Đại Dương Xanh Thẫm

Chương 58


Kể từ khi Chủ Tịch suýt ngất xỉu tại phòng riêng, Việt chẳng yên tâm mà bỏ về trước nữa.

Hết giờ là cậu lại ngồi lì tại văn phòng để ngó chừng hắn.
Ngày đầu tiên cậu tăng ca, Tùng Quân mỗi khi bước ra khỏi phòng đều bắt gặp chàng trợ lý ngồi tại bàn làm việc.

Hắn nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ tối, bèn hỏi:
“Sao giờ này còn chưa về?“
Việt không dám nói cậu ở lại là vì lo cho hắn, bèn ấp a ấp úng:
“Dạo này công việc hơi nhiều, nên tôi ở lại tăng ca.

Chủ Tịch có gì cần cứ gọi tôi.“
Tùng Quân không nói gì thêm, quay lại phòng của mình.

Cứ thế, đã một tuần trôi qua cậu đều ở lại tới hơn mười giờ đêm mới rời khỏi văn phòng cùng với Chủ Tịch, nhưng chưa bao giờ cậu mở miệng hỏi hắn bất cứ lời nào khác ngoài công việc nữa.
Ngày hôm nay Chủ Tịch mời phòng kinh doanh ăn mừng vượt doanh số.

Tan làm mọi người đều ra nhà hàng hết, chỉ còn lại Tùng Quân và Việt nán lại giải quyết công việc rồi ra sau.
Tùng Quân bước ra khỏi phòng thấy cậu vẫn còn cặm cụi bên máy tính, cất giọng nói:
“Đi thôi, việc không quan trọng thì để mai làm tiếp.”
Việt ngừng gõ bàn phím, tắt máy đứng lên.
“Cậu biết đường đi chưa?” Tùng Quân hỏi.
Đến lúc này cậu mới ngớ người ra:
“Dạ chưa ạ.”
“Lên xe tôi chở cho nhanh.

Không biết đường lại đi lòng vòng để mọi người chờ lâu.”
Thật không ngờ là có ngày được ngồi trên xe của Chủ Tịch, cậu liền mau chóng đồng ý.
Những người lên đến vị trí ngày hôm nay thông thường đều có tài xế riêng.

Riêng Tùng Quân tự tay lái xe khiến Việt lòng đầy thắc mắc.

Ngồi trên xe của người đàn ông quyền lực này, chẳng hiểu sao cậu thấy cả người căng cứng cả lên.

Không khí lạnh lẽo khiến cậu muốn đông đá.

Việt muốn hỏi gì đó, nhưng hắn không thích nói chuyện, nên cậu chỉ ngồi im nhìn ra ánh đèn ngoài cửa xe.

Một trận gió phả ra từ máy lạnh làm cậu khẽ rùng mình.
“Cậu lạnh à?”
Giọng nói trầm ấm đối nghịch với vẻ ngoài lạnh băng kia làm Việt giật thót cả người.

Cậu ấp úng nói:
“Vâng… hơi lạnh…”

Tùng Quân không nói thêm, đưa tay chỉnh nhiệt độ trong xe tăng lên.

Nhiệt độ đã ấm dần, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại thấy trái tim mình vẫn lạnh lẽo.
Rõ ràng là người này rất ấm áp, biết quan tâm người khác.

Nhưng vì cớ gì sự ấm áp đó chỉ dành cho duy nhất một người.

Mà người đó lại ngu ngốc không biết trân trọng.

Trong tích tắc cậu đã có ý nghĩ ước gì mình có thể thay thế anh ta thì hay biết mấy.
Mọi người ăn uống no say xong tiếp tục đi hát karaoke.

Chủ Tịch hôm nay uống rất nhiều, gương mặt đỏ như lửa.

Vừa vào phòng karaoke là giành lấy micro hát bài “Song for a stormy night”.

