Đại Kiếm Sư

Chương 111



Sáng hôm sau, khi ta tỉnh lại, đúng với dự ngôn, mặt trời đã lên cao quá đầu mà ngũ nữ vẫn còn chìm trong giấc mộng.



Đêm qua, ta đã thi triển toàn bộ sự ôn nhu của mình, không những để bọn họ thưởng thức được sự cuồng hoan trước nay chưa từng có, mà còn dùng ái năng triệt để cải tạo thể chất của bọn họ.



Đại Hắc sớm đã tỉnh lại và đi tới bên giường, thấy ta không có động tĩnh gì nó mau chóng đứng dậy dùng mũi cọ cọ vào ta.



Ta vuốt ve cái đầu to của nó, dùng một luồng ái năng truyền về hướng công chúa đang ở một nơi xa xôi.



Ta đã cảm thấy công chúa cũng đã đưa linh năng của nàng truyền trở lại, cái cảm giác mỹ diệu đó tuyệt không hề thua kém cái cảm giác khi nam nữ chân chính giao hoan.



Tinh thần của ta đột nhiên ngưng tụ lại rồi lan tỏa ra, ta tâm niệm chợt động, thầm nghĩ không biết mình có thể đồng thời kiến lập một mối liên hệ với Ma Nữ Bách Hợp hay không, nghĩ đến đây ta lập tức bắt đầu hành động, ta dẫn luồng dị năng của công chúa kết hợp với mình rồi vươn dài về phía sa mạc xa xôi.



Bỗng dưng năng lượng tinh thần của Bách Hợp tiến đến nghênh tiếp chúng ta, ba luồng linh năng như hòa vào nhau làm một.



Thanh âm đã lâu không được nghe thấy của công chúa vang lên “ai da” một tiếng, tiếp đó nàng nói: “Mẫu thân a!” Thanh âm của Bách Hợp hiền hòa vang lên: “Tiểu bảo bối của ta, đừng đau buồn nữa. Con đã làm rất tốt rồi, hãy nhẫn nại thêm chút nữa, mọi chuyện sẽ mau chóng được giải quyết thôi.”



Tà lực của Vu đế điên cuồng nổi lên, y tìm đủ mọi cách để tiến vào trong cuộc giao tiếp giữa ba người chúng ta.



Chúng ta giống như một con thuyền nhỏ đang phải chống đỡ với sóng gió dữ dội trên đại dương rộng lớn bao la, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy cơ.



Tiếng nói của Bách Hợp trở nên yếu nhược, nàng cố gắng đem tin tức truyền đến: “Tình yêu! Cái chúng ta cần là tình yêu.”




Trong lòng ta đã hiểu rõ, ta ngưng tụ tất cả ái ý trong lòng, toàn lực truyền ra.



Mối liên hệ tam giác của chúng ta cố gắng hết sức để ngăn cản tà lực của Vu đế, cùng với “hắn” chính diện giao phong.



Tình yêu vô cùng vô tận từ phía công chúa và Bách Hợp bùng lên lao về phía ta, một lần nữa xoay tròn trong cơ thể ta.



Ta biết đây là thời khắc sinh tử quan đầu, chỉ cần để dị năng của Vu đế xâm nhập được vào dòng chảy tình yêu của chúng ta, hắn sẽ thừa cơ hội này tiến vào tâm linh ba chúng ta, khống chế linh hồn của chúng ta, khiến chúng ta biến thành công cụ của hắn.



Khi đó nhân loại coi như hết rồi.



Cái duy nhất có thể đối kháng với hắn chính là tình yêu giữa chúng ta.



Loại đấu tranh tâm linh này, bên ngoài có vẻ như không nguy hiểm chút nào nhưng kỳ thực nó lại huyền diệu vô cùng.



Linh năng của ta đã cạn kiệt đi phần lớn, vào lúc nó gần cạn kiệt thì tà lực của Vu đế đã giống như triều thủy mà rút đi.



Chỉ còn lại tình yêu vô tận.



Tiếng nói của Bách Hợp vang lên: “Lần này thất bại của Vu đế là một đả kích vô cùng trầm trọng với hắn, Lan Đặc chàng hãy tới đi! Bách Hợp đợi chàng.”



