Đại Kiếm Sư

Chương 77



Ta điều khiển chiếc xe la đi trên con đường lớn dẫn tới Nhật Xuất thành. Dọc đường có rất nhiều các trạm kiểm soát, liên tục lục soát hàng hoá trên xe. Cuối cùng thì cổng chính của Nhật Xuất thành cũng xuất hiện trước mắt.



Sáng sớm nay, ta và Vinh Đạm Như quyến luyến không muốn chia tay. Chiếu theo kế hoạch đã định, nàng sẽ đi trước vào thành một bước. Với thân phận của nàng, đương nhiên sẽ được tiếp đón long trọng. Dưới tài dịch dung của nàng, ta biến thành một kẻ khác, hoá trang thành một lão già sáu mươi tuổi, suýt nữa thì ngay cả ta cũng không nhận ra được chính bản thân mình. Phi Tuyết thì ở lại trong cánh rừng bên ngoài thành. Chỉ cần ta truyền tâm linh gọi nó thì nó sẽ lập tức tới gặp ta. Ma Nữ nhận và hoàng kim chủy thủ thì ta đưa cho Đạm Như mang vào trong cung.



Trên con đường lớn vào thành, xe chở hàng hóa đi lại liên miên bất tuyệt. Ngoại trừ những binh đội tuần tra đi lại, chẳng có chút nào cho thấy không khí khẩn trương của cuộc chiến đang đến gần. Bức tường thành cao ngất của Nhật Xuất thành vẫn hoàn chỉnh không sứt mẻ, không có một dấu tích nào của chiến tranh. Ta cảm thấy kỳ quái vì chẳng lẽ đại quân của Âm Phong tộc và Lệ Thanh không cần công thành cũng đánh bại được Dực Kì? Hoặc là hắn đã thừa dịp sớm bỏ trốn. Đương nhiên là ta hy vọng vào khả năng thứ hai.



Bảo vệ bên ngoài thành đương nhiên tất cả đều là Hắc Khôi võ sĩ, chẳng thấy ai là người của Âm Phong tộc. Hai bên thành là rừng rậm và các chóp núi. Quân doanh của Lệ Thanh được bố trí kín đặc ở đó, cờ xí tung bay. Đồng phục đều là Phượng Hoàng kỳ của Lệ Thanh khiến ta không nghi ngờ gì đã khẳng định dưới lớp ngụy trang đó chính là đại quân của Âm Phong tộc.



Sau lưng Nhật Xuất thành là dãy núi cao hùng vĩ và dựng đứng. Cho nên, nếu muốn công thành thì chỉ có thể từ phía trước mà phát động công kích. Quân thủ thành dựa vào tường thành cao vững chắc có thể dễ dàng ngăn cản được quân địch có binh lực lớn hơn nhiều lần.



Chiếc xe la khi tiếp cận cổng thành thì đi chậm lại, cùng theo đoàn xe ngựa tiến vào trong thành, đợi quân thủ thành tới khám xét. Không ngừng có những người và xe không qua được cổng thành, bị ra lệnh phải lập tức quay đầu rời thành. Ta chẳng cảm thấy kỳ quái chút nào với cách làm này, bởi vì nếu để ta đích thân nhập thành, nói không chừng có thể khuấy động người trong thành làm phản. Lệ Thanh làm sao có thể sơ sót được.



Cuối cùng cũng đến lượt ta. Một gã tiểu đội trưởng đến bên cạnh ta, quát hỏi: "Ngươi tên gì? Quê quán ở đâu? Tới đây làm gì? Sau khi vào thành, nếu không được chính quan thủ thành phê chuẩn thì sẽ không được phép rời đi." Hắn hỏi một tràng những câu hỏi, có lẽ đã được lập đi lập lại rất nhiều một cách thành thục, nhưng cũng rất nhanh khiến âm thanh mơ hồ không rõ. Nếu không để ý từ đầu thì sẽ không thể nghe được.



Ta giả vờ không nghe rõ, đầu cúi xuống. Gã tiểu đội trưởng cảm thấy an tâm, xem ra tâm địa của hắn cũng không tệ. Thấy ta "tuổi đã cao" nên hắn nhắc lại một lần nữa với giọng chậm rãi.



Ta ho một tiếng, giọng khàn đi: "Ta là thần y Phương Hồ, đến mọi nơi để tế thế cứu người. Phía sau xe, tất cả đều là sơn thảo dược vật dùng để cứu người. Tuổi đã cao rồi, ta không còn hứng thú với bất cứ thứ gì nữa, chỉ mong có thể chữa trị được cho nhiều người là trong lòng đã mãn nguyện rồi."



Ta trong lòng khẳng định, trong chiến tranh, thầy thuốc thủy chung vẫn là không thể thiếu, không lo quân lính Nhật Xuất thành lại không chào đón ta. Hắc Khôi võ sĩ đang lục soát phía sau nói: "Đội trưởng! Tất cả đều là thảo dược thượng đẳng".



Khuôn mặt của gã đội trưởng liền trở nên ân cần nịềm nở, do dự một lát rồi hỏi: "Ngươi thật sự là một thần y sao?"



