Đại Giá Quý Phi

Chương 15



Đường phố rộn ràng nhốn nháo, người đến người đi, phố xá hai bên thỉnh thoảng truyền đến tiếng rao của những người bán hàng rong.

“Đây là tình hình ở ngoài cung sao? Sôi động náo nhiệt.” Long Ngự Thiên hưng phấn mà cảm khái, hiếu kỳ trước từng quầy đều lưu lại một chốc, so với lúc trong cung, hắn hiển nhiên là thoải mái không ít rồi, thỉnh thoảng còn để lộ ra tính khí của hài tử nữa.

“Lão bản(1), vật này bán thế nào?” Long Ngự Thiên giơ lên một chiếc trâm ngọc bích màu lục hỏi lão bản của cửa hàng bán đồ trang sức.

Lão bản ngẩng đầu, nheo đôi mắt hí khôn khéo thoáng đánh giá người mua trước mặt, chỉ thấy người này dung mạo anh tuấn, phong thái hiên ngang, thân vận hoa phục(2), chắc hẳn là một công tử gia đình giàu sang, vì vậy mở miệng nói: “Khách quan, ngài thật có mắt, đây chỉ là trâm cài nhưng là dùng tới ngọc bích để làm, cửa hàng chúng tôi phó thác nó đáng giá nhất đó. Ngài xem chế tác này, hoa văn này, đều là các sư phụ…”

Nhưng Long Ngự Thiên lại không nghe hắn nói dông dài, chỗ nào trong hoàng cung đồ vật đều không phải là giá trị liên thành chứ? Một tay kéo Lí Tĩnh Lam bên cạnh, đưa y ôm vào trong ngực cài trâm lên cho y, cũng ở trên mái tóc y hôn một cái, “Quả nhiên rất hợp với ngươi(3).”

Lí Tĩnh Lam giãy giụa, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, mau thả thần ra, thần hiện tại đang mặc nam trang mà.”

Long Ngự Thiên vẻ mặt không muốn thả y, hơi bất mãn mà phàn nàn: “Thật không rõ nàng vì cái gì lại mặc nam trang xuất…”

Lí Tĩnh Lam nghiêng đầu sang chỗ khác, y vốn là nam nhân, đương nhiên phải mặc nam trang rồi, nhưng những lời này dĩ nhiên không thể nói ra khỏi miệng với hắn.

Long Ngự Thiên lần nữa chỉ vào cây trâm trên đầu Lí Tĩnh Lam hỏi lão bản: “Cái này bao nhiêu tiền?”

Lão bản trợn mắt há hốc mồm đứng đó, như thể bị người ta điểm huyệt, ngây ra mà xòe năm ngón tay. Hắn… Hắn vừa mới nhìn thấy cái gì? Hai nam nhân mà dám giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên ôm ôm ấp ấp, lại còn có cử chỉ thân mật? Trời… trời ạ! Đây là đạo lí gì?

“Năm lượng? Thật đúng là rẻ a! Ngọc Hoàn, trả tiền.” Long Ngự Thiên nói xong liền kéo tay Lí Tĩnh Lam đi, nhưng bị y né được, sắc mặt trầm xuống, một mình không vui đi thẳng tới trước.

Ngọc Hoàn trả tiền liền đuổi theo, lão bản cửa hàng đồ trang sức vẫn còn đang giữa cơn ngẩn ngơ, khi hắn lấy lại tinh thần gào to “Cây trâm kia là năm trăm lượng chứ không phải năm lượng”, trên đường sớm đã không còn bóng dáng của bọn họ rồi.

Long Ngự Thiên một mực mải miết bước đi, không còn tinh thần hăng hái như mới nãy nữa, cũng không còn chạy lung tung khắp nơi, Lí Tĩnh Lam hiểu, hắn nhất định là đang giận vì chuyện vừa rồi.

Chạy lên vài bước, cùng hắn song hành, “Hoàng… Ngũ gia.”

“Ừm?” Từ trong mũi phát ra một âm tiết nhỏ, Long Ngự Thiên cũng không thèm nhìn y.

“Người tặng cây trâm này thần thực ra rất thích.”

“Thật không? Thích là tốt rồi.”

Thái độ lãnh đạm kiểu không liên quan gì đến mình khiến Lí Tĩnh Lam trong lòng một trận khó chịu, muốn kéo tay hắn nhưng lại ở giữa đường nên vẫn cứ rụt về.

Đây không phải là điều mình muốn sao? Lí Tĩnh Lam trong lòng khuyên bảo chính mình, thế này là tốt nhất, cứ như vậy mà từ từ xa lánh đối phương, tâm, cũng không thể trầm luân thêm nữa.

“A? Đây không phải là Tĩnh Lam huynh sao?”