Giọng nói của nàng đã dần dần nhỏ đi, cuối cùng không thể nghe thấy nữa.



Trong việc liên hệ với công chúa, cũng bởi vì mất đi sự chi trì của nàng mà chuyện này trở nên vô cùng gian nan.



Nhưng mối liên hệ vẫn được chi trì một cách kiên cường.



Cuối cùng trong lòng ta nổi lên một trận mơ hồ, tiếp đó ta như hôn mê đi.



Khi ý thức của ta trở lại với thần kinh thì trong phòng đã tràn ngập tiếng oanh hót yến kêu của các kiều thê.



Ta nghe được Thải Nhu đang nói với Sơn Mỹ: “Ngày đó ta nhìn thấy cô bị Lan Đặc bắt sống trên lưng ngựa là đã biết cô không thoát nổi móng vuốt của y rồi, cho nên đêm qua nhìn thấy cô và y đồng thuyền mà tới ta không hề cảm thấy kỳ quái chút nào.”



Sơn Mỹ e thẹn nói: “Ngày đó không biết người ta hâm mộ cô, đố kị cô đến thế nào nữa?” Thải Nhu nói: “Vậy tại sao cô không đi tới sa mạc tìm chúng ta?” Sơn Mỹ nói: “Ta từng một mình đuổi theo hai người suốt ba ngày, nào biết các người lại có thủy đạo của Niên Gia, sau này đại ca cho người bắt ta trở về, từ hôm đó trở đi, cả năm ta không thèm để ý đến đại ca nữa!” Ây! Thì ra bên trong lại có một đoạn cố sự như vậy, kỳ quái là Sơn Mỹ đến hài tử của ta cũng đã có rồi mà lại không nói cho ta hay. Tây Kỳ và Hồng Nguyệt đang ngồi ở thành giường nói chuyện. Hồng Nguyệt có chút lo lắng nhìn về phía ta rồi dùng tiếng Đế quốc nói: “Tại sao bây giờ Lan Đặc vẫn chưa tỉnh lại? Có phải y mệt quá thành bệnh không nhỉ?” Tây Kỳ an ủi: “Đừng lo lắng, ta sớm đã nói rồi, chàng chỉ là đã dùng cạn linh năng cho nên cần phải nghỉ ngơi lâu một chút thì mới có thể phục nguyên trở lại, ta thấy có lẽ chàng cũng đã sắp tỉnh rồi đấy.”



Cánh tay mềm mại của Hồng Nguyệt vuốt ve trên đầu ta, nàng ngây thơ nói: “Ta vẫn hoài nghi chuyện chàng dùng cạn linh năng, cô không biết tối qua y…hu hu…tối qua……thôi, không nói nữa.”



Thì ra cô bé này cũng biết thẹn thùng nữa.



Tại đuôi giường, Đạm Như bị Hồng Nguyệt làm cho phải bật cười, nàng nói: “Tiểu Hồng Nguyệt yên tâm đi! Cho dù Đại Kiếm Sư đó của cô có làm cho chúng ta điên đảo thì y vẫn mạnh như rồng hổ, chẳng có vấn đề gì đâu.”




Tiếng nói của Nỹ Nhã lại vang lên bên cạnh ta: “Như tỷ đừng để ý tới Hồng Nguyệt, mau tiếp tục kể chuyện của mọi người và Lan Đặc khi ở Đế quốc đi! Coi như ta cầu xin tỷ đó.”



Phía bên kia là tiếng của tiểu Phi nhi và Đại Hắc đang đùa nghịch, ngoài ra còn có tiếng cười vui vẻ của mấy người Lệ Thanh, Hoa Nhân, Tố Chân và Tuệ nhi.



Cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn nổi lên trong lòng ta, giống như thủy triều tràn qua từng sợi dây thần kinh của ta, những nữ nhân mà ta yêu trong cuộc đời này, trừ Bách Hợp , công chúa, Phi Phi và Hoa Vân ra, tất cả đều đã tập trung trong căn phòng này rồi, còn có những nhi tử bảo bối đã được sinh ra hay vẫn còn nằm trong bụng mẹ, tất cả những khổ đau và nỗ lực trong quá khứ đã được đền bù.



Hai tay ta vươn ra, mò lên đùi của Ny Nhã và Hồng Nguyệt đang ở gần nhất.