Ta tràn ngập tin tưởng nói: "Chỉ có tuổi trẻ không biết trời cao đất dày mới nói dối thôi, không có bệnh tật nào là ta không chữa được.”



Gã tiểu đội trưởng liền nói tiếp: "Nếu ta phát hiện ra là ngươi nói dối thì ta sẽ cắt lưỡi của ngươi." Rồi ra lệnh cho một tên lính dưới quyền: "Ta trên người mang quân lệnh không thể bỏ đi. Ngươi thay ta dẫn hắn về nhà, xem hắn có thể chữa được bệnh của cha ta không."



Ta không tưởng được là sinh ý tìm đến nhanh như vậy, trong lòng mừng thầm. Tên tiểu binh ngồi xuống cạnh ta, lạnh lùng nói: "Thần y! Vào thành đi!"



Trong trướng mạc của gã đội trưởng, mười ánh mắt của cả nam nữ già trẻ đổ dồn lên người ta. Ta đưa tay ra, đặt lên người một ông lão đang nằm trên giường bệnh với hai mắt thâm quầng, xuất khí nhập thể kiểm tra bệnh tình. Nhìn vào chính bản thân đã được hoá trang mà như có ảo giác thấy được cánh tay gầy trơ xương của người khác, ta không khỏi thầm phục kỹ xảo hoá trang xuất thần nhập thánh của Vinh Đạm Như, đồng thời nhớ đến thân thể đầy đặn kiềm diễm của nàng. Không có nàng mỗi tối, thật không dễ chịu chút nào.



Từ sau khi phát hiện được dị năng của Ma Nữ nhận, tính cách của ta có những biến hoá vi diệu. Đối với sự vật, ta bắt đầu suy nghĩ tích cực hơn, có thể tự tin giải quyết đối với bất cứ sự việc gì. Ngay cả khi đối diện với vận mệnh, ta cũng không có chút sợ hãi, cũng không trốn tránh tiến đến tình yêu, tiêu sái hưởng thụ khoái ý của cuộc sống. Ta so với trước kia quả là vui sướng hơn nhiều lắm.



"Thần y!" Ta giật mình tỉnh dậy khỏi sự trầm tư. Có người nào đó đang hỏi: "Hay không…..hay không ….". Ta biết đối phương muốn hỏi có cách cứu chữa hay không. Đương nhiên, khi nhìn thấy dáng điệu si tưởng của ta, tự nhiên ai cũng đều nghĩ đến tình huống tồi tệ. Ngờ đâu tâm tư ta lại đang để ở chỗ khác.




Thê tử của gã đội trưởng trông cũng khá xinh đẹp đang hỏi ta: "Thần y! Bệnh tình của lão gia thật sự là gì?" Ta ngồi im một lúc rồi phán lăng nha lăng nhăng: "Đích thị là thận bị hàn khí xâm nhập."



Con của gã tiểu đội trưởng nhíu mày hỏi: "Kỳ thực các thầy thuốc khác đều nói trên đùi lão gia có khối u độc! Nếu không tin thì ngài có thể kéo chăn lên mà xem."



Trong lòng ta thầm kêu không ổn, mọi người trên mặt hiện lên vẻ bất thiện, gã tiểu binh hai mắt càng ánh lên nét hung quang. Ta mỉm cười: "Đó là hiện tượng của hàn khí, không phải là u độc gì cả, mà là của khối u do hàn thận sinh ra. Chỉ cần thuốc của ta là có thể chữa được." Nói đến đây, dị năng trong người ta cuồn cuộn đổ vào, đồng thời ta rút từ trong ngực áo một mẩu thịt khô, cho vào miệng ông lão, bắt lão nuốt xuống.



Ông lão phản đối: "Cái này đâu phải là thuốc men gì đâu. Tại sao lại giống như là thịt dê?"



Lời lão vừa nói ra, mọi người lập tức vui mừng hoan hô ầm ĩ. Có kẻ nào đó hô lên: "Có thể nói được rồi! Có thể nói được rồi". Ta trong lòng thầm thấy xấu hổ. Vốn dĩ ông lão bị bệnh đã không nói được mà ta lại không biết. Có kẻ kéo chăn lên, phát hiện ra khối u độc trên đùi phải giờ chỉ còn lại một chấm đỏ. Mọi người nhìn thấy mà không thốt lên được lời nào.



Ta không khỏi thầm cảm thấy quái dị vì công hiệu của dị năng rất nhanh, khiến nhiều người không thể tin được. Thê tử của gã đội trưởng trên mặt ràn rụa nước mắt, cảm tạ ta:"Thần y! Thuốc của ngài quả thật là linh quang dược."



"Khạc! Khạc!" Nguyên miếng thịt khô từ trong miệng lão nhân thổ ra. Mọi người hai mắt đờ ra. Ta mặt dày, lập tức mỉm cười: "Trong miếng thịt có hòa một phương kỳ dược đã được lão gia hấp thụ, giờ nhổ ra cũng không có gì quan trọng."



