"Thì ra, ngươi luôn gạt ta! ngươi thực sự khiến ta quá thất vọng rồi!" Triệu Kinh Hồng giữ Tô Thê Thê cắn rắng nói, nhìn qua thực sự rất thất vọng và đau lòng.
Cung Lạc Vân vừa thấy Tô Thê Thê ngưng mắt, sắc mặt cũng không tốt hơn, Tô Thê Thê vì Lục Phương Đình có thể làm đến mức này, nữ nhân khiến mình chán ghét thì ra mới là người chính nghĩa.
"Cơ hội tốt như vậy, sao ta có thể bỏ được, nói không chừng, Lục gia biết chuyện này, bỏ đi hưu thư với ta, cho ta quay về làm thế tử phi a! ha ha! " Tô Thê Thê nhếch miệng cười nói, nàng Triệu Kinh Hồng lấy nàng để uy hiếp, cho nên đổi câu nói.
"Ta hận nhất người khác phản bội ta, ngươi cái tiện nhân này! ta sẽ không cho ngươi như ý nguyện!" Triệu Kinh Hồng nghe Tô Thê Thê nói vậy, vẻ mặt giận dữ, đưa tay túm mặt Tô Thê Thê.
"Công chúa, không đi thì sẽ không kịp nữa!" tử sĩ Triệu quốc thúc giục Triệu Kinh Hồng.
"Bỏ lại xe ngựa, chia binh hai đường, nàng thưởng cho các ngươi, trên đường thoải mái hưởng dụng.
" Triệu Kinh Hồng nhếch miệng túm Tô Thê Thê ném cho tử sĩ đứng giữa nói, phóng lên ngựa, túm Cung Lạc Vân kéo nàng lên con ngựa còn lại.
Dung mạo Tô Thê Thê thì khỏi phải nói, đám tử sĩ lộ vẻ vui mừng, nhưng hiện tại chạy trước không thể làm được gì, tên cầm đầu kéo Tô Thê Thê lên ngựa của hắn, vỗ ngựa phi nhanh.
Tô Thê Thê lắc lư cảm giác muốn chết, nhìn cảnh vật chuyển động đứt đoạn, trong lòng cũng lạnh, Triệu Kinh Hồng không giết nàng, mà chỉ muốn làm nhục nàng như vậy, nàng thực sự không thoát được kiếp chết sao?
Bên kia, có đội ngũ chừng 50 người đang đuổi theo Triệu Kinh Hồng, bọn họ đều cưỡi ngựa tốt của Tây Vực, khung xương không lớn nhưng tốc độ lại rất nhanh, chịu đựng giỏi, người dẫn đầu mặc hắc y ngân giáp đẹo mặt nạ bạc đầu đôi ngân khôi, đi với tốc độ rất nhanh, giành trước những người còn lại.
Một chiếc xe ngựa từ xa đến, chạm mặt với đầu lĩnh.
"Hu!" người dẫn đầu kéo dây cương thở ra một hoi, ngựa đá nhổng lên cao, rồi dừng lại, xe ngựa cũng dừng lại.
"Thế tử gia, vương gia và vương phi đều an toàn rồi.
" người lái xe ngựa chính là Lục Phương Đình giả trước đó đánh xe ngựa đưa vương gia và vương phi thoát khỏi Triệu Kinh Hồng, hắn phóng xuống xe ngựa quỳ trước mặt đầu lĩnh nói, thì ra đầu lĩnh này chính là Lục Phương Đình.
"Ngươi làm tốt lắm, phụ vương, mẫu phi có khỏe không?" Lục Phương Đình hướng xe ngựa hỏi.
"Phương Đình, chúng ta không sao, Thê Thê và Lạc Vân đều ở chỗ Sương Lộ quý phi, Thê Thê vì muốn để chúng ta đi, dùng dao uy hiếp Sương Lộ quý phi, dữ nhiều lành ít, ngươi mau mang người đuổi theo.
" vương phi trong xe ngựa vén rèm hô lớn.
"Cái gì?" Lục Phương Đình nghe được tin này, trong mắt đều là sương lạnh.
"Việc này không thể chậm trễ, ngươi mau đuổi theo, bọn họ chia binh hai đường, có thể một đi hướng tây một đi hướng bắc.
" trấn nam vương trong xe cũng nói vọng ra.
Tô Thê Thê đột nhiên làm vậy khiến bọn họ cũng khiếp sợ, đồng thời cũng cảm động, dĩ nhiên là lo lắng an nguy của Tô Thê Thê.
"Dạ, phụ vương mẫu phi, chúng ta quay về rồi nói.