Lí Tĩnh Lam quay đầu, trông thấy một người cầm quạt hướng y đi tới, “Vương huynh, đã lâu không gặp.”

Một đôi tay choàng qua cổ y khoát lên vai, Vương Lâm gấp quạt gõ nhẹ trên đầu y, “Gì mà đã lâu không gặp? Quả thực là lâu lắm rồi không gặp? Cổ nhân có viết, một ngày không thấy như cách ba thu, nếu như vậy mà tính lên, trời ạ! Chúng ta đã mấy trăm năm không thấy mặt rồi!”

Đối với lời khoa trương của hắn, Lí Tĩnh Lam chỉ thản nhiên mỉm cười, nhưng mà trong dáng cười có phần cứng ngắc chịu trận, Long Ngự Thiên mắt cứ như một cặp kim nhọn hoắc gắt gao dõi theo cái tay kia trên vai y, khiến cho người ta muốn lơ cũng lơ không xong, mà Vương Lâm thần kinh mỏng te vậy còn không phát giác ra được.

“Ta phải đi!” Đáng ghét, cự tuyệt đụng chạm của trẫm, nhưng đối với nam nhân khác thì ôm ôm ấp ấp, y rốt cuộc có hay không giác ngộ một chút thái độ làm vợ chứ?

Vương Lâm trò chuyện thật vui vẻ đến lúc này mới chú ý đến bên cạnh còn có một người khác, “Vị này chính là?”

“Ách… Biểu ca(4)… của ta.”

Nghe được câu trả lời của y, Long Ngự Thiên sắc mặt lại trầm xuống vài phần, hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Vương Lâm lại một phen giữ chặt tay hắn nói: “Biểu ca, đừng như vậy nha! Kinh thành có nhiều chỗ hảo ngoạn(5) lắm, hôm nay ta làm chủ, đưa ngươi hảo hảo đi chơi một phen.”

Long Ngự Thiên chau mày, lạnh giọng hỏi: “Ai là biểu ca của ngươi?”

“Này… Biểu ca của Tĩnh Lam cũng là biểu ca của ta mà! Đúng không Tĩnh Lam?”

Lí Tĩnh Lam xấu hổ cười, giờ tình huống này chính là kẹp y ở giữa hai người, y cũng không dám giải thích.

Trở lại Lí phủ, thậm chí là trở lại hoàng cung, Long Ngự Thiên cũng không chịu mở miệng lại nói với y một câu, sau đó còn là Phúc Thọ đến Nghi Lan viện chuyển lời: “Hoàng thượng nói đêm nay ngủ ở Ngọa Long điện, thỉnh Lan phi nương nương không nên chờ nữa.”

Lí Tĩnh Lam thở sâu một hơi, dưới loại tình huống này mà gặp nhau, y thật không biết nên nói cái gì mới tốt, nhưng đáy lòng lại cảm thấy một hồi mất mát, đây là nửa tháng trước đến nay, hắn lần đầu tiên không đến Nghi Lan viện, không khỏi có chút trống vắng, bình thường đã quen nếp chờ đợi, giờ lại không biết nên làm cái gì.

Lí Tĩnh Lam ngồi ở trong thùng tắm, nước ấm rửa trôi đi mệt nhọc toàn thân, nhặt lên nam trang trên mặt đất mà nhẹ nhàng vuốt ve, ngày mai lại cùng nó nói tời tạm biệt rồi, không biết khi nào mới có thể mặc nó lần nữa, không biết sư huynh có hay không nhận được tin tức của y, có thể y sẽ không đợi được đến nửa năm sau đâu, y nhất định phải mau mau rời khỏi hoàng cung này, rời khỏi Long Ngự Thiên.

“Ngọc Hoàn, không phải nói hôm nay không cần người hầu hạ sao?” Thường ngày khi y tắm đều là Thúy Hoàn và Ngọc Hoàn hầu hạ, nhưng Thúy Hoàn bây giờ còn đang nghỉ ngơi.

“Vậy trẫm đến hầu hạ nàng được không?” Một đôi bàn tay to phất trên tấm lưng mềm mại trắng như tuyết của y, nam âm trầm thấp đã vang lên ở bên tai.

Hoàn toàn không có thời gian suy nghĩ, Lí Tĩnh Lam theo phản xạ thét lên một tiếng lùi vào trong nước, may mắn trên mặt nước nổi lơ lửng một lớp cánh hoa, khiến cho người ta không nhìn thấy tình trạng dưới nước.

“Hoàng thượng!” Nhìn thấy sắc mặt trầm trọng của hắn, Lí Tĩnh Lam mất bình tĩnh, trong lòng kêu to không xong! Không biết Hoàng thượng ban nãy có hay không đã nhìn thấy rồi.
Bình Luận (0)
Comment