Tiếp theo, ta được khoản đãi rất nồng nhiệt như khách quý, muốn sớm rời đi mà cũng không được. Đêm đó, tại nhà tiểu đội trưởng Mạc Ngôn, bạn bè bằng hữu cùng người thân có bệnh đều tập trung ở đó, khiến ta bận bịu suốt cả đêm. Ai ai cũng lạy lục cảm ơn ta rối rít trước khi rời đi. Kỳ thực, ta liên tục chẩn đoán sai bét. Bất quá, những người này tuyệt đối tin tưởng vào tài trị bách bệch của ta nên không chút nghi ngờ đối với tài chẩn đoán bệnh tình giả tạo.



Đêm đó, chẳng biết người nhà nào của Mạc Ngôn đã nhường chỗ cho "ông lão" ta nghỉ ngơi. Sau giấc ngủ vừa tỉnh dậy, ta được thông báo là trước cửa nhà của Mạc Ngôn có một đoàn người bệnh rồng rắn xếp hàng dài đang chờ ta cứu chữa. Ta mang toàn bộ thảo dược từ trên xe xuống. Thỉnh thoảng lại gọi bệnh nhân vào rồi bấm tay tính toán, đi thẳng luôn vào việc chữa bệnh. Bận tối mắt tối mũi một vài ngày thì đoàn người rồng rắn đó mới biến mất.



Hôm đó, hoàng hôn buông xuống rất nhanh. Sau khi chữa trị cho khoảng một trăm bệnh nhân, ta thấy rất hứng thú ra ngoài đi dạo. Thê tử yêu kiều của Mạc Ngôn là Tố Thiện có lẽ vì "kính lão" nên cứ khăng khăng tình nguyện đi cùng. Ta từ chối cũng không được, đành cùng nàng đi ra khỏi cổng phủ.



Quanh co rẽ trái rẽ phải một hồi, vượt qua nhiều ngã tư nhỏ hẹp, cuối cùng bọn ta cũng ra đến đường lớn. Ta có thể là người nổi tiếng được nhiều người hoan nghênh nhất Nhật Xuất thành hiện nay. Đi đến đâu cũng có người cung kính tung hô là thần y, khiến cho ta khó có thể đến gần thưởng ngoạn được diện mạo của đại thành thị này.



Tố Thiện ưỡn bộ ngực trắng trẻo mịn màng ngang nhiên đi bên cạnh ta. Nàng không ngừng xen vào giữa những kẻ cản đường ta để cám ơn, bộ dạng thừa vẻ vênh vang tự đắc. Trên đường cái, thỉnh thoảng lại có một đội kỵ binh toàn thân võ trang. Thấy ta đi tới, họ liền hãm tốc độ, đưa tay lên kính chúc ta. Có thể là vì trong tương lai nếu bị thương, ta sẽ là cứu tinh của họ. Sau này tương lai hoà bình, xem ra nghề tốt nhất của ta đúng là làm thầy thuốc.



Tố Thiện sung sướng đi bên cạnh ta, giọng hoàng anh vang lên như tiếng chuông bạc, giới thiệu cho ta những toà nhà nổi tiếng và danh lam thắng cảnh của Nhật Xuất thành. Cuối cùng, nàng kéo sát khuỷu tay của “ông lão” một cách thân thiết, hoan hỉ dẫn ta đi khắp nơi. Bộ ngực trắng sữa của nàng thỉnh thoảng đập vào tay ta, khiến cho ta cảm thấy xấu hổ, càng không thể nói cho nàng biết ta không phải là một ông lão. Chẳng biết vì lý do ngớ ngẩn gì mà khiến cho sắc tâm của ta đại động. Còn sự thân mật của nàng thì hoàn toàn không có ý gì khác, lại càng khiến ta không tiêu thụ được.



Lúc này lại vừa vặn đi tới trung tâm của con đường lớn, Nhật Xuất viện với ba tầng cao vút đã sừng sững hiện ra trước mắt. Đây là thực điếm nổi tiếng của Nhật Xuất thành, chỗ này nổi tiếng ngoài thức ăn ngon, chủ yếu là còn có danh kỹ nổi tiếng hát xướng và đối ẩm.



Ta vội tách ra khỏi sự níu kéo thân mật của Tố Thiện, linh quanh chợt hiện, bèn nói: "Lão phu đã đói bụng rồi, dừng lại vào ăn một chầu chứ?" Tố Thiện gật đầu đáp ứng, dẫn ta lên thềm đá, tiến vào tầng dưới.



Sảnh đường rộng lớn chứa gần trăm cái bàn tròn, mấy trăm khách nhân dáng vẻ tôn kính đang ngồi quanh bàn ăn uống. Đứng kế bên là nhửng thị nữ mặc trên người tiểu y màu hồng, như đàn bướm lượn lờ phục vụ mĩ thực cho khách nhân. Tố Thiện liền kéo ta ngồi xuống một cái bàn trống gần đó, ta hỏi: "Có thể lên tầng ba ngồi được không? Ở đó có thể nhìn xa hơn một chút."



