Đại Học Yêu Quái

Chương 120

Đám Diệp Tiếu biến mất ở cuối ngõ cụt, vì vậy giờ cũng đi ra từ đó. Ở đây khá kín đáo, ra vào tránh bị người khác phát hiện.

Diệp Tiếu nhét Eaton vào balo, khởi động điện thoại. Khi tới ma giới cậu nhận ra điện thoại của mình bị mất sóng, hơn nữa ở đó cũng không thể sạc điện thoại, vì vậy cậu tắt luôn máy để tiết kiệm pin. Bây giờ đã về tới nhân giới, cậu liền bật máy lên để xem mấy hôm nay có ai liên lạc với mình hay không.

Hồ Đa Đa cũng vội vàng mở máy, Weibo của hắn có nhiều fan lắm đấy, mấy ngày nay hắn không lên, không biết các fan có nhớ hắn không.

Tất Phong và Bạch Văn tạm biệt Diệp Tiếu, trực tiếp đi từ đây về cửa tiệm của mình, nhanh gọn lẹ.

“Má ơi, nhiều cuộc gọi nhỡ quá!” Vừa mở máy, Diệp Tiếu đã nhận được hàng loạt thông báo từ tất cả các phần mềm liên lạc trên điện thoại, chứng tỏ gần đây đã có người điên cuồng tìm cậu.

Trước khi đi cậu đã báo với gia đình rằng mình tới nhà bạn, nhiều khả năng tín hiệu điện thoại không tốt, không tiện liên lạc rồi mà, sao vẫn bị oanh tạc thế này nhỉ.

Diệp Tiếu mở danh sách gọi nhỡ, nhận ra anh cậu Diệp Trạch và quản gia Chu gọi tới nhiều nhất.

Diệp Tiếu vừa đi vừa bấm điện thoại, cậu quyết định gọi cho Diệp Trạch trước. Hồ Đa Đa bên cạnh đã lên Weibo hỏi các fan có nhớ hắn không.

Hai người xách hành lý về tới cổng trường.

“Thầy, thầy Diệp?!” Hai bảo vệ ngó đầu qua cửa sổ, ngơ ngác rồi nhìn chằm chằm Diệp Tiếu một lượt.

Diệp Tiếu không hiểu gì: “Sao hai người kích động vậy, hay trường học đã xảy ra chuyện gì?” Cớ sao lại vừa căng thẳng vừa khiếp sợ như thế?

“Thầy Diệp đã trở lại rồi!” Hai bảo vệ vẫn không thôi khiếp sợ.

Diệp Tiếu: “…” Hai người không mừng tôi về à, không phải mấy người nên vui mừng chào hỏi tôi sao? Tôi còn mang cả quà về cho hai người đây này! Hừ ╭(╯^╰)╮

Đúng lúc này, điện thoại bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Diệp Trạch: “Alo, Tiếu Tiếu, là Tiếu Tiếu sao?!”

“Em đây.” Diệp Tiếu kỳ quái. “Anh sao thế, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh nào có chuyện gì, anh đang hỏi em đấy, giờ em ở đâu? Em có ổn không? Anh gọi cho em mấy ngày mà không được, rốt cuộc em đã đi đâu?” Diệp Trạch hỏi một loạt vấn đề.

Diệp Tiếu chớp mắt: “Em vẫn ổn mà, em chỉ tới thăm hỏi nhà một học sinh thôi. Ừm, em xin lỗi, tại nhà học sinh này khá hẻo lánh ( →_→ đâu chỉ hẻo lánh), cho nên tín hiệu điện thoại không tốt lắm, lúc về em mới nhận ra điện thoại hết pin. Em đã về đến cổng trường học rồi, còn mua quà cho anh nữa đó.”

“Em gọi video anh xem nào.” Diệp Trạch vẫn không yên tâm.

Diệp Tiếu hết cách, đành phải gọi video cho Diệp Trạch, cậu biết anh cậu đang lo lắng cho cậu.

