Đại Kiếm Sư

Chương 79



Theo như lời Đạm Như, Âm Phong pháp sư là người bẩm sinh tàn ác, cho dù không có Vu Đế kiềm chế phía sau, bản thân hắn cũng là hóa thân của ma quỷ. Huống hồ bởi vì hai nữ nhân đều chết dưới tay ta, cho nên hắn đối với người Đế quốc và ta đầy cừu hận, tuyệt không thể có khả năng hòa giải. Cho nên ta phải giết chết hắn, không thể có lựa chọn thứ hai.



Trong Tứ đại pháp sư, nếu luận về công lực của vu thuật, dẫn đầu là Cuồng Vũ pháp sư, kế đến là Âm Phong pháp sư, tiếp theo là Đạm Như và tên Vu sư đã chết.



Chỉ có điều, Vu sư đứng chót, pháp lực của hắn chỉ đủ để giết loại cao thủ như Kỳ Bắc. Nếu không phải ta nhân lúc công lực hắn đang suy giảm, lại phân tâm vì thân thể trinh nữ trần truồng đến mê người của Tây Kỳ, ta nhất định không thể giết được hắn. Căn cứ vào đó có thể suy ra sự lợi hại của tứ đại pháp sư.



Trong cuộc đấu tranh với Đạm Như, ta cũng chỉ là thắng trong hiểm cảnh. Mấu chốt vấn đề ở chỗ, nàng hoàn toàn không ngờ sau khi nàng tự sát, ta có thể đem tình yêu bao la nhờ dị năng đưa vào trong người, làm suy yếu tà lực do Vu đế trao lại cho nàng, tăng cường tình yêu của nàng đối với ta và tăng cường cả bản tính của nàng.



Cho nên Âm Phong pháp sư tuyệt không dễ dàng đối phó.



Thêm vào đó, Đạm Như hiểu hắn rất rõ nhưng vẫn không rõ về công lực của hắn cụ thể ra sao, chỉ biết là cao thâm mạc trắc. Đây chính là chố lợi hại của hắn, khiến người ta không thể nào đối phó.



Bản thân Âm Phong pháp sư cũng là cao thủ võ công đáng sợ, vũ khí của hắn là hai con “Phong xà” đã trải qua chế luyện, da cứng như thép, dù cho bảo đao cũng không chém chúng đứt đoạn được, nhưng nếu để chúng cắn một cái, tất táng mạng tại chỗ.



Huống hồ hắn còn có bốn gã Âm Phong nô kè kè bên cạnh. Bốn tên này đã từng được huấn luyện đặc biệt và dùng dược vật của hắn, kích thích tiềm năng của cơ thể, to lớn vô cùng, hung mãnh không sợ chết, kiếm thuật xuất chúng, rất khó có thể đối phó.



Cho nên nếu không lôi kéo Lệ Thanh vào kế hoạch đã được tính toán cho việc giăng bẫy, muốn đường hoàng giết hắn thực là khó hơn lên trời.



Ưu thế duy nhất là chúng ta ở trong tối, hắn ở ngoài sáng. Âm Phong pháp sư có nằm mộng cũng không thể nghĩ được Đạm Như sẽ phản bội Vu đế, trở thành nữ nhân và trợ thủ của ta.



Sau khi an bài ta và Tây Kỳ nghỉ tạm tại một căn nhà nhỏ yên tĩnh và xinh xắn riêng biệt, Lệ Thanh đã y theo chỉ thị của ta, đi dò la tin tức tình báo có liên quan đến Âm Phong pháp sư.



Ta biết thêm rằng Lệ Thanh còn có một mục tiêu khác, chính là đối phó với Vinh Đạm Như.



Đạm Như là một trong tứ đại pháp sư, thân phận tương đương với Âm Phong pháp sư, lại có thể chỉ huy quân đội của Âm Phong, nếu không trừ nàng, cho dù giết được Âm Phong pháp sư vẫn sẽ thất bại trong gang tấc.




