Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.
Dịch: Lúa.
Biên: Lạc.Không lâu sau, Tần Uyển Phượng đến phòng, nếu so sánh cùng Bạch Quân Nghi, tuy đã lớn hơn một tuổi nhưng đều xinh đẹp động lòng người như nhau, phong vận thùy mị cũng không khác gì, ngày thường cũng chiếu cố chăm sóc cho Hoa Vân Long không kém chút nào so với mẫu thân ruột thịt của Hoa Vân Long là Bạch Quân Nghi. Theo Tần Uyển Phượng tiến đến bàn bạc với Hoa Vân Long, lúc nàng vừa mới tiến vào trong phòng, ngay lập tức đã choáng váng ngẩn ngơ, hai mắt không khỏi trừng lớn mở to, bởi vì nàng nhìn thấy Hoa Vân Long không mảnh vải che thân mà nằm ngang trên giường Bạch Quân Nghi, dáng người thật sự cường tráng, tỏa ra khí tức nam tính thật mãnh liệt khiến cho lòng dạ tâm trí của nữ nhân mê đắm.
Thứ bảo bối ngọc hành tráng kiện hùng vĩ kia, dài khoảng chừng bảy đến tám tấc, hiên ngang mà dựng thẳng, còn liên tục lay động nhảy giật lên xuống, tựa như đang chào hỏi với nàng, lại giống như đưa đến nàng một lời mời gọi gợi tình nồng thắm, càng giống hơn là đối với nàng phát động ra một lời khiêu chiến mê người, khiến cho nàng tâm viên ý mã(1), suy nghĩ thoáng chốc nhẹ nhàng bay bổng, phương tâm nhảy loạn lên, gương mặt đỏ bừng, muốn đi tới đắp chăn giúp Hoa Vân Long, nhưng thế nào lại nhũn chân ra, toàn thân như thoát lực, thật vất cả mới có thể đi đến bên giường, cuối cùng không thể kiên trì được nữa, đặt mông ngồi lên giường, bên cạnh Hoa Vân Long.
"Ân, mẫu thân, Long nhi yêu ngươi, ngươi đã sướng khoái chưa? Long nhi còn có thể làm thêm a? Đại bảo bối của Long nhi như thế nào? Có khiến cho ngươi sung sướng tiêu hồn hay không?" Đột nhiên, Hoa Vân Long lại mở miệng nói mơ.
Đến bây giờ thì Tần Uyển Phượng càng thêm bứt rứt không kiềm chế được, nàng bị dâm ngữ trong mộng của Hoa Vân Long kích thích khiến cho dịch thủy cũng không thể nhịn được mà tiết ra, đem cả tiết khố làm ướt nhẹp, cuối cùng thì nàng cũng không thể nhịn được nữa, liền khồng kiềm lòng được mà giơ lên tay ngọc nắm chặt đại bảo bối của Hoa Vân Long, sau khi nắm vào trong tay, ấy vậy mà cả một tay cũng không thể nắm hết được, nàng nghĩ thầm:" Từ sau khi phu quân qua đời, cũng đã mười năm rồi ta chưa có làm lại chuyện ân ái. Không thể tưởng tượng được hài tử này tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã có tiền vốn khổng lồ đến như thế, nếu như có thể nếm được chút tư vị, không biết được sẽ có bao nhiêu vui sướng đây, cũng có thể nguôi đi dày vò suốt mười năm qua trong lòng ta."
"Nhìn hắn không chút mảnh vải che thân mà nằm ngủ ở trên giường của Nghi muội như vậy, còn có cả những lời nói mộng kia nữa, xem ra muội muội nhất định là đã cùng hắn ân ái triền miên qua rồi. Ôi, muội muội thực là lớn mật nha, đổi lại là ta nhất định là không dám, nhưng mà, vừa rồi muội muội lại để cho ta tới trong phòng chờ nàng, mà Long nhi hắn lại trong tình cảnh như vậy và đang ngủ ở chỗ này, chẳng lẽ nàng cũng muốn cho ta... nếu thật sự là như vậy, nàng cũng là có ý tốt, không muốn độc chiếm một mình, cũng muốn giúp ta giải tỏa đi nỗi khổ uất ức suốt mười năm nay."