Trùng hợp ngay bài hát cậu ưa thích.
Chất giọng trầm ấm truyền cảm làm cậu ngơ ngẩn như người mất hồn, sống mũi ập tới một trận cay xè.

Cậu dường như đã bị người này đánh gục thật rồi.
Những người xung quanh thấy cậu ngồi bất động nhìn Tùng Quân hát liền vỗ vai:
“Nè, đừng có động tâm đó nha! Bài ruột của sếp.

Lần nào cũng hát duy nhất bài này.

Hồi đó sếp còn chơi violin để tặng người yêu nữa kìa.

Ai ngờ tới giờ bị người ta bỏ rơi rồi vẫn không quên bài hát.

Sếp đúng là si tình số một.”
Nghe mọi người nói vậy, một nỗi hụt hẫng trào dâng trong lòng cậu.

Thì ra bài hát này chỉ để dành tặng cho người kia mà thôi.
Tùng Quân hát xong, chẳng thèm để ý tới xung quanh, kiếm một góc ngủ ngon lành.

Việt không biết hát, chỉ biết cụng ly với mọi người, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn, trái tim không tự chủ nảy lên từng đợt.
Tàn cuộc, mọi người ra về, chỉ còn mình cậu và Tùng Quân.

Cậu đi đến bên cạnh, lay nhẹ hắn:
“Chủ Tịch, mình về thôi, anh dậy nổi không?”
Tùng Quân đột nhiên mở mắt ra, ngồi bật dậy, bắt lấy tay cậu:
“Sa! Là em phải không? Cuối cùng em đã chịu gặp anh rồi!”
Hắn đã say đến độ trông gà hoá cuốc.


Việt cố rút tay lại nhưng không tài nào làm được, nhăn mặt nói:
“Anh nhầm người rồi.

Buông tay tôi ra!”
Tùng Quân thấy cậu vùng vẫy càng níu chặt hơn:
“Chỉ cần em hứa sẽ ở lại bên anh, anh sẽ buông ra! Nếu không, anh sẽ ở đây, không đi đâu hết.”
Kẻ say đúng là đáng sợ mà.

Việt nghĩ thầm.

Cậu cũng muốn hứa sẽ không rời xa hắn lắm chứ.

Nhưng tiếc là cậu không phải người kia.

Có điều nếu hắn đã say như vậy, muốn về nhà chỉ còn cách đánh liều làm bừa.
“Em hứa mà.

Mình về thôi.

Để em dìu anh.”
Nói xong cậu cũng thấy ngượng mồm.

Nhưng Tùng Quân sau khi nghe những lời nói đó của cậu, đột nhiên ngoan như cún con, để cậu dìu ra khỏi quán.
Cậu không biết lái xe hơi, Tùng Quân lại trong tình trạng say mèm, không thể tự chạy xe về.

Thế là cậu gọi taxi cho hắn.
Tùng Quân nhất quyết không chịu lên xe:
“Em đừng lừa anh!! Sao không lái xe đưa anh về mà lại gọi taxi? Em tính bỏ anh nữa chứ gì?”
Tùng Quân làm ầm lên trước mặt bao nhiêu người khiến cậu xấu hổ muốn độn thổ:
“Anh nhỏ giọng thôi.

Tôi đi cùng anh là được…”
Chưa nói hết câu, người nọ đột nhiên ôm chầm lấy cậu, một cảm giác ấm nóng mang theo hơi men nơi đầu lưỡi khiến cậu chuếnh choáng, toàn thân cứng đờ.
oOo
Bác sĩ Vĩ trực đêm khiến Sa dễ thở hơn hẳn.

Mặc dù hắn luôn hứa giữ khoảng cách nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn cậu đều có cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Quản lý cùng mọi người rủ nhau hát karaoke xả stress kéo luôn cậu cùng đi.

Hát hò ăn uống chán chê, cậu và mọi người chia tay nhau.