Tố Thiện do dự: "Lầu ba! Cái đó…cái đó…" Ta đương nhiên biết nàng do dự là có nguyên nhân. Lầu hai là phòng ca thính, còn lại lầu ba thì dùng để triệu mỹ nữ phục vụ rượu cho khách quý. Nếu không có thân phận và địa vị thì đều chỉ có thể đứng ngoài cửa. Trượng phu của Tố Thiện chỉ là một viên quan nhỏ, cùng lắm chỉ lên được lầu hai, hình dáng lầu ba như thế nào cũng chỉ là nghe người ta nói.



Một thanh âm hùng tráng từ phía sau vang lên: "Thì ra là thần y giáng lâm, đối với Nhật Xuất viện bọn ta quả thật vinh hạnh." Một gã béo xuất hiện sau lưng chúng ta, cung kính hướng về phía ta thi lễ.



Tố Thiện liền hỏi: "Vị này là ….?"



Gã béo đó tự giới thiệu: "Ta là Bang Na, phó tổng quản viện này. Hôm qua, thần y đã chữa bệnh cho nhi tử, lại không đòi một chút thù lao, năm vị thê tử của ta sáng nay ở nhà đã lập bàn thờ thần y." Ta trong lòng thầm rủa, bản nhân còn chưa ngoẻo, lập bàn thờ kính bái làm cái gì chứ.



Tố Thiện vui mừng nói: "Phương lão muốn lên lầu ba, mong phó tổng quản giúp đỡ."



Bang Na bắn như liên thanh: "Không có gì! Không có gì! Xin mời thần y đi theo ta."



Lúc này, thực khách trong lầu có người nhận ra ta, liền đứng lên thi lễ. Tố Thiện mắt sáng lên nhìn ta, dẫn ta lên tầng ba. Lúc bước lên cầu thang, cơ thể của nàng áp sát vào người ta, khiến ta càng cảm thấy xấu hổ, lại có cái khoái cảm chiếm được tiện nghi. Trải qua những kinh nghiệm ở Tịnh Thổ và Dạ Lang, ta không giống như ngày xưa, không còn có những quan điểm cứng nhắc với vợ người khác. Ta đương nhiên không có ý chiếm hữu thê tử của Mạc Ngôn, nhưng nàng lại tự đưa thân đến tận miệng, ta chỉ còn cách buông thả, âm thầm tận hưởng sự tiếp xúc đầy thân mật này.



Lầu ba bố trí cao ráo và dễ nhìn, hoa lệ tựa như cung điện. Trên tấm thảm hồng không phải là những chiếc bàn riêng lẻ, mà là từng cụm từng cụm bàn ghế rất hoa lệ, lại thân thuộc như ở trong nhà. Bốn phía đều có cửa sổ, không gian mở rộng thoáng, hoa tươi ở mọi nơi. Ngoại trừ các đại hán đứng canh cửa bên ngoài, còn đợi khách bên trong đều là những mỹ nữ đẹp tựa anh đào, áo ngực xẻ thấp, váy dài để lộ cặp chân, nét quyến rũ xinh đẹp. Đến lúc này, hơn mười cụm bàn ghế cũng chỉ có ba nhóm người đang ngồi.



Bang Na dẫn ta tới ngồi tại một chỗ gần cửa sổ. Sau khi ngồi xuống, gã nói: "Hãy để ta gọi món ăn cho thần y. Hôm nay chúng ta mời khách, thỉnh thần y ở lại dự tiệc", dứt lời rồi bỏ đi.



Mấy thị nữ xinh đẹp biết ta là thần y giá lâm, nhanh nhẹn đi tới, dâng lên thức ăn cùng rượu ngon. Thậm chí, các nàng còn trao những nụ hôn nồng hậu, chỉ khiến ta lo lắng rằng những nụ hôn làm ảnh hưởng đến dịch dung của Đạm Như trên mặt ta.



Sau một phen xô bồ, cuối cùng cũng tĩnh lặng lại. Tố Thiện mỉm cười thân thiện nhìn ta, đi tới gần, đặt một nụ hôn nhẹ lên khuôn mặt ta, nói:"Thật khiến cho người ta trong lòng ấm ức. Các nàng ấy thi nhau hôn ngài, ngài là một lão nhân gia cực kỳ đáng yêu lại đáng kính."



Ta hàm hồ đáp lại. Tố Thiện nói tiếp: "Ngài cũng là một lão nhân gia hiền lành và đáng yêu nữa. Tâm địa đã tốt, y đạo cũng tinh thông, bệnh gì chỉ cần liếc mắt qua cũng nhìn thấu."



Ta mỉm cười trong lòng, nghĩ thầm: "Nếu Đạm Như không cho thêm một mảnh tinh phiến kỳ dị vào trong hốc mắt của ta, thì nàng sẽ biết thế nào là thần nhãn."



Tố Thiện lại nói: "Ta từ lúc gặp mặt đã thấy phong thái cao sang của lão nhân gia. Mấy ngày nay, ta làm trợ thủ cho ngài, tựa như luồng gió xuân mới. Nói cho ta biết, khi ngài còn trẻ chắc làm mê đảo rất nhiều nữ nhân."



