Hành lễ tế tự cúng bái phạm âm, vướng lại tiếng rên thở dốc nỉ non, Lục Chiêu Nghi trước đó tùy ý để hoàng hậu làm, sau đó thì chủ động vui vẻ với hoàng hậu, khiến cho hoàng hậu vui mừng, sắc diễm giữa chân mày càng thêm đậm.
"Dung nhi, sao ngươi lại lợi hại như vậy....!ta..." hoàng hậu thở hổn hển, nói ngắt quãng.
"Uyển nhi....!Uyển nhi...." Lục Chiêu Nghi động tình kêu tên của hoàng hậu, học cách hoàng hậu dùng với nàng, hai người quấn lấy nhau.
Không biết qua bao lâu, âm thanh vẫn còn, hai người đã dừng thở dốc.
"Dung nhi, ngươi cũng thích ta chứ? Dung nhi...." hoàng hậu ôm Lục Chiêu Nghi nói, hai người lõa thể ôm nhau, chỉ đắp một cái áo trắng, thở dốc.
"Uyển nhi, ngươi nói xem?" Lục Chiêu Nghi nhẹ nhàng xoa gò má ủng hồng của hoàng hậu, dung nhanh thanh lệ lộ vẻ đau lòng.
"Dung nhi, ta rất vui...!chờ hỏa táng lão già kia, chúng ta mượn danh nghĩ thủ lăng ra khỏi hoàng cung, khi đó chúng ta đi đâu cũng được?" trên mặt hoàng hậu đầy tiếu ý nói.
"Uyển nhi, ngươi cảm thấy để tam hoàng tử lên đế vị, chúng ta có thể nhàn rỗi được vậy sao?" Lục Chiêu Nghi vuốt tóc hoàng hậu nói.
"Ai đăng cơ, mà chẳng giống nhau, ngươi với ta không nắm chuôi tranh quyền, tránh khỏi hoàng cung bẩn thỉu này, chúng ta cùng nhau đến nơi chúng ta muốn đến." hoàng hậu nói.
"Không phải vậy, tam hoàng tử không phải kẻ dễ đối phó.
Ta muốn để Nguyên nhi đăng cơ, ngươi và ta đều là hoàng thái hậu, thiên hạ Đại Sở này ta và ngươi cùng chung, ai dám làm khó chúng ta?" Lục Chiêu Nghi híp mắt nói.
Lục Chiêu Nghi vốn không có cảm giác với hoàng hậu, nàng vẫn thích nam tử, nhưng không thích lão hoàng đế kia, vào cung làm phi, là vì bị lão hoàng đế ép, bị gia tộc ép, không còn đường khác, chỉ có thể vào đây.
Trước kia hoàng hậu luôn chiếu cố nàng, nàng cảm niệm ân tình của nàng, cũng biết được ý của nàng, nhưng mà coi như không biết, hiện tại hoàng đế đã chết, tam hoàng tử nắm binh quyền Đại Sở, trở thành thái tử, nàng thuận ý hoàng hậu để hoàng hậu tùy ý làm trên người nàng, chỉ vì muốn lấy lòng hoàng hậu, nội ứng ngoại hợp với Lục Phương Đình, vì muốn chuẩn bị cho con trai mình đăng cơ.
Nàng không ngờ, hoàng hậu đối với mình lại tình sâu như thế, cùng hoàng hậu hợp hoan từ bị động đến chủ động, nàng cảm thấy nửa đời trước chẳng có được gì, giờ trong kế hoạch lại có thêm hoàng hậu gia nhập.
Bây giờ nàng cũng đem suy nghĩ thật của mình nói với hoàng hậu, chờ mong nàng cùng chung tay giúp sức.
"Dung nhi, Nguyên nhi sao làm hoàng đế được? không phải hắn bị đần độn sao?" hoàng hậu sững sốt không hiểu hỏi.