Đây đúng là một nước cờ hay trong liên hoàn kế của Đạm Như.



Nàng có thể dùng nó để che chở cho thập nhị du nữ của nàng đào tẩu, tạo ra cho Lệ Thanh cơ hội tốt đối phó nàng.



Chúng ta tuy ngồi chờ cũng không hề tịch mịch. Tây Kỳ đã mong chờ cơ hội chỉ có hai người chúng ta cả ngày nay, rốt cuộc cũng đã có được. Nàng đối với ta si mê quấn quýt không rời, lại luôn miệng hỏi han, việc gì cũng biến thành câu chuyện đầy thú vị.



Ta nhắc lại chuyện cũ, ngày đó vì trốn tránh bọn Thượng Hiệu mà ta phải nấp dưới căn hầm lãng mạn. Tây Kỳ thẹn thùng nói: “Lan Đặc chàng thẳng thắn nói cho ta biết, ngày đó chàng là có phải cố ý đụng vào người ta, đó là lần đầu tiên ta để cho một nam nhân chiếm tiện nghi bằng cái kiểu xâm phạm như thế.”



Ta kêu lên oan uổng: “Là nàng tự mình ngã vào! Làm sao có thể trách ta được?”



Tây Kỳ ngồi trên đùi ta, ôm lấy cổ ta nũng nịu nói: “Người ta là bất đắc dĩ mới chen vào lòng chàng, nhưng chàng lại cố ý di chuyển thân thể động chạm vào người ta, chiếm tiện nghi mà không dám thừa nhận. Khi đó ta quen biết chàng còn chưa đến ba ngày mà.”



Ánh mắt ta dừng lạ ở bộ ngực vun cao của nàng, mĩm cười nói: “Đừng quên trên người nàng có vài bộ phận nhô lên bất thường, trừ phi chúng ta ngừng thở, bằng không chắc chắn sẽ có cảm giác nàng chạm ta, ta chạm nàng.”



Tây Kỳ không chịu nổi, hờn dỗi nói: “Ai chạm chàng!”



Ta mừng đến hồn phách bay bổng. Tìm lại được thứ mà mình đánh mất là điều tuyệt diệu nhất trên đời, huống chi là người trong mộng yêu quý của ta. Hy vọng có thể nhanh chóng tìm được công chúa, Lan Đặc ta không có gì phải hối tiếc nữa.



Ta nhớ đến một chuyện, lo lắng hỏi: “Vừa rồi có phải là nàng ghen hay không? Nàng không thích ta có nữ nhân khác hay sao?”



Tây Kỳ lắc đầu nói: “Ta chỉ là không thích Lệ Thanh, còn bất kỳ ai khác ta cũng không quản. Chỉ cần cùng chàng ở cùng một nơi là tốt rồi. Nói cho ta biết! Hài tử của Lệ Thanh có phải là con của chàng hay không? ”



Ta sợ đến nhảy dựng lên: “Nàng sao nghĩ đến chuyện này?”



Tây Kỳ nói: “Nó sinh ra rất giống chàng, hơn nửa ta có cảm giác nó là cốt nhục của chàng.”



Ta còn muốn nói tiếp nhưng tiếng bước chân của Lệ Thanh đã vọng đến.



Tây Kỳ trao cho ta một nụ hôn, nàng lưu luyến không muốn rời khỏi đùi ta nhưng cũng đến ngồi ở chiếc ghế đối diện.



Lệ Thanh đẩy cửa phòng tiến vào, ánh mắt sắc sảo lướt trên người chúng ta, rồi cười quyến rũ nói: “Các người có thể tiếp tục thân thiết, không cần phải kiêng dè điều gì cả.” tiếp theo liếc mắt nhìn ta nói: “Xem ra ngươi trên giường chắc hẳn phải có một bộ công phu đặc biệt, nếu không tiểu cô nương này sẽ không si mê ngươi như vậy.”



