Editor: Bạch Thần Quân ~(^_^~)(~^_^)~
Buổi tối trước ngày thi cấp 4, ký túc xá bị ngắt mạng.
Tống Phỉ đang say sưa xem video về thú cưng, thậm chí còn mang hẳn tai nghe tránh quấy rầy "Vương khắc khổ" và Nhậm tráng sĩ miễn cưỡng hoàn lương, không hề phát hiện.
Tận đến khi video kết thúc, cậu ấn vào mục khác nhưng load mãi mới nhận ra, ngó xuống góc máy tính, quả nhiên internet rơi vào trạng thái chấm than(!)
Internet mất kết nối giống như xác suất thầy giáo môn tự chọn điểm danh, ta biết đến sự tồn tại của nó chỉ không biết nó sẽ đến khi nào.
Cái đầu tần suất cao, lực sát thương còn phụ thuộc xem ta là ai, cái sau tần suất khó đoán, lực sát thương mạnh mẽ, chém một nhát đầu rơi máu chảy.
Tống Phỉ chết lặng, bất đắc dĩ tháo tai nghe, quả như dự đoán, ngoài hành lang văng vẳng những tiếng chửi rủa.
"Lại ngắt mạng rồi hả?" Hướng Dương đẩy cửa tiến vào.
Tống Phỉ buông thõng người: "Phải đó, không mất không phải internet trường ta."
"Hài lòng đi bạn hiền." Hướng Dương ngồi lên chiếc đệm giường dưới, cởi áo khoác nói: "Chúng ta cùng lắm mà mất một đến hai tiếng, "vợ" tao bảo bên đó mất những hai ngày rồi, còn không liên lạc được với tao đây này."
Đầu Tống Phỉ đầy hắc tuyến, rất rất đồng tình với mấy cô nàng trường bên: "Ok, tao thấy được an ủi lắm rồi."
Không có internet, Tống Phỉ chỉ còn cách dùng lưu lượng lướt smartphone.
Tiếc rằng có lẽ thần học tập không nhìn nổi hành vi ngang ngược tự tại của mình, mới chín giờ tối mà di động hoàn toàn không có tín hiệu.
Đừng nói là 234G, ngay cả sóng di động cũng biến thành gạch chéo.
"Này, điện thoại mấy đứa có tín hiệu không?" Tống Phỉ thật sự không muốn phá hỏng bầu không khí học tập yên ắng chút nào, quả nhiên là thần học tập khinh người quá đáng!
Hướng Dương vừa mở tài liệu chưa được bao lâu, hiển nhiên còn chưa tiến vào trạng thái say mê hiến dâng vì thần học tập, buông bút, liếc qua di động, nhanh chóng đáp lời: "Không."
Vương Khinh Viễn cũng bớt chút thì giờ nhìn qua: "Không luôn."
Nhậm Triết khoe khoang: "Một người không thể một lúc làm hai việc, càng không thể đặt hai quả trứng gà trong cùng một giỏ..."
Thanh âm im bặt.
Tống Phỉ suy tư như thấu hiểu: "Hai trứng đều nát?"
Bạn học Nhậm nào đó rất không muốn trả lời vấn đề gây nhức trứng này.
Sóng điện thoại không hề có ý định khôi phục dù đã đến giờ tắt đèn.
Tống Phỉ hùng hồn phán, đây chắc chắn là âm mưu của nhà trường, sợ sinh viên gian lận trong kỳ thi ngày mai đây mà! Nhậm Triết nói không thể nào, trường học rộng như thế, đâu thể trong một tối ngắt hết, lại còn phạm vi toàn trường? Vậy mà sáng hôm sau, cột sóng vẫn y nguyên một cột xám xịt, dù không tin cũng phải tin.
"Đúng là ngược đãi đóa hoa của Tổ quốc!" Tống Phỉ vừa ăn mặc chỉnh tề vừa căm giận bất bình.