Mặc dù ta chưa đến tuổi già, nhưng đại khái cũng có thể đưa cho nàng một đáp án khẳng định. Tố Thiện lại nói: "Không cần nói ta cũng biết được đáp án. Mạc Ngôn tối qua bảo ta mê đảo ngài, bảo ta từ nay về sau làm trợ thủ của ngài" Nói xong thì cười rộ lên, thần thái thật chân thành đáng yêu.



Phó tổng quản Bang Na tự thân mang một mâm điểm tâm tinh mĩ đến, đặt xuống bàn, sau đó ngồi xuống phía đối diện, nói: "Đây là bánh Vạn Hoa nổi danh của bổn tiệm, xin mời thần y thưởng thức."



Ta là người sinh ra ở đây chẳng lẽ lại không biết gì, vừa mới định đưa tay lấy thì Tố Thiện đã cầm một cái, ôn nhu đưa lên miệng ta. Bang Na hai mắt sáng ngời, nói: "Hồng nhân Tây tiểu thư cũng vừa vặn trở về, ngài có muốn nàng ấy tới ca hát chúc rượu không?"



Ta vừa chuẩn bị mở miệng từ chối thì Tố Thiện hai mắt sáng lên, hân hoan vỗ tay: "Người mà phó tổng quản nói đến chính là ca kỹ giỏi nhất Nhật Xuất thành, kiếm vũ cũng đẹp nhất, nhan sắc cực kỳ quyến rũ. Nam nhân trong thành kẻ nào cũng mơ tưởng đến việc được hôn lên mái tóc của Tây tiểu thư."




Ta vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Tại sao hôn lên mái tóc nàng ta lại khó đến như vậy?” Mỹ nhân này chắc là mới tới, nếu không thì làm sao ta lại không biết.



Bang Na đáp: "Mỹ nhân này nổi tiếng lạnh lùng cao ngạo. Có vài người thầm gọi nàng là hoa hồ điệp lạnh lùng, chưa từng bán thân cho bất kỳ ai."



Vốn dĩ là như vậy. Tại Đế quốc, tuy rằng nam nữ quan hệ tùy tiện, nhưng vẫn có những tập quán tốt, đó là không được sử dụng vũ lực để chiếm đoạt. Cho nên nếu như mỹ điệp nhân đúng là người như vậy thì không ai dám đụng tới nàng. Đến lúc này thì ngay cả ta cũng hết sức tò mò.



Tố Thiện như đã đoán trúng tâm sự, thân thiện nép vào ta nói: "Nguyên lai Phương lão nhân tuổi cao nhưng tâm vẫn còn trẻ trung. Biết đâu khi gặp mỹ điệp nhân có thể được nàng cho ngài hôn lên mái tóc."



Nàng biết rất rõ ta già nhưng tâm không già, nhưng cũng muốn đùa nghịch, dạy ta một tư vị mới. Trong lòng cũng cảm thấy thú vị, ngày nào đó khi ta già rồi, có lẽ ta vẫn còn có sức hút đối với phụ nữ. Bang Na nhảy dựng lên nói: "Để ta thử coi xem hôm nay nàng ấy có tâm tình tham dự không?"



Bên ngoài toà nhà bóng đêm bao trùm, hoả đăng lấp loé. Tiếng vó ngựa vang lên dưới đường, rồi biến mất nhanh chóng. Ta tận dụng thời cơ hỏi: "Tại sao có nhiều kỵ binh đi qua đi lại vậy?"



Tố Thiện khuôn mặt vui vẻ trả lời: "Nghe nói man tộc nam phương sắp tới tấn công Nhật Xuất thành. Bọn chúng đều là cường đồ giết người không nháy mắt, trong thành ai cũng lo lắng."



Ta hỏi: "Hiện nay ai là người kiểm soát Nhật Xuất thành?"



Tố Thiện trả lời: "Vốn dĩ là do Liên Lệ Quân thống soái, nhưng nàng đã đi ra biển, đến giờ vẫn chưa có tin tức. Hiện nay là do Lệ Thanh quận chúa thống soái."



Ta lo lắng thầm nhủ, phải chăng Dực Kỳ không thoát được cơn bão đó? Tố Thiện lại nói: "Lệ Thanh quận vương không rõ từ đâu triệu hồi vô số người lạ trở về, phần đông đều thủ bên ngoài thành, nhờ vậy mà chúng ta mới cảm thấy an toàn."



Lúc này thực khách cũng lục tục kéo tới, mười tám chỗ ngồi đã đầy, phong đăng toả sáng càng khiến không khí thêm nhộn nhịp. Những tửu nữ quần áo thướt tha từ nội đường bước ra, ngồi xuống kế bên khách quan, pha trò vui vẻ, âm thanh liên miên bất tuyệt. Bang Na khuôn mặt vui vẻ tiến tới, nói: "Thần y đúng là danh chấn thiên hạ. Tối nay có đến bảy người muốn nàng tới ca hát nhưng nàng chỉ đáp ứng mỗi ngài mà thôi."