Thấy Diệp Tiếu vẫn bình yên, Diệp Trạch mới yên lòng. Anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi Diệp Tiếu, ví dụ như Diệp Tiếu đi tới nhà học sinh bằng phương tiện gì, hay nhà học sinh này ở đâu, tại sao cảnh sát đã kiểm tra ghi chép xuất nhập cảnh và khách sạn đều không thấy dấu vết gì, hơn nữa rốt cuộc là vùng quê nào mà sóng điện thoại lại kém tới độ đó. Tuy vậy, anh nghĩ Diệp Tiếu mới về chắc hẳn đang rất mệt, cộng thêm nghe giọng Diệp Tiếu vẫn bình ổn, nên Diệp Trạch không hỏi thêm.

“Vừa về chắc em đang mệt lắm, nghỉ ngơi trước đã, lát anh tới.”

“Dạ, để em bảo bác Chu chuẩn bị món ngon đón anh.”

Diệp Tiếu cúp máy, cầm hai món quà trong valy đưa cho bảo vệ cổng: “Này, quà.”

Tới giờ hai bảo vệ mới hồi thần, vui vẻ cầm quà nói cảm ơn, sau đó kể cho Diệp Tiếu nghe chuyện mấy hôm nay.

“Hả?” Diệp Tiếu đơ người, hẳn nào anh cậu vừa rồi lại sốt ruột như vậy.

Cậu nghĩ nghĩ: “Học sinh trong trường vẫn ổn chứ?”

“Bọn họ thì có chuyện gì, không ai ra ngoài, các đầu bếp trong nhà ăn nói bọn họ ăn cơm rất nhiều, khỏe không thể khỏe hơn.” Hai bảo vệ cổng vỗ ngực, tỏ vẻ mình vô cùng có trách nhiệm với công việc.

Diệp Tiếu đưa balo có Eaton bên trong và vali của hắn cho Hồ Đa Đa, bảo: “Bạn và Eaton chia quà đi, thầy về nhà trước.” Chắc chắn trong nhà đang rất lộn xộn, cậu phải về xem thế nào.

Hồ Đa Đa ghét bỏ xách balo, Eaton hình như cũng không vui lắm, lắc lư trong balo mấy cái kháng nghị.

Đáng tiếc, Diệp Tiếu vẫn đi nhanh như chớp. Hồ Đa Đa cười nói với balo: “Bà xã của cậu quả nhiên không thích cậu, vừa kết hôn xong đã vứt cậu chạy mất, chẳng bảo đưa cậu về gặp người nhà, tôi thấy sớm muộn gì hai người cũng ly hôn thôi.”

Từ góc độ của bảo vệ không nhìn thấy balo, nghe Hồ Đa Đa lẩm bẩm một mình, không khỏi thấy kỳ quái.

Eaton giận, nếu hắn mà là ếch xanh thì giờ đã giận phình nổ bụng rồi!

Con hồ lý thúi này đúng là không hợp với hắn, biết giờ hắn không thể để người khác thấy mặt liền bắt nạt hắn, đúng là quá đáng!

Cậu mới ly hôn! Cả nhà cậu đều ly hôn! Tôi và Tiếu Tiếu ân ái mặn nồng lắm biết không!

Cái balo bị hắn đá xô trái lệch phải, còn đá nữa sẽ bị rách toạc, Hồ Đa Đa đành vội vàng chạy về ký túc, con rồng này chẳng an phận chút nào.



“Hồ Hán Tam tôi đã về rồi!” Hồ Đa Đa đứng trước cổng ký túc hét thật to, hắn xem cả đống phim truyền hình, thế nên một mực bắt chước Hồ Hán Tam.

Hai yêu quái ở phòng thường trực trừng lớn mắt, má ơi, lớp trưởng của bọn họ đã về!

“Lớp trưởng lớp trưởng!” Hai tên vội vàng chạy ra mở cửa.

Hồ Đa Đa phất tay: “Tôi mang về cho mấy cậu nhiều quà lắm, nào, gọi mọi người vào phòng tôi nhận quà đi.”

Hắn vừa nói xong, cái balo trong tay đã bị đạp thủng!