"Đóa hoa của Tổ quốc cần mưa móc cần ánh nắng mặt trời, không cần làn đạn mắng chửi." Vương Khinh Viễn đang sắp xếp túi sách không lưu tình phỉ nhổ, còn không quên đế một câu, "Đừng quên đem chứng minh nhân dân."
"Biết rồi." Dù biết hy vọng quá xa vời nhưng chọn lọc nhiều đề như vậy không chuẩn cậu sẽ không làm thần phán đề, mang theo niềm hy vọng vào may mắn, chưa đến trường thi cậu tuyệt không đầu hàng!
Mình, Tống Phỉ, chính là chiến sĩ cách mạng lạc quan như thế đó!
Hướng Dương và Nhậm Triết nhìn thằng bạn tỏa ánh hào quang "Thắng lợi của riêng ta", hiểu rằng cậu đang tự thôi miên chính mình.
Tên bạn cùng phòng này học hành, vận động, tán gái đều chẳng ra sao chỉ duy tố chất tâm lý --- rất tự tin, mạnh mẽ, chuẩn cmnr.
Bốn người cùng rời khỏi phòng ký túc.
Tống Phỉ đến trường thi, ba người còn lại đi thẳng lên thư viện, miệt mài cày cuốc cho buổi thi chiều nay.
Mỗi người một ngả, còn 25 là đến giờ phát đề.
Đại bộ phận thí sinh đều đã tập trung ở địa điểm từ trước, sinh viên không phải thi cũng được nghỉ nên người qua lại trên đường không nhiều, thỉnh thoảng lại có một vị huynh đài chạy thục mạng, đối lập hoàn toàn với một Tống Phỉ cà lơ phất phơ.
Địa điểm thi là Trí Viễn lâu, thực ra cũng chỉ là giảng đường hay lui tới mỗi ngày, ban đầu trường chỉ đánh số #1#2#3 đơn giản, về lâu dài mở rộng quy mô, lãnh đạo vỗ bàn một tiếng, không ổn, phải đặt cái tên sao cho thật hay ho mới được, vì vậy cái gì mà Trí Viễn lâu, Truy Nguyên lâu, Văn Hoa lâu ra đời.
Đi qua tầng dạy học là khu rừng cây rộng thênh thang, giữa tháng mười hai, lá cây rụng kín lối để lại những thân cây cao lớn cùng tán cành trụi lụi.
Một cơn gió se thổi nhẹ, Tống Phỉ rụt cổ, kéo khóa áo khoác che chắn.
Hôm nay cậu một thân áo bóng chày xanh trắng lót nhung, quần thể thao đen, giày cũng là giày thể thao, nhìn thoáng thì y hệt thanh niên khỏe khoắn, rạng ngời.
Song cậu biết bản thân mình không phải.
Người bên kia may ra mới đúng...!Tống Phỉ nhìn xa xa nơi sân vận động tổng hợp, dù không thấy rõ mặt thì vẫn nghe được những tiếng bịch bịch khi bóng rổ chạm đất và tiếng cười đùa hoan hô của chúng bạn.
Tống Phỉ hâm mộ nhìn mấy cậu bạn như dũng sĩ ấy, không để tâm có người đứng trước mặt, thành thử đụng trúng lồng ngực đối phương.
Tống Phỉ hoảng sợ, lảo đảo lùi về sau vài bước mới đứng vững, còn người kia đã ngã bệt ra đất.
"Bạn không sao chứ?" Tống Phỉ vội vàng tiến lên đỡ.
Quả thực đỡ người xa lạ trên sân trường là an tâm nhất, đều là tinh hoa mang lại phồn vinh vững mạnh cho nước nhà, sẽ không nằm ra đất hừ hừ lừa đảo, bên cạnh đó, một bộ phận không nhỏ sở hữu thể lực rất tốt, có khi không cần giúp đỡ mà trực tiếp đứng dậy như cá chép lộn nhào, như chim én vùng lên.
