Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 20

“Người đâu! Mau tới…” Sáng sớm ngày thứ hai, vẫn còn mặc áo ngủ rộng thùng thình, võ lâm minh chủ Vương Cảnh Ngôn đã xông tới trung đình rống to một tiếng, khiến cả Bạch Hồ sơn trang đều rung chuyển, hiệu quả tiếng vọng thập phần rõ rệt, đám chim chóc đậu trên cây cũng kinh sợ bay tán loạn. “Ồn chết người, có còn để cho người ta ngủ hay không đây.” Thịnh Bảo Hoa lẩm bẩm một tiếng, há to mồm ngáp một cái, đưa tay dụi dụi mắt, chuẩn bị ngồi dậy. Vừa mới cử động, xương cổ đã đau nhức, đau đến mức khiến nàng hít một hơi lạnh. Thấp giọng nguyền rủa một tiếng, nàng nén chịu đau, chậm rãi ngồi dậy, vừa đưa tay xoa xoa cổ, vừa cố gắng hồi tưởng lại xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Ngày hôm qua, nửa đêm buồn đi tiểu, sau đó nàng dậy đi vệ sinh, lúc đi qua gian ngoài thuận tiện thưởng thức sắc đẹp của Mộ Dung đại hiệp một chút, sau đó thoả mãn cầm đèn lồng đi về phía nhà vệ sinh… Ừm, sau khi giải quyết xong đi ra, bắt gặp một người bịt mặt mặc y phục dạ hành… Sau đó nàng định đuổi theo… Sau đó… sau đó… Sau đó đã xảy ra chuyện gì? “Quân hỗn đản chết tiệt! Kẻ nào dám hạ độc thủ đối với ta! Đừng có để ta biết hắn là ai, bằng không bà cô ta nhất định thiến hắn!” Thịnh Bảo Hoa nắm chặt bàn tay nhỏ, phẫn nộ rít lên. Ở gian ngoài, đang cầm khăn vải lau mặt, bàn tay Mộ Dung Vân Thiên run lên, chậu rửa mặt “keng” một tiếng rơi trên mặt đất. “Mộ Dung đại hiệp?” Thịnh Bảo Hoa mở lớn hai mắt, khôi phục dáng vẻ tiểu bạch thỏ đáng yêu vô hại, nháy mắt đã chạy từ trong phòng ra. “Sớm.” Mộ Dung Vân Thiên ho nhẹ một tiếng, xoay người nhặt chậu rửa mặt lên. “Mộ Dung đại hiệp, huynh có biết đêm qua ta trở về phòng bằng cách nào không?” Thịnh Bảo Hoa nghĩ nghĩ, hỏi. “Đêm qua… Cô có ra ngoài sao?” Mộ Dung Vân Thiên nhướng nhướng mày, sau đó lại nói, “Vừa rồi Khâu quản gia tới, nói Minh Chủ triệu tập mọi người tới trung đình, cô nhanh rửa mặt đi rồi qua đó.” “A, vậy huynh chờ ta một lát.” Thịnh Bảo Hoa cực kỳ nhanh nhẹn súc miệng rửa mặt. Mộ Dung Vân Thiên đứng ở cửa, nhìn bộ dạng nàng bận rộn, mỉm cười một chút. Rửa mặt xong, Thịnh Bảo Hoa giống như bình thường lôi kéo tay Mộ Dung Vân Thiên đi đến trung đình, lúc bọn họ tới, trong đình đã tụ tập rất nhiều người. Võ Lâm minh chủ Vương Cảnh Ngôn suốt ngày vui tươi hớn hở, lúc này đang vô cùng nghiêm túc chắp hai tay sau lưng, nôn nóng bất an đi tới đi lui trong đình. “Vương Minh chủ, đã xảy ra chuyện gì?” Chưởng môn phái Thương Tú chắp tay, hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người. “Trong trang mất trộm.” Vương Cảnh Ngôn dừng bước lại, sắc mặt ngưng trọng. “Cái gì?!” Chưởng môn phái Thanh Ngọc vẻ mặt kinh sợ, “Ai dám ngang nhiên trộm cắp trong lúc đại hội võ lâm đang diễn ra? Lẽ nào lại như vậy!” “Xin hỏi Minh chủ, mất trộm vật