Đại Học Yêu Quái

Chương 32.1

Dưới sự không ngừng cố gắng lôi kéo cừu hận của Eaton, cuối cùng, hắn cũng chờ được người trong lòng đến đón.

“Tiếu Tiếu.” Eaton ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, vươn tay, “Ôm một cái.”

Diệp Tiếu hơi chần chờ một chút mới ôm Eaton, tuy cậu không có sức chống cự với trẻ con xinh đẹp, cũng không cảm thấy Eaton là một yêu quái xấu, nhưng cậu không ngốc, vừa rồi cậu đã cẩn thận suy nghĩ rồi đưa ra kết luận, thực sự Eaton đã nói dối, nhưng cậu không hiểu vì sao con rồng này nói dối, đợi bao giờ về hỏi sau vậy.

Eaton được òa vào lòng người mình tâm tâm niệm niệm thì càng thêm đắc ý, vui vẻ rạo rực cọ cọ cổ Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu bế hắn ngồi trong căng tin một lúc, chờ tới khi tất cả các yêu quái quay trở về kí túc xá, nhóm đầu bếp căng tin dọn vệ sinh xong quay về, cậu cũng bế Eaton ra cổng.

Bảo tiêu đã chờ sẵn ở cổng, hôm qua sau khi bàn bạc với bác Chu, Diệp Tiếu quyết định sáu rưỡi tối mỗi ngày bảo tiêu sẽ tới đón cậu, tầm ấy cũng đến giờ cậu tan làm rồi.

Về đến nhà, tắm rửa xong, Eaton đang định mở tivi xem một lúc, nhưng vừa ấn nút mở đã bị Diệp Tiếu cướp điều khiển đi.

Diệp Tiếu đặt điều khiển xuống bàn, ngồi bên cạnh Eaton, xoa xoa cánh tay một khúc của Eaton, ôn nhu nói, “Eaton, thầy có chuyện muốn hỏi em, em phải nói thật nhé.”

Trực giác nói cho Eaton biết tình hình có vẻ không ổn, hắn cẩn thận hỏi, “….Sao vậy Tiếu Tiếu?”

“Nói cho thầy biết, năm nay rốt cuộc em bao nhiêu tuổi rồi? Em viết giỏi như vậy, không giống trẻ con ba tuổi chút nào.”

Eaton lăn tăn, lộ rồi?! Ai u, xui xẻo rồi. “Em…Em…” Hắn ’em’ nửa ngày vẫn chưa nói xong, hai tay không ngừng vò góc áo.

Diệp Tiếu nhìn Eaton như vậy liền biết lúc trước hắn nói dối, cậu cũng không giận, bởi vì nhìn dáng vẻ bé con lo sợ đáng thương này của Eaton thực sự quá khó để giận, cậu tiếp tục nhẹ giọng hỏi, “Thầy nghe các yêu quái khác nói em đã hơn bảy trăm tuổi rồi, có đúng không?”

Eaton vốn không muốn thừa nhận, cơ mà sau khi ngẫm lại, mình ba tuổi muốn nói chuyện yêu đương với Diệp Tiếu công nhận có hơi khó khăn, Tiếu Tiếu của hắn chẳng phải vẫn luôn coi hắn như trẻ con sao, nếu hắn bảy trăm tuổi thì sẽ không vậy nữa, tuổi này là thời gian tuyệt hảo để tìm kiếm người bầu bạn, nhanh thôi Tiếu Tiếu của hắn và hắn sẽ viết nên một câu chuyện tình tuyệt đẹp.

Nghĩ cẩn thận xong, Eaton gật đầu nhanh như chớp, chỉ sợ Diệp Tiếu không biết mình đã tới tuổi cưới xin, “Long tộc bọn em thành niên lúc 100 tuổi, thế nên em là rồng trưởng thành rồi!”

“Vậy vì sao em lại biến thành trẻ con ba tuổi?” Đương nhiên Diệp Tiếu không để tâm tới ý Eaton muốn biểu đạt, cậu chỉ thấy kì lạ, “Em như vậy đi học sẽ rất bất tiện, hơn nữa em đã trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể tự chăm sóc bản thân, vì sao lại lừa thầy muốn thầy đưa em về nhà?” Nếu Eaton không phải trẻ con, vậy cậu không cần phải đưa hắn về nhà mình sống, cứ để hắn sống ở trường là được.

