Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 13


Tiếng nổ mạnh liên tiếp, tiếng kêu thảm thiết của nhân loại cùng với tiếng rít gào đáng sợ của quái thú hòa vào làm một, lửa cháy thiêu cả bầu trời, ở đây nghiễm nhiên trở thành địa ngục trần gian.
"Thưa ngài, không ngăn được.

Chúng ta mau chạy đi!"
Da mặt Wyan Wright run rẩy, Val tóm lấy hắn ta, mọi người đang bỏ chạy dưới sự bảo vệ của vệ sĩ nhưng chẳng biết từ lúc nào tất cả lồng sắt lớn nhỏ đều bị mở ra.

Những đám khủng long bị mùi máu tươi hấp dẫn từ từ tỉnh lại, khủng long bạo chúa cầm đầu lắc lắc đầu, ánh mắt khát máu dần dần rủ xuống, dán chặt vào người bọn họ.
Hô hấp mọi người bị kìm nén.
"Bên này!" Lawrence lái xe địa hình, Wyan Wright là người xông đến đầu tiên, Val cùng với mấy bảo vệ theo sát phía sau.

Người phía sau vừa định đi lên thì khủng long bạo chúa đã gầm thét cắn xuống, Lawrence không chút do dự đạp chân ga.
"Không ——" Tiếng kêu thảm thiết sau lưng đột nghiêm im bặt, khủng long bạo chúa ngửa đầu nuốt con mồi xuống, ngửi ngửi trong không khí hơi thở của kẻ địch, nó chạy theo sát xe địa hình.
Diêm La đứng ở trên một doanh trướng rất cao, phía dưới là đám đông dã thú với người đang tàn sát nhau.
Một bàn chân lớn giẫm trước mặt, Diêm La nhìn Spinosaurus đang đại sát tứ phương trong doanh trại, nó ngửa đầu rít gào một tiếng, nghiêng đầu sang, con ngươi to lớn lạnh lùng đối diện với Diêm La.
Diêm La bình tĩnh nhìn nó, trên người tỏa ra uy áp dày nặng, không tiếng động đối đầu trong không khí.
Đủ một phút sau, Spinosaurus mới xoay tầm mắt đi, đi sâu vào trong doanh trại.
Tròng mắt Diêm La nhàn nhạt, huýt một tiếng sáo, một con thằn lằn bay rời khỏi cuộc chiến trên không trung, cung kính cúi đầu trước mặt anh.

Anh giẫm lên lưng nó, đi men theo hướng Wyan Wright.
...

Xe địa hình không có lái đi được xa, cũng chỉ có thể dừng lại ở trước rừng rậm.
Mấy người hoảng loạn xuống xe, điên cuồng chạy vào trong rừng nhưng ngay cả như vậy, tiếng bước chân nặng nề phía sau cũng càng ngày càng gần.
"Đáng chết! Sao nó phát hiện được chúng ta!" Lawrence nghiến răng nghiến lợi, lúc này cũng không quan tâm cố chủ của mình nữa.

Anh ta ỷ vào tố chất thân thể cao cường của lính đánh thuê, tăng tốc chạy nhanh về phía trước, dự định để người phía sau làm đệm lưng.
Wyan Wright đa mưu túc trí lập tức nhìn ra ý đồ này, đáy mắt hắn ta hiện lên một tia tàn nhẫn.

Hắn ta rút súng ngắn ra bắn về phía Lawrence hai phát.
"Fuck!" Lawrence kêu thảm rồi ngã xuống, lấy súng ngắn ra phản kích thì một cỗ gió tanh đã kéo đến.
Anh ta đờ đẫn ngẩng đầu thì đối mặt với một cái miệng lớn dính máu.
"A ——”
Wyan Wright thở hồng hộc, trong nỗi kinh hoàng bị sẩy chân giẫm vào tảng đá.

Vệ sĩ phía sau vừa định kéo hắn ta thì một cái đuôi lớn xẹt ngang trời trực tiếp quăng bay bọn họ đi.
"Trời....." Val ngơ ngác nhìn khủng long bạo chúa càng thêm dữ tợn trong đêm tối, lảo đảo muốn chạy đi nhưng phía trước đột nhiên xuất hiện một người.
Vóc người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lẽo trầm ngưng, trên quần áo tác chiến có vết máu loang lổ, cả người tản ra một hơi thở cực kỳ đáng sợ.
"Diêm La?!" Val thất thanh: "Không phải anh đã chết sao?!"
Diêm La chậm rãi đi đến trước mặt gã ta, một phen bóp chặt cổ gã, nhắc bổng lên rồi ném gã dưới chân khủng long bạo chúa đối diện.
Khủng long bạo chúa kiêng kỵ nhìn anh, nó lui về sau hai bước.
Trên người sinh vật bé nhỏ như con kiến này nó ngửi được uy hiếp cực kỳ đáng sợ.

Đây là một vị cường giả, nếu như nó cả gan mạo phạm, sẽ chết.

Chờ Diêm La ném Val đến, Val xoay người muốn chạy, khủng long bạo chúa vô thức dùng móng vuốt đè lại.

Nó chần chừ liếc nhìn Diêm La, Diêm La cũng chẳng thèm nhìn nó mà đi đến trước mặt Wyan Wright.
Khủng long bạo chúa hiểu, thức ăn này, có thể ăn.
Tiếng nhai khiến người ta rợn tóc gáy ở phía sau truyền đến, Wyan Wright nhìn người đàn ông nhìn mình với vẻ trịnh thượng, gian nan nhếch mép một cái: "Diêm La đúng không? Đội trưởng Diêm, tôi biết anh.