Hôm nay Sa không lái xe, mà đứng chờ taxi, không ngờ lại chứng kiến một cảnh hôn nhau vô cùng nồng thắm của cặp tình nhân nọ.
Sài Gòn chưa bao giờ hết nhộn nhịp.

Đã gần mười hai giờ đêm nhưng con đường nơi trung tâm thành phố vẫn đông đúc tấp nập.

Ánh đèn sáng loá làm người ta có cảm tưởng như nơi này không có ban đêm.
Người đàn ông dáng cao kia trông rất quen thuộc, có vẻ như đang say rượu.

Bên cạnh là một thanh niên trẻ tuổi.

Cậu không nghe rõ họ nói gì với nhau, chỉ thấy người cao hơn bất ngờ hôn lấy chàng trai trẻ.

Mọi con mắt đều đổ dồn lên người họ.

Vài phút sau, cậu trai kia mới vất vả đẩy được người đàn ông của mình vào trong xe.
Trong khoảnh khắc người đó ngồi xuống, Sa mới bàng hoàng nhận ra hắn ta chính là Tùng Quân.

Chàng trai trẻ cũng theo hắn lên xe, đóng cửa lại.

Khi chiếc xe chạy lướt ngang tầm mắt, trái tim cậu như bị xé nát khi thấy Tùng Quân ôm chầm lấy người kia.
oOo
Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi Sa nhìn thấy Tùng Quân hôn một người khác.

Hình ảnh ấy cứ lởn vởn trong tâm trí khiến cậu không cách nào loại bỏ.

Thấy cậu như người trên mây, quản lý tò mò hỏi:
“Hôm nay cậu làm sao vậy?”
Tự dưng quản lý lù lù trước mặt khiến cậu giật mình nhìn lên:
“Em có làm sao đâu?”
“Cậu đừng hòng giấu được tôi! Đừng nói đã bị tên bác sĩ đó làm thịt nha!”
“Anh đừng suy diễn lung tung! Anh ta… tới giờ anh ta chưa làm gì quá đáng cả.”
Quản lý thở dài, nét mặt có chút tức giận:
“Dùng thủ đoạn bỉ ổi ép buộc cậu mà còn không quá đáng ư?”
Sa không biết nói gì hơn, chỉ im lặng cúi mặt.

Cậu đã dự định sẽ tìm thời cơ thích hợp nói chuyện thẳng thắn một lần với bác sĩ Vĩ, thậm chí quỳ xuống cầu xin hắn buông tha cho mình cậu cũng cam lòng.
Nhưng Sa không ngờ tới việc cậu chưa kịp làm gì thì người nọ đã mau chóng tìm thấy một người thay thế cậu mất rồi.
Như vậy cũng tốt, chẳng phải cậu luôn mong muốn hắn được hạnh phúc hay sao.

Cậu phải mỉm cười chúc mừng hắn mới đúng.
Có điều, cậu đã quyết tâm rồi, dù Tùng Quân có người mới, dù hắn có quay về với cậu hay không, thì hôm nay cậu nhất định phải nói chuyện rõ ràng với bác sĩ Vĩ.
Khi Sa về đến nhà bác sĩ Vĩ, bỗng thấy một chiếc xe hơi lạ đậu trước cổng.

Cậu bước vào trong sân nhà, nhìn về phía khoảng vườn, bắt gặp hai người đàn ông một già một trẻ đang ngồi nói chuyện với nhau.

Một người là bác sĩ Vĩ, một người có nét mặt giống hắn nhưng lớn tuổi hơn, trên mặt cũng đeo một cặp kính.

Cậu đoán đó là ba hắn.

Thấy vẻ mặt căng thẳng của hai người, Sa dừng lại nép sau bức tường, không tự chủ được lắng nghe họ nói chuyện.

“Ba muốn có cháu bồng đến phát điên rồi.

Sao con cứ phải đâm đầu vô thằng nhóc đó vậy hả?”
“Ba à, con thực sự không muốn sống thiếu cậu ấy…”
“Thì sao? Con không sống thiếu nó, vậy thì con nhẫn tâm sống mà không có ba ư?”
“Ba đừng nói vậy, con làm sao dám nghĩ tới chuyện đó.

