Sau một trận tuyết lớn, cả trời đất đều màu trắng, khí trời cũng lạnh hơn nhiều, được cấm vệ trong thành dọn sạch, gần thành dân chạy nạn cũng đã rời đi gần hết, sau cơn tuyết hầu như không nhìn thấy bóng người nào, chỉ còn một màu trắng xóa và tĩnh mịch, nửa ngày không thấy chút động tĩnh nào.
Tĩnh Hư Quan xây lơ lửng trên núi, cũng bị phủ trong màu tuyết.
Tô Thê Thê so với trước còn sợ lạnh hơn, càng lúc càng lạnh, Lục Phương Đình cũng không để cho nàng vào thành nữa, muốn nàng ngoan ngoãn ở Tĩnh Hư Quan tịnh dưỡng.
Nữ nhân ở Tĩnh Hư Quan chỉ ăn chay, còn khổ tu, trời đông đối với các nàng mà nói chỉ lạnh hơn một chút mà thôi, chỗ này không có đồ sưởi ấm, không có lò sưởi, chỉ có vài chậu than, đối với Tô Thê Thê mà nói thì thật khó chịu, vì quá lạnh, hận mỗi ngày không thể nằm trong chăn ủ ấm.
Lục Phương Đình biết Tô Thê Thê ở trong Tĩnh Hư Quan cũng không dễ chịu gì, mỗi lần đều nghĩ cách mang đồ đến cho nàng, đồ ăn, đồ lặt vặt, Tô Thê Thê nhận không ít, khiến cho Tô Thê Thê cảm thấy ngọt ngào.
Lục Phương Đình biết Tô Thê Thê sợ lạnh, đặc biệt cho Thiên Bảo Các lấy than đá mới tìm được làm đồ sưởi ấm tặng cho Tĩnh Hư Quan vài phần, Tô Thê Thê nhờ đó cũng được hưởng chung cái phòng ngủ không lạnh.
Nhưng mà ở Tĩnh Hư Quan không phải là không có việc để làm, ngoại trừ mỗi ngày theo Chung Ly Diêu học hành, còn phải đi chăm sóc vài tiểu đồng bị bệnh.
Bọn họ là những nữ hài mồ côi theo dân chạy nạn đến đây, đa số đều chưa đến 10 tuổi, nhỏ nhất vẫn còn nằm trong tả, những hài tử này không có phụ mẫu, sau này coi như là người của Tĩnh Hư Quan rồi.
Tô Thê Thê cũng thấy vui khi có thể giúp những hài tử này một chút, mỗi ngày đều theo Chung Ly Diêu học tập sau đó thì chăm sóc bọn họ.
Tĩnh Hư Quan chỉ nhận nữ tử, nữ quan trong Tĩnh Hư Quan cũng chỉ cứu chữa cho nữ tử, còn nam tử, các nàng sẽ sắp xếp người khác.
Tô Thê Thê cũng thật tò mò về Tĩnh Hư Quan, Chung Ly Diêu giỏi y thuật, có thể coi là người lợi hại rồi, nhưng chỉ được coi là trưởng bối trong này mà thôi, các tiểu nữ quan thì gọi là sư thúc, nhưng không biết sư phụ các nàng là ai, quan chủ chỗ này là ai.
Tuyết lớn qua đi, thức dậy Tô Thê Thê không thể ra ngoài, đành nhờ Tử Trúc hoặc Lan Tú đến hoàng thành bên kia xem có tin tức gì không.
Lan Tú là Tô Thê Thê mua được hơn một tháng trước, là do Lục Phương Đình an bài.
Có Lan Tú, Tử Nhụy, Tử Trúc, Tô Thê Thê muốn làm gì cũng thuận tiện hơn một chút.
Vào tháng 11, Tần thị sinh một đứa con trai, mặc dù cũng đã có Tô Thê Thê rồi, Tần thi sinh con tốt xấu cũng là máu mủ của an bình hầu, có Hình ma ma Lục Phương Đình phái đến trông coi, tạm thời không phát sinh chuyện gì, mẹ con bình an, khiến Tô Thê Thê cũng thở dài một hơi.
