Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 8

Lúc Mai Ngạo Hàn nói ra cái tên của Khúc Thanh Thương, hơi hơi nhếch môi, thanh âm đặc biệt trầm thấp, mang theo hương vị thần bí mà dụ hoặc, tầm mắt lại không rời khỏi gương mặt bị hắn nhéo hồng hồng của Thịnh Bảo Hoa, bởi vì hắn hết sức tò mò không hiểu cô nương này sẽ có phản ứng như thế nào. Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn một cái, vừa muốn mở miệng, bụng lại vang lên ‘cô lỗ cô lỗ’, cúi đầu sờ sờ bụng, nàng quay đầu nhìn cái bàn, phát hiện trên bàn còn bày biện điểm tâm, liền thập phần tự nhiên đưa tay cầm một khối đưa lên miệng cắn. “Thế nào?” Mai Ngạo Hàn hỏi. “Hương vị cũng không tệ lắm, có điều hơi ngọt quá.” Thịnh Bảo Hoa nhai một chút, nuốt xuống, thành thật trả lời. Mai Ngạo Hàn bật cười, tùy tay cầm lấy bình trà trên bàn, rót một chén trà cho nàng, “Ta là nói, Mộ Dung Vân Thiên hiện đang dùng bữa sáng cùng giang hồ đệ nhất mỹ nhân, cô còn ở đây mà ăn điểm tâm?” “Bữa sáng?” Thịnh Bảo Hoa uống một ngụm trà, lập tức bắt được trọng điểm. “…” Mai Ngạo Hàn trầm mặc, đây không phải là trọng điểm… “Mau mau, mau mang ta đi.” Thịnh Bảo Hoa lôi kéo ống tay áo Mai Ngạo Hàn, bước ra khỏi phòng. Mai Ngạo Hàn bất đắc dĩ bị nàng lôi kéo đi vài bước, chịu phận bất hạnh làm kẻ dẫn đường. Bạch Hồ sơn trang rất lớn, Thịnh Bảo Hoa cảm thấy cực kỳ may mắn vì khi nãy đã thuận tay mang theo mấy miếng điểm tâm, bằng không chờ tới lúc đi được tới chỗ dùng bữa sáng, nàng cũng đã chết đói rồi. “Tới.” Mai Ngạo Hàn quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Bảo Hoa vừa đi vừa cắn điểm tâm, chỉ chỉ Lan Hoa sảnh trước mặt. Thịnh Bảo Hoa hoan hô một tiếng, vội vàng vượt qua hắn vọt vào. Đại sảnh đầy chật một đống người ngồi, Thịnh Bảo Hoa đói bụng cũng không kịp nhìn, chìa móng vuốt nhúng chàm một cái bánh bao to đặt trong mâm trên mặt bàn. Nhét vào miệng, cắn một miếng lớn, Thịnh Bảo Hoa mới thỏa mãn ôm bánh bao giương mắt tìm kiếm bóng dáng Mộ Dung Vân Thiên. Mộ Dung Vân Thiên vẫn ngồi trong góc như trước, hắn tựa hồ không phát hiện thấy Thịnh Bảo Hoa, đang nghiêng đầu nói gì đó với thiếu nữ mặc áo xanh ngọc bích ngồi đối diện, vẻ mặt mang ý cười ôn nhu. Không biết hắn nói gì, bích y thiếu nữ thản nhiên cười, quay đầu. Thịnh Bảo Hoa lúc này mới nhìn rõ dung mạo thiếu nữ kia, nàng ta có một dung mạo thanh nhã đến cực điểm, nhất cử nhất động đều đầy vẻ phong tình, giống như tiên tử lướt gió mà tới, khiến người ta nhìn thấy không nhịn được phải ngây ngẩn. Nàng ta chính là Khúc Thanh Thương đi, chẳng biết tại sao, Thịnh Bảo Hoa lại chắc chắn như vậy. “Uy, con bé quê mùa, tại sao ngươi lại ở chỗ này?!” Bỗng nhiên có người cao giọng nói. Thịnh Bảo Hoa lặng đi một chút, cảm thấy thanh âm này có điểm quen tai, nghiêng đầu nhìn về phía đó, một cô gái che mặt, mặc váy dài màu đinh hương đang trợn mắt nhìn nàng. Đúng là cô gái tranh đoạt vị trí cùng nàng ở Duyệt Lai khách sạn. “Ách… Tại sao cô lại ở chỗ này?” Thịnh Bảo Hoa nuốt xuống một miệng bánh bao, theo bản năng hỏi lại. “Là ta hỏi ngươi trước!” Cô gái kia cầm Thanh La kiếm đứng lên, bước đến bên người nàng. Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái đứng trước mặt mình một cái, bi ai phát hiện cô gái kia thế nhưng cao hơn nàng rất nhiều. “Uy, ngươi phát ngốc cái gì vậy!” Tần La Y thấy dáng vẻ nàng suy nghĩ viển vông, nhíu mày. Thịnh Bảo Hoa biết nàng cố ý bới móc, liền yên lặng cúi đầu cắn bánh bao. “Ngươi câm sao? Hay là do hôm nay không có cái tên mặt than hung hăng càn quấy ở đây?” Tần La Y liếc mắt nhìn nàng. Thịnh Bảo Hoa từng miếng từng miếng làm thịt cái bánh bao lớn trên tay, đảo mắt một cái, dừng ánh mắt tại mâm, lại chìa móng vuốt. Ngày hôm qua Tần La Y bị Quý Ngọc Anh làm mất mặt trước tất cả mọi người, đang nghẹn một bụng lửa giận, hiện tại thấy Thịnh Bảo Hoa lại coi thường mình, thù mới thù cũ cùng bốc lên, quả thực muốn rút Thanh La kiếm chặt đứt cái móng vuốt chướng mắt kia. Nhưng nơi này là sơn trang của Võ Lâm minh chủ, ngang nhiên ra tay chỉ sợ sẽ khiến cho nhiều người tức giận, huống chi nàng… Tần La Y đảo mắt, lại nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa. Thịnh Bảo Hoa cô nương ăn đến cái bánh bao thứ hai, đã có cảm giác không rõ mùi vị, nàng nhìn Mộ Dung Vân Thiên, Mộ Dung Vân Thiên lại đang nói gì đó với bích y thiếu nữ kia, không chút nào chú ý tới sự tồn tại của nàng. Tần La Y thấy Thịnh Bảo Hoa không để ý tới mình, có chút không thú vị, đang muốn quay về chỗ ngồi, lại thấy ánh mắt chăm chú của Thịnh Bảo Hoa. Tò mò nhìn theo tầm mắt của nàng, liền thấy ở trong góc, Mộ Dung Vân Thiên đang cùng Khúc Thanh Thương trò chuyện với nhau thật vui. Dưới khăn che mặt, khóe môi xinh đẹp nhếch ra một nụ cười ác ý, Tần La Y lấy gương ra đưa cho Thịnh Bảo Hoa. Thịnh Bảo Hoa lặng đi một chút, nghi hoặc liếc mắt nhìn Tần La Y một cái. Thấy nàng không tiếp lời, Tần La Y cười giơ gương lên. Thịnh Bảo Hoa nhìn thoáng qua gương, trong gương là hình ảnh một cô gái đầu chưa chải, mặt chưa rửa, thập phần lôi thôi, trên gương mặt bị bẹo có chút sưng đỏ còn dính một ít vụn điểm tâm nhếch nhác, nhìn nhìn lại bích y nữ tử đang nói chuyện cùng Mộ Dung Vân Thiên, bánh bao trong tay Thịnh Bảo Hoa lập tức rơi xuống đất. Vừa nãy khi nghe Mai Ngạo Hàn nhắc đến giang hồ đệ nhất mỹ nhân, trong