Ta cười trả lời: "Xem ra ngươi đã nói rất nhiều điều tốt về ta."



Bang Na tất nhiên không phủ nhận: "Đương nhiên! Đương nhiên! Ta nói cho nàng biết rằng ngài là đại ân nhân của ta. Bất quá, nàng không phải vì nguyên nhân này mà đến. Bởi vì nàng đã tra vấn ta xem có phải là ngài đã từng đi qua rất nhiều địa phương. Ta trả lời phải thì nàng liền chủ động tới đây."



Trong tâm ta dậy lên một cảm giác kỳ quái. Tại sao nàng lại muốn tìm hiểu chuyện bên ngoài Nhật Xuất thành?



Trong sảnh đường đột nhiên trở nên tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều tập trung đổ dồn lên vị mỹ nhân yêu kiều bước ra từ nội đường. Ta liền hạ mắt xuống, cố tình không nhìn nàng. Đối với ta, kẻ đã thưởng thức qua vô số tuyệt sắc mỹ nữ mà nói, đương nhiên là có chút định lực. Nói thật, ta không tin nàng đẹp như Đạm Như hay Thải Nhu, càng không cần phải nói đến Ma Nữ Bách Hợp.



Mỹ điệp nhân cử gót ngọc, nhẹ nhàng bước tới chỗ của ta. Ta không cần nhìn cũng biết ánh mắt hâm mộ của mọi người đang tập trung lên "lão nhân gia” may mắn này. Bang Na khiêm tốn đứng lên. Tố Thiện cũng sùng kính đứng thẳng lên. Chỉ có ta thủy chung vẫn cúi đầu, ngồi yên một chỗ. Nàng mà cao ngạo ư? Lão nhân gia ta đây so với nàng còn cao ngạo hơn!



Mỹ điệp nhân ngồi xuống trước mặt ta. Ta ngẩng đầu lên nhìn nàng. Vừa nhìn thấy thì toàn thân chấn động, không thể tin nổi trợn mắt nhìn nàng. Tây Kì! Nàng đích thị chính là Tây Kì hàng thật chính gốc, ta có chết cũng thể quên được hình dáng của nàng. Nàng không phải đã chết rồi sao? Ngay cả thi thể ta cũng đã hỏa táng.



Thanh âm Tố Thiện vang lên bên cạnh nhắc nhở: "Phương lão! Phương lão!"



Bang Na cũng hỏi: "Ngài có quen biết với Tây tiểu thư hay sao?"



Tây Kì đã trưởng thành, so với trước kia càng thêm động lòng người. Vẻ đẹp thanh tú mỹ lệ thoát tục, nhưng vẻ mặt lạnh băng. Thấy ta nhìn trừng trừng, ánh mắt nàng lộ vẻ khó chịu như muốn thầm nói "lão già háo sắc" ta cút đi. Ta đè nén cảm giác kích động và kinh hãi vào trong lòng, uyển chuyển nói: "Tây tiểu thư nhìn rất giống cháu gái của một vị lão bằng hữu của ta."



Tây Kì ngơ ngác nhìn về phía ta. Bang Na ngạc nhiên: "Thần y chắc nhìn lầm người rồi! Tây tiểu thư từ bé đã thất lạc gia đình, làm sao mà có ông nội."



Ta tâm niệm chuyển động, tìm diệu kế để nói chuyện riêng với nàng: "Hoặc ta nhìn lầm, Tây tiểu thư sắc mặt có điểm tái nhợt, thôi thì để ta bắt mạch khám cho."



Tây Kì hờ hững nói: "Có bệnh thì tốt, lão nhân gia không cần phải quan tâm." Chính là giọng nói ngọt ngào và nũng nịu của Tây Kì. Nàng hiển nhiên cho rằng ta muốn lợi dụng xem bệnh để chiếm tiện nghi của nàng, bằng không thì cũng không cần nhắc nhở ta là lão nhân gia.



Ta suýt nữa vất đi tất cả, chỉ muốn ôm nàng nói rõ ta là ai, chỉ hận là không thể làm được như vậy. Bang Na nhìn ta vẻ thâm thúy, muốn nhắc nhở ta về sự không khách khí của Tây Kỳ. Tố Thiện hảo tâm nói: "Tây tiểu thư, Phương lão y thuật đích thị thiên hạ vô địch, vô cùng hiệu quả. Mấy ngày nay ta…"



Tây Kì không nhịn được đứng lên, hướng về phía Bang Na, nói: "Ta đến đây không phải để khám bệnh." rồi xoay người bước đi.



Bang Na cũng kinh ngạc đứng sững tại đương trường, vô kế khả thi. Ta mất đi bình tĩnh, bất ngờ đứng dậy, kêu lên: "Tây Kì tiểu thư xin dừng bước!" Trong lúc cấp thiết, ta đã quên giả giọng của một lão nhân.



Tây Kì toàn thân kịch chấn, lập tức dừng lại. May mắn là Bang Na và Tố Thiện đều không phát hiện được giọng nói đã thay đổi của ta. Bang Na hướng về phía ta, ngạc nhiên nói: "Thần y, người nói sai rồi. Tây tiểu thư tên là Tây Lan, không phải Tây Kì." Tây là Tây Kì, Lan là Lan Đặc, ta quá cao hứng suýt nữa cúi xuống đất hôn con mẹ nó bảy bảy bốn chín đêm liền.