Người bị đụng trúng mặc quần jean với tấm thân bẩn thỉu, tựa như mới lăn một vòng dưới đất vậy.
Tống Phỉ nâng người ta dậy mới giật mình nhận ra đây là một gương mặt quen thuộc: "Hứa Thu Lỗi?"
Hứa Thu Lỗi là sinh viên cùng khoa và ở ngay đối diện 440 nên hai bên hết sức quen thân nhau.
"Mày không đi thi à?" Bắt gặp đôi mắt ngơ ngác, hành động chậm rì rì không mở miệng, Tống Phỉ càng truy hỏi.
Nếu cậu không nhớ lầm, thằng nhóc này cũng chưa qua cấp 4, trước đó còn ồn ào rằng đã tìm bí kíp của tiền bối năm bốn, có điều kỳ thi hoàn toàn chẳng như lời đồn, đều là trường học vô nhân đạo lừa gạt sinh viên.
Hứa Thu Lỗi vẫn không nói chuyện, nghiêng đầu, hình như đang dò xét xem cậu là ai.
Tống Phỉ bị nhìn chòng chọc có hơi sợ hãi, không chỉ ánh mắt Hứa Thu Lỗi có vấn đề mà đồng tử còn sâu hoắm như lỗ đen, giống như nhìn nhiều chút nữa sẽ bị hút vào vậy.
Khuôn mặt cậu ta tái xanh, thậm chí mạch máu nhô lên, y hệt bệnh nhân bị giãn tĩnh mạch.
Nhưng cậu biết những người bệnh này đều bị ở bắp chân, từ bao giờ đổi lên trên mặt vậy?
Sự yên tĩnh vừa xấu hổ vừa quỷ dị bao trùm cả hai, Tống Phỉ vô thức lui một bước, còn định trêu chọc: "Đeo lens đen hả? Mốt quá ta."
Biểu cảm Hứa Thu Lỗi vẫn y nguyên, không, chính xác là cậu ta không hề có biểu cảm, cả mặt trừ đờ đẫn và cứng ngắc thì không tìm nổi chút sinh khí nào.
Tống Phỉ càng hoảng hốt, cậu suy nghĩ cách chấm dứt cuộc trò chuyện này, tỷ như "Không hàn huyên nữa tao còn phải đi thi." Lời còn chưa thốt đã thấy đối phương tiến về phía mình.
Tống Phỉ linh hoạt né tránh, lùi dần rồi đột ngột chạy vọt sang một bên, Hứa Thu Lỗi vẫn đều đều tiến về phía trước, bước chân không hề chần chừ, tựa như không hay Tống Phỉ ở đó.
Song cậu khẳng định, nếu mình không tránh né nhất định sẽ xô phải cậu ta.
Trong mắt Hứa Thu Lỗi không có mình.
Không rõ vì sao, Tống Phỉ dám chắn chắn như vậy, dù đây là một kết luận phi lý đến nhường nào.
Vì việc này mà cậu chỉ còn 20 vào thi, Tống Phỉ không rảnh rỗi nghiên cứu bóng lưng cứng ngắc của bạn học Hứa, chạy thẳng đến Trí Viễn lâu.
Thích Ngôn bị gió thổi những 40 dưới bóng cây cổ thụ, mãi đến lúc trông thấy một thân ảnh xanh trắng, anh mới suýt nở nụ cười tươi với toàn bộ thí sinh trên đường.
Tống Phỉ cao 1m76, không tính là thấp.
Thế nhưng một đường hết nhìn đông ngó tây, dù đi thẳng nhưng hai tay đút túi, ngực không ưỡn đầu không ngẩng, càng nhìn càng thấy chẳng liên quan gì đến hai chữ "cao ráo".
Thích Ngôn mỗi lần nhìn dáng đi đó, đều hận không thể nẹp một tấm ván gỗ sau lưng người này.