Nàng quay sang Tây Kỳ hỏi: “Ta có nói sai không?”



Tây Kỳ chưa hề gặp qua nữ nhân phóng đãng như vậy, xấu hổ đến hai mang tai đỏ bừng, nhưng khó mà gật đầu. Ta nhìn đến trong lòng rung động, xương cốt đều mềm nhũn.



Lệ Thanh ngồi xuống bên cạnh Tây Kỳ, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm mặt nói: “Nói cho ta biết, nếu đối phương là cao thủ vu đạo có dị lực tâm linh, ngươi có thể nắm chắc xuất kỳ bất ý khiến cho tâm linh đối phương bị khống chế trong chốc lát không?.”



Ta mỉm cười nói: “Nàng cũng nhìn thấy được ta là cao thủ về phương diện này hay sao?”



Lệ Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy! Từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta đã cảm thấy ngươi có sức mạnh tinh thần đáng sợ, nếu không cũng không dựa vào ngươi để đối phó hai người kia.”



Ta giả vờ ngẩn ngơ hỏi: “Hai người?”



Lệ Thanh nói: “Đúng vậy! Là hai người, bây giờ người đầu tiên chúng ta đối phó là một nữ nhân tinh thâm mỵ thuật, nàng rất là xinh đẹp tuyệt vời, ngươi tốt nhất cúi đầu xuống chứ đừng nhìn ả…”



Ta ngắt lời nàng nói: “Yên tâm đi! Ta thưở nhỏ đến lớn hầu như là được huấn luyện tâm linh rất nghiêm khắc, cho dù đối phương là mỵ thuật cao thủ, cũng không ảnh hưởng đến ta.”



Trong mắt Lệ Thanh ánh lên thần sắc lăng lệ, chăm chú nhìn ta nói: “Tiên sinh vì sao đột nhiên trở nên vui vẻ hợp tác. Đương nhiên không thể chỉ vì thân thể của ta rồi.”




Ta trong lòng phát run, dâm phụ này thật là lợi hại tinh minh. May là điều này cũng đã sớm nằm trong dự đoán của ta và Đạm Như, cho nên ta ngay cả đầu mày cũng không nhíu lại, lập tức thầm tính, nói: “Thân thể của nàng là một nguyên nhân trong đó, nhưng trọng yếu nhất là con trai của nàng, nó là một kì tài thiên phú. Ôi! Lão phu là người cuối cùng có đạo hạnh của Thiên y tộc, những người khác đều không có kết quả, để cho toàn bộ Thiên y đạo không bị thất truyền, Lan Phi là hy vọng cuối cùng của ta, nói như vậy ngươi có minh bạch hay không?”



Lệ Thanh lộ vẻ vui mừng nói: “Nhi tử của ta có huyết thống vĩ đại nhất trên đại địa, tất sẽ không làm tiên sinh thất vọng.”



Ta xuất kỳ bất ý hỏi: “Phụ thân của hắn là ai?”



Lệ Thanh ngẩn người, trong mắt ánh lên nổi nhớ nhung hận thù và thần sắc phức tạp của đau khổ, lạnh lùng nói: “Sự tình sau này ta sẽ nói cho ngươi, vốn dĩ ta định vĩnh viễn không bao giờ lại để nam nhân khác tiến nhập vào thân thể của ta, nhưng ngươi đã làm ta thay đổi chủ ý, bởi vì ngươi và hắn có đều cùng có một loại phẩm chất tương đồng khó có thể hình dung.”



