Đi về hướng Tô Thê Thê, người đó chính là Lục Phương Đình, nàng mặc trường bào xanh da trời nhạt, dây cột tóc màu đen, rũ xuống đầu vai, lộ ra màu tóc xám, mắt phượng hẹp dài có chút đen, khuôn mặt gầy nhọn, xem ra gầy đi nhiều.
Thấy Lục Phương Đình, Tô Thê Thê xém chút rơi lệ, nàng cắn môi đảo mắt nhìn Thanh Chỉ.
Người Thanh Chỉ ôm chính là tân hoàng Cơ Đam của Yến quốc, nàng theo Lục Phương Đình tìm Thanh Chỉ mà đến Kính đảo này.
Lục Phương Đình đã hoàn toàn khôi phục ký ức, Chung Ly Diêu để lại manh mối, và trước kia Chung Ly Diêu từng cùng Tô Thê Thê nói chuyện phiếm, nàng có nhớ một chút, cùng từng đi tìm lại cây lương thực cho sản lượng nhiều, nơi có chúng chính là Kính đảo này, Lục Phương Đình cho người đều tra, xác nhận chính là chỗ này, mới đem mọi việc Đại Sở an bài xong, đi cả ngày lẫn đêm đến Tĩnh Hư Quan tại Kính đảo nhỏ này.
Thanh Chỉ run rẩy khóc, đôi mắt to ngập nước, Cơ Đạm vỗ về Thanh Chỉ, biết nàng nghe không được nói không được, liền buông nàng ra, lấy khăn lau nước mắt cho Thanh Chỉ.
"Ta tìm ngươi đã lâu." Thanh Chỉ vừa khóc vừa ra hiệu.
"Ta cũng tìm ngươi rất lâu!" Cơ Đạm ra hiệu, lần này nàng phải cực khổ là vì bị Lục Phương Đình hành, mất trí nhớ không nhớ nổi vương phi nhà mình thì thôi, đến cả ước định của các nàng cũng không nhớ luôn.
"Thê Thê....." Thanh Chỉ Cơ Đạm hai người cửu biệt gặp lại trên mặt mang lệ kích động, Lục Phương Đình đi tới trước mặt Tô Thê Thê, nàng mở miệng cất tiếng gọi, muốn chạm vào Tô Thê Thê, nhưng đưa tay ra rồi lại rút về.
Nàng hận không thể băm chính mình ra, tự dưng lại đi nghi ngờ Tô Thê Thê, còn không biết thương tiếc đối xử như vậy với Tô Thê Thê, thực sự đáng chết, không còn mặt mũi gặp Tô Thê Thê, nhưng nàng nhớ đến phát điên, nhớ cả đêm không ngủ được, dù còn chưa đạt được yêu cầu của Chung Ly Diêu nói, nhưng vẫn tìm đến, chỉ muốn đối mặt với Tô Thê Thê nói lời xin lỗi, bù đắp lỗi lầm của nàng.
"Các ngươi quen nhau hả?" Tô Thê Thê mặc kệ Lục Phương Đình, tới trước mặt Thanh Chỉ ra hiểu hỏi nàng.
"Ừ, Thê Thê tỷ, đây là đồ ngốc ta muốn tìm." Thanh Chỉ liên tục gật đầu, lau nước mắt rồi, trong mắt đều là vui mừng.
"Chúng ta quen biết nhau, ngươi là Tô Thê Thê a?" Cơ Đạm mở miệng nói chuyện với Tô Thê Thê.
"Phải là ta, các ngươi quen nhau là tốt rồi." Tô Thê Thê nói.
"Tỷ tỷ! xin lỗi! ta, ta không làm được." Thanh Chỉ thấy Lục Phương Đình đứng cạnh Tô Thê Thê thì hoảng sợ, vội đến độ nước mắt lại chảy xuống.
"Không sao, không có gì phải xin lỗi, là do ta lúc đầu không nói rõ, thật ra...." Lục Phương Đình ra hiệu giải thích với Thanh Chỉ, còn chưa giải thích xong, Thanh Chỉ đã quỳ xuống.
"Tỷ tỷ, cầu tỷ tỷ thu hồi lệnh đã ban ra, ta, ta không thể gả cho hoàng đế Yến quốc, ta, ta đã có người mình thích." Thanh Chỉ quỳ xuống đất, ra hiệu với Lục Phương Đình.