Tống Phỉ căn bản không nhìn hai bên mà chạy một mạch vào địa điểm thi, song đi được hai bước, cảm thấy có gì đó sai sai liền quay đầu, quả nhiên trông thấy người quen dưới bóng cây, cái tư thế âm thầm lẳng lặng nhìn mình kia kỳ dị không kém Hứa Thu Lỗi.
Sáng sớm đã bị dọa hai lần, dù là ai cũng không bình tĩnh nổi.
"Cậu làm gì ở đây vậy hả?"
Chẳng lẽ tên này coi thường toàn bộ sinh viên chưa vượt cấp 4, quay lại báo danh hòng kiếm vị trí thủ khoa?
Thích Ngôn biết thời gian không còn nhiều: "Mau vào đi, cố lên."
Tống Phỉ hơi bức bách, nhất thời khó phân biệt nổi người này ở đây đợi mình hay là vô tình chạm mặt: "Chỉ mỗi vậy?"
Thích Ngôn trầm mặc, lát sau bổ sung: "Thi xong tôi mời cậu ăn một bữa."
Tống Phỉ liếc mắt: "Chúc mừng tôi trượt?"
Thích Ngôn hết nhịn lại nhẫn vì cuộc thi trước mắt, ấy vậy mà người này toàn thân tràn ngập khí thế không hỏi rõ quyết không bỏ qua, anh không mong làm ảnh hưởng đến chút tình cảm ít ỏi đối phương dành cho kỳ thi này, thành công nuốt ngụm khí lạnh, bảo trì nụ cười: "Có chút việc muốn bàn với cậu."
Tống Phỉ hoài nghi nhướng mày, không hiểu nổi tên này có thể nói quái gì với cậu.
Mang một bụng ngờ vực, bạn học Tống rất không tình nguyện vào phòng thi, Thích Ngôn, người vẫn luôn dõi mắt theo bóng hình cậu khuất dạng, rốt cuộc cũng cởi bỏ sự xa cách, ánh mắt dịu dàng hơn, khóe miệng nhếch cao, dường như lớp sương mù trong lòng nay đón một cơn gió lớn, xé tan bóng đêm hé lộ những tia nắng ấm áp, trời quang mây tạnh.
Cầm di động trên tay, vẫn mất kết nối.
Việc này khiến sinh hoạt trở nên vô cùng bất tiện, thế nhưng với Thích Ngôn đây lại là một cái cớ hoàn hảo để ôm cây đợi thỏ.
Mời đi ăn thì chỉ cần gọi một cuộc là được, sao phải cất công tới? Bởi vì điện thoại mất sóng.
Trong lúc đợi chờ, Thích Ngôn đã diễn đi diễn lại cuộc trò chuyện này vô số lần, kết quả là Tống Phỉ không buồn hỏi lấy một câu.
Anh không nghĩ rằng Tống Phỉ có thể đoán được lý do sâu xa của mình, cũng không phải lý do này khó đoán quá mức, chỉ là Tống Phỉ trước nay là một người ngại động não, cái gì có thể hỏi, cậu đều lười nghĩ.
Bởi vậy rốt cuộc là thứ gì khiến cậu ấy khác lạ như thế?
Thích Ngôn đến thư viện giết thời gian, cả đoạn đường đều suy tư cân nhắc, vì sự khác thường không chỉ có vậy.
Nhớ lại lúc đó sắc mặt Tống Phỉ cũng hết sức kì lạ.
Thích Ngôn quét thẻ thư viện nghĩ nghĩ ban nãy vội vàng chưa kịp hỏi cho ra lẽ, lát nữa đi ăn phải quan tâm một chút mới được.
Thời điểm Tống Phỉ vào trường thi, tất cả thí sinh thậm chí là cả giám thị đều đã ổn định chỗ ngồi, bầu không khí khẩn trương yên tĩnh bao trùm cả căn phòng.
