"Không sao đâu, chỉ là tóc thôi...!ngươi xem cho nàng một chút." Lục Phương Đình nhìn mái tóc trắng của mình không cảm thấy gì, chỉ ngẩng đầu nói với Chung Ly Diêu.
"Được." Chung Ly Diêu nhìn Lục Phương Đình thần sắc tiều tụy, mặt vàng như giấy không nói gì, đến trước mặt Tô Thê Thê bắt mạch cho nàng.
"Tình trạng đã tốt lên rồi, để ta châm cứu cho nàng, tiếp tục cho uống thuốc và theo dõi thêm, ngươi nên nghỉ ngơi một chút đi." Chung Ly Diêu điểm huyệt lên người Lục Phương Đình, Lục Phương Đình ngẩn ra liền ngã xuống giường.
"Chỉ dùng có một nửa sức, ngươi đã vậy rồi, yếu như vậy rồi a.
Tình là cái gì, khiến người ta phải thề nguyện sống chết a? tính cách chí tình chí nghĩa này không biết là giống ai đây?" Chung Ly Diêu đỡ Lục Phương Đình ra ghế quý phi nằm, không nói thêm gì, bắt mạch trước cho Lục Phương Đình.
Bắt mạch cho Lục Phương Đình, sắc mặt Chung Ly Diêu cũng tệ hơn, Lục Phương Đình hao tổn nội lực, hao tổn thân thể quá nhiều, độc vốn được áp chế lại lan rộng trong kinh mạch hơn, nếu lần sau độc tái phát, sợ là sống không bằng chết, không biết chỉu nổi hay không, hèn chi Tô Thê Thê lại đột nhiên khỏe lại, vì có một người như vậy ngày đêm bảo vệ.
Trong mắt Chung Ly Diêu không khỏi ước ao, lắc đầu, đút một viên thuốc cho Lục Phương Đình, đốt hương an thần trong phòng, rồi bắt mạch cho Tô Thê Thê.
Hai người hiện tại đều hôn mê, ngủ ở hai nơi, chìm vào thế giới của mình, tuy nhiên lại có chung giấc mơ.
Khác chính là, Lục Phương Đình mơ thấy Tô Thê Thê bị giải đến cầu nại hà, sắp đi chuyển thế, nàng liều mạng đánh nhau với quỷ thần, vì muốn giữ Tô Thê Thê lại, muốn kéo Tô Thê Thê về.
Tô Thê Thê nằm mơ, đã về đến hiện đại, gặp được nữ thần nàng muốn thấy, nữ thần có hình dáng giống như Lục Phương Đình.
Chung Ly Diêu còn chưa xủ lý cho Tô Thê Thê xong, Lục Phương Đình bên kia đột nhiên tỉnh lại, thân thể lung lay đến chỗ Tô Thê Thê, thấy Tô Thê Thê còn nằm đó, ánh mắt lại thả lỏng một chút.
"Sao ngươi tỉnh lại nhanh như vậy?" Chung Ly Diêu thấy Lục Phương Đình tỉnh lại có chút bất đắc dĩ, nàng cố ý dùng hương an thần, không ngờ nàng ngủ còn chưa được một canh giờ đã tỉnh lại.
"Thê Thê sao rồi?" Lục Phương Đình dừng lại hỏi.
"Đã qua cửa hiểm rồi, tiếp đến sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Chờ nàng tỉnh lại, ngươi đừng vội.
Ngươi tự tu dưỡng cho tốt đi, nếu nàng tỉnh lại thấy tóc ngươi bạc hết, sắc mặt tiều tụy, ngươi nghĩ nàng vui nổi sao? nói không chừng lại mang tâm bệnh đó." Chung Ly Diêu nói.
"Đa tạ Chung Ly tiên sinh." Lục Phương Đình nói cám ơn.
Chung Ly Diêu chờ một chút, rồi đi làm thí nghiệm.
Lục Phương Đình ngồi một chút, đội nón lên, gọi nha hoàn đến chuẩn bị thuốc nhuộm tóc cho nàng.
Nói đến nhuộm tóc, cũng là Tô Thê Thê mang đến, thuốc pha còn chưa đạt lắm, nhưng vẫn có thể lợi dụng màu sắc, nhưng không được lâu dài, không bao lâu lại phải nhuộm tiếp.