Đôi vai mảnh mai của Tây Kì phập phồng dữ dội, chậm rãi quay lại, ánh mắt không thay đổi đánh giá lại ta. Ta biết nàng đã nhận ra thanh âm của ta, bây giờ nàng lờ mờ từ thân hình khí độ mà đoán ra ta. Nước mắt từ khoé mắt của nàng chảy ra. Ta trong lòng vừa thầm kêu không hay thì nàng đã vứt bỏ tất cả, nhảy ngay vào lòng của lão nhân gia ta.



Toàn trường diện mục đều chấn động. Ta trong lúc nguy hiểm đột nhiên nảy ra một kế, lớn tiếng nói: "Không cần phải khóc, ta sẽ chữa bệnh cho cháu, sẽ lập tức chữa trị. Đến sáng sớm mai, cháu sẽ khoẻ lại thôi."



Rồi hướng về phía Bang Na, hỏi: "Gia trang của Tây tiểu thư ở hướng nào? Bệnh của nó phi thường khó chữa, phải tốn một đêm công phu mới khoẻ được.”



Bang Na lẩm bẩm: "Nguyên lai là có bệnh thật. Phương lão nhân không hổ là thiên hạ đệ nhất thần y, phương thức chẩn đoán thuộc loại siêu nhân."



Tố Thiện hỏi: "Tại sao không về nhà ta, chỗ đó có thuốc?"



Ta bịa chuyện: "Bệnh này phải có liệu pháp đặc biệt, không cần đến dược thảo. Nàng về nhà trước, sáng mai mới đến tìm ta."



Sau khi lên xe ngựa, Tây Kì vẫn còn khóc, tựa như bao nỗi buồn khổ dồn nén bấy lâu được giải phóng. Bàn tay ta đặt lên lưng nàng, chầm chậm truyền vào dị năng. Rõ ràng khác biệt với người khác. Dị năng vừa đưa vào cơ thể nàng lập tức hình thành một luồng nhiệt lưu vận chuyển theo một lộ tuyến kỳ dị, khiến cho ta biết được thể chất đặc biệt của nàng có thể hấp thu và vận dụng trực tiếp năng lượng của ta. Nàng vì sao đã chết mà có thể sống lại? Có phải vì nàng là con gái của Bách Hợp, hay vì nàng đến từ hạt giống kỳ dị của phế tích chăng?




Xe ngựa dừng lại trước một tiểu lâu ở phía tây thành. Ta ôm nàng xuống xe, hai tỳ nữ liền lập tức ngênh tiếp. Tây Kì đã ngừng khóc, nhờ Bang Na ra lệnh cho chúng tỳ nữ đi làm việc, rồi kéo ta vào khuê phòng của nàng. Đến khi cửa đã đóng, nàng nhảy tới, dùng hết sức ôm chặt lấy ta, bi ai kêu lên: "Lan Đặc! Lan Đặc! Ta yêu chàng, ta yêu chàng, ta yêu chàng!"



Ta thắm thiết hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng, đến khi thiếu chút nữa thì hết hơi mới hổn hển buông nàng ra. Tây Kì nói: "Ta không chết! Chàng cũng không chết! Đây thật là điều tuyệt diệu."



Ta hỏi: "Tại sao nàng chưa chết? Ta rõ ràng đã hỏa táng nàng mà."



Tây Kì đáp: "Ta không biết, mơ mơ hồ hồ, phát hiện ra là mình đã tỉnh lại ở nơi hoang dã đó, nhưng không thể cử động, không thấy được gì, cũng không cảm giác được cơ thể bản thân. Sau đó ta mới từ từ cảm giác được cơ thể, thấy được sự vật."



Nàng dừng một chút rồi hỏi: "Gia gia đâu?"



Ta ngạc nhiên không biết trả lời sao với nàng, đương nhiên không thể nói là Kỳ Bắc chết bởi độc châm của nàng. Ta lắc đầu: "Ông ấy bị trúng quỷ kế của Vu sư mà hy sinh." Nước mắt Tây Kì buồn bã nhỏ xuống.



Ta ôm nàng ngồi bên thành giường. Sau một hồi thân mật, tâm trạng của nàng dần trở lại bình thường. Tây Kì nói: "Sau khi ta hồi phục lại khí lực, liền cố gắng bò dậy muốn đi tìm chàng, mơ mơ màng màng gặp được một đội thương lữ đang đi đến Nhật Xuất thành. Họ đối với ta rất tốt, dẫn ta vào Nhật Xuất thành. Ta giấu đi tên thật của mình, vào Nhật Xuất viện làm việc, hy vọng từ đó có thể nghe được tin tức của chàng."



Ta ngạc nhiên hỏi: "Chuyện của ta vang động khắp nơi, tại sao nàng lại không nghe thấy?"