Eaton sét đánh ngang tai, hắn tưởng thừa nhận xong là có thể nói chuyện yêu đương, nào ngờ lại tự tìm rắc rối cho bản thân, không thể sống bên nhau?! Sao có thể! “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu không thích em sao? Chỉ bởi vì em không nói tuổi thật của mình cho Tiếu Tiếu sao, Tiếu Tiếu không cần em sao, rõ ràng lúc trước Tiếu Tiếu nói cũng thích em cơ mà!” Eaton gấp đến độ nhảy dựng trên giường!

Tiếu Tiếu của hắn vậy mà muốn đuổi hắn về trường ở! Tương thân tương ái nay còn đâu? Chúng ta là người yêu mà, sao có thể tách chia!

Diệp Tiếu bị Eaton bổ nhào vào ngực dọa sợ, có cần kích động vậy không, hơn ba trăm yêu quái đều sống ở trường, em đặc biệt khác thường quá, giờ gửi em về với quần chúng thôi, em phản ứng lớn vậy làm chi, sắp xếp như vậy là hợp lý quá còn gì? Các yêu quái khác đều sống rất tốt mà.

“Tiếu Tiếu đừng đuổi em đi, đừng vứt bỏ em!” Eaton hai mắt đẫm lệ, tay con con nắm chặt tay Diệp Tiếu, nhìn đáng thương biết bao.

Diệp Tiếu nhíu mày, ngay từ đầu Eaton đã dùng chiêu này dụ cậu đưa hắn về, cậu mà không biết hắn đã bảy trăm tuổi thì thể nào cũng bị lừa tiếp cho xem, “Thầy có vứt bỏ em đâu, chỉ bảo em về trường học sống thôi mà, vốn hôm nay thầy định để em ở lại trường luôn, nhưng dì giúp việc đã chuẩn bị điểm tâm ngon lành cho em, chờ em về ăn, cho nên thầy mới đưa em về.” Diệp Tiếu cố gắng nhắc nhở chính mình, người trước mặt không phải trẻ con, hắn là một con rồng trưởng thành già hơn cậu gấp mấy chục lần, nói chuyện không cần dùng giọng điệu dỗ dành con trẻ.

Eaton quả thực đau tới tan nát con tim, Tiếu Tiếu của hắn quá lãnh huyết vô tình! Bọn họ là một đôi uyên ương, vì cớ gì Tiếu Tiếu lại nỡ làm vậy! Bọn họ phải quấn quýt như bóng với hình mới phải!

Không biết là chịu ảnh hưởng của cơ thể con nít hay làm con nít lâu quá mà não bộ có chút vấn đề, Eaton xoẹt cái nước mắt lã chã, hắn kể lể, “Rõ ràng Tiếu Tiếu đã nói thích em, giờ lại muốn đuổi em đi, chỉ bởi vì em già ư? Em căn bản đâu có già, rồng bọn em tuổi này vừa đúng độ tìm bạn đời, xứng đôi với Tiếu Tiếu lắm mà!”

Diệp Tiếu trợn mắt há hốc mồm, nói gì vậy cha nội, bọn họ đang nói chung một đề tài à, rõ ràng Eaton nói tiếng Trung với cậu, thế nhưng sao cậu nghe không hiểu gì hết trơn vậy! Rốt cuộc là nói cái gì vậy trời!

Eaton thấy Diệp Tiếu không có phản ứng, chẳng hề có biểu hiện hối cải, hắn lại càng thương tâm, khóc dữ dội hơn, quả đúng là nước mắt rơi như mưa, “Thì ra Tiếu Tiếu đùa bỡn em, kỳ thực Tiếu Tiếu không thích em đúng không? Em đã coi Tiếu Tiếu thành bạn đời duy nhất của mình, thế nhưng Tiếu Tiếu lại…” Eaton ấy vậy mà nức nở không nói nốt được cả câu.

Diệp Tiếu mộng mị.

Ngàn vạn lần đừng nói với tui là, thích của con rồng này chính là tình yêu nhé!!! Còn cái gì xui xẻo hơn nữa không?!

“Ừm…” Diệp Tiếu sắp xếp từ ngữ, “Lúc trước em nói thích thầy, thầy tưởng là thích của trẻ con với người lớn, dù sao thầy là thầy giáo mà, em nhỏ như vậy, thầy sao có thể nghĩ nhiều, nói thích em cũng không phải lừa gạt em.”

Eaton nghe xong mắt nhoắng cái sáng ngời, hắn đã bảo mà, Tiếu Tiếu của hắn không phải là người nhẫn tâm thích đùa bỡn tình cảm của người khác!