Ta trong lòng cảm thấy xúc động, hận ý đối với nàng đã giảm đi nhiều, gật đầu nói: “Tốt! Làm sao giết nữ nhân hiểu mỵ thuật đó?. ”



Lệ Thanh nói: “Hiện tại là cơ hội ngàn năm có một, hộ vệ của yêu nữ này đều bị ả sai ra ngoài thành điều tra đại quân của địch nhân áp sát. Ta sẽ mời ả đến khám cho Phi nhi. Khi ta quay sang ngươi ra hiệu, ngươi phải lập tức hành sự. Chuyện giết người thì do ta làm, trên đời này không có người đàn ông nào có thể nhẫn tâm hạ thủ đối với ả đâu.”



Khi Tú Lệ pháp sư thiên kiều bá mỵ đi tới bên giường của Lan Phi, trong phòng chỉ có ta, Tây Kỳ và Lệ Thanh.



Vinh Đạm Như nồng nàn liếc mắt mắt nhìn ta, ánh mắt chuyển qua Tây Kỳ, chợt hiện lên thần sắc kinh ngạc, rõ ràng nàng đã cảm ứng được khí chất riêng biệt của Tây Kỳ, nhưng cũng thán phục vẻ mỹ lệ của nàng. Tây Kỳ cũng trố mắt nhìn nàng, không thể tưởng trên đời lại có mỹ nữ không hề thua kém nàng.



Lệ Thanh nói: “Đạm Như! Ta mời nàng tới là muốn nàng khám cho Phi nhi.”



Vinh Đạm Như liếc mắt nhìn ta, nhếch mép cười mê người: “Vị tiên sinh đẹp lão và tiểu cô nương xinh đẹp này là cao nhân phương nào?”



Lệ Thanh không ngờ ánh mắt Vinh Đạm Như lại sắc bén như thế, thở hắt ra tức giận nói: “Cao nhân nào, chỉ là ngự y của ta và tiểu đồ nhi của hắn.”



Vinh Đạm Như trừng mắt liếc nhìn ta quở mắng, cười duyên nói: “Sư đồ! Ta thấy tiểu cô nương này mới vừa phá thân xong, cho nên trên mắt vẫn còn nét xuân tình. Lão tiên sinh, xin hỏi có phải do ngài ra tay hay không?” Tây Kỳ xấu hổ đến không biết tìm chổ nào để trốn.



Ta mỉm cười nói: “Ánh mắt Vinh tiểu thư thật là lợi hại, ta nghĩ kinh nghiệm của nàng cũng phong phú phi thường.”



Vinh Đạm Như “Hứ”một tiếng: “Đạm Như không nói với ngươi, để cho ta xem qua Phi nhi!”



Lệ Thanh quay sang ta vẫy tay ra hiệu, muốn ta tiến vào vị trí chiến lược. Ta làm theo kịch bản, dẫn Tây Kỳ qua bên kia giường, đối mặt với Đạm Như. Lệ Thanh bước đến cạnh Đạm Như.



Vinh Đạm Như quay sang Lệ Thanh nói: “Ta muốn cùng ngươi nói chuyện riêng.”



Điều này trái ngược hẳn so với dự định của Lệ Thanh nhưng cũng nhanh chóng đáp: “Nói đi! Hai sư đò này là tâm phúc của ta, có thể tuyệt đối tín nhiệm.”



Vinh Đạm Như trầm giọng nói: “Không biết ngươi có tin hay không nhưng có người định phản bội Vu đế đấy.”



Lệ Thanh ngạc nhiên nói: “Ngươi nói cái gì vậy?”



Lệ Thanh tự nhiên biết Đạm Như được Vu đế tin cẩn nhất, chỉ biết cùng nàng chung trận tuyến, như thế nào lại vô cớ rắp tâm đối phó nàng? Vinh Đạm Như vạch cặp mắt đứa con lanh lợi của ta ra, xem xét tỉ mỉ mọt lúc rồi nói: “Ái tử của ngươi không phải bị bệnh mà là trúng một loại vu thuật cực kỳ ác độc, gọi là Âm thi cổ. Sau bốn mươi chín ngày bị nhiểm, người thi thuật chỉ cần hai ngày liên tục thi pháp vào lúc nửa đêm, người bị nhiễm sẽ đột nhiên phát bệnh. Trừ phi giết chết người thi thuật, nếu không thần tiên cũng khó mà cứu được.”



