Đại Lão Chỉ Muốn Nhàn Nhã

Chương 16


Hàn Chi cũng không biết rằng Lăng Sâm đã sớm nói cho cả nhà, cô là vợ của hắn, không phải cô thì không cưới.

Nên Giang Ngân (mẹ của Lăng Sâm) mới dùng ánh mắt xem con dâu để xem cô.
Con trai nhỏ của mình có bệnh sạch sẽ nặng, tình cảm thì đạm bạc, chưa hề thấy hắn có quan hệ gần với nữ giới ngoại trừ Hàn Chi.

Bà nói chuyện với Hàn Chi xong thì biết thằng nhóc còn chưa dụ được người vào tay đâu.
Bà càng nhìn Hàn Chi càng cảm thấy vừa lòng.

Một mình chạy từ ngoại ô đến đây, một người đàn ông chưa chắc làm được huống gì một người con gái, cho thấy cô có năng lực rất mạnh.

Người lại xinh đẹp, tính cách chững chạc, ngay thẳng.
Bà cũng đã sống mấy chục năm rồi, còn là sống trong giới thượng lưu, mắt nhìn người vẫn phải có.
Chiều tối, hai chiếc xe đổ vào trước cửa nhà Lăng Sâm, Phúc quản gia nhanh chân chạy ra để đón người.
Một chiếc là ông nội của Lăng Sâm, ba và anh hai của hắn.

Chiếc sau là Lăng Sâm và anh em nhà họ Lâm.
Phúc quản gia nhanh chóng thông báo về việc hôm nay Hàn Chi đến.
"Lão gia, hôm nay, Hàn Chi tiểu thư đến đây tìm nhị thiếu gia.

Tiểu thư nói chuyện và ăn cơm với mợ chủ xong, hiện đang ở phòng cho khách để nghỉ ngơi."
"Chi Chi đến đây sao? Thật tốt quá."
Anh em Lâm gia chưa kịp nói gì Lăng Sâm đã vui mừng lên tiếng.


Có trời mới biết, hắn nhớ cô đến nhường nào.

Không phải là căn cứ vừa mới thành lập nên có rất nhiều việc cần hỗ trợ, hắn mới phải ở lại giúp cho nhà mình củng cố tình hình.

Không thì, Lăng Sâm đã chạy về bên Hàn Chi từ lâu rồi.
Ông nội, ba và anh của Lăng Sâm nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của hắn thì chỉ biết lắc đầu, nhưng trong thâm tâm cũng rất vui mừng.

Lăng Chí Quốc (ba của Lăng Sâm) cứ nghĩ tính nết của hai đứa con của mình chắc sợ phải độc thân tới già, cũng may có người để nó nhớ thương, được đứa nào đỡ đứa nấy.
Nghĩ vậy ông bất mãn liếc mắt về phía con trai lớn của mình.
Lăng Vỹ thấy ba mình nhìn mình thì khó hiểu.

Hắn có làm cái gì đâu mà nhìn hắn? Lăng Vỹ Nghĩ không ra nên hắn cũng mặc kệ, không nghĩ nữa, cất bước đi vào trong nhà.
Còn anh em Lâm gia thì đã rất vui mừng chạy bước nhỏ theo sau gót Lăng Sâm đi vào nhà.
Ở trên lầu, Hàn Chi đã nghe thấy tiếng máy xe hơi từ khi xe còn ngoài cổng, cô thức dậy, chải chuốt bản thân rồi mới chậm rãi bước xuống lầu.
Vừa thấy Hàn Chi, Lăng Sâm bước như bay lại ôm chầm lấy cô.
"Cuối cùng, em cũng đến rồi, anh phải phụ giúp nhà anh củng cố căn cứ, không tách ra được.

Nếu anh hai của anh mà giỏi về quản lý thì anh cũng đỡ khổ rồi."
Lăng Sâm ủy khuất nói, còn không quên bán đứng anh trai mình.

Lăng Vỹ vừa bước vào cửa thì nghe thấy em trai đang chê trách hắn thì trợn trắng mắt.
Anh em Lâm gia cũng vui mừng chạy lại.
"Chi Chi tới rồi hả? Nhà vẫn ổn chứ? Em đi đến đây có một mình thôi hả?" Lâm Tuấn hỏi liên tục.
"Anh làm gì vậy? Hỏi gì dồn dập như vậy sao Chi Chi trả lời."
Lâm Chi Lan bất mãn kéo lại anh mình.

Thật không có mắt nhìn, đang không thấy tụi nó ôm ấp nhau hay sao, cứ phải chạy lại làm kỳ đà.
"Anh buông ra trước, trong này còn có người kìa." Hàn Chi bị bất ngờ bởi cái ôm đầy cỏi lòng của Lăng Sâm.