Màu đen có hà thủ ô và thục địa, còn có lá trà, phượng tiên hoa dùng để nhuộm màu, đây cũng là hàng mới bán gần đây của cửa hàng mỹ phẩm.
Lục Phương Đình chọn hà thủ ô và thục địa phối với nhau, cho người nấu thành keo, tự mình nhuộm lại mái tóc bạc.
Lục Phương Đình không muốn cho Tô Thê Thê biết tóc mình đã từ đen thành trắng, đồng thời chuyện này cũng thật sự quỷ dị, nàng không muốn cho người ngoài biết.
Tóc nhuộm đen rồi, nhưng nhan sắc cũng có chút khác trước, sau đó Lục Phương Đình chỉ có thể đội mũ ra ngoài.
Lục Phương Đình dùng thuốc Chung Ly Diêu cho, điều khí xong, bề ngoài thì không thấy gì, nhưng bên trong vẫn còn tu bổ hao mòn.
Tô Thê Thê vẫn chưa tỉnh lại, mớm thuốc, đồ ăn đều do Lục Phương Đình tự mình dùng miệng làm.
Tô Thê Thê không thể ăn cơm, Lục Phương Đình đành nhai nát cho Tô Thê Thê, không thể uống thuốc, Lục Phương Đình đành ngậm thuốc truyền miệng cho nàng.
Tình trạng của Tô Thê Thê cũng dần tốt hơn, qua ngày thứ hai sau khi tóc Lục Phương Đình bạc trắng, Tô Thê Thê đã tỉnh lại.
Buổi tối, chỉ có ánh nến đỏ, Tô Thê Thê từ trong ác mộng tỉnh lại, trước thấy nóc giường, sau đó lại thấy người nằm cạnh mình, dường như biết nàng mở mắt, Lục Phương Đình cũng mở mắt ra theo.
"Thê Thê...." Lục Phương Đình không biết có phải mình nằm mơ không, đã nhiều ngày nàng nằm mơ, nhưng cho dù có hay không nàng vẫn chờ.
"Tỷ tỷ...!ta tưởng....!ta thực sự đã, ta thực sự không còn gặp được....!khụ khụ......!đau quá...." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình, chật vật nói, còn chưa nói hết, nước mắt cũng đã chảy xuống, từng giọt theo gò má lăn xuống.
"Không đâu, ta ở đây...!ngươi đừng động...." Lục Phương Đình lau lệ cho Tô Thê Thê, cầm ly nước trên bàn uống một ngụm rồi mớm cho Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê hiện tại không thể hoạt động, Chung Ly Diêu đã dặn Lục Phương Đình, vết thương Tô Thê Thê đang khép lại, mọi việc đều phải cẩn thận.
Tô Thê Thê được Lục Phương Đình dùng môi mớm nước, cảm giác môi nàng hơi lạnh, sắc mặt tái nhợt, mắt thấy Lục Phương Đình liền hạnh phúc.
"Tỷ tỷ, ta vui lắm....!chờ ta khỏe rồi, ngươi làm vậy được không?" Tô Thê Thê dùng âm thanh yếu ớt nói, Lục Phương Đình phải về tai bên môi nàng mới nghe được.
Nghe thấy lời Tô Thê Thê nói, trong lòng liền mềm xuống, tiểu háo sắc của nàng, chỉ có một chút như vậy đã vui vẻ.
"Được!" Lục Phương Đình đương nhiên sẽ không làm khó.
"Không chết, thực sự tốt quá....!nhưng mà đau quá...." Tô Thê Thê nói đứt đoạn, khí lực nói chuyện đều không có, nhưng không cản được vui vẻ của nàng.
"Ta gọi đại phu qua trước." Lục Phương Đình nhéo mình một cái, cảm giác lần này là thật, gọi nha hoàn đến đi kêu Chung Ly Diêu qua.
"Người tỉnh lại rồi, lại qua được một cửa nữa.
Lấy máu bổ máu, ăn nhiều đồ bổ vào, bổ huyết bổ khí, không có vấn đề gì sẽ nhanh hồi phục lại.
Còn truyền máu ta còn phải thử xem, con thỏ truyền máu hôn qua chết rồi, không biết xảy ra vấn đề gì." Chung Ly Diêu bắt mạch cho Tô Thê Thê xong nói.