Nhưng ba đừng ép con quá.

Khó khăn lắm con mới tìm được người mình yêu thương.

Vì cậu ấy, con đã đánh mất lương tri của người bác sĩ.

Con đã không màng đến cảm nhận của cậu ấy mà can thiệp vào quá trình điều trị của Tùng Quân, khiến hắn ta đang dần dần khôi phục trí nhớ bỗng dưng trở mặt với cậu ấy.

Con đã hối hận tột cùng khi thấy cậu ấy đau khổ, tuyệt vọng.

Nhưng chỉ cần cậu ấy chết tâm với con người đó, thì con sẽ có cơ hội.”
Bác sĩ Văn nghe đến đây bỗng giật mình:
“Thì ra là con đã lén ba thay đổi dữ liệu não bộ cậu ta? Hèn gì, từ ngày hôm đó ba không thấy cậu ta tới tìm mình nữa.”
Bác sĩ Vĩ cười chua chát:
“Phải, hôm đó con về nhà, tình cờ nhìn thấy hắn nằm trong phòng bệnh của ba.

Con quá đỗi ngạc nhiên, rồi mau chóng đọc trộm hồ sơ bệnh án.

Thì ra hắn đang muốn lấy lại ký ức ư? Con tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra.

Nhân lúc ba vắng mặt, con đã lén chèn thêm một đoạn ký ức giả, khiến nhiễu loạn não bộ của hắn, làm hắn phủ nhận toàn bộ quá trình trị liệu từ xưa tới nay.”
“Con có biết làm như vậy là rất nguy hiểm hay không?”
“Ba nghĩ con quan tâm tới sống chết của hắn sao? Chỉ cần hắn đối với Sa tuyệt tình tuyệt nghĩa, khiến cậu thất vọng ngã vào vòng tay con, thì chuyện gì con cũng có thể làm.

Nhưng không ngờ chuyện của ba cậu ấy lại làm nỗi đau chất chồng, khiến cậu ấy không chịu đựng nỗi mà tự tử.

Con cũng không ngờ tới ý chí của hắn lại mạnh đến nỗi khi thấy cậu ấy nhảy xuống biển đã nhớ lại tất cả.”
Bác sĩ Văn thở dài:
“Con vốn dĩ biết hai người đó yêu nhau sống chết như vậy, mà vẫn còn ngoan cố?”
“Phải, ba cho con mượn thứ vũ khí của ba, con sẽ khiến cho cậu ấy mãi mãi thuộc về mình…”
Thật không ngờ mọi chuyện là như vậy, Sa đưa tay ôm ngực.

Bác sĩ Vĩ là con trai của bác sĩ Văn.

Cậu đã trách lầm Tùng Quân, thì ra hắn không phải muốn ruồng bỏ cậu, mà là do tên bác sĩ đó đã nhúng tay vào, khiến hắn ra tay dứt khoát, tàn nhẫn như vậy…
Hắn còn muốn làm gì nữa, hắn mượn cái gì của bác sĩ Văn? Thứ gì có thể khiến cậu thuộc về hắn mãi mãi? Sa chợt nghe lạnh sống lưng, thì ra hắn đã sớm có dự tính sẽ ra tay với cậu, nên mới nhẫn nại cho tới tận bây giờ.

Thật tâm đối đãi không có kết quả, đành dùng thủ đoạn đê hèn này sao?
Sa nín thở lùi xuống một bước, rồi nhanh chóng chạy đi mất.

Xui xẻo sao lại đụng phải một con mèo nhỏ, tiếng kêu của nó cất lên lập tức gây sự chú ý đến hai cha con nhà nọ.
Nhưng cậu không dám quay lại nhìn, cứ thế cắm đầu chạy mãi, chạy mãi..

Bình Luận (0)
Comment