"Hay là ta đây vẫn mặc kệ đi thì tốt hơn? Thật sự khó a, ta à di nương(2) của hắn, cũng chính là đại nương, vậy đây không phải là loạn luân sao? Thật sự mặc kệ đi thì thật hổ thẹn với một mảnh tâm ý của muội muội. Rồi cũng phải nói đang có một cơ hội tốt như thế, một nam nhân tuyệt vời như thế này, một thứ bảo bối tốt đến như thế, nếu bỏ lỡ đi thì trong tâm mình cũng khó mà nhịn được, cũng thực sự phải xin lỗi chính bản thân. Cũng phải nói, muội muội là mẫu thân ruột thịt của hắn nhưng cũng đã làm qua rồi, ta đây chỉ là một di nương thì lại sợ cái gì nha? Trọng yếu hơn là hiện tại không có thêm người ngoài nào cả, cũng không sợ việc truyền đi mà hỏng hết thanh danh, có nên hay không thừa dịp hắn vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, chính mình leo lên đem thứ đại bảo bối này đút vào nếm thử xem có cái tư vị gì..."
Tần Uyển Phượng hoang mang lo sợ mà suy nghĩ miên man, Hoa Vân Long đang trong giấc mộng mơ mơ màng màng làm sao mà hắn cảm thấy như có người đang nắm chặt bảo bối của mình, tưởng rằng Bạch Quân Nghi sau khi tỉnh lại thì dục hỏa lại bùng lên, muốn triền miên thêm một lần nữa, hắn liền ôm chặt cổ ngọc của nàng mà đặt ở trên giường, gương mặt của nàng vừa vặn đối diện với bảo bối của Hoa Vân Long, cự vật hùng vĩ dài tám tấc kia đang đâm thẳng vào trên gương mặt của nàng, giật lên một cái như trêu đùa nàng.
Bởi vì Hoa Vân Long còn đang trong giấc mộng mơ màng nên nghĩ rằng người mình đang ôm chính là Bạch Quân Nghi nên liền thuận tay giật xuống tiết khố của nàng và ve vuốt lên âm hộ ẩm ướt mềm mại. Bởi vì Tần Uyển Phượng cũng giống như Bạch Quân Nghi, đã mười năm rồi chưa từng ân ái triền miên, đã mười năm rồi chưa có bị nam nhân sờ qua địa phương bí ẩn đó, cho nên nàng vừa bị Hoa Vân Long sờ soạng như thế, trên tinh thần đã không cách nào khống chế, càng thêm dùng sức nắm chặt lấy thứ đại bảo bối khiến cho nàng tâm thần si mê kia của Hoa Vân Long, sự kích thích khiến nàng khó có thể tự kiềm chế, dâm tinh thoáng cái đã tiết ra, hai chân càng là mở rộng ra, chấp nhận cho Hoa Vân Long vuốt ve thuận lợi, hai tay cũng ôm thật chặt Hoa Vân Long, miệng mở ra hồng hộc thở dốc, yêu kiều rên rỉ không thôi.
Một tay Hoa Vân Long vuốt ve cánh hoa đã ẩm ướt nhớp nháp do dịch thủy của nàng tiết ra, hắn đút sâu vào trong mà nhẹ nhàng đâm chọc ma sát, tay kia nhanh chóng lột đi toàn bộ y phục của nàng, khiến nàng toàn thân trần trụi xuân quang hiển lộ, hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi nàng, lúc này liền phải mặt đối mặt, hắn nhìn kỹ mới biết được không phải Bạch Quân Nghi mà là Tần Uyển Phượng.
"Di nương, sao lại là ngươi? Ta còn tưởng rằng là..."
"Long nhi, ngươi tưởng là ai? Là mẫu thân của ngươi? Ta và mẫu thân ngươi còn có khác nhau sao? Ta chẳng phải cũng là "mẫu thân" của ngươi?"(3)
Tần Uyển Phượng đỏ mặt hỏi, đồng thời nàng cũng ôm lấy gương mặt Hoa Vân Long, không ngừng hôn lên gương mặt anh tuấn của Hoa Vân Long.
"Đều giống nhau, cả hai đều giống nhau, đều là "mẫu thân" tốt của ta."