Tống Phỉ cười với giám thị, giám thị cũng cười hẳn một cái rõ tươi với cậu ----
"Nhanh chân về chỗ của mình đi!"
Tống Phỉ rụt cổ, xám xịt chạy đến chiếc ghế duy nhất còn trống.
Vừa đặt mông xuống, giám thị đã phát đề và phiếu trả lời, rất nhanh chỉ còn tiếng bút chì xột xoạt tô trên mặt giấy.
Tống Phỉ nhận ra các chữ cái tiếng anh này, nhưng ghép bằng từ đơn, quen mặt cũng chỉ có is, are, yes, no và abcd mà thôi.
Vò đầu bứt tai miễn cưỡng làm phần thi viết, rồi thống khổ muôn phần chịu đựng phần thi nghe, sau đó Tống Phỉ thi triển kĩ năng khoanh bừa, hoàn thành các phần khác trong vòng 2.
Xong xuôi chẳng biết làm gì cho hết giờ, đành giả bộ thành thật đọc bài kiểm tra, tự mình sinh ra ảo giác cô đơn lạnh lẽo nơi đỉnh cao.
Kỳ thi này đúng là vô nhân đạo khi không cho thí sinh nộp bài sớm, khiến kiện tướng tốc độ Tống Phỉ sống không khỏi luyến tiếc, khoảng thời gian chờ đợi chỉ còn cách chống tay lên trán, ngắm bảng đen, ngó trần nhà, thả hồn ra ngoài cửa sổ...
Ơ?
Tống Phỉ chớp mắt thật mạnh, nghi ngờ bản thân bị hoa mắt vì cậu vừa trông thấy một cậu học sinh lướt qua cửa sổ.
Theo lẽ thường không phải thí sinh thì không thể vào, càng không thể có chuyện sinh viên nộp bài trước...
Trong lúc nghĩ ngợi miên man thì cậu bạn đó đã đứng trước cửa phòng, vị trí Tống Phỉ ngồi hàng hai chéo cửa ra vào, ngẩng đầu là có thể nhìn rõ mọi việc bên ngoài.
Giờ đây, cậu hoàn toàn khẳng định mình không bị hoa mắt, đúng là có người, thậm chí còn là một người toàn thân máu me ghê rợn.
Thầy giám thị vốn cho rằng có học sinh xông vào gây rối, chẳng ngờ nhìn thấy bộ dạng kia, hoảng hốt kêu một tiếng, vội vã chạy đến ân cần hỏi han: "Bạn sinh viên này, em sao vậy?"
Mặt người này máu thịt be bét, môi tựa hồ mấp máy vài cái song chẳng có âm thanh nào phát ra, đột ngột té ầm xuống đất.
Giám thị sợ choáng váng, tất cả thí sinh cũng bị ép tỉnh mộng.
Từ xa ngoài phòng thi vang lên tiếng bước chân hỗn độn kèm la hét.
Nháy mắt, sinh viên từ phòng thi khác hệt như đàn thú hoảng loạn điên cuồng chạy ngang qua!
Không đợi bọn Tống Phỉ định thần, họ đã trông thấy những kẻ đang truy đuổi đàn thú, "bạn học" --- nếu như còn có thể gọi như thế.
Thần sắc bọn họ mê man tái nhợt, máu tươi chẳng rõ là của người khác hay chính mình văng khắp mặt! Vốn đang đuổi theo những sinh viên chạy trốn, vậy mà vừa thấy phòng bên này, "bạn học" đột ngột dừng bước!
Hô hấp Tống Phỉ đình trệ, trơ mắt nhìn ba "bạn học này" đổi hướng tiến về phía họ!
Thầy giám thị đang ngồi xổm cạnh cậu bạn bị thương, ngay tức khắc bị ba "bạn học" kia bổ nhào lên!
Không, không phải bổ nhào, chính xác là tấn công...!cộng thêm xâu xé?!