Eaton vươn một chân béo, thở phì phò kêu: “Cậu có biết xấu hổ không! Rõ ràng quà là do tôi và Tiếu Tiếu lựa chọn cẩn thận rồi mua về, sao lại thành cậu mua! Đồ hồ ly thối tha! Không biết xấu hổ!”

“Ha ha ha, có gì đâu, hai ta là anh em tốt mà, của cậu chính là của tôi, của tôi chính là của cậu.” Hồ Đa Đa vào ký túc, mở balo thả Eaton ra.

Nửa tiếng sau, đám yêu mỗi tên đều được tặng một món quà nho nhỏ. Chịu thôi, yêu thì nhiều, hai vali thì có hạn, không thể nhét thứ gì quá lớn được, vì vậy món quà nào cũng bé tí hin.

Cùng lúc, bọn họ nhận được tin Diệp Tiếu và Eaton đã kết hôn.

Mọi người không thể tin nổi, nhất là Kim Thụy. Hai mắt y như muốn rớt ra ngoài, y túm Eaton lắc điên cuồng: “Cậu nói thật? Cậu thực sự kết hôn với thầy Diệp sao?!” Tuy y đã sớm biết mối quan hệ đặc biệt của Diệp Tiếu và Eaton, nhưng trong lòng y vẫn luôn cảm thấy mình còn cơ hội. Y đâu kém con rồng ngu xuẩn này, rõ ràng y thông minh ưu tú như vậy, thành tích học tập cũng cao ngất ngưởng, cớ sao thầy Diệp lại chướng mắt y, đi coi trọng một con rồng ngu cơ chứ!

Đã vậy bây giờ rồng ngu còn vác cái thân ngu xuẩn này, kết hôn? Mẹ nó cậu lừa tôi à?!

Hồ Đa Đa là người chứng kiến toàn bộ hôn lễ, hắn vỗ vai Kim Thụy, thở dài: “Chân trời nào không có cỏ thơm, cậu nghĩ thoáng một chút, haiz, con rồng ngu si này thật may mắn, vận may kiểu này hâm mộ cũng không nổi. Cậu đừng cưỡng cầu nữa, thầy Diệp chỗ nào cũng tốt, mỗi tội mắt có vấn đề, haiz…”

“…Thực sự đã kết hôn rồi sao?” Kim Thụy vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại Hồ Đa Đa.

“Chẳng lẽ là giả, rồng ngu si dù có to gan tới mấy cũng không dám bịa đặt chuyện này đâu, tôi và hai tên thần thú Tất Phong Bạch Văn đều tới dự lễ cưới. Hai bọn họ còn chụp ảnh đám cưới, chừng nào có ảnh chắc sẽ đem tới cho mọi người xem.” Hồ Đa Đa lại vỗ vai Kim Thụy: “Thôi, trông cậu cũng tạm coi là tuấn tú nhã nhặn, chắc chắn sẽ tìm được người yêu, về sau chủ động một chút, đừng để người khác giành trước.”

Kim Thụy uể oải: “Làm gì còn đối tượng thích hợp.”

“Cậu thử tìm xung quanh mình đi, thể nào cũng có.” Hồ Đa Đa không thừa hơi an ủi y, nỗi khổ của người khác tới cùng vẫn là của người khác, liên quan gì tới hắn đâu, hắn chẳng thèm dính dáng tới mấy chuyện đau bi như yêu đương.

“Nói nghe thì dễ, nhưng tìm nào có dễ như vậy.” Kim Thụy thất vọng lẩm nhẩm. Y quay người về ký túc, chuẩn bị đi chữa trị con tim. Thực ra, cũng không phải y quá thích Diệp Tiếu, song đây là lần hiếm hoi y động lòng, vì vậy mới thấy mất mát như thế.

Kim Thụy vừa quay người, tình cờ nhìn thấy Ly Nhị đứng cạnh cửa.

Ly Nhị ngốc ngốc, thấy Kim Thụy có vẻ không vui, liền nở nụ cười an ủi y.

Kim Thụy sửng sốt, sau đó bỗng cảm thấy, hình như mình cũng không buồn tới vậy….
Bình Luận (0)
Comment