Nghe thấy tiếng của anh họ cô, mới giật mình muốn đẩy Lăng Sâm ra.
Lăng Sâm biết giờ mà không buông cô ra, có thể cô sẽ tức giận.

Hàn Chi lên tiếng chào hỏi người nhà Lăng Sâm.
Chào hỏi xong, cô mới quay sang nói chuyện với anh em Lâm gia.
"Ở nhà, mọi chuyện vẫn ổn.

Ông bà ngoại thường ngày thì trồng cây, tập thái cực quyền.

Cậu mợ đi gần nhà giết tang thi với thu thập vật tư.

Anh chị nếu thích ở lại trong quân đội để rèn luyện thì cứ ở lại.


Ở nhà không cần lo lắng quá đâu."
"Mọi người đều khoẻ là tốt rồi.

Anh của em ngày nào cũng mệt hơn chó mà mới có dị năng cấp ba." Lâm Tuấn kể khổ.
"Chị là dị năng cấp ba cao cấp rồi nè Chi Chi." Lâm Chi Lan cũng tiến lên nói, giọng cô không giấu được vẻ đắc ý.
"Hai người giỏi quá.

Một ngày mệt nhọc rồi, hai người đi tắm rửa đi.

Có chuyện gì thì mình nói sau." Hàn Chi cắt đứt hai cái miệng đang chuẩn bị liên thanh.
Chị họ của cô thường ngày rất ít nói mà, sao bây giờ, chị mới đi xa nhà có một tháng mà muốn đổi tính luôn rồi.
Lâm Chi Lan mà biết Hàn Chi nghĩ xấu cô, thế nào cô cũng bị làm tức chết.
Chỉ vì hôm nay, Hàn Chi đến, Lâm Chi Lan rất lâu mới gặp được cô và nghe được tin tức mạnh khoẻ của người thân nên Lâm Chi Lan hơi mất khống chế.
Mọi người thay đồ xong, bước vào bàn ăn cơm tối.

Lăng Sâm rất tự nhiên ngồi kế bên Hàn Chi.
Đang ăn, bỗng ông nội Lăng Sâm đột nhiên hỏi.
"Tiểu Sâm, chừng nào hai đứa tính làm đám cưới?"
Hàn Chi đang uống một ngụm canh mém chút nữa thì phun ra, cô cố nuốt xuống, ho khang vào tiếng.

Lăng Sâm nhanh tay lấy cốc nước cho cô, vừa trả lời ông nội.
"Tụi con còn trẻ mà, từ từ rồi tới, giờ thời buổi này muốn tổ chức một hôn lễ đàng hoàng cũng rất khó, chưa nói đến căn cứ còn đang bề bộn nhiều việc như vậy."
Tuy miệng thì nói vậy nhưng Lăng Sâm vẫn giương ánh mắt trông mong nhìn về phía Hàn Chi.
"Dạ, con cũng thấy nên để ổn định lại rồi mình tính chuyện này sau ạ."
Hàn Chi lễ phép, trấn định nói.

Nếu xem nhẹ đôi tai đỏ của cô sau tóc mai, mọi người sẽ nghĩ cô không hề thẹn thùng.
Đã cảm thấy thích nhau thì mạnh dạng tiếng đến.


Hàn Chi cũng không phải là người nhu nhược.

Bản thân có rung động với Lăng Sâm, chuyện này không thể tự lừa mình được.

Nếu không phải vậy, cô làm gì để ý chuyện hắn có vị hôn thê hay không.
Với cả việc, hắn đem chuyện quen biết cô nói với cả nhà, cả thái độ của người nhà hắn đối với cô cũng rất tốt.
Cho thấy, Lăng Sâm muốn nghiêm túc đối đãi chuyện của cô và hắn.

Như vậy tại sao không cho nhau một cơ hội đâu?
Còn về sau này, Lăng Sâm có hay không phản bội cô, ha ha, hắn cũng phải chuẩn bị tâm lý gánh chịu hậu quả cho tốt mới được.

Tâm tình Hàn Chi lúc này rộng mở không ít.

Bình chướng của dị năng đã rất lâu chưa từng giao động nay lại rục rịch.
Hàn Chi ép lại dị năng đang muốn bùng nổ trong cơ thể, cô mà lên cấp ở đây thì sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.

Tối nay, cô vào không gian rồi tính tiếp.
Lăng Sâm thì nghe Hàn Chi nói vậy thì trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Có phải cô cũng đồng ý muốn tiến tới với anh phải không? Suy đi nghĩ lại, Lăng Sâm quyết định tối nay phải hỏi cô cho bằng được.

Trên mặt hắn cũng không liễm được ý cười.

Bình Luận (0)
Comment