Nàng cũng muốn đi xem tiểu đệ có chung dòng máu với mình, còn có Tần thị, nhưng nàng không thể vào an bình hầu phủ được, Tần thị lại không thể ra được, chỉ có thể biết được thông qua dì Tần là còn tốt thôi.
Tô Thê Thê cũng đã hơn một tháng chưa gặp Lục Phương Đình rồi, thấy hôn sự của Lục Phương Đình và Cung Lạc Vân sắp đến, không biết kế hoạch của Lục Phương Đình thế nào rồi, không muốn cưới Cung Lạc Vân thật sao?
Tô Thê Thê hiện tại chỉ là một tiểu dân, căn bản không thể gặp được người trên, muốn nghe ngóng tin tức cũng rất khó khăn.
Tô Thê Thê chỉ biết, Lục Phương Đình đã tìm được ngô và khoai tây mà nàng nói, triệu tập một ít dân chạy nạn đến trồng trọt, cùng lúc đó huấn luyện bọn họ thành binh sĩ.
Còn Lục Phương Đình làm đến đâu rồi, nàng cũng không biết được, từ sau khi "ly hôn" các nàng chỉ gặp nhau được ba lần, ba lần âu yếm hôn môi cũng không đủ, còn chưa kịp nói chuyện, mỗi lần Tô Thê Thê đều đem lời mình muốn nói viết ra giấy rồi mang theo, đề phòng mình không có thời gian nói, mỗi lần gặp Lục Phương Đình cũng không thể nói nhiều được, chỉ là trước khi đi, chỉ nói Tô Thê Thê yên tâm chờ.
Làm sao mà yên tâm chờ được chứa?
Một ngày không gặp như tình yêu ba năm cuồng nhiệt, chia xa lâu vậy, Tô Thê Thê cảm thấy rất dày vò, liền cho Tử Trúc đi thăm dò vài lần nhưng cũng được gì.
Tô Thê Thê có chút lo lắng, trong Tĩnh Hư Quan đột nhiên náo nhiệt lên.
"Nghe nói trong cung có một nương nương, đến cầu phúc cho hoàng thượng.
Cho Tĩnh Hư Quan một số tiền lớn nhang đèn, nhờ nữ quan ở Tĩnh Hư Quan cầu phúc giúp cho hoàng đế, nương nương kia cũng đến." Tô Thê Thê hỏi thăm một tiểu nữ quan mới biết được.
"Nương nương trong cung?" Tô Thê Thê vừa nghe, có chút hiếu kỳ, muốn xem một chút rốt cuộc là ai, có thể hỏi ngóng chút tin tức không.
"Đúng vậy, nghe nói là Vương quý phi, hiện tại là phi tử đang được hoàng đế sủng ái nhất." tiểu nữ quan lại nói thêm với Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê cũng không nhớ được trong cung có quý phi nào họ Vương, trước đây nàng từng xem gia phả quyền quý, nhưng không có quý phi họ Vương, nhưng phi tử họ Vương lại có không ít, có một số nàng biết, chính là nữ tử Vương Sương Lộ nàng từng biết, là bà con xa họ hàng của đích mẫu Vương thị, đã ở an bình hầu hai năm, vô tình được chọn vào cung làm tài nữ.
Không lẽ là Vương tài nữ đã thành quý phi rồi sao?
Tô Thê Thê chỉ nghĩ như vậy, không ngờ lại nhìn thấy, nữ tử ăn mặc sang trọng, được một đám cung nữ vây quanh đang đến.
"Cái này, cái này thật đúng là biểu tiểu thư!" Tô Thê Thê kinh hãi, mặc dù nàng đã mặc đồ khác rồi, khí thế cũng không giống trước, nhưng khuôn mặt vẫn có thể nhận ra, chính là biểu tiểu thư Vương Sương Lộ a.
Trước kia biểu tiểu thư này đi tranh chức thế tử phi cũng rất là tích cực, Tô Thê Thê xém chút còn tưởng bị nàng đoạt danh tiếng rồi, không ngờ hôm nay địa vị hai người lại cách xa như vậy, không còn liên quan gì đến thế tử trấn nam vương nữa.
"Thỉnh an quý phi nương nương.!" nữ quan thấy Vương Sương Lộ và đoàn người vội kéo Tô Thê Thê hành lễ với nàng.
Tô Thê Thê sửng sốt một chút, rồi cúi đầu hành lễ.
Tô Thê Thê lúc này ăn mặc giống nữ quan trong Tĩnh Hư Quan, áo bào xanh, tóc búi lên, không mang theo gì khác, chỉ dùng một cây trúc cố định.
Tô Thê Thê sinh ra dễ nhìn, khuôn mặt diễm lệ, không trang điểm hàng mi cũng đã đẹp rồi, môi hồng răng trắng, dung nhan đẹp phi phàm, cộng thêm hay bảo dưỡng, da mềm mịm trong mùa đông lại nộn nộn như bóng nước, bộ đồ thanh đạm này càng khiến nàng xinh đẹp động lòng người hơn.
"Muội muội, không cần đa lễ." Vương Sương Lộ thấy Tô Thê Thê mắt ngưng lại, khóe miệng cười thản nhiên nói.
"Tỷ tỷ còn nhớ ta?" Tô Thê Thê đứng dậy nhìn Vương Sương Lộ hỏi.
Nàng cũng không nghi ngờ Vương Sương Lộ có nhớ nàng hay không? chỉ là thấy Vương Sương Lộ có chút nghi ngờ, an bình hầu phủ còn không cần nàng còn ghét bỏ nàng mà.
"Dĩ nhiên là nhớ rồi, không ngờ hôm nay lại gặp muội muội ở đây, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện chút đi." Vương Sương Lộ ôn nhu nói.
"Được." Tô Thê Thê gật đầu, nàng cùng muốn dò xét chút tin tức, có người quen chắc nói chuyện sẽ dễ hơn.
An bài cho Vương Sương Lộ dĩ nhiên là căn phòng tốt nhất trong Tĩnh Hư Quan, bên trong rất ấm áp, Tô Thê Thê và Vương Sương Lộ sau khi ngồi xuống liền cầm trà nóng nói chuyện.
"Muội muội, ngươi và ta không cần khách khí, trong cung ta có nghe được vài tin đồn, người khác không biết, nhưng người an bình hầu phủ đều biết, lúc đầu ngươi cũng đâu có nguyện ý, rõ ràng là bị ép...!vấn đề đức hạnh chỉ là nói ngoài miệng thôi, có ai thấy được đâu? nữ tử ai lại không ghen tỵ? giả vờ phóng khoáng cho nam nhân cưới thiếp là một thê tử tốt, chuyện này cũng thật nực cười..." Vương Sương Lộ nhàn nhạt nói, thật ra lại khiến Tô Thê Thê kinh hãi, cảm giác như là một người nàng quen biết.
"Tỷ tỷ..." Tô Thê Thê hai mắt chớp chớp, nước mắt cuồn cuộn, tự nhiên phát ra kỹ xảo diễn quen thuộc, biểu hiện đều là ngươi thật hiểu ta, ngươi là tri kỷ của ta, ta rất là cảm động.
"Nói vậy thời gian qua muội muội cũng kham khổ, nếu có chuyện gì khó xử, ta có thể giúp ta sẽ giúp." Vương Sương Lộ nói.
"Đa tạ tỷ tỷ, không ngờ rời hầu phủ, có nhiểu tỷ muội máu mủ nhưng lại không bằng tỷ tỷ." Tô Thê Thê cảm động nói.
"Muội muội đừng như vậy, lúc đầu thấy ngươi ở an bình hầu phủ gặp nạn, cũng không được như ý." Vương Sương Lộ nói.
"Tỷ tỷ xưa đâu bằng nay, khiến bao người ước ao.
Lúc này người khi dễ ngươi khi đó sẽ sợ vỡ mật." Tô Thê Thê phụ họa nói, hai người lúc đầu nói ít, sau đó thì như cái máy hát.
"Lạc Vân công chúa và thứ tử trấn nam vương ngày 10 đầu thắng sẽ đại hôn, trong cung đang chuẩn bị.
Ta chờ ngày rảnh rỗi mới đến đây cầu phúc cho hoàng thượng." Vương Sương Lộ nói một câu đến chuyện trong cung.