"Thanh Chỉ, ngươi đã có người mình thích? là ai?" Cơ Đạm muốn kéo Thanh Chỉ đứng dậy, thấy Thanh Chỉ nóng vội liền hỏi.
"..." Thanh Chỉ đỏ mặt không ra hiệu, Cơ Đạm càng nóng nảy hơn.
"Thanh Chỉ, hoàng đế Yến quốc chính là Cơ Đạm, là nàng....!nếu ngươi không đồng ý gả cho nàng, ta sẽ không ép ngươi...." Lục Phương Đình ra hiệu với Thanh Chỉ.
"Không phải, không phải, không phải, không cần...." Thanh Chỉ hiểu ý Lục Phương Đình sau đó mặt càng đỏ hơn, vội xua tay nói.
"Ngươi không muốn gả cho ta sao?" Cơ Đạm bĩu môi nói.
"Không phải, không phải....!ta nguyện ý....." Thanh Chỉ nhìn bộ dạng Cơ Đạm, vội giải thích, trên mặt còn đỏ hơn.
"Thật sao? ta chính là người ngươi thích sao? đúng không, đúng không?" Cơ Đạm vui vẻ hỏi.
"Ừ." Thanh Chỉ ngại ngùng gật đầu, Cơ Đạm ôm Thanh Chỉ bế lên xoay vòng vòng, vui vẻ cười to.
Tô Thê Thê nhìn Thanh Chỉ và Cơ Đạm khóe miệng cong lên cười, nhìn người còn nhỏ thật vô tư, lại đơn thuần.
Tìm mãi, thì ra người Thanh Chỉ phải gả chính Cơ Đạm, cũng chính là đồ ngốc Thanh Chỉ đào hôn muốn đi tìm, đúng là xu cà na, nàng lại hại người ta chia xa mấy tháng.
"T cũng không biết nội tình bên trong, thực xin lỗi, mang Thanh Chỉ ra ngoài lâu như vậy.
Hiện tại đang ở trên đường không tiện nói chuyện, chúng ta quay về Tĩnh Hư Quan rồi nói tiếp." Tô Thê Thê chờ hai người dừng lại nói.
"Ừ, chúng ta đi thôi, ta cưỡi ngựa mang Thanh Chỉ đi, Thanh Chỉ ngươi dẫn đường cho ta....." Cơ Đạm nói, dắt ngựa mình đi, đỡ Thanh Chỉ lên, phóng người lên ngựa, ôm Thanh Chỉ vào ngực đi tới Tĩnh Hư Quan.
Tĩnh Hư Quan không xa, đi hơn 10 phút thì đến, Tô Thê Thê đi nhanh về phía trước, Lục Phương Đình dắt ngựa đi theo Tô Thê Thê.
"Seven Young!" Tô Thê Thê đi được một đoạn, có âm thanh dễ nghe nhiệt tình đến chào hỏi Tô Thê Thê, Tô Thê Thê nhìn lại chính là Ofina.
"Ofina...." Tô Thê Thê vẫy tay với Ofina chào hỏi.
"Ah, Seven Young thân mến, mấy ngày không gặp, ta thực sự nhớ ngươi quá." Ofina đến trước mặt Tô Thê Thê dùng tiếng Hán ngọng ngịu nói, ôm Tô Thê Thê muốn kề mặt hôn Tô Thê Thê, lại bị Lục Phương Đình sau lưng Tô Thê Thê đẩy ra.
Lục Phương Đình hoàn toàn làm theo bản năng, đến cả bản thân không ý thức được mình đã xuất thủ, sao có thể để cho Tô Thê Thê cùng nữ nhân khác thân cận được.
"Ah." Ofina luiuf vài bước kêu một tiếng.
"Xin lỗi, ngươi có bị thương chỗ nào không?" Tô Thê Thê vội đỡ Ofina hỏi.
"Ta không sao, người này sao lại như vậy?" Ofina nhíu mày.
"Mau xin lỗi vị tiểu thư này đi!" Tô Thê Thê xấu hổ nhìn về phía Lục Phương Đình.
"Nàng không được chạm vào ngươi!" Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói.
"Ah, ngươi quản nhiều quá ha? hiện tại ta thỉnh ngươi xin lỗi vị tiểu thử này, ngươi có xin lỗi hay không?" Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình, giọng điệu nghiêm khắc.
"Xin lỗi." Lục Phương Đình bị Tô Thê Thê nhìn, đành bó tay khuất phục, nói xin lỗi với Ofina.
"Được rồi, không sao đâu." Ofina khoát tay ói, nàng thấy Lục Phương Đình và Tô Thê Thê có quan hệ không đơn giản, cũng không để ý nhiều.
"Ofina, ngươi đúng là người rộng lượng." Tô Thê Thê ôm Ofina kề mặt hôn làm cho xong nghi thức vừa rồi chưa hoàn thành.
"Seven Young, hôm nay ta muốn đến Tĩnh Hư Quan, ta mang đến cho ngươi vài người khách, các nàng đều là chị em tốt của ta, vừa mới đến Kính đảo không lâu, để ta giới thiệu cho ngươi." Ofina nói, rồi giới thiệu mấy người nữ nhân mặc đồ Châu Ân cho Tô Thê Thê.
Bọn họ đều là nữ nhân phương tây, người cao gầy, mũi cao mắt sâu, ngũ quan sắc nét, tóc và mắt mỗi người cũng không giống nhau, khí chất cũng vậy, nhưng phong cách lại giống nhau, còn đội cả mũ, mặc đồ đều lộ nửa phần ngực trên được bó sát.
Tô Thê Thê chào hỏi từng người một, ôm kề mặt rồi hôn má, cười nói đi về Tĩnh Hư Quan.
Bọn họ cũng không biết Hán ngữ, Tô Thê Thê đi cùng phải nói tiếng Anh.
Lục Phương Đình im lặng theo sau những người này, tay siết chặt dây cương, mu bàn bàn tay nổi gân xanh, nhìn Tô Thê Thê thân thiết với những nữ nhân khác, nàng ghen muốn điên lên.
Nàng nhìn thấy, Tô Thê Thê rất vui vẻ, nói ngôn ngữ không hiểu với những người ngoại tộc kia, tựa như không cùng một thế giới với nàng.
Nàng rốt cuộc để ý và hiểu được vì sao Tô Thê Thê nói muốn cả đời nhất sinh nhất thế, nhìn người mình yêu thân mật với người khác, thực sự là một chuyện rất đau khổ.
Lục Phương Đình xấu hổ không còn mặt mũi để nói gì, Tô Thê Thê chắc đã tuyệt vọng với nàng, nàng đã tổn thương nàng quá nhiều, nên cũng thân mật với nhiều nữ nhân!
Rất nhanh thì đến Tĩnh Hư Quan, mọi người náo nhiệt đi vào, Lục Phương Đình cô đơn dẫn ngựa vào theo.
Tô Thê Thê mang những người đó đến chỗ ở của mình, nhìn Lục Phương Đình không mời mà theo vào.
"Ta phải lấy số đo ba vòng cho các vị tiểu thư này, ngươi không được đi vào." Tô Thê Thê mặt không đổi nói.
Lục Phương Đình cứng lại, cũng không vào theo.
Tô Thê Thê quay đầu đóng cửa, đi tới chỗ các mỹ nhân đang chờ.
"Đây là mấy mẫu nội y ta mới thiết kế, còn có cả váy, đều là hàng mẫu, các ngươi xem trước một chút, nếu thích, thì nói với ta, ta sẽ lấy số đo ba vòng của các ngươi, các ngươi để lại tiền đặt cọc, sau ba ngày đến lấy đồ." Tô Thê Thê lấy đồ thủ công mình làm ra cho mọi người cùng xem.
Y phục Tô Thê Thê làm có kiểu dáng mới lạ, kết hợp thẩm mỹ thưởng thức, khiến mọi người thích xem, xem xong mỗi người chọn vài mẫu, Tô Thê Thê cười híp mắt ghi lại, mấy thứ này giá rất cao, lại xa xỉ, giá cũng đã ghi rõ, xem ra họ không thiếu tiền.
"Đồ lót của nữ nhân thì nhất định phải vừa với cơ thể của mỗi người, ngươi siết chặt quá sẽ không tốt cho sự phát triển của ngươi.