Tô Thê Thê nhìn Chung Ly Diêu ngây người, nữ quan xinh đẹp này từ đâu đến a? thật dễ nhìn!
"Vậy phiền Chung ly tiên sinh rồi." Lục Phương Đình bái tạ Chung Ly Diêu, nghe Chung Ly Diêu nói, Lục Phương Đình mới biết lần này không phải mơ, trong lòng vui vẻ nhưng không hiện trên mặt.
"Khoan đã...." Chung Ly Diêu định đi, Tô Thê Thê đưa tay lên.
"Chung Ly tiên sinh chờ chút, Thê Thê ngươi muốn nói gì?" Lục Phương Đình thấy Tô Thê Thê đưa tay liền nói.
"Vị tỷ tỷ này nói muốn truyền máu....!mà bị sai rồi.....!người có bốn nhóm máu....!có thể dùng phản ứng hòa tan máu để chuẩn đoán....!chỉ chung một nhóm thì mới được, nếu không....!sẽ rất nguy hiểm...." Tô Thê Thê thở hổn hển nói, nàng nghe Chung Ly Diêu nói làm thí nghiệm, liền nói cái mình biết cho nàng thí nghiệm được nhanh hơn.
Lục Phương Đình đem lời Tô Thê Thê nói truyền lại cho Chung Ly Diêu.
"Thì ra là vậy, thì ra là vậy! ta hiểu rồi! đa tạ!" vấn đề nan giải của Chung Ly Diêu nhiều ngày qua đã được Tô Thê Thê giải đáp, liền hướng Tô Thê Thê bái một cái rồi xoay người vội vàng rời đi.
"Thê Thê, ngươi nhất định là tiên nữ trên trời phái đến." Lục Phương Đình thấy Chung Ly Diêu kiến thúc y thuật cao minh như vậy vừa nghe Tô Thê Thê nói xong liền bị thuyết phục, liền vuốt má Tô Thê Thê, nhỏ giọng nói.
Tô Thê Thê có nhiều cái khác với người thường, Tô Thê Thê chỉ nói là xem nhiều sách, Lục Phương Đình thì chưa từng xem qua loại sách như vậy, trong lòng cũng có nghi ngờ, nhưng không có hỏi.
"Tỷ tỷ, ngươi đoán không sai, nhưng mà bổn tiên nữ ta....!còn thấy khát...." Tô Thê Thê liếm môi một cái nói.
"Được, tiểu tiên nữ, ta mớm cho ngươi." Lục Phương Đình thấy Tô Thê Thê còn yếu, bộ dạng còn háo sắc, cảm giác khả ái, rồi đau lòng, uống một ngụm rồi mớm cho Tô Thê Thê.
"Uống ngon quá." Tô Thê Thê liếm môi vừa lúc môi Lục Phương Đình rời đi.
"Chờ chút nữa uống thuốc, ta lại mớm cho ngươi." Lục Phương Đình nhẹ nhang vuốt tóc Tô Thê Thê, Tô Thê Thê nói vài câu, tinh thần lại mệt mỏi, không nói nổi nữa, chỉ nhìn Lục Phương Đình nói.
Tô Thê Thê uống thuốc xong thì ngủ say, bên kia Chung Ly Diêu được Tô Thê Thê hướng dẫn, thí nghiệm tiến triển nhanh chóng, cũng ra được phương pháp, đem người trong biệt trang thử một lần, quả nhiên thử được bốn nhóm.
Chung Ly Diêu nói Tô Thê Thê vẫn còn quá yếu, qua đực cửa tử cũng là may mắn, cần bổ máu, mới hồi phục nhanh được, giảm bớt ham muốn ngoài.
Lục Phương Đình lại khống muốn Tô Thê Thê tiếp máu của người khác, nhưng trong máu nàng có độc, không thể truyền cho Tô Thê Thê, đành tìm vài nữ nhân khỏe mạnh có cùng nhóm máu với Tô Thê Thê, truyền máu cho nàng.
"Chung Ly tỷ tỷ, thật lợi hại, còn biết cả phương pháp này." Tô Thê Thê nhìn đồ nghề đơn sơ có chút xúc động, đây là thứ Chung Ly Diêu làm lúc nàng hôn mê, khá giống ống truyền dịch ở hiện đại, đúng là không thể coi thường trí tuệ cổ nhân, những thứ có ở hiện đại cũng đã phải trải qua hơn trăm ngàn năm, mới diễn biến có được.
Tô Thê Thê dưỡng thêm vài ngày, vết thương cũng từ từ khép lại, thân thể khỏe hơn trước, tuy vẫn còn yếu, nhưng có thể nói chuyện rõ ràng được rồi, không cần ghé tai nghe nữa.
"Thê Thê, hay là ta thu ngươi làm đệ tử, ta dạy ngươi y thuật tuyệt học của ta, ngươi chỉ cần nói cái ngươi biết cho ta nghe là được." Chung Ly Diêu quan sát, nghe Tô Thê Thê yếu ớt nói, ánh mắt sáng lên.
"Không được, làm đệ tử của ngươi không phải cũng trở thành nữ quan rồi sao?" Lục Phương Đình mở miệng cự tuyệt trước.
"Nữ quan thì sao? cũng đâu có cấm không thành thân sinh con, chỉ là đệ tử thôi mà.
Bao nhiêu người quỳ xin ta dạy, ta còn mặc kệ a, Thê Thê ngươi nói đi." Chung Ly Diêu nói.
"Thật sao? vậy tốt quá, bệnh của phu quân thì sao, có thể chữa được không? mấy tên lang băm thái y viện toàn nói phu quân chỉ sống được nửa năm mà thôi." Tô Thê Thê nói.
"So với nửa năm hay một năm thì còn lâu hơn một chút, ta sẽ chữa cho nàng.
Sao hả? làm đệ tử ta đi! ngươi cũng có thể chữa bệnh cho nàng, còn chưa được cho nhiều người nữa." Chug Ly Diêu tiếp tục dụ dỗ.
"Phu quân, ta muốn theo Chung Ly tiên sinh học tập.
Ngươi không biết đâu, mỗi lần ta thấy ngươi bệnh, trong lòng có bao nhiêu lo lắng." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình khẩn cầu.
"Được, vậy học đi.
Nhưng không được quá cực khổ, cứ học một ít là được." Lục Phương Đình nghe Tô Thê Thê nói, ánh mắt đều là ôn như.
"Phốc....!ngươi tưởng Tĩnh Hư của ta thu đồ đệ không vậy hả? không biết bao nhiêu người muốn vào mà không được đó, ngươi còn dám kêu nàng học một chút thôi là được!" Chung Ly Diêu nghe Lục Phương Đình nói vậy, túc muốn ói máu.
"Sư phụ, người đừng trách phu quân.
Ta đồng ý làm đệ tử của ngươi, chờ ta khỏe rồi, liền làm lễ dập đầu bái sư với người!" Tô Thê Thê ngoan ngoãn nói.
"Được!" Chung Ly Diêu gật đầu, vẻ mặt vui sướng.
Lục Phương Đình không nói gì, chỉ vuốt tóc Tô Thê Thê híp mắt một cái, làm đệ tử Chung Ly Diêu cũng không tệ, Tĩnh Hư tồn tại thế nào, đến nay nàng cũng không rõ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm ơn mọi người chống đỡ đàn sao sao đát ^ω^
Cảm tạ mấy ngày này nhưng lôi các bảo bảo, phá phí, sao sao đát, gần nhất không có khởi động máy tính, load không nổi Websites phiên bản hậu trường ≥﹏≤
Cửu cửu mười tám ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 19 22: 12: 26
Súc ngư với cây ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 19 22: 52: 14
soy ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 19 23: 18: 13
Súc ngư với cây ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 19 23: 31: 07
Gầy teo ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 20 01: 37: 08
Thẩm sao ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 20 11: 02: 33
Súc ngư với cây ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 20 15: 18: 32
skin ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 20 15: 32: 41
Quá tháng ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 20 23: 24: 18
A ni meo meo ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 21 10: 15: 41
Gió mát cùng ngươi ném 1 quả lựu đạn ném mạnh thời gian: 2017- 11- 21 17: 14: 19
Gió mát cùng ngươi ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 21 17: 29: 06
Ngài chuyển phát nhanh ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 21 23: 42: 34
Ngàn muối ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 21 23: 52: 41
Cửu cửu mười tám ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 22 23: 02: 19
Một con Lê ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian: 2017- 11- 24 09: 36: 24
Đậu đinh mầm ném 1 cái địa lôi ném mạnh thời gian 2017- 11- 24 19: 24: 51.