Hoa Vân Long vốn đang lo sợ Tần Uyển Phượng trách cứ mình vô lễ với nàng, càng sợ rằng nàng sẽ khinh thường hành vi của mình và mẫu thân có chỗ sai trái loạn luân, nhưng hắn kịp nhận thức được loại phản ứng này của nàng, thái độ này chính là rất rõ ràng, chẳng những sẽ không trách cứ mình, cũng sẽ không khinh thường hành vi của mình và mẫu thân, ngược lại là cũng muốn làm theo.
Thấy được nàng ôn nhu như vậy, tình cảm nồng nàn như vậy, quyến rũ thành thục đến như vậy, Hoa Vân Long cuối cùng cũng không sợ gì nữa, ngược lại ôm nàng thật chặt, dưới sự phối hợp nhiệt tình của nàng mà mãnh liệt triền miên hôn hít. Hôn trong chốc lát, bàn tay của Hoa Vân Long liền tiến về phía đôi bầu ngực sữa của nàng, thật sự là lớn a. Kích thước cũng tương đương với Bạch Quân Nghi, hình dáng cũng xinh đẹp như nhau, đều có hình dạng như quả chuông treo.
Hoa Vân Long chỉ vuốt ve nắn bóp trong chốc lát, bầu vú của nàng đã trướng lên cương cứng, núm vú đáng yêu trên đỉnh cũng cứng lên. Hoa Vân Long lại một đường tiến về địa phương thần bí mê hồn dưới hạ thể của nàng mà sờ loạn vuốt ve không ngừng, phía dưới bầu ngực đầy đặn là bụng phẳng eo thon bóng loãng trắng mịn nõn nà, dưới bụng là một mảnh cỏ thơm trải khắp, cỏ thơm bao trùm lên một khe sâu mê người ở bên dưới, trong khe sâu đó có cất giấu một viên bảo thạch màu hồng ngọc tròn trịa xinh xắn, bên dưới viên hồng ngọc là âm động ấm nóng phun trào suối tiên, "phong cảnh" mê hồn này đã khiến cho Hoa Vân Long bị mê hoặc, thần hồn điên đảo.
Tần Uyển Phượng bị Hoa Vân Long vuốt ve trêu chọc kích thích khắp toàn thân, để cho nàng càng thêm dục hỏa thiêu đốt khó kiềm chế được, thân ngọc kịch liệt run rẩy, mặt ngọc xuân sắc tán loạn, mắt đẹp ẩn hiện nhu tình, miệng thở gấp dồn dập mà nói: "Long nhi, hảo hài tử, đừng có sờ loạn thêm nữa, nhanh chóng dùng thứ bảo bối này của ngươi mà hành sự nghiêm chỉnh nha." Nàng nói xong liền đưa tay bắt lấy đại bảo bối của Hoa Vân Long, không ngừng kích thích thêm.
Hoa Vân Long như phụng ngọc chỉ, xoay người đè xuống, Tần Uyển Phượng một tay đẩy ra cỏ thơm rậm rạp của mình, tách ra hai mảnh thịt mềm đỏ hồng, một tay nắm chặt bảo bối của Hoa Vân Long, nhắm ngay vào nhục động mê người của nàng, rồi mới nhướng lên cặp lông mày ra hiệu với Hoa Vân Long, mĩ nhãn ẩn hiện xuân tình, Hoa Vân Long hiểu ý dùng sức nhấp hông một cái, "xuy" một tiếng, nhờ d*m thủy bôi trơn mà đại bảo bối của Hoa Vân Long thoáng cái đã đâm sâu vận tận cùng, không chừa lại một khoảng trống nào trong nhục động mềm mại ẩm ướt.
"A, đau."Tần Uyển Phượng rên nhẹ một tiếng rồi cau mày.
"A, xin lỗi di nương, Long nhi dùng sức hơi quá rồi."
(1) Tâm viên ý mã: đại ý là suy nghĩ lung tung không đứng đắn, tùy ngữ cảnh có mức độ khác nhau. Trong câu ý nói Tần Uyển Phượng khát khao nhiều hơn nữa.
(2) Di nương: dì, vợ khác của cha. Đại nương là vợ lớn của cha.
(3) Mẫu thân = Nương = Mẹ. Ý cả câu nói Bạch Quân Nghi là mẹ ruột, Tần Uyển Phượng là dì lớn cũng chính là mẹ lớn, mẹ kế,... cả hai cũng đều là mẹ.