"Uyển nhi, bây giờ ta cũng không gạt ngươi nữa, Cung Khánh Long, trước kia có người kê thuốc độc hại con ta, bị ta phát hiện, cho nên từ lúc đó đến giờ ta luôn giả vờ." giọng Lục Chiêu Nghi trong trẻo lạnh lùng lộ ra hận ý.
"Thì ra là vậy, thì ra Dung nhi lợi hại như vậy.
Cung Hi Triều dĩ nhiên là không thể bằng Nguyên nhi được rồi, nhưng hiện tại Cung Hi Triều cầm binh phù, bắt các vương công quý tộc không phục giết hết rồi, chúng ta làm sao đối phó hắn được?" hoàng hậu nghe Lục Chiêu Nghi liền cau mày hỏi.
Có thể giúp con trai Lục Chiêu Nghi lên làm hoàng đế, hoàng hậu yêu ai yêu cả đường đi, dĩ nhiên cảm thấy người này so với CungHi Triều làm hoàng đế sẽ tốt hơn.
"Cháu ta là Phương Đình đã điều đại quân trấn nam đến đây rồi, vài ngày nữa sẽ đến, khi đó sẽ có một trận đánh lớn, chúng ta cần phải nội ứng ngoại hợp.
Nhà mẹ đẻ của Uyển nhi, không phải có người nhận chức ở Vũ Lâm quân sao? nếu Uyển nhi tin ta, thì thuận theo hắn, mang theo Vũ Lâm quân chờ thời cơ thích hợp làm phản.
Nếu có thể mở cổng thành, đại quân trấn nam thu phục hoàng thành chỉ là chuyện nhanh chóng! đến khi đó, Uyển nhi chỉ cần công bố với bên ngoài, Cung Hi Triều hành thích vua đoạt vị, đại quân trấn nam bình định lập đại công, mọi chuyện sẽ tự nhiên danh chính ngôn thuận." Lục Chiêu Nghi nói với hoàng hậu.
"Dung nhi nói vậy, ta sẽ tin Dung nhi, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục huynh trưởng của ta.
Nhưng mà đại quân trấm nam đến đây, phía nam thất thủ sẽ có nguy hiểm gì không? Triệu quốc luôn dòm ngó." hoàng hậu nói.
"Uyển nhi, ngươi cứ yên tâm đi, Phương Đình và tân hoàng Yến quốc từng có hiệp nghị, để hắn kiềm chế binh mã Triệu quốc.
Đây là kết hoạch Phương Đình đã sắp xếp từ trước rồi." Lục Chiêu Nghi nói.
"Nhà mẹ đẻ Dung nhi quả nhiên là nhân trung long phượng.
Dung nhi, ta dùng tính mạng cả nhà ta trên dưới trăm mạng người, ủng hộ ngươi, chỉ cầu chuyện thành công.
Dung nhi cùng ta song túc song phi, vĩnh viễn không chia cách." hoàng hậu nhìn Lục Chiêu Nghi nói.
"Uyển nhi, ta sao nỡ cam lòng chia lìa Uyển nhi? dĩ nhiên là ở cùng nhau rồi." Lục Chiêu Nghi đáp.
Đêm dần khuya, hai nữ nhân ở chỗ tiên hoàng Đại Sở lặng lẽ lập mưu.
Ngày thứ hai, buổi sáng Tô Thê Thê thức dậy, cả người sảng khoái, cảm mạo cũng đã đỡ hơn rồi, xung quanh cũng không có ai vào, thở dài một hơi, trong lúc cung nữ đến hầu hạ mặc quần áo ăn uống, trong lòng liền tính toán.
Tô Thê Thê không thể đến thiên lao được, chỗ đó có người trông coi không thể vào được, trong cung người có liên quan đến Lục gia chỉ còn Lục Chiêu Nghi mà thôi, không biết Lục Chiêu Nghi có biết kế hoạch của Lục Phương Đình không? có cần nàng nội ứng ngoại hợp gì không? hay Lục Chiêu Nghi cần hỗ trợ gì không?