Mười người ở lại hộ tống vương gia và vương phi rời đi, những người còn lại theo ta, mau lên!" Lục Phương Đình không dài dòng, ra lệnh cho bọn, hai chân đạp bụng ngựa, chạy đi.
Đoạn đường này chỉ có một lối, Lục Phương Đình luôn đi theo hướng của nó, đến ngã ba thấy dấu chân ngựa chia đều hai bên, một đội đi hướng tây, một đội đi hướng bắc.
Tô Thê Thê bị mang đi đâu?
Đích đến của Triệu Kinh Hồng là hướng bắc, nàng có binh phù phía bắc, nên sẽ đến phía bắc, hơn nữa còn phải tăng tốc độ về phía bắc, nếu nhóm Lục Phương Đình đến phía bắc trước, nắm trong tay binh mã phía bắc trước, thì nàng sẽ trắng tay.
Triệu Kinh Hồng sẽ không bỏ lại phía bắc, mà đi phía tây, để chạy trốn.
Triệu Kinh Hồng sẽ mang Tô Thê Thê phản bội đến phía bắc hay đi hướng tây?
Triệu Kinh Hồng bắt, Tô Thê Thê lại càng muốn cứu, Lục Phương Đình muốn đích thân cứu Tô Thê Thê.
Lục Phương Đình suy nghĩ một chút, dựa theo phân tích đánh cược, nhất định cho rằng Triệu Kinh Hồng sẽ đi phía bắc.
Lục Phương Đình chia người thành hai đội, nàng dẫn người đi hướng tây, còn đội khác mang người đi phía bắc.
Trong lòng Lục Phương Đình nóng như lừa đốt, lúc công phá hoàng thành, Lục Phương Đình gặp được Lục Chiêu và hoàng hậu, từ miệng họ mới biết Tô Thê Thê bị Triệu Kinh Hồng bắt đến hoàng cung, nhưng lại bị mang đi, nàng vừa vội vừa tức.
Nghe vương phi nói Tô Thê Thê vì muốn phụ vương và mẫu phi có cơ hội chạy trốn nên dùng dao uy hiếp Triệu Kinh Hồng, trong lòng Lục Phương Đình càng thêm mãnh liệt, muốn gặp được Tô Thê Thê.
Vốn mang binh chạy từ phía nam đến hoàng thành, cả ngày lẫn đêm hầu như không nghỉ ngơi, Lục Phương Đình đã có chút mệt rồi, nhưng lúc này có mệt thế nào đi nữa thì phải dùng hết sức, mau chóng đến.
"Đạp Tuyết, xin lỗi!" không thấy được người Triệu Kinh Hồng, Lục Phương Đình vuốt ngựa của mình, móc ra một cái ngân châm đâm vào huyệt vị trên đầu ngựa, kích thích ngựa hí vang một tiếng, tốc độ chạy nhanh như bay.
Ngựa của Lục Phương Đình đi ngàn dặm mới tìm được, tốc độ vốn rất nhanh, nhưng tốc độ hiện tại so với trước còn nhanh hơn gấp đôi, chạy vội mang theo gió lớn, bụi đất tung bay.
Tử sĩ Triệu quốc bên kia mang Tô Thê Thê rời đi, đi được không biết bao nhiêu dặm, thấy phía trước không có người, liền sinh dục vọng với thiếu nữ xinh đẹp, vội dừng lại.
"Gần đây có cánh rừng, hay là chúng ta vào đây trốn, như vậy đỡ phải chạy.
Chúng ta chủ yếu là phân chia lực lượng của địch thôi, mục đích đã xong rồi.
" tên dẫn đầu hô một tiếng.
Những người còn lại cũng không có ý kiến gì, đánh ngựa muốn vào rừng khô ngay.
Cả người Tô Thê Thê cứng đờ, lúc đầu bị một gã đàn ông nhét vào ngực nàng đã chán ghét muốn ói rồi, bây giờ bọn họ lại muốn vào rừng, nếu trốn rồi thì sẽ thay phiên nhau làm nhục nàng, nếu vậy nàng không phải sắp chết rồi sao.
"Quân gia, khoan đã, ta lạnh quá.
" túi hương trong Tô Thê Thê cầm còn chút bột thuốc, hiện tại nàng mặc kệ, tay cầm thuốc bột, run rẩy nói.
"Tiểu nương tử, chờ chút gia sẽ làm ấm cho ngươi.
" tên đầu lĩnh cười nói, kéo Tô Thê Thê, những vật nhọn trên người Tô Thê Thê đã bị tháo hết, đối với thiếu nữ non mềm hiện tại tên cầm đầu cũng không có cảnh giác gì.
"Quân gia, hiện tại người ta rất lạnh a.