Đồ lót tốt, sẽ không siết quá chặt mà sẽ nâng cao ưu điểm của ngực lên." Tô Thê Thê nói với mọi người, cầm thước dây của mình ra.
Tô Thê Thê ghi lại số đo ba vòng của mọi người, rồi cùng bọn họ nói chuyện một chút, sau đó bọn họ mới rời đi.
"Seven Young, ngươi biết Diêu Diêu đi đâu không? sao ta không thấy nàng?? Ofina lúc gần đi hỏi Tô Thê Thê.
"Sư phụ qua làng chài bên kia xem bệnh cho ngư dân rồi, sau hai ngày mới về." Tô Thê Thê nói.
Tô Thê Thê nói thật, Chung Ly Diêu qua làng chài bên kia phần lớn là trốn Ofina, không biết Chung Ly Diêu xấu hổ cái gì, Ofina rất tốt, sao lại cứ từ chối nàng hoài.
Tô Thê Thê cũng không tiện quản chuyện của Chung Ly Diêu, đây là tự nguyện cá nhân, không thể ép buộc được.
"Ah, ngươi biết làng chài nào không? ta muốn đi gặp nàng." Ofina hỏi.
"Cái này, ngươi có thể hỏi các sư tỷ khác chắc các nàng biết, làng chài quanh đây nhiều lắm, ta cũng không biết là chỗ nào." Tô Thê Thê nói.
"Được rồi, cảm ơn ngươi." Ofina nói.
Tô Thê Thê tiễn mọi người đi, quay về đóng cửa thì bị Lục Phương Đình chặn cửa.
"Thê Thê, cho ta chút thời gian, ta muốn nói vài câu với ngươi." Lục Phương Đình nói.
"Ngươi nói đi." Tô Thê Thê giữ cửa nói, không có ý mời Lục Phương Đình vào phòng.
"Thê Thê, xin lỗi, ta xin lỗi vì những chuyện trước đây ta làm.
Ta biết có nói gì cũng vô dụng, nếu ngươi oán hận ta, ngươi có thể đánh mắng ta, đều được, nhưng xin ngươi đừng mặc kệ ta." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói.
"Ta không oán trách hay hận ngươi, mọi chuyện đều qua rồi, ngươi không cần tự trách.
Còn chuyện gì nữa sao? không còn gì, ta đóng cửa." Tô Thê Thê nhẹ nhàng nói.
Tô Thê Thê không làm gì, thậm chí còn rất bình tĩnh, tựa như đó là chuyện nhỏ, như vậy lại càng khiến Lục Phương Đình thêm khó chịu, cảm giác tim mình trúng thương nghiêm trọng vậy, đau không thở nổi, nàng tình nguyện để Tô Thê Thê đánh mắng nàng.
"Thê Thê, ta, ta muốn ngươi....." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê nói.
"Ah, còn có việc gì?" Tô Thê Thê nhàn nhạt đáp.
"....." Lục Phương Đình nghẹn lời.
"Không có việc gì? ta đóng cửa." Tô Thê Thê thấy Lục Phương Đình không nói gì, liền đóng cửa lại, sau đó đi tới giường, nhảy lên giường, kê đầu nằm không nhúc nhích.
Rầm rầm rầm, tiếng đập cửa vang lên.
Tô Thê Thê ngẩng đầu, vành mắt hơi đỏ, vỗ vỗ khuôn mặt, đứng dậy đi mở cửa.
"Sao lại là ngươi, ngươi có chuyện gì?" Tô Thê Thê nhìn người ngoài cửa trầm mặt hỏi.
"Ta muốn may đồ....!giống mấy người vừa rồi...." Lục Phương Đình nói.
"Ah, ngươi vào đi." Tô Thê Thê gật đầu, cho Lục Phương Đình đi vào.
"Đây là, các mẫu quần áo ta làm, ngươi có thể tự do chọn." Tô Thê Thê dùng cách chiêu đãi khách để nói.
Lục Phương Đình nhìn y phục trên kệ, số đi hình như đều là của nàng....!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kiến thức của các ngươi mặt đều tốt quảng a, cắn khăn tay nhi
Mong ước đại gia tân niên vui sướng, đàn sao sao đát.