gì?” Mộ Dung Vân Thiên lên tiếng hỏi. “Thu Thủy Tập.” Vương Cảnh Ngôn vẻ mặt lo lắng, “Vật ấy một khi lưu truyền ra giang hồ, hậu quả quả thực… khó lường.” Có người khẽ hừ một tiếng, Thịnh Bảo Hoa tò mò nhìn về phía sau xem tên gia hỏa nào dám chống đối võ lâm minh chủ, lại thấy là Quý Ngọc Anh. “Thu Thủy Tập là cái gì?” Tò mò, Bảo Bảo chìa móng vuốt hỏi. Vương Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái, không biết có phải là ảo giác hay không, Thịnh Bảo Hoa cảm thấy ánh mắt kia giống như đang nhìn một kẻ phiền toái vậy. “Thu Thủy Tập là một quyển bí tịch đủ để khiến cho võ lâm hỗn loạn.” Vương Cảnh Ngôn nghiêm nghị nói. Nhìn thấy chư vị võ lâm nhân sĩ lòng đầy căm phẫn, vẻ mặt Quý Ngọc Anh giống như đông kết một tầng sương, lão già béo mập đáng chết còn cố làm ra vẻ, rõ ràng chỉ là một quyển sách dạy nấu ăn! Nhớ tới lúc trước bản thân mình đã từng mắc lừa, vì lão mà bán mạng rong ruổi khắp giang hồ đi tìm quyển sách kia về, vị Long Ngâm Kiếm chủ nhân này liền có cảm giác muốn giết người. “Kỳ thật…” Vương Cảnh Ngôn do dự một chút, “Không dối gạt chư vị, mấy tháng trước Thu Thủy Tập đã từng bị đánh cắp, lúc ấy vì không ảnh hưởng tới tiến trình võ lâm đại hội, lão phu liền dùng bồ câu đưa tin, phiền Quý Ngọc Anh Quý thiếu hiệp bí mật tìm bí tịch về.” Tầm mắt đám đông lập tức liếc về phía Quý Ngọc Anh, Quý Ngọc Anh thấy vậy lại càng nổi giận, trong lòng âm thầm cảnh giác, không biết lão già giảo hoạt kia lại nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì nữa đây. “Đương nhiên, với năng lực của Quý thiếu hiệp, không lâu sau Thu Thủy Tập đã lại trở về tay lão phu.” Quý Ngọc Anh càng cảnh giác cao độ, cho hắn đội cái mũ cao như vậy, khẳng định có ý đồ khác. “Nhưng kẻ cắp to gan lớn mật, lại có thể trộm lần thứ hai!” Vương Cảnh Ngôn đổi sắc mặt rất nhanh, hừ lạnh một tiếng, “Chỉ có điều hắn không biết, tòa sơn trang này của lão phu tuy ở lân cận Phụng Tiên trấn, nhưng lại nằm ở nơi hẻo lánh, ba mặt vòng quanh núi, thông đạo duy nhất do Khâu Ngôn tự mình canh gác, bởi vậy…” Vương Cảnh Ngôn cố ý kéo dài giọng, tầm mắt đảo một vòng quanh trung đình, thu hết sắc mặt mọi người vào trong mắt, lúc này mới chầm chập nói, “Kẻ cắp chỉ ở trong sơn trang này mà thôi.” Khâu Ngôn là đệ đệ của quản gia Khâu Đường, Khâu Đường thiện văn, Khâu Ngôn thiện võ, nghe đồn võ công của y chỉ dưới Võ lâm Minh chủ, nếu như thông đạo kia là do Khâu Ngôn tự mình canh gác, vậy thì không thể có chuyện kẻ cắp có thể thần không hay quỷ không biết tránh khỏi tầm mắt của y mà lẻn vào sơn trang. “A” một tiếng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, bắt đầu thảo luận. “A, là nàng!” Thịnh Bảo Hoa hô lớn một tiếng, lập tức khiến cho đám đông chú ý, một tiếng hô kinh hãi mơ hồ xen lẫn chút hưng phấn, không thể ngờ được người bịt mặt đêm qua quả thực là thừa đêm tối lẻn vào trộm đồ, hơn nữa lại còn trộm mất võ lâm chí bảo. “Vị cô nương này, cô có biết kẻ cắp là ai sao?” Chưởng môn Thanh Ngọc phái vội hỏi. “Nha đầu, ngươi thật sự gặp qua kẻ cắp?” Vương Cảnh Ngôn bước nhanh đến bên cạnh Thịnh Bảo Hoa, nhíu mày hỏi. “Ừm, ngày hôm qua lúc ta đi tiểu đêm, nhìn thấy một người mặc hắc y đi trên mái nhà.