Cảnh tượng chỉ diễn ra trong phim kinh dị nay tái hiện ngay trước mắt, so với màn ảnh thì sự sống động chân thực khiến con người ta tê liệt gấp bội!!!
Tống Phỉ không nhớ nổi mình đã rời khỏi phòng ra sao, chỉ biết mọi người ai ai cũng bỏ chạy.
Trí Viễn lâu không lặp đặt thang máy vì có ít tiết dạy, kết cấu quanh co vòng xoắn (回), hành lang uốn lượn dài dằng dặc, 6 tầng đều sử dụng thang bộ.
Tống Phỉ thi trên tầng ba, xuất phát từ bản năng, khi cả bọn trốn thoát đều lựa chọn cầu thang ngược hướng với những người bị truy đuổi lúc trước.
Cả quá trình coi như suôn sẻ, bởi đầu bên này tương đối vắng, trừ nhóm họ thì không còn ai khác.
Dẫu vậy, Tống Phỉ mấy lần suýt bị chen lấn thành ra cậu là tốp cuối cùng xuống tầng.
May mắn khi cậu thuộc tốp cuối cùng.
Khắp hành lang đều là "bạn học" hung tợn, phòng cậu có hai mươi sinh viên thì bảy tám người dẫn đầu trở thành đối tượng bị tấn công.
Những người còn lại định xông qua đều chui đầu vào lưới.
Phóng tầm mắt chỉ thấy những khuôn mặt kinh hoàng của nạn nhân, tình cảnh không khác gì tận thế.
Tống Phỉ đứng trên bậc thang, lòng hốt hoảng không rõ đây là mơ hay thực.
"A a a a a----"
Tiếng hét tâm tê phế liệt truyền đến ngay sát bên tai! Tống Phỉ sợ đến nỗi run cầm cập, lẩy bẩy quay lại, cách đó chưa đầy hai mét, một "bạn học" cưỡi lên thân bạn học khác, cứ vậy xé rách thịt từ trên mặt một người sống sờ sờ!
Từ lúc xảy ra hỗn loạn đến giờ, đây là lần đầu tiên Tống Phỉ ý thức được sự việc đang diễn ra.
Cắn răng nuốt axit dạ dày trào lên, hai mắt cậu như trúng tà đóng đinh tại đó, không cách nào chuyển dời.
Nạn nhân không còn động đậy, kẻ kia dường như hết hứng thú với "thứ đồ chơi" vô dụng này, ngẩng khuôn mặt tái xanh dính đầy máu tươi nhìn quanh, rồi bắt gặp Tống Phỉ.
Bốn mắt chạm nhau.
Tống Phỉ không nhịn được nữa, nôn toàn bộ.
Vì sáng nay cậu chưa ăn gì nên những thứ có thể phun ra cũng chỉ là nước chua.
Có lẽ âm thanh nôn mửa đã kích thích đối phương, "bạn học" đứng lên, chần chừ giây lát rồi bĩnh tĩnh tiến lại chỗ Tống Phỉ.
Tống Phỉ nhìn tên đó di chuyển lại gần mà hai chân như đóng băng, không cách nào cử động.
Trực giác kêu gào cậu mau mau chạy đi nhưng lý trí lại nhắc rằng đây chỉ là mơ thôi, tỉnh dậy là tốt rồi.
Tống Phỉ đột ngột trợn tròn con mắt kinh hãi.
Sau lưng "bạn học" kia, chính là người mới bị tấn công, đang lung lay bật dậy!
Người đó--- nếu còn có thể gọi là người,...!cả mặt máu thịt lẫn lộn, má trái lủng lẳng miếng thịt chưa đứt, duy đôi mắt là nguyên vẹn, một đôi mắt trống rỗng vô hồn, không hỉ nộ ái ố, cũng không đau khổ phản kháng.
Không, đây đâu phải con người.