“Em nghe thầy nói xong đã!” Diệp Tiếu thấy Eaton nín bặt, hai mắt lóe sáng miệng cười phớ lớ liền cảm thấy sợ hãi, “Nhưng thích của thầy là thích với trẻ con đáng yêu, không ai không thích trẻ con đáng yêu lại ngoan ngoãn nghe lời cả, không phải là loại tình cảm em nghĩ đâu, thầy mà thế thì sẽ là luyến đồng mất, thầy không có sở thích này.” Tui cũng không phải biến thái, sao có thể có cảm giác yêu đương với một đứa con nít ba tuổi được.

“Oa —-” Eaton lại bật công tắc đại hồng thủy, khóc không thành tiếng, “Em mới không phải con nít đâu, em đã hơn bảy trăm tuổi rồi, đã là rồng trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể là người yêu của Tiếu Tiếu! Tiếu Tiếu chỉ lấy cớ thôi! Kỳ thực Tiếu Tiếu không thích em!”

Diệp Tiếu quả thực nhức đầu muốn điên lên với bộ dáng khóc chít chít oa oa của Eaton.

Lúc anh nói thích tôi anh đang trong hình hài trẻ con, mà tôi chỉ vừa mới biết anh hơn bảy trăm tuổi, lúc nói thích anh tôi có biết anh từng đó tuổi đâu, logic với IQ của anh bị liệt rồi hả? Bị chó ăn rồi hả?!

Hơn nữa anh đã bảy trăm tuổi rồi, đừng khóc như thế được không, tôi mới hơn hai mươi tuổi thôi cũng có khóc như thế nữa đâu, đàn ông trưởng thành chẳng ai khóc như vậy hết, anh trưởng thành thật rồi đó hả? Nếu trưởng thành rồi thì làm gì cho giống rồng trưởng thành tí đi, không phải rồng là một chủng tộc rất ngầu rất bảnh sao, anh cái tính thế này… Uống thuốc đi a anh rồng!

Eaton khóc nháo không thôi, Diệp Tiếu sắp nở bung cái đầu.



Lăn lộn quằn quại hai giờ, cuối cùng cũng tới hơn mười giờ đêm, Eaton ngừng khóc, tuy nhiên đó là do Diệp Tiếu chịu nhượng bộ, không thì có khi còn ồn ào cả đêm.

Diệp Tiếu đồng ý tạm thời tối nay không đuổi hắn về trường ngủ, nhưng về sau không thể tùy tiện ôm ôm bế bế thơm thơm hôn hôn nữa, hai người đều lớn rồi, lại còn đều là đàn ông, ôm ấp kì cục muốn chết.

Tuy Eaton đã yên tĩnh không khóc nữa, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm lầu bầu không thôi, ý tứ đại khái chính là Diệp Tiếu là tên phụ bạc, vừa biết hắn lớn tuổi liền muốn vứt bỏ hắn, quá vô tình!

Nếu không phải vì Eaton đang nằm trong thân xác con nít, Diệp Tiếu thực sự rất muốn đạp vào mặt hắn!

Diệp Tiếu tôi sống hơn hai mươi năm, tuy không phải tinh anh xã hội ngời ngời, nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị gọi là tên phụ bạc đấy, tôi phụ bạc khi nào?!

Diệp Tiếu thực sự cho rằng IQ của Eaton có vấn đề rất nghiêm trọng, giải thích thế nào cũng không chịu nghe, cậu khuyên nhủ hai giờ liên tục, thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, vậy mà không biết trong não con rồng này nhét toàn mấy thứ gì đâu, đường não hoàn toàn không nằm cùng đường với cậu.

Như thế này mà còn muốn yêu đương? Đừng nói giờ tôi không thích anh, kể cả hồi trước có thích anh cũng sẽ bị anh dọa sợ!



Buổi tối hai người nằm trên giường chuẩn bị ngủ, đột nhiên Diệp Tiếu nghĩ tới một chuyện, cậu ngồi bật dậy mở đèn bàn, nhíu mày hỏi, “Vừa nãy em khóc kinh quá nên thầy quên không hỏi, em đã hơn bảy trăm tuổi rồi sao còn dùng dáng vẻ của trẻ con ba tuổi? Em như vậy sống thấy bất tiện không?” Chẳng lẽ con rồng này thích biến thành trẻ con để người ta bế? Người trưởng thành bình thường không ai có ham mê này đâu.