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu. “Người bịt mặt…” Khâu Đường thở dài, “Nói như vậy, Thịnh cô nương vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng kẻ trộm?” “Tuy rằng ta không nhìn thấy mặt người đó, nhưng ta có thể xác định đó là một người phụ nữ.” Thịnh Bảo Hoa cười hắc hắc, trong mắt lộ ra tia giảo hoạt, y phục dạ hành bó sát người, nàng có thể khẳng định kẻ đó hàng thật giá thật là nữ. Vương Cảnh Ngôn tuy rằng qua tuổi năm mươi, nhưng vẫn chưa cưới vợ, nghe đồn võ công mà ông ta tu luyện không nên gần nữ sắc, bởi vậy người làm trong Bạch Hồ sơn trang đều là nam tử, mà các lộ chưởng môn tới tham dự đại hội võ lâm phần lớn cũng đều là nam tử, Định Tuệ sư thái phái Nga Mi đã bảy năm chưa từng tham dự võ lâm đại hội, như vậy… Tầm mắt đám đông đều nhìn chằm chằm vào Giang Nam Tần phủ đại tiểu thư Tần La Y cùng giang hồ đệ nhất mỹ nhân Khúc Thanh Thương. Viên Mộ sắc mặt lạnh lùng, tiến lên một bước, ngăn Tần La Y lại phía sau, che đi tầm mắt vô lễ của đám người kia. Tần đại tiểu thư xưa nay ngang ngược bốc đồng thất thường giờ lại mấp máy môi, cúi đầu trộm cười, dáng vẻ ngọt ngào thập phần hạnh phúc, một chút tự giác bản thân là người bị nghi ngờ phạm tội đều không có. Chính bởi vậy, Khúc Thanh Thương cô đơn một mình liền lộ ra trước ánh mắt tất cả mọi người. Nàng mặc y phục màu xanh ngọc bích, tóc dài chưa buộc, giữa ánh nhìn soi mói hoài nghi của mọi người, có vẻ cô độc lại điềm đạm đáng yêu. Khúc Thanh Thương nhìn thoáng qua Mộ Dung Vân Thiên mặt không chút thay đổi đứng trong đám người, lại nhìn Thịnh Bảo Hoa chặt chẽ chiếm cứ vị trí bên cạnh Mộ Dung Vân Thiên kia, không biết vì sao, trong lòng chợt sinh ra một nỗi oán hận. “Chư vị chưởng môn chẳng lẽ hoài nghi Thanh Thương trộm Thu Thủy Tập của Minh Chủ?” Nàng ngẩng đầu nhợt nhạt cười, hỏi ra nỗi nghi hoặc trong đáy lòng mọi người. Nụ cười dịu dàng kia, lại càng khiến người ta thêm thương tiếc. “Thịnh cô nương, Thanh Thương cùng cô không oán không cừu, vì sao ngậm máu phun người?” Nàng than nhẹ nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa. “Ta cũng không nói rõ kẻ cắp chắc chắn là cô, cô cần gì phải gấp gáp chứ? Cô thử nhìn Tần tiểu thư người ta xem, không phải vẫn bình thản ung dung đó sao.” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt vô tội, “Hay là… Đây là do có tật giật mình?” Nhìn thấy dáng vẻ vô tội của Thịnh Bảo Hoa, trong lòng Khúc Thanh Thương thầm oán hận, lại giận chính mình quá dễ kích động, rõ ràng vốn có hai người cùng chịu nghi ngờ là Tần La Y và nàng ta, hiện tại nàng ta lại trở thành mục tiêu công kích. “Ai nha, mới sáng sớm, đã xảy ra chuyện gì?” Tử Ngọc các Các chủ Mai Ngạo Hàn vừa ngáp vừa khoan thai bước tới. “Mai Các chủ, là Thu Thủy Tập của Minh Chủ bị trộm.” Một bên, có người trả lời. “Ồ, Thu Thủy Tập kia là cái gì vậy?” Mai Ngạo Hàn tò mò hỏi. Người nọ kéo hắn tới bên, tinh tế giảng giải, bị Mai Ngạo Hàn một phen cố ý vô tình xen vào như vậy, Khúc Thanh Thương mới có thời gian thở gấp. Nàng khẽ cúi đầu, nhẹ thở ra một hơi, âm thầm thu liễm sắc mặt, lại nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, “Thanh Thương thuở nhỏ bơ vơ không chỗ nương tựa, gia nhập giang hồ, một đường bôn ba đến nay, tất nhiên là không thể so được với Tần tiểu thư tốt số, có người thương bao che, mọi chuyện đều thay mình xuất đầu lộ diện.” Thản nhiên nói xong, nàng xoay người nhìn về phía Vương Cảnh Ngôn, “Minh Chủ, người tin tưởng lời nói một phía từ Thịnh cô nương sao?” Vương Cảnh Ngôn nhìn thoáng qua Khúc Thanh Thương, lại nhìn thoáng qua Thịnh Bảo Hoa, nở nụ cười, “Khúc cô nương an tâm, chớ vội nóng nảy.” Khúc Thanh Thương gật gật đầu, biết lão hồ ly Vương Cảnh Ngôn kia không có ý định nói giúp nàng, đành phải nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, “Thịnh cô nương, cô nói đêm qua cô nhìn thấy một cô gái che mặt mặc y phục dạ hành?” “Ừ đúng.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu. “Cô ta có nhìn thấy cô không?” “Ta không biết, vốn ta muốn đuổi theo, nhưng có thể là bị người ta đánh ngất xỉu.” Thịnh Bảo Hoa nói tới đây liền nghiến răng ngứa lợi. “Đánh ngất xỉu sao?” Khúc Thanh Thương mỉm cười, “Nói như vậy, kẻ cắp kia chắc chắn còn có đồng đảng?” “Phải, đáng tiếc ta không thấy rõ tên kia là ai.” Thịnh Bảo Hoa bóp cổ tay. “Thanh Thương cảm thấy khá kì lạ là, vì sao Thịnh cô nương còn sống.” Nụ cười của Khúc Thanh Thương lẫn một tia lãnh ý, “Cô đã rơi vào tay đồng đảng của cô ta, hẳn là nên bị diệt khẩu rồi, làm sao lúc này lại có thể có tinh thần đứng đây mà chỉ ra Thanh Thương là kẻ trộm được?” Nói tới đây, Khúc Thanh Thương xoay người nhìn về phía Vương Cảnh Ngôn, “Thanh Thương là nhận được thư của Minh Chủ mời đến Bạch Hồ sơn trang, xin Minh Chủ hãy làm chủ cho Thanh Thương.” Vương Cảnh Ngôn ánh mắt phức tạp nhìn nàng một cái, sau đó ha ha cười, “Nha đầu kia luôn luôn thích hồ nháo, nể tình nàng còn nhỏ tuổi, Khúc cô nương đừng tính toán với nàng làm gì.” Không chờ Khúc Thanh Thương mở miệng, y lại nói, “Chuyện Thu Thủy Tập mất trộm, lão phu chắc chắn sẽ tra rõ ràng, cho cô nương một cái công đạo.” Khúc Thanh Thương cười một chút, “Hết thảy xin Minh Chủ phân phó.” Thịnh Bảo Hoa trợn tròn tròng mắt, rõ ràng nàng nói đều là sự thật, vì cái gì cuối cùng lại thành ra nàng cố tình gây sự? Một ngày