"Lạc Vân công chúa và thế tử trấn nam vương? nhanh như vậy đã đại hôn?" Tô Thê Thê nghe thấy tin này như sét đánh ngang tai, sao nói sang năm đại hôn mà, sao lại là ngày 10 tháng 12 tới chứ? không phải là ngày trước kia nàng và Lục Phương Đình thành hôn sao?
"Hoàng thượng thân thể không tốt, sợ đại hôn gặp chuyện không may, nên cho người chọn thời gian.
Ta không nên nói chuyện thế tử trấn nam vương mới đúng, muội muội, ngươi đừng lo lắng, những nam nhân này hay thay đổi thất thường đó cũng là chuyện bình thường thôi." Vương Sương Lộ an ủi Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê cố gắng không biểu hiện lạ, cùng Vương Sương Lộ nói chuyện, Vương Sương Lộ bên này lại có chuyện, Tô Thê Thê liền cáo lui trước.
Quay về phòng mình, vẻ mặt Tô Thê Thê liền cứng lại.
Hiện đã là đầu năm rồi, Lục Phương Đình có chuyện gì sao, sao không nói gì với mình? cũng không thấy đưa thư đến cho mình.
Nói nàng cưới công chúa chỉ là giả? ở thời này đám cười gì mới là giả, một ngày thành hôn, chính là nữ nhân đã đánh dấu, lạy thiên địa, còn phải kết tóc.
Tô Thê Thê nghĩ một hồi, không còn cách nào, liền thu dọn đồ, nàng muốn vào trong thành một chuyến, cho dù thế nào cũng muốn hỏi Lục Phương Đình một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Sao giờ lại muốn đi? ngươi có đi thì cửa thành cũng đóng hết rồi." Chung Ly Diêu tìm đến Tô Thê Thê, thấy Tô Thê Thê tức giận thu dọn đồ thì nói.
"Nàng và công chúa đại hôn sớm, cũng không nói ta biết!" Tô Thê Thê tức giận nói.
"Ta đã nói nàng là người không đáng tin rồi mà, sớm muộn gì cũng bỏ lại ngươi, Nghĩ cho kỹ đi, không bằng theo sư phụ, sư phụ biết không ít người còn tốt hơn nàng, dẫn ngươi đi xem nha." Chung Ly Diêu cười nói.
"Nhất là có chuyện gì đó, ta phải đi xem mới được.
Nàng đến giờ còn không cho người đưa thư cho ta." Tô Thê Thê biết thái độ của Chung Ly Diêu, nàng luôn nói Lục Phương Đình không đáng tin.
Nhưng Tô Thê Thê vẫn luôn kiên định Lục Phương Đình là tốt nhất.
"Còn xảy ra chuyện gì nữa? cho dù có đến, nàng cũng không thể làm gì được.
Ngươi cứ ở Tĩnh Hư Quan đi, bên ngoài trời lạnh sẽ đông luôn cả khớp xương đó.
Chờ Lục Phương Đình đại hôn xong, ngươi cũng sẽ gặp được nàng thôi, các ngươi vẫn có thể hẹn hò như cũ.
Nàng cũng đối với ngươi hiện tại sẽ là hai kiểu khác biệt." Chung Ly Diêu từ từ nói.
"Vậy khác với những người nuôi nữ nhân bên ngoài cái gì, ta không muốn làm tiểu tam với người khác, người khác cũng đừng tưởng coi ta là tiểu tam.
Ta đi hỏi cho rõ ràng, nếu nàng không có cách thì bó tay, ta, ta sẽ không gặp nàng nữa." Tô Thê Thê hai mắt ngừng lại nói.
"Có cốt khí, sư phụ ủng hộ ngươi, nhưng mà hôm nay không đi được, giờ muộn quá rồi, ngươi đi cũng không thấy đường.
Yên tâm chờ thêm một ngày nữa đi, sáng mai rồi đi." Chung Ly Diêu nói.
"Được rồi, vậy mai đi." Tô Thê Thê không nói, hiện tại cũng đã muộn rồi, nếu cửa thành đóng chỉ còn quay về..