Lệ Thanh hít vào mội hơi rồi nói: “Điều đó và phản bội Vu đế có liên quan gì?”



Vinh Đạm Như nói: “Sự lợi hại của vu thuật này là, không phải có mặt để giết người, mà là từ thân thể của người bị hại sinh ra một loại vi trùng cực kỳ ác độc, khi người đó chết thì bay ra ngoài, theo không khí lan truyền khắp nơi, tạo ra một loại ôn dịch đáng sợ. Trừ phi dùng giải dược, nếu không trong vòng trăm dặm, người vật sẽ chết hết, lợi hại vô cùng.”



Lệ Thanh giật nảy người: “Âm Phong pháp sư!”



Vinh Đạm Như nhìn ta nói: “Không thể tưởng được ngươi lại là vu đạo cao thủ, lại hiểu được phương pháp tạm thời khống chế Âm thi cổ, ngươi rốt cuộc là ai?”



Lệ Thanh nói: “Âm Phong pháp sư có gan phản bội Vu đế sao?”



Vinh Đạm Như nói: “Tại Vu quốc hắn không có đảm lượng như vậy, nhưng khi tới đây hắn đã có. Chỉ cần hắn tìm được phế tích, nắm được dị năng của quái vật kia, từ nay về sau không cần nhìn sắc mặt Vu đế mà làm việc, đồng thời biến thành thần nhân bất tử. Ngươi nói xem chuyện này có rất hấp dẫn không. Bất quá Vu đế đã sớm nhìn ra dã tâm của hắn, cho nên từng đặc biệt phân phó ta cẩn thận giám thị hắn.”




Lệ Thanh thấy Vinh Đạm Như cùng nàng ở một bên chiến tuyến, địch ý đối với nàng đã giảm đi nhiều, càng muốn lôi kéo nàng, tăng cường đối phó thực lực của Âm Phong pháp sư, vì thế thay đổi chủ ý nói: “Cho nên hắn muốn trừ khử tất cả những người có quan hệ với Vu quốc, kể cả tộc nhân của ta. Hừ! Ta muốn dạy cho hắn chết không có chổ chôn, hy vọng Tú Lệ pháp sư có thể giúp ta một tay.”



Vinh Đạm Như nói: “Việc này ta đang dốc hết sức mình, kỳ thực tên tử quỷ này đã nhìn thấy ta đến, cho nên mới thôi phát Âm thi cổ, tưởng ta không hề trừ khử. Ta không thể để cho hắn như ý được.”



Lệ Thanh hơi nghi hoặc một chút, hỏi: “Hắn không sợ ngươi bây giờ nhìn ra âm mưu của hắn hay sao?”



Vinh Đạm Như sớm đã chuẩn bị đáp án, lập tức kính cẩn trả lời: “Bởi vì hắn tưởng rằng ta không phát hiện ra thủ đoạn của hắn, làm sao có thể biết Vu đế đem mánh khóe của hắn tiết lộ cho ta. Nhưng có một điểm ta cũng không được rõ lắm, khi hắn thi pháp ta sẽ phát sinh cảm ứng, ngươi cũng phát hiện được sao”



Lệ Thanh giật mình nói: “Ta hiểu rồi, hắn lấy tiếng là vào nhà ngục thi pháp đối phó với tên phản đồ Dực Kì, thật ra mục tiêu chính là Phi nhi của ta.”



Ta trong lòng chấn động, cuối cùng đã chứng thực được điều ta đóan, Dực Kì đã rơi vào tay của bọn chúng.