Và dường như, đây cũng không phải mơ?
Tống Phỉ hoàn toàn phát điên, cho dù là mơ thì cậu vẫn muốn trốn thoát những con ác quỷ kia!
Không kịp nghĩ nhiều, ngay khi "bạn học" đứng trước mặt, cậu phản xạ có điều kiện bỏ chạy, chạy thẳng lên tầng! Cậu không biết phía trước là gì, nhưng phía sau, trên tầng bốn năm sáu, nhất định còn các thí sinh và giảng viên bình thường, cách đây không lâu cậu hận không thể trốn khỏi đó, giờ phút này lại trở thành nơi an toàn nhất!
Chạy một mạch đến tầng sáu, Tống Phỉ chẳng rõ mình đã bỏ những "bạn học" kia bao xa, chí ít đã không còn thấy bóng dáng nữa.
Quả như dự đoán, toàn bộ tầng sáu vô cùng yên tĩnh, tựa như mọi thứ vẫn đang quay quanh quỹ đạo ban đầu.
Song Tống Phỉ biết, đó chỉ là sự yên lặng tạm thời, mùi máu tanh đã thoang thoảng tràn vào không khí!
Cậu vọt thẳng vào lớp học gần cầu thang nhất, rành rành là thở không ra hơi vậy mà mỗi câu truyền ra rất đỗi mạch lạc, ngữ điệu thậm chí vì sợ hãi mà càng dữ dội hơn: "Dưới kia xảy ra chuyện! Tất cả đều phát điên rồi!!!"
Cô giám thị giật mình, nghiêm nghị quát mắng: "Đang thi đang thi đấy nhé! Trò ở khoa nào! Ra ngoài ngay!"
"Em không muốn gây phiền phức, mà thực sự có chuyện!" Tống Phỉ kích động hô to, tư thế như sắp lao vào chiến đấu.
Những sinh viên vốn đã phẫn nộ vì bị quấy rầy, thấy người gây họa còn hung hăng càn quấy như vậy, thoáng chốc bùng nổ, tiếng bảy tám chiếc ghế đổ ngã vang lên ----
"Fuck!"
"CMN thằng kia làm gì vậy hả?"
"Đệt!"
Tống Phỉ hiện giờ chỉ ước được vây đánh, nhanh nhẹn xông vào phòng học.
Thân là vầng hoa Tổ quốc, ai mà chẳng sở hữu tinh thần trượng nghĩa, dẫu vậy không có người nào thuần thục đánh đấm, mắt thấy nguyên nhân khiến "đồng bào phẫn nộ" xông lên đòi uýnh lộn, bảy tám chàng trai đang đứng có hơi đỡ không nổi phần nhiệt huyết này.
Cô gái ngồi bàn đầu bỗng nhiên rít một tiếng chói tai Á!
Mọi người tức tốc quay đầu theo tiếng kêu, nữ giảng viên mới nãy còn nghiêm khắc phê bình Tống Phỉ đã bị hai người xô ngã, hơn nữa nếu như tất cả không nhìn lầm, hai người kia đã cắn đứt một cánh tay cô, nữ giảng viên nằm dưới thân họ co giật, máu không ngừng ồ ạt chảy ra từ cánh tay bị mất!
Chẳng ai rõ vì sao cô giáo không phát ra tiếng kêu thảm nào.
Giống như không hay biết người đang cắn xé tay mình chính là quái vật vậy.
"Á á á á á á ----"
Một nam sinh gào thét, ngay lập tức cả phòng học lâm vào trạng thái kinh hoàng.
Mọi người nối đuôi nhau bỏ chạy thiếu điều xô ngã Tống Phỉ, lảo đảo vài bước mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Tầng sáu rốt cuộc cũng rối loạn...!tất cả đều chạy về phía cầu thang bộ, song lần này Tống Phỉ không đi ngược chiều mà liều mình lách vào đám đông khổng lồ!
