Quân Cửu không biết mình và Anatole về phòng lúc nào, cậu chỉ biết cảnh tượng trước mắt cứ quay vòng vòng, đầu óc lại loạn như một nồi cháo, cái gì cũng nghĩ nhưng chẳng nhớ gì.
Cuối cùng chỉ còn lại một câu: Anatole nấu nướng thật ngon, thật muốn cưới cậu ấy về nhà.
Quân Cửu lăn lên giường, cười ngây ngô lẩm bẩm.
Quân Cửu khi say cực kì mê người, gò má ửng hồng, ánh mắt vàng kim l mông lung như có móc câu, quần áo lộn xộn lộ ra một mảng hồng hồng đáng yêu, đôi môi như cách hoa nhẹ nhàng khép mở.
Giống như trân châu hồng nhạt rơi xuống thảm trắng tinh, khiến người ta hô hấp rối loạn, hận không thể lập tức nhặt nó lên cất vào ngực, ngoại trừ bản thân thì không cho ai thấy.
Anatole nhìn đến mức không thể dời mắt, hầu kết lăn lộn, ánh mắt cũng dần dần thâm thúy.
Trong quá khứ, sau khi Quân Cửu rời đi, có trời mới biết Phó Tầm An đã sống sót như thế nào.
Lúc đó cấp bậc của hắn đã rất cao, cũng dần dần tìm về thần trí.
Nhưng hắn chỉ hận mình giống như lúc trước, là một con thi cấp thấp ngây ngô đi theo Quân Cửu.
Dâng mọi thứ tốt nhất cho cậu, ở bên cạnh cậu, đi theo cậu, nghe lời cậu.
Không cần nghĩ ngợi, không cần để tâm, quang minh chính đại mà sủng ái.
Lúc đó Quân Cửu thích nhất là hắn, cũng sẽ chỉ lẩm bẩm ra lệnh cho hắn.
Nhưng dần dần, ký ức dần dần trở lại, Phó Tầm An cũng nhận ra thật ra mình không quan trọng như vậy.
Quân Cửu quá cô độc, cậu chỉ cần một "người" lắng nghe, mà người này vừa hay là hắn thôi.
Hơn nữa, Quân Cửu vẫn luôn tìm kiếm một kẻ để tặng nhẫn...
Sau lại, Quân Cửu bị tất cả nhân loại tính kế, dùng hết toàn lực để giết cậu.
Mà bọn họ cũng thực hiện được, nhưng sau khi chết hết có lẽ bọn họ không biết được kỵ sĩ diệt rồng đã trở thành ác long, kẻ giết Đệ nhị tang thi vương đã trở thành Đệ tam tang thi vương.
Phó Tầm An muốn trả thù, nhưng Đệ tam tang thi vương đã kế thừa lực lượng của Quân Cửu, cho dù là một tang thi cấp cao như hắn cũng không phải kháng nổi.
Nhưng Phó Tầm An biết cô ta còn giữ lại lý trí của nhân loại, vì vậy hắn vạch ra một kế hoạch tàn nhẫn.
Ép cô ta phát điên.
Quá trình dài đằng đẵng mà cô độc, những ngày đêm đó nếu không phải có hai chữ "Quân Cửu " chống đỡ thì Phó Tầm An đã phát điên, mà thật ra, có lẽ hắn cũng điên rồi.
Sau khi trả thù xong, Phó Tầm An chỉ cảm thấy lạc lõng, tự sát theo Quân Cửu.
Thế nhưng sau khi tự sát, linh hồn của hắn lại nhìn thấy quang.
Hắn có thể sống lại Quân Cửu.
Còn có thể mang cậu đến Ella.
...
Trong những năm tháng đó, Phó Tầm An vẫn luôn mơ thấy Quân Cửu, cậu cười, cậu khóc, cậu trẻ con, cậu thành thục, cậu thiện lương, cậu tàn nhẫn...!Và cậu độ.ng tình.
Xinh đẹp như bức tranh hiện giờ.
Cồn khiến đầu óc Anatole không tỉnh táo, phân không rõ thật giả.
Mà thật ra từ lâu hắn cũng đã lười phân rõ thật giả.
Nhìn hắn không dám chạm vào Quân Cửu là biết, hắn vẫn luôn cho rằng đây là mộng, hắn không nỡ làm cậu khổ sở dù chỉ một chút, chính là vì sợ cậu sẽ không chịu ở lại trong mộng cùng hắn.
Cẩn thận y như một con cún nhỏ từng bị vứt bỏ, không dám tự ý động đậy sợ chủ nhân lần nữa chán ghét.
" Hưm...!" Quân Cửu tựa người dậy, mông lung nhìn người trước mắt.
Thật quen thuộc, nhưng không nghĩ ra tên.
À, hình như là: " Nhất nhất...!Lại đây...!Ôm cái nào..."
Quân Cửu vươn tay, như một bé con ngoan ngoãn muốn được ôm.
Anatole bị mê hoặc mà bước tới, rõ ràng kẻ có "Ngôn linh" là hắn, nhưng hắn lại giống một kẻ bị khống chế.
" A Cửu...!" Anatole lẩm bẩm, rõ ràng là xưng hô quen thuộc, nhưng ngữ điệu khàn khàn khiến Quân Cửu hơi run lên.
Anatole tiến đến bên giường, cúi đầu nhìn nhân loại trước mắt.
Cậu vẫn rực rỡ như vậy, là thái dương không thể bị dập tắt.
Như bao giấc mộng khác, Anatole cúi đầu ngậm đôi môi mà mình ngày nhớ đêm mơ.
" Ưm..." Quân Cửu hơi muốn né tránh một chút, nhưng kỹ thuật của Anatole quá cao siêu, cậu hoàn toàn bị dẫn dắt.
Trong ánh nên lẻ loi, một tinh linh cúi đầu thành kính hôn môi nhân loại.
Cảnh tượng duy mỹ mà yên bình, hai đôi mắt chạm vào nhau, giống như ánh sáng ban mai lạc vào hồ nước, dâng lên từng gợn sóng lấp lánh.
Đầu óc Quân Cửu càng loạn, cảm thấy đôi mắt này quá quen thuộc.
" Phó, Phó Tầm An...!Ưm! Đừng cắn..." Quân Cửu mê mang lẩm bẩm, nào ngờ lại bất ngờ khiến động tác của Anatole mạnh lên.
" A Cửu, gọi tên ta.
"
" Phó, Phó Tầm...!Tầm An, Tầm An...!"
Phó Tầm An y hệt một con cún nhỏ, liên tục li3m láp Quân Cửu, từ môi đến tai, từ tai đến cổ, từ cổ đến xương quai xanh...
Chỉ lưu lại một đống dấu vết khiến người ta đỏ mặt tía tai.
" Phó Tầm An...!" Quân Cửu vô thức ôm đầu hắn, nghẹn ngào gọi tên.
Một đông ký ức bỗng xông vào đầu cậu.
Về Phó Tầm An, về mẹ, về một đứa em gái chưa từng được gặp, về một bức thư tình chưa kịp đưa đi, về một đôi nhẫn muốn mua..