Vinh Đạm Như nói: "Đó là độc kế nhất tiễn xạ song điêu. Đại quân của Lan Đặc đã đến cách thành năm mươi dặm, vài ngày nữa sẽ công thành. Âm thi cổ sẽ phát tác lúc bọn họ hội quân, Đế quốc còn chưa trở thành vật trong túi của tên tử quỷ Âm Phong hay sao."



Lệ Thanh lo lắng nói: “Giết Âm Phong rồi, Phi nhi có hồi phục sức khỏe lại được không?”



Vinh Đạm Như nói: “Yên tâm đi! Không có Âm Phong thi thuật phát động, ta cất tay là có thể phá tan cái loại thủ đoạn phát tán ôn dịch bằng cơ thể người này, cam đoan sau này không hề có di chứng.”



Đến đây Lệ Thanh hoàn toàn rơi vào trò bịp được sắp đặt một cách tỉ mỉ của chúng ta.



Điều lợi hại nhất của Đạm Như là sự gấp rút của thời gian khiến Lệ Thanh không có rãnh rổi để suy xét tỉ mỉ, không có thời gian điều tra hoặc còn muốn lại gia hại chúng ta, thậm chí để giữ bí mật còn không dám đem việc này nói cho những người khác tránh tiết lộ phong thanh. Ta thật may mắn có thể cướp Đạm Như trên tay Vu Đế, để nàng làm địch nhân thật không phải là chuyện tốt lành.



Vinh Đạm Như nhìn ta dò xét, nói: "Vốn ta không hề nắm chắc việc đối phó tên tử quỷ Âm Phong, nhưng đã có ngươi là Vu thuật cao thủ, sự tình hoàn toàn thay đổi, ngươi có biết dùng kiếm không?"



Lệ Thanh đứng một bên nói: “Thiên y của Thiên y tộc, đều là cao thủ dùng kiếm.”



Ta gật đầu nói: “Thỉnh bệ hạ ban hai thanh kiếm sắc bén cho sư đồ chúng ta!”



Lệ Thanh định đáp ứng, Vinh Đạm Như cắt ngang: “Ta đưa bảo kiếm cho ngươi, đi theo ta! Chúng ta hãy xem kế hoạch đối phó với kẻ thù chung của mình ra sao.”



Để làm cho toàn bộ trò bịp được hoàn hảo, ta còn một câu nhất thiết phải nói ra. Ta nhíu mày nói: “Vinh tiểu thư! Âm Phong muốn đạt được mưu gian như lời ngươi nói, vì sao không tùy tiện tìm người đến thi thuật, khi đó không phải càng dễ dàng hành động hay sao? ”



Thân hình mềm mại của Lệ Thanh thoáng chấn động, biết rõ mình quan tâm quá nên mới rối loạn, nhìn không ra kẽ hở rõ ràng này, không khỏi nhìn ta cảm kích, sự tín nhiệm đối với ta càng tăng thêm.



Nàng không biết toàn bộ kế hoạch, mỗi một chi tiết, lời nói đều là ta cùng Đạm Như nằm trên giường mà nghĩ ra, Đạm Như nhanh chóng có đáp án, nói: “Ngươi hỏi câu này là bởi vì không biết Âm thi cổ là một trong ba loại Vu thuật có sức sát thương cực mạnh. Ngoại trừ người thi thuật phải có công lực cực mạnh, khó nhất là phải có được thuốc dẫn. Tiểu Phi nhi có thể chất đặc biệt phi thường, chỉ có nó mới có thể làm thuốc dẫn, những người khác đều không được.”



Ta giả vờ giật mình tỉnh ngộ, nói: “Tiểu vương tử đúng là Vu chủng như người ta nói, ta nhất thời bỏ qua không nghĩ đên điều này."



Nghi ngờ của Lệ Thanh vừa mới bắt đầu đã biến mất, nhất quyết tin tưởng vào những lời dối trá do chúng ta biên soạn.



Nàng đã từng lừa ta , ta lừa nàng một lần cũng rất công bằng.


Bình Luận (0)
Comment