Hai nàng đồng thời kêu lên. Dọa cho chúng kiều thê phải ngạc nhiên mà nhìn lại.



Ta ngồi dậy rồi lười nhác ưỡn lưng nói: “Ai lên trước đây?” Đạm Như trừng mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Chàng có biết mình đã ngủ bao lâu rồi không?” Ta nhìn ra bầu trời ảm đạm bên ngoài cửa sổ rồi ngơ ngẩn nói: “Thì ra mặt trời đã xuống núi rồi.”



Ny Nhã vừa cười vừa ngã vào lòng ta, nàng thở gấp nói: “Lan Đặc à! Bây giờ là hoàng hôn ngày thứ hai rồi, chàng đã ngủ đủ hai ngày hai đêm, không biết đã khiến cho bọn ta phải đợi chờ gian khổ đến thế nào, những ngày không có chàng, một giây một phút cũng vô cùng khó chịu a!” Chúng ta lưu lại Vọng Hải thành ba ngày, sau đó cưỡi thuyền nam hạ. Trừ Âm Phong Hiệu ra còn có thuyền của Yến Sắc đại công, con người nhiệt tình tốt bụng này cho dù thế nào cũng đòi dẫn chúng ta xuống nam phương. Chúng nữ đã hoài thai đến kỳ sinh nở đã lần lượt sinh hạ cho ta hai nam ba nữ. Cái bụng của Tây Kỳ và Mỹ Cơ cũng đã lần lượt to lên. Thải Nhu, Hồng Nguyệt, Long Di và Lăng Tư cũng đã mang thai. Tuy biết đại địch vẫn còn đang chờ đợi ở đâu đó nhưng chúng ta vẫn vô cùng vui vẻ. Khi tới Tụ Tiên hồ lại là một hồi nhiệt náo. Hai vị đại công Tạ Vấn và Trác Liên đã bày đại yến để chào mừng chúng ta. Các mỹ nữ Tịnh Thổ biết được đám Khôi Ưng là thủ hạ của ta thì đều sáng mắt lên, khiến cho gần hai trăm chiến sĩ Ưng tộc vô cùng vui vẻ. Hai ngày trước khi rời khỏi Tụ Tiên hồ, Ước Nặc Phu đã tới nơi cùng ta tương kiến, đêm đó chúng ta ngồi uống cả đêm mà bàn luận linh tinh, bất quá vướng có Đạm Như và Thanh Thanh ở đó, đề tài không dám nhắc đến cuộc chiến với Hắc Xoa nhân mà chỉ bàn về mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, âu cũng là một loại vui vẻ. Ước Nặc Phu, Yến Sắc, Trác Liên, Tạ Vấn mấy người đưa chúng ta đến Nghịch Lưu Tiên hà rồi quay trở lại. Khi tới Lưu Hà thành, phụ tử Long Thắng và Long Ca đã huy động dân chúng toàn thành tới vùng phụ cận để nghênh đón chúng ta, tên tiểu tử long Ca này cũng có chút thủ đoạn, y tìm lấy hơn nghìn mỹ nữ Tịnh Thổ, cho họ mặc những y phục gợi cảm rồi đứng ở hai bên bờ sông mà nhảy múa cuồng nhiệt, không khí quả thực là vô cùng nhiệt náo.



Chúng thê nhất thời đề cao cảnh giác, đề phòng ta đi theo tên bạn xấu xa này đi làm những hành động vượt ra ngoài quy định, dẫm vào vết xe đổ ngày đó khi ta cùng Chiến Hận và Cự Linh cùng đi ra khỏi thành.



Đêm đó, trong đại công phủ bày ra tới hơn trăm chiếu. Toàn thành, tất cả những người có chút thân phận, tất cả những mỹ nữ có nhan sắc đều đã tới. Không khí vô cùng nhiệt náo. Đạm Như sau khi hồi phục được thân hình thon thả, cho dù đã làm mẹ, nhưng diễm sắc vẫn vượt lên, mỗi cái đưa tay nhấc chân, mỗi nụ cười tiếng nói đều mang theo mỵ lực mê người, khiến cho tất cả các nam nhân Tịnh Thổ đều thần hồn điên đảo, đến cả mấy người Tạ Vấn, Long Đằng cũng khó mà chống nổi chứ đừng nói đến bọn Ước Nặc Phu, Long Ca một đám thanh niên tướng lĩnh, bọn họ ào ào lên mời Đạm Như ra cùng khiêu vũ. Đạm Như thì lại không hề cự tuyệt ai, may mà Tịnh Thổ mỵ ngữ của nàng còn chưa thành thục, nếu không có thể còn gây ra “tai họa” lớn hơn nữa.



Tây Kỳ sợ nhất cái loại náo nhiệt này, nàng dựa vào ta, nhưng cái bụng đã hơi to lên, cho nên tuy hấp dẫn mục quang của nam nhân toàn trường nhưng vẫn tránh khỏi việc bị mọi người mời khiêu vũ.



Thanh Thanh, Tố Chân. Giảo Giảo, Hoa Nhân, Sơn Mỹ, Lệ Quân mấy người đương nhiên trở thành các đối tượng được mời nhiều nhất, các nàng liên tục không ngừng nhận được lời mời khiêu vũ, khiến cho các nàng cảm nhận được sự nhiệt tình và lãng mạn của nam nhân Tịnh Thổ.



Long Ca và Đạm Như còn chưa múa xong thì y đã bị Ước Nặc Phu giành mất, anh ta hưng phấn đến bên cạnh ta rồi ngồi xuống nói: “Sao Đại Kiếm Sư lại không khiêu vũ, Vinh tiểu thư múa thật là đẹp quá đi, được ôm nàng ta đúng là một giấc mộng đẹp.”



Ta thoải mái mà vươn tay vươn chân nói: “Ta già rồi! Để mấy tên tiểu tử trẻ tuổi các ngươi khiêu vũ thôi!” Long Ca xùy một tiếng nói: “Ngài lớn hơn ta được bao nhiêu chứ, cùng lắm là năm sáu tuổi chứ gì!” Tiếp đó y chuyển sang nói với Long Di: “Muội tử không phải muốn nhất là được Đại Kiếm Sư ôm sao? Đến đây! Đi ra để Đại Kiếm Sư công khai ôm nào!” Long Di tức giận quát lên: “Đúng là miệng chó chẳng mọc được ngà voi, chẳng lẽ không biết chúng ta đang mang thai sao? Làm sao có thể vận động mạnh được chứ.”



Hồng Nguyệt vỗ vỗ vào Đại Hắc dưới chân nàng rồi nói: “Đại Hắc! Đi cắn anh ta đi!”



Long Ca vẫn không chịu từ bỏ ý định nói: “Ny Nhã đại công tước, cô hãy thay mặt các mỹ nữ Tịnh Thổ khiêu vũ với Đại Kiếm Sư đi!” Ny Nhã trừng mắt nhìn y nói: “Ngươi nghĩ ta không biết âm mưu của ngươi sao? Vừa rồi ngươi lén lén lút lút nói chuyện với đám nữ nhân phóng đãng kia cứ chỉ chỉ trỏ trỏ về phía Lan Đặc, chắc là đã nhận lệnh phải mời Đại Kiếm Sư ra khiêu vũ để bọn họ có cơ hội tiếp cận Lan Đặc hả, quỷ kế như vậy đừng hòng mà thực hiện được nhé!” Long Ca mặt không đổi sắc nói: “Ny Nhã đại công, lẽ nào không phải cô trưởng thành tại Tịnh Thổ sao? Nam nữ gặp gỡ là chuyện bình thường nhất, khiêu vũ thì có gì là ghê gớm chứ.”



Ny Nhã cười nói: “Xin lỗi! Ny Nhã ta bây giờ đi theo Lan Đặc làm người Đế quốc rồi.”



Long Ca tắc họng không nói được gì nữa.



Thải Nhu thấy y xấu hổ thì không đành lòng, nàng đứng dậy nói: “Long quý sĩ, Thải Nhu khiêu vũ với anh một bài được không? Nhưng chỉ là một bài thôi đấy, anh phải giúp ta ngăn cản những người khác lại.”



Long Ca mừng rỡ nhìn lên không ngừng điểm đầu, tiếp đó kéo Thải Nhu đi ra.



Hồng Nguyệt cười nói: “Ai dám cá cùng ta nào, ta đoán Thải Nhu nhất định sẽ không trở về được, người cùng cô ấy nhảy điệu sau nhất định sẽ là Ước Nặc Phu.”



Chúng ta đều biết tâm ý của Ước Nặc Phu với Thải Nhu, tự nhiên chẳng có ai nguyện ý cá cùng Hồng Nguyệt cả.




Tây Kỳ kề vào tai ta nói: “Sau khi Kỳ Kỳ ngoan sinh cho chàng một bảo bối thì nhất định phải khiêu vũ cho đủ, Tịnh Thổ vũ thật là mê người quá.” Ta đưa tay vuốt ve cái bụng của nàng rồi cười nói: “Chỉ cần nàng nguyện ý, tất cả nam nhân Tịnh Thổ đều tranh nhau đến nhảy với nàng đó.”



Tây Kỳ nói: “Thiếp chỉ muốn nhảy với chàng thôi!” Long Di cười nói: “Vậy thì muội khó mà nhảy cho đủ được đó, trừ phi muội đã đền đáp đủ cho chúng ta.”



Ny Nhã nhìn Đạm Như giống như hồ điệp xuyên hoa trong trường mà không ngừng tán thưởng: “Nếu ta là nam nhân thì cũng bị Như tỷ mê hoặc đến chết mất.”



Yến Sắc lúc này cầm rượu đến trước mặt ta, ta vội vã cầm cốc lên cạn với ông ta.



Yến Sắc nói: “Tin tức đã thu lại được Thiên miếu truyền tới, Hồng Bách phụ tử và tam đại tế ti nam phương đều đã tới Thiên miếu để cung nghênh đại giá của ngài.” Ta nghe mà tim cứ đập rộn ràng, cố áp hạ lại tâm thần xung động, ta nói: “Tam đại tế ti của nam phương?” Yến Sắc đại công cười một cách thâm thúy: “Đương nhiên là cũng có Hoa Vân, tế ti ưu nhã nhất Tịnh Thổ trong đó.”



Ta vốn cho rằng Hoa Vân sẽ trốn tránh ta, nào biết nàng ta cũng cùng với Thiên Nhãn và Linh Trí đến Thiên Miếu gặp ta.



Bất quá nghĩ lại một chút ta lại cảm thấy không hay.



Thiên Miếu đối với một vị tế ti như nàng mà nói tuyệt không phải là một địa phương thích hợp để cho nam hoan nữ ái. Bởi vì trong tâm lý nàng khi ở trong Thiên Miếu, nàng có thể ý thức được trách nhiệm tế ti trên vai mình một cách rõ ràng hơn bất cứ nơi nào khác.



Yến Sắc thấy ta trầm ngâm một hồi bèn vỗ vỗ vào vai ta một cái rồi đi ra chỗ khác.



Ta nhìn về những đôi nam nữ đang khiêu vũ trong trường một cách náo nhiệt, lần đầu tiên trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia cảm giác mất mát.



Trước buổi trưa ngày hôm sau, bọn ta và các đại công tướng lĩnh đã lên đường, vào lúc hoàng hôn đã đến được Đại Kiếm Sư bảo ở Gia Đạt Tân Kiến thành.



Đó đúng là một tòa thành bảo mỹ lệ.



Bảo chủ chính là Tiểu Ải Bàn, người đã lập được đại công trong cuộc chiến với Hắc Xoa nhân, bạn gái hắn Linh Chi đã sinh cho hắn một nam một nữ, khiến cho khuôn mặt tròn của hắn thiếu chút nữa thì giống như đang viết hai chữ “hạnh phúc”.



Sau khi ở lại nơi đó ba ngày, chúng ta đã khởi trình đi về Thiên miếu.



Trên đường những cảnh đẹp mỹ lệ đã làm cho những người mới đến đây lần đầu tiên như Đạm Như, Khôi Ưng được mở rộng tầm mắt, ngơ ngẩn ngắm nhìn.



Lúc này, lòng ta đang nghĩ đến Hoa Vân.



Một đêm trên đường đã qua đi, khi sáng sớm mấy chiếc xe ngựa đã từ từ lên núi, tiếp đó đi liên tục không ngừng cho đến hoàng hôn, cuối cùng đã đến được trên Thiên Nguyên.


Bình Luận (0)
Comment