Tục ngữ có câu "Đoàn kết tạo nên sức mạnh", đội quân trăm người chạy trốn chấn động khác xa với mười mấy người khỏe mạnh, phá tan mọi rào cản, ào ào chạy khỏi Trí Viễn lâu!
Tống Phỉ bị động bị người ta đẩy đi, không rảnh quan tâm có bao nhiêu bạn học phía trước đã lên thớt.
Lần thứ hai được thấy ánh mặt trời, cơ hồ đã trọng sinh mấy kiếp!
Toàn bộ khu giảng đường kêu rên ầm trời, những kẻ bị dọa nửa sống nửa chết chiếm gần hết đường lớn cạnh rừng cây!
Vô vàn người từ các tòa nhà khác chạy ra cùng đoàn quân Trí Viễn lâu của Tống Phỉ, thoáng chốc biển người từ bốn phương tám hướng đổ về đông nghịt, không những thế còn rất đỗi ăn ý gấp gáp quay về ký túc xá.
Chẳng rõ ai là ngưởi khởi xướng vì khi Tống Phỉ đến nơi đã thấy biển người đổ dồn về ấy, mặc dù thâm tâm muốn chạy theo hướng khác, cậu vẫn vô thức đi theo dòng người.
CMN tình huống này là cái quái gì vậy?!"
"Quỷ mới biết!!!"
"Zombie!!! Nhất định là zombie!!!"
"ĐCMM!! Bây giờ là lúc nói đùa à!!!"
"Tôi có phải đang nằm mơ hay không aaaaa!!!"
"Bây cho chúng cắn một phát xem có đau hay không là biết!!!"
"..."
Trời xanh, mây trắng, các học sinh lao vùn vụt, đại quân zombie đuổi sát nút hòa quyệt thành bức tranh bừng bừng sức sống.
Tống Phỉ vừa chạy vừa quay đầu ngó, khoảng cách ngày càng gần khiến cậu hối hận không nguôi, giá mà theo Thích Ngôn rèn luyện thể thao một lần thôi thì đâu đến mức này!
"Bạn học" vốn chạy không nhanh, nhưng chưa đầy một lát đã đuổi kịp tốc độ bọn họ, cách Tống Phỉ ngày càng gần, 5 mét, 3 mét, 2 mét!
Tống Phỉ dốc sức trốn chạy, nhưng chẳng có biện pháp kéo dài khoảng cách! Mắt thấy cánh tay đối phương duỗi ra sắp chạm vào lưng mình, tim Tống Phỉ đập muốn văng lên tận cổ họng!
Đột nhiên có người tung cước hung hăng đá "bạn học" ngã dúi dụi, đạp thôi chưa đủ còn giẫm tiếp hơn mười phát: "Đi chết đi đi chết đi đi chết điii!!!"
Đôi khi sợ hãi đến đỉnh điểm con người sẽ biến thành căm phẫn.
Tống Phỉ thiếu điều sợ chết khiếp, đám "bạn học" zombie đã khủng bố, tên này cũng chẳng kém là bao!
"Bạn học" nằm trên đất giãy dụa đứng lên, ngoài ra số còn lại cũng sắp đuổi kịp, Tống Phỉ bèn vội vàng kéo người nọ: " Đừng mẹ nó lãng phí thời gian!"
Người kia căm hận bất bình liếc cậu một cái, song nhác thấy "bạn học" như thủy triều kéo tới, cậu ta cắn răng, chạy!
Một lần nữa Tống Phỉ tăng tốc!
Chưa được hai bước, người nọ không cam lòng ngửa mặt lên trời thét dài: "Fuck, không thể để ông đây nộp thành quả miệt mài ôn tập ba tháng đã hay sao ah ah ah ah ah ah!!!!!!!!!!"
Ặc, người có đôi khi căm phẫn đến đỉnh điểm cũng quên cả sợ hãi.
- -----.