Tô Thê Thê hiện tại chỉ sợ, Lục Phương Đình bị Lục gia tráo đối đã chạy trốn, đã không thấy quay lại, vậy thì nàng thảm rồi, cuộc sống sau này thế nào a? phải cùng với Cung Lạc Vân hầu hạ một Triệu Kinh Hồng sao? nghĩ lại, nổi cả da gà.
"Ta muốn ra ngoài đi dạo, xem có thể tìm thấy quý phi nương nương không? ngươi dẫn đường cho ta đi." Tô Thê Thê thử nói chuyện với một cung nữ.
"Hiện tại đang là đại tang, các cung phi đều giữ đạo hiếu với tiên hoàng, những người không có nhiệm vụ không được đi loạn." cung nữ nói với Tô Thê Thê.
"Ta không đi loạn, chỉ muốn đi xem một chút.
Không lẽ ngươi định nhốt ta sao? chỉ muốn đi bộ xung quanh một chút không được sao?" Tô Thê Thê nhăn mặt hỏi
"Nô tỷ không dám, xin phu nhân theo ta, đừng đi lung tung." cung nữ biết Tô Thê Thê là người Triệu Kinh Hồng để ý, không dám ngỗ nghịch với Tô Thê Thê, nên nói.
"Ta đương nhiên sẽ không đi loạn." Tô Thê Thê cười nói.
Cung nữ kia hợp tác, một trước một sau mang Tô Thê Thê ra khỏi tẩm cung.
Tô Thê Thê cũng không quen thuộc hoàng cung, chỉ dựa vào trí nhớ đi đến vài lần, nhìn xung quanh để định hình đây là chỗ nào.
Tô Thê Thê trên đường hỏi cung nữ vài câu, mới biết được, quy tắc đại tang hoàng đế Đại Sở cần phải liệm xong rồi mới cho vào quan tài.
Hiện tại còn để trong cung làm tế tự, cần làm lễ cúng túc trực bên linh cữu đến ngày thứ bảy, mới có thể đưa tang dời linh, sau hai ngày tiếp là đưa tang.
Tam hoàng tử hiện tại là thái tử, quốc gia một ngày không thể vô chủ, cho nên hắn đoạt vị thái tử xong, cũng vội vàng muốn đăng cơ, nhưng điều kiện để đăng cơ chính là mang quan tài tiên hoàng ra khỏi cung.
Cho nên hiện tại tam hoàng tử vẫn còn là thái tử, cũng coi như là lãnh đạo cao nhất nước, hắn cần phải đi cùng vài cựu thần và hoàng hậu lo tang lễ cho tiên hoàng.
Đã nhiều ngày trực bên linh cữu, cung phi và hoàng tử dĩ nhiên đều ở linh đường bên kia, nếu Tô Thê Thê muốn tìm Lục Chiêu Nghi chỉ có thể đến linh đường.
Tô Thê Thê biết tình hình hiện tại, nhìn hai cung nữ đang theo mình, bóp chặt túi hương của mình, sau đó thì hành động, cho cái cung nữ hôn mê, rồi giả làm cung nữ đến linh đường xem tình hình.
"Ah, ta quên mang bọc lô ấm tay rồi, giờ lạnh quá, tỷ tỷ có thể quay lại mang đến giúp ta không?" đi được một đoạn đến núi giả Tô Thê Thê liền nói với hai cung nữ, quyết định trước đuổi một, sau đó thì cho mê man người còn lại.
Cung nữ không biết kế hoạch của Tô Thê Thê, nghe Tô Thê Thê nói vậy, liền quay về lấy lô ấm cho Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê liền cẩm lấy hương nàng của mình, lấy khăn che mặt Chung Ly Diêu làm cho mình dễ thở, sau đó gây mê người còn lại.