lòng Thịnh Bảo Hoa vẫn không cho là đúng, bởi vì phụ thân từng nói, chỉ cần Bảo Bảo đi lại giang hồ, nhất định sẽ là giang hồ đệ nhất mỹ nhân. Phụ thân nói, nương của Bảo Bảo năm đó là giang hồ đệ nhất mỹ nhân. Chỉ là bây giờ nhìn chính mình, lại nhìn lại bích y thiếu nữ kia, trong lòng Thịnh Bảo Hoa bắt đầu có chút khó chịu, nàng cắn môi cúi đầu, lùi từng bước về phía sau, mưu toan lặng lẽ chuồn khỏi đây, đồng thời cảm thấy vô cùng may mắn vì Mộ Dung Vân Thiên còn chưa phát hiện thấy mình. Lúc Mai Ngạo Hàn chậm rì rì bước vào Lan Hoa sảnh thì Thịnh Bảo Hoa đang có ý định lui thành một đoàn, tìm một cái lỗ mà chui vào. “Ngạo Hàn huynh, huynh ngủ thật muộn nha.” Trên bàn có người chào hỏi. “Chê cười chê cười.” Mai Ngạo Hàn ôm quyền, cũng không giải thích, tầm mắt dạo qua một vòng, liếc mắt một cái liền thấy Thịnh Bảo Hoa đang cúi đầu rụt cổ. “Uy, ngươi trốn cái gì nha, ngày hôm qua không phải ngươi nói đang đợi người sao? Chờ ai nha?” Tần La Y thấy nàng như thế, biết mình đánh trúng điểm yếu của nàng, cố ý hỏi. Thấy Thịnh Bảo Hoa cúi đầu không nói, Mai Ngạo Hàn nhìn thoáng qua cái gương nhỏ trong tay Tần La Y, lại nhìn lại mọi người trong đại sảnh, đều có vẻ cười híp mắt chờ xem kịch vui, có chút minh bạch, hai cô nương này lại đấu nhau. Cười lắc lắc đầu, hắn chậm rãi đi qua, tính tìm một vị trí ngồi xuống. Thịnh Bảo Hoa đang lo không có chỗ trốn, nhìn thấy Mai Ngạo Hàn đi tới, lập tức lẻn đến phía sau hắn. Mai Ngạo Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn con chim cút nhỏ trốn ở phía sau mình không chịu chui tới, buồn cười, vươn tay định xách nàng ra, Thịnh Bảo Hoa nhận thấy ý đồ của hắn, vội gắt gao nhéo vạt áo của hắn không buông tay. Nhíu mày, đang định dùng sức kéo nàng ra, nhìn thấy hai tai nàng đỏ bừng, bàn tay lại dừng lại. Mai Ngạo Hàn theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Vân Thiên đang ngồi trong góc, không hẹn nhưng lại bắt gặp tầm mắt của y. Mộ Dung Vân Thiên hiển nhiên không ngờ rằng Mai Ngạo Hàn sẽ nhìn mình, trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó y mỉm cười một chút, gật gật đầu xem như chào hỏi. Phía sau, một bàn tay nho nhỏ vẫn đang gắt gao níu lấy vạt áo của hắn, Mai Ngạo Hàn có thể cảm giác được cô nương thần kinh thô lỗ kia đang xấu hổ một cách hiếm có. Tầm mắt tràn ngập hứng thú đảo trên người Mộ Dung Vân Thiên, Mai Ngạo Hàn cong khóe môi, rõ ràng đã phát hiện sự tồn tại của nàng, lại coi thường nàng, để mặc nàng một mình ở đây, mà cô nương ngây ngốc này lại còn đang cảm thấy may mắn vì người trong lòng không nhìn thấy dáng vẻ khó coi của mình sao? Thật là một người vô tình a.
Bình Luận (0)
Comment