trước kia võ lâm đại hội chấm dứt, Bạch Hồ sơn trang bởi vì có kẻ trộm mà không khí có chút áp lực. “Minh Chủ, chuyện Thu Thủy Tập…” Trong thư phòng, Khâu Đường không nhịn được mở miệng. Vương Cảnh Ngôn bình tĩnh uống một hớp trà, lại thừa dịp Khâu Đường không chú ý ăn một miếng điểm tâm, vừa mới nuốt xuống, cửa liền bị đẩy ra. “Tiểu Ngọc đến đây a.” Vương Cảnh Ngôn ngẩng đầu lên cười híp mắt, nhìn về phía Quý Ngọc Anh vẻ mặt lạnh lùng. “Chuyện Thu Thủy Tập rốt cuộc là sao?” Quý Ngọc Anh đứng ở cửa, “Đừng tưởng rằng ông chuốc nhiều thuốc mê cho ta như vậy trước mặt mọi người là ta sẽ bỏ qua cho, không nói rõ ràng đừng hòng ta giúp ông làm việc.” Rõ ràng là một quyển sách dạy nấu ăn, lại mất trộm nhiều lần như vậy, trong đó khẳng định có điều gì cổ quái. Vương Cảnh Ngôn thở dài một hơi, nói ra một bí mật kinh người, “Thu Thủy Tập chính là một phần của Phong Thương Thu Thủy.” Phong Thương Thu Thủy, là một quyển võ học bí tịch, năm đó Tẩy Nguyệt Lâu chủ Thủ Nguyệt dựa vào bản bí tịch này hoành hành giang hồ, trở thành cao thủ số một số hai, sau khi Thủ Nguyệt chết, bản bí tịch này cũng không biết tung tích, không thể ngờ được… “Nhưng khi đó rõ ràng ta nhìn thấy đó chỉ là một quyển sách dạy nấu ăn.” Quý Ngọc Anh có chút nghi hoặc. “Hư mà thực, thực mà hư.” Vương Cảnh Ngôn cười một tiếng, “Thật ra ta có sáng tác một bộ sách dạy nấu ăn tên là Thu Thủy Tập, bộ sách lần trước mất trộm là sách dạy nấu ăn.” “Lần này sao?” Khâu Đường hỏi. Vương Cảnh Ngôn cười gượng, “… Vẫn là sách dạy nấu ăn.” Trên trán Quý Ngọc Anh nhảy ra một sợi gân xanh. “Người trẻ tuổi, đừng nổi giận, nghe lão phu nói một lời.” Vẻ mặt Vương Cảnh Ngôn trở nên nghiêm túc, “Phong Thương Thu Thủy thật sự, một khi truyền vào giang hồ, sẽ lại khiến giang hồ rung chuyển như mười năm trước, lão phu không thể mạo hiểm như vậy, bởi vậy thừa dịp này, nhất định phải bắt được kẻ trộm.” “Phong Thương Thu Thủy thật sự ở trong tay ông?” Quý Ngọc Anh nhíu mày. Vương Cảnh Ngôn liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi cần?” “Hừ.” Quý Ngọc Anh giơ giơ kiếm trong tay, tỏ vẻ khinh thường. Vương Cảnh Ngôn cười mang chút lo lắng, “Hảo hài tử, vất vả ngươi.” Sắc mặt Quý Ngọc Anh lại xanh một chút, xoay người liền bước nhanh ra ngoài. Vương Cảnh Ngôn dựa lưng vào ghế, tiện tay lại cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng, chậm rãi nhai, thâm trầm nói, “Hi vọng giang hồ sẽ không dậy sóng.” “Minh Chủ, đừng tưởng rằng ta không chú ý là ngài có thể liều mạng ăn vụng, ngài đã ăn hai miếng điểm tâm rồi.” “Uy, ta đang lo lắng chuyện võ lâm đại sự, ngươi đừng có ngắt lời được không!” Vương Cảnh Ngôn khó chịu. “Ngài lại bốc trộm!” Nhanh tay chặn được bàn tay Vương Cảnh ngôn đang thò vào đĩa, Khâu Đường hừ một tiếng, bưng chén đĩa ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment