhà tới nơi.
“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Còn hỏi có chuyện gì? Sa đâu rồi? Tại sao vẫn chưa thấy cậu ấy tới công ty?”
“Sa bệnh rồi.”
“Lại bệnh?” Quản lý kêu trời: “Tôi nói anh nghe nha, Tùng Quân! Đừng tưởng tôi không biết gì! Lần nào làm với anh xong, cậu ấy không ốm liệt giường thì cũng đi khập khiễng! Anh bớt bớt lại giùm đi! Nếu không…”
“Nếu không thế nào?”
“Nếu không tôi sẽ kiếm chồng mới cho cậu ấy!”
Quản lý nói tới đây, Tùng Quân phá ra cười:
“Anh nghĩ là em ấy chịu bỏ tôi sao? Chuyện này chả khác nào anh kêu mặt trời mọc ở hướng Tây đi vậy.”
“Anh đừng có quá tự mãn.

Biết thế ngay từ đầu tôi sẽ không giúp anh rồi!”
Nói rồi quản lý đùng đùng cúp máy.

Tùng Quân đi đến bên giường, đưa tay sờ trán Sa, dịu dàng gọi:
“Sa à, dậy ăn cháo, uống thuốc đi em.”
Sa mơ màng mở mắt ra, vừa thấy gương mặt Tùng Quân áp sát, cậu liền muốn một đòn giáng xuống cho hả giận.

Nhưng toàn thân rả rời khiến cậu không ngồi dậy nổi.

Tùng Quân cúi xuống đỡ cậu lên dựa vào gối.

Sa lườm hắn một cái muốn rớt hai viên ngọc xanh ra ngoài.

Tùng Quân chột dạ, luống cuống cầm lấy tô cháo còn nóng hổi, múc một muỗng thổi nguội, đưa lên miệng cậu:
“Em giận anh cũng phải ăn cho no rồi uống thuốc, như vậy mới mau hết bệnh.”
“Anh cũng biết lo cho tôi? Tôi đã mệt muốn chết van nài anh tha cho, vậy mà anh vẫn cố tình không nghe.

Tôi bệnh là do ai? Lúc đó sao tôi không chết quách đi cho xong, để anh ân hận suốt đời!”

Tùng Quân thấy lần này cậu thực sự nổi giận rồi, gương mặt ban nãy còn nhợt nhạt, vừa mới chửi hắn vài câu đã đỏ ửng lên.
“Anh xin lỗi.

Là anh quá nhớ em… Đêm nào em cũng khuya lắc khuya lơ mới về.

Cả tháng nay rồi mình có làm lần nào đâu.

Anh không kiếm chế được bản thân, là anh đáng chết!”
Nói rồi hắn đưa tay tự thưởng cho mình vài cái tát.

Sa thấy vẻ mặt như đứa trẻ bị mẹ mắng của hắn, liền mềm lòng hạ giọng nói:
“Thôi được rồi.

Anh có đánh đến sưng má thì cũng không thay đổi được gì đâu.

Tôi đã bị anh hành thừa sống thiếu chết rồi.”
Tùng Quân thấy cậu nguôi giận, nhân cơ hội lại dụ cậu ăn cháo.

Có lẽ đây là món duy nhất mà hắn nấu thành thạo, chỉ có tác dụng duy nhất khi cậu bị ốm.
Sa nhìn tô cháo đầy hành khẽ nhăn mặt.

Rõ ràng biết cậu không thích ăn hành mà còn cố tình để nhiều như vậy.

Hắn biết cậu nghĩ gì bèn nói:
“Ăn hành giải cảm, em chịu khó một chút.”
“Không ăn.” Sa quay mặt đi giận dỗi.
“Năn nỉ đó.

Mau, ngoan nào.”
Hắn đưa một muỗng cháo đến gần, hả miệng ra nói “a” như dụ dỗ một đứa trẻ con.
Sa khẽ nhăn mặt, mùi hành xộc vào mũi khiến cậu muốn nôn.

Tùng Quân hết cách, bèn kiên nhẫn vớt hết hành ra, rồi lại cưng chiều đút cháo cho cậu.
“Em tự ăn được.” Sa né qua mộy bên.
“Nhưng anh muốn đút cho em ăn.”
Thấy hắn kiên quyết như vậy, Sa đành nhượng bộ cho hắn đút hết tô cháo.

Cậu ăn xong lại uống thuốc, cứ ba lần như vậy thoáng chốc một ngày chậm chạp cũng trôi qua.

Bình Luận (0)
Comment