" Tô Thê Thê xoay mặt gắt giọng, nhìn nam tử kia sửng sốt một chút, cầm thuốc bột trong tay phẩy tới, thuốc bột đều ập hết vào mặt tên cầm đầu.
"Khụ khụ, con ả này, ngươi đang làm gì vậy?" tên cầm đầu ho khan, Tô Thê Thê nhân lúc hắn còn đang lau bột thuốc trên mặt, rút dao bên hông của hắn, bất chấp mọi thứ chém vào cổ hắn.
Hít phải thuốc bột sẽ mê man, rồi ngất xỉu, nhưng dù sao hắn cũng là nam nhân, thân thể khỏe mạnh, hiệu quả sẽ chậm một chút, hiện tại mắt đã mơ màng rồi, đang còn lau mắt nên Tô Thê Thê mới có cơ hội này.
Người có lợi hại đến đâu, thì cổ cũng là chỗ yếu nhất, máu bắn tung tóe, Tô Thê Thê cảm giác trên người nóng hổi, tên cầm đầu còn chút sức, liền bóp cổ Tô Thê Thê, ném Tô Thê Thê xuống ngựa.
Tô Thê Thê ngã xuống đất, cảm giác xương muốn nát rồi.
Tô Thê Thê nằm trên đất, nháy mắt lăn một cái rồi chạy, tử sĩ Triệu quốc đi sau tường là tên cầm đầu đang giỡn với Tô Thê Thê, nhưng không ngờ chớp mắt một cái, hắn nằm tại chỗ máu đầm đìa.
Đám đi sau có phản ứng, hô to đuổi theo Tô Thê Thê, vì ở trong rừng, ngựa sẽ không đi nhanh được, Tô Thê Thê chạy đi, lăn xuống cái ruộng dốc, đứng dậy chạy tiếp rồi lăn rồi đứng dậy chạy tiếp.
Hai mắt Tô Thê Thê cũng đã mơ hồ, trên người đụng trúng đá cây đau không chịu nổi, nhưng cũng mặc kệ, trong lòng nàng có chút hối hận, một đao khi nãy nếu để trên người mình thì xong rồi, nếu lúc này có vách núi hay thứ gì đó thì tốt rồi.
"Tiểu tiện nhân, chạy đi đâu!" giọng nam hô vang, Tô Thê Thê cũng chạy hết nổi rồi, cảm giác hai chân cũng không nghe theo mình nữa, nàng muốn khóc, lúc này sẽ chết thật, chết rồi sẽ không còn được gặp mỹ nhân phu quân nữa.
Tô Thê Thê chạy vấp cành khô ngã xuống đất, thì không bò dậy nổi, tai nghe tiếng đám người kia hò hết chạy đến, nàng nhắm hai mắt lại.
Chờ một hồi, Tô Thê Thê không bị đám nam tử kia bắt như dự đoán, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm, Tô Thê Thê hơi mở mắt, thì thấy một người cưỡi tuấn mã màu đen, thân mặc ngân giáp, mang mặt nạ bạc, trong tay cầm trường đao chém đám tử sĩ Triệu quốc, đang đến trước gót chân nàng, cúi người đưa cánh tay xuyên qua nách nàng, nhẹ nhàng kéo lên, để nàng ngồi trước người của người đó.
"Thê Thê, là ta, ta đã đến chậm rồi.
" người đó nói nhỏ một câu, âm thanh quen thuộc làm Tô Thê Thê chảy nước mắt.
Là mỹ nhân phu quân, sao lại là mỹ nhân phu quân? không thể nào? chắc mình chết rồi a, Tô Thê Thê cũng ôm lấy đối phương, áo giáp lạnh như băng, không tính được ba vòng, đến cả da cũng không thấy lộ.
Qủa nhiên là nằm mơ, nằm mơ cũng được, có thể đến cuối cùng mơ thấy mỹ nhân phu quân, cũng rất tốt rồi, Tô Thê Thê híp mắt vẻ mặt mang theo nụ cười ngây ngô.
Lục Phương Đình nhìn đám người còn lại trong mắt lộ ra lạnh lẽo, một tay ôm chặt Tô Thê Thê, một tay còn lại cầm trường đao không chút khách khí chém hết bọn họ.
Lục Phương Đình giết hết bọn chúng, mang Tô Thê Thê ra khỏi rừng, quay đầu ngựa vòng về.
Lục Phương Đình mang Tô Thê Thê đến một khách điếm trước, trên người Tô Thê Thê rất nóng, còn có máu, không biết là của nàng hay của người khác, sắc mặt nhìn có vẻ không tốt.
Lục Phương Đình cũng không tiện dừng lại trong nơi hoang dã, chỉ có thể về khách điếm trước, xem xét rồi xử lý vết thương cho Tô Thê Thê, đổi một thân y phục khô.
.