Tây Kì đáp: "Trong thành không ai dám nhắc đến tên chàng. Ta từng hỏi qua nhiều người, họ đều hoảng sợ ngăn cản ta đừng hỏi chuyện của chàng. Bởi vậy, hôm nay ta nghe được có vị thầy thuốc đến từ phương xa nên mới chịu đi gặp chàng. Ông trời rốt cục cũng rủ lòng thương với ta, đáp ứng lời cầu nguyện mỗi ngày của ta. Ôi! Vì sao chàng lại biến thành một lão già như thế! Ta không chịu đâu! Ta muốn chàng biến trở lại hình dạng trước kia."



Ta thấy nàng hồi phục tâm tình đáng yêu ngày xưa, trong lòng vô cùng sung sướng, nhanh chóng giải thích cho nàng. Tây Kì giờ mới hiểu được, khuôn mặt thông minh đột nhiên hiện lên hai nét điểm hồng, cái miệng nhỏ nhắn ghé vào tai ta nói: "Thần y lão nhân gia của ta, nhanh chóng chữa bệnh cho ta đi."



Ta ngạc nhiên hỏi: "Nàng bị mắc bệnh gì?"



Bàn tay nhỏ bé của Tây Kì đánh lên người ta mấy cái, nhẹ nhàng nói: "Bệnh yêu đơn phương!"



Ta cười đáp: "Bệnh khác thì không giỏi, nhưng với bệnh yêu đơn phương hoặc bệnh tương tư thì ta lại là bậc thầy về y thuật."



Tây Kì ôn nhu nói: "Ta biết linh dược tốt nhất cho bệnh này, thần y có biết được đó là thuốc gì không?"



Lần này ta cũng ngẩn ngơ, ngây ngô hỏi: "Là thuốc gì?"



Tây Kì vô cùng thẹn thùng nói: "Đó là một loại thuốc rất khó kiếm, tên là đêm sớm."



Ta trong lòng cảm động, thở dài: "Đấy là linh dược tối thượng trên thế gian này, nó có thể kết hợp với các vị thuốc của chính nó, gọi là hai đêm, ba đêm, vạn đêm, hoặc hai vạn đêm."



Tây Kì sẵng giọng: "Thế thì chàng còn đợi gì nữa. Người ta đã sớm có linh dược, chàng còn chưa chịu chữa bệnh cho ta?"



Ta giúp nàng đứng lên, một mặt giúp nàng cởi bỏ y phục, một mặt cam đoan: "Lão nhân gia ta vì y đức mà chữa bệnh cho nàng một đêm."



Sáng sớm thị nữ đến gõ cửa, nói rằng có người đến tìm ta. Ta một mặt thì nguyền rủa còn một mặt rời khỏi giường. Tây Kì đứng dậy, vừa hầu hạ ta mặc quần áo vừa thương hại hỏi: "Cái mặt nạ giả hiện nay của chàng chắc làm chàng rất khó chịu?"



Ta đáp: "Không có nó, ta càng cảm thấy khó chịu hơn. Hơn nữa nó cũng có một ưu điểm là ngay cả rửa mặt cũng có thể được miễn."



Tây Kì phàn nàn: "Ta không vui vì tóc chàng lại biến thành màu tro. Nếu ngày nào đó không thể trở lại hình dạng vốn có, ta sẽ tính sổ với chàng."



Ta mở cửa, lập tức cảm thấy xấu hổ. Hai ả tiểu tỳ đang nhìn trộm ta, trong mắt xuất hiện vẻ khác lạ, ẩn chứa sự ngạc nhiên tột độ. Đương nhiên trong lòng các nàng đều suy nghĩ tại sao một lão nhân gia lại ở qua đêm trong phòng tiểu thư. Ta ho hai tiếng, rồi đi ra sảnh.



Tố Thiện đang ở trong sảnh. Vừa thấy ta, nàng liền chào đón như gặp lại người thân lâu năm xa cách, rồi hỏi: "Phương lão! Sao không thấy Tây tiểu thư, nàng rốt cuộc là bị bệnh gì?"



Ta đương nhiên không thể nói cho nàng biết Tây Kì vốn dĩ mắc bệnh yêu đơn phương, nhưng trong lúc vội vàng cũng không biết bịa ra một căn bệnh lạ như vậy ngành y học, liền tìm cách thay đổi chủ đề: "Tại sao nàng lại đến tìm ta sớm vậy?"



Tố Thiện hoài nghi nhìn ta vài lần, rồi nói: "Sớm ư? Trước cửa nhà ta sáng sớm hôm qua đã có hơn mười người đang đợi ngài tới xem bệnh."



Tây Kì bước tới trong y phục nam trang, đầu đội một chiếc nón nhỏ để che mái tóc, cười nói: "Vậy chúng ta phải mau đi! Đừng để họ nóng ruột. Trước tiên, ta phải gọi xe đến đã."



Tố Thiện thấy nàng cải trang, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, nhân khi Tây Kì bước ra ngoài cửa, ghé sát bên cạnh ta nói: "Xem ra bây giờ nàng ta mới bị bệnh."


Bình Luận (0)
Comment