"Tỷ tỷ, không biết ngươi dùng hương gì, ta có túi hương này rất thơm, tỷ tỷ trong cung nhất định là kiến thức rộng rãi, ngươi giúp ta ngửi một chút, xem có phải thượng hạng hay không?" đó là thuốc bột, Tô Thê Thê đổ một ít vào tay nới với cung nữ kia.
Cung nữ nghe Tô Thê Thê nịnh, nàng cúi đầu ngửi, Tô Thê Thê thổi nhẹ một hơi, bột phấn bay vào mũi cung nữ, cung nữ ho khan.
"Ngại quá, ta không cố ý..." Tô Thê Thê vẻ mặt không thành ý nói, trong lòng im lặng đếm, cung nữ không dám nói gì Tô Thê Thê, chỉ ho khan vìa cái, lau mặt, liền có chút choáng.
"Ngươi không sao chứ? sao vậy a?" Tô Thê Thê đỡ cung nữ, kéo qua một bên, cung nữ đầu bối rối, lắc lư, Tô Thê Thê kéo cung nữ đến phía sau núi giả, cung nữ rốt cuộc đã mê man.
Tô Thê Thê thở hổn hển vài cái, không dám tốn thời gian, liền đổi áo ngoài với cung nữ, dùng áo khoác đắp cho nàng, sửa búi tóc một chút, rồi cúi đầu cẩn thận ra ngoài.
Công việc gián điệp này, người bình thường không thể làm, Tô Thê Thê đi đường mà tim đập bang bang, sợ có người nhận ra mình.
Linh đường ở đâu Tô Thê Thê cũng biết đại khái, âm thành cúng bái hành lễ vang vang chỉ đường Tô Thê Thê cũng không đi lạc được.
"Gâu gâu gâu." sắp đến linh đường, lại có tiếng chó sủa không ngừng khiến Tô Thê Thê hoảng sợ, vội trốn trong rừng trúc, nhìn lén qua khe hở.
Bên kia có vài người, 3 tên thái giám đang đè một nam tử trên đất kêu gâu gâu gâu như tiểu cẩu.
"Thằng đần này, nói nó là cẩu, nó coi mình là cẩu thật.
Mau bịt miệng nó lại, để người khác nghe sẽ không tốt." một tên thái giám âm thanh chói tai nói.
"Hồ Thanh Huy cung lạnh vậy, ném vào không chết đuối cũng chết rét, thái tử điện hạ không yên lòng với tên đần." một tên thái giam bịt miệng nam tử rồi lẩm bẩm một câu.
Nam tử vừa rồi còn gâu gâu gâu nhìn có vẻ đần độn, bị bịt miệng bắt đầu dãy dụa, nhưng bị ba người kia ép chặt.
"Tiểu Lâm tử, nói năng cho cẩn thận, họa từ miệng mà ra, các ngươi nhanh tay một chút." phía có tên thái giám cau mày nói.
Bọn họ tìm đường nhỏ chạy đi.
Tô Thê Thê thấy mà sợ, tên thái giám kêu tên đần, đó là Cung Hi Nguyên con trai của Lục Chiêu Nghi, Tô Thê Thê từng gặp vài lần, nghe bọn hắn nói, lại khiến Tô Thê Thê giật mình.
Nhìn 3 tên thái giám thân hình cao to, so với thái giám bình thường cường tráng hơn vài phần, Tô Thê Thê khẳng định mình không phải đối thủ của ba tên thái giám kia, trong tay chỉ có thuốc bột, nhưng đó là biểu đệ của Lục Phương Đình, gặp khó khăn lớn như vậy, Tô Thê Thê sao có thể mặc kệ được, Tô Thê Thê quyết tâm, đuổi theo ba người kia.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nghe nói có người thích hoàng hậu chiêu nghi, liền không nhịn được viết nhiều một chút →_→
Cây hồng lập tức tới ngay, chớ vội.