Diệp Tiếu không hỏi thì thôi, vừa hỏi đã chọt đúng chỗ đau của Eaton, mức độ đớn đau của Eaton lúc này còn lớn hơn khi bị vứt bỏ ban nãy, hắn dẩu môi, chuẩn bị hô tiếp, “Em cũng đâu muốn đâu, vừa vào kết giới em đã bị thành thế này rồi, cố thế nào cũng không biến về được, không biết mai này còn trở lại như trước được không…”

Diệp Tiếu, “…” Được rồi, cậu còn tưởng tên này cố ý, thì ra nguyên nhân lại chua xót như vậy. Diệp Tiếu cũng đỡ giận hơn nhiều.

Eaton được tiếp thêm can đảm, hắn cảm thấy đây là một lợi thế không tồi, bắt đầu hô lên, “Tiếu Tiếu nhìn em đi, em đáng thương như vậy, thân thể này đi đường chậm chạp chết đi được, thế mà Tiếu Tiếu còn muốn vứt bỏ em, quả thực khiến trái tim em đau đớn như muốn vỡ ra!”

Diệp Tiếu  囧囧, sao lại bắt đầu rồi, không đi ngủ được à? Biết thế để mai dậy hẵng hỏi.

Không còn cách nào khác, Diệp Tiếu đành phải dỗ, “Rồi rồi rồi, thầy không vứt bỏ em, em mau đi ngủ đi!”

Eaton lập tức chuyển mưa thành nắng, nước mắt xoẹt cái thu về, vui vẻ rạo rực rút khăn giấy lau mặt, khóc lóc mất mặt mũi, cơ mà giữ được người trong lòng là được rồi!

Chiêu này của hắn là học lén từ mẫu thân, mẫu thân hắn xài rất hiệu quả, giờ thử áp dụng một lần, quả nhiên xài rất tốt!

Diệp Tiếu không làm được gì Eaton, cậu cũng biết Eaton làm xấu, nhưng đành chịu hắn.

Sau đó, căn phòng dần yên tĩnh, có lẽ là do khóc mệt, dù không được Diệp Tiếu hôn chúc ngủ ngon nhưng Eaton vẫn ngủ say tít mù, Diệp Tiếu thì ngược lại, cậu mất ngủ, tâm tình phức tạp.

Eaton nói thích cậu, bên trong anh ta đã hơn bảy trăm tuổi, không phải là trẻ con, Diệp Tiếu cảm giác Eaton không lừa cậu.

Diệp Tiếu nghĩ, Eaton không phải là yêu quái quá đáng tới mức lấy chuyện này đi lừa một người đàn ông.

Có lẽ, anh ta nói thật.

Diệp Tiếu rầu hết sức, cậu có thể chắc chắn tự khẳng định với bản thân là cậu không có bất cứ tình cảm nam nữ gì với Eaton, ít nhất lúc này là không, cậu sao lại có thứ tình cảm ấy với một đứa con nít được!!! Hơn nữa Eaton còn một bộ khóc chít chít meo meo, không hề phù hợp để nói chuyện yêu đương, yêu anh ta thì đúng là tự tìm phiền toái.

Diệp Tiếu không quá để tâm vấn đề giới tính, Diệp Trạch và Phong Sở cũng là một đôi đồng tính, bọn họ thậm chí còn kết hôn và có với nhau hai đứa con xinh đẹp, lúc trước chính cậu còn giúp đỡ Phong Sở, tác hợp cho hai người, cậu không kì thị và phản đối tình yêu đồng tính, nhà cậu cũng chỉ còn mình cậu, không phải lo sẽ bị phụ huynh phản đối.

Ưng là được rồi, cần gì bận tâm người ta là nam hay nữ.

Nhưng Eaton là rồng! Cậu có thể bỏ chuyện giới tính qua một bên, nhưng chí ít cũng phải quan tâm tới chủng tộc chứ, chủng tộc bất đồng sao mà lấy nhau được?!

Eaton 100 mới trưởng thành, Diệp Tiếu 100 tuổi đã thành tro cốt chôn trong mộ rồi.

Thời gian của đôi bên không tương đồng, Diệp Tiếu biết, dù cả hai có yêu nhau cũng không thể ở bên nhau.

Rõ ràng là do Eaton, đã lắm chuyện còn thích càn quấy, tại sao cuối cùng cậu lại phải thỏa hiệp? Vô lý muốn chết…

Diệp Tiếu rối rắm một lúc lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi…
Bình Luận (0)
Comment