Bọn họ nói với tôi anh đã chết ở chỗ này, tôi rất lấy làm tiếc nhưng bây giờ nhìn thấy anh..."
"Ngài Wright, bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa." Diêm La cười nhạt một tiếng, anh chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn Wyan Wright cứng ngắc mặt: "Ngài Wright, ngài muốn tiếp tục sống không?"
"Tất...!tất nhiên!"
"Nếu như ngài đồng ý ghi âm một đoạn tuyên bố, cho tôi cổ phần công ty xí nghiệp của dòng họ Wright của ngài đây, tôi có thể cứu ngài." Gương mặt người đàn ông nhàn nhạt: "Ngài cũng đã nhìn thấy, tôi có năng lực thế nào."
Trong bóng tối, ánh mắt người đàn ông hiện ra vệt vàng nhạt như ánh mắt của quái vật máu lạnh đáng sợ.
Cả người Wyan Wright run rẩy, hắn ta nhìn khủng long bạo chúa hung dữ ở phía trước, nuốt một ngụm nước bọt rồi dùng sức gật đầu: "Được! Được! Tôi cho anh! Chỉ cần cứu tôi, anh muốn cái gì cũng được!"
Hắn ta dùng một máy quay đơn giản, nói mình nguyện ý chuyển nhượng cổ phần công ty rõ ràng một lần.

Hắn ta rất sợ qua sông bị chặn cầu, nên dừng lại nói: "Dòng họ Wright không phải chỉ có một mình tôi.

Chỉ khi tôi về chính miệng thừa nhận mới có hiệu lực, nếu không thì cái gì anh cũng không có đâu!"

Ngụ ý là nếu như hắn ta chết ở đây thì phần tuyên bố này cũng chỉ là một chuyện cười.
"Chúng ta có thể hợp tác, đội trưởng Diêm, trên tay chúng ta đều có thứ chúng ta muốn." Wyan Wright dần dần tỉnh táo lại, giọng nói của hắn ta cũng mang theo ý tứ mê hoặc: "Tôi có thể cho anh tài sản kếch xù cùng sự ủng hộ.

Tôi có thể giúp tránh được rất nhiều phiền phức.

Chúng ta có thể cùng nhau chế tạo khu vui chơi viễn cổ không có gì sánh kịp ở đây, thậm chí có thể càng nhiều hơn..."
Diêm La nghe hắn ta nói câu được câu không, anh chậm rãi thu máy quay lại rồi đứng lên mỉm cười với hắn ta.
"Ngài Wright, rất đáng tiếc.

Ta cũng không có hứng thú quá lớn đối với ngài.

Bởi vì ngẫm lại nếu như không chỉ có một người..." Anh chậm rãi nói: "Vậy để tất cả những người phản đối kia đều biến mất thì không phải dễ dàng hơn sao?"
Con ngươi Wyan Wright co rụt.
"Không, đừng!" Hắn ta giãy giụa muốn đứng lên, Diêm La chậm rãi xoay người, khủng long bạo chúa lui sang bên cạnh để anh bước tới, Wyan Wright vừa mới đuổi kịp thì cự thú đáng sợ ngăn cản trước mặt hắn ta một lần nữa...
Rừng cây bên kia, Bạch Ưng đang giằng co cùng một đám người.
"Các anh điên rồi!" Anh ta điên cuồng hét lớn: "Các anh lại chĩa súng vào người tôi!"
Phi Chuẩn cùng các thành viên khác trong đội lính đánh thuê chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, hai mắt Phi Chuẩn đỏ bừng, giọng nói bi thương: "Là anh điên rồi, là anh, chĩa súng vào anh em của mình trước."
"Người phụ nữ kia tốt đến vậy, hay quyền thế và tài phú quan trọng với anh đến vậy.

Khiến anh có thể vong ân phụ nghĩa, ngay cả với lão đại - người anh em ở chung vài chục năm cũng có thể ra tay!"
Cả người Bạch Ưng chấn động.
Ở sau lưng anh ta, đám người Tham Lang vẫn luôn ẩn nấp trong đội chậm rãi đi ra, lột bỏ mặt nạ bảo hộ.
Nhìn những gương mặt quen thuộc này, Bạch Ưng liền cầm súng cũng không xong, không dám tin: "Các người....!còn sống?"

"Đúng vậy, ông trời cũng không hợp mắt để cho chúng tôi tìm được đường sống trong chỗ chết!" Tham Lang châm chọc nói: "Bạch Ưng, hôm nay anh cần thiết phải chết ở chỗ này, vì những anh em bị anh hại chết đền mạng."
Bỗng nhiên hô hấp Bạch Ưng bị kìm nén: "Lão...!Diêm La đâu? Anh ta cũng còn sống sao?!"
Bọn họ không nói gì, chỉ từ từ nhường chỗ sang hai bên.
Một bóng người quen thuộc, từ tốn đi đến.
Trước sau như một, trầm ổn, mạnh mẽ, lãnh đạm
Bạch Ưng bình tĩnh nhìn anh, chợt cười rộ lên, anh ta nhẹ buông tay, súng rơi xuống đất.

"Anh không chết." Anh ta cười tự giễu: "Quả nhiên anh vẫn vậy, mạnh mẽ không giống người thường."
Ánh mắt Diêm La nhìn anh ta rất bình tĩnh, không có oán hận, không có thống khổ, cũng không có khoái cảm vì trả thù thành công.
Chính vì như vậy mới khiến Bạch Ưng càng thêm tuyệt vọng.
Giống như trên đời này, không có thứ gì có thể đánh bại người đàn ông này.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh ta vì tình yêu, vì tài phú, vì quyền thế, nhưng anh ta biết, những thứ này đều không phải quan trọng nhất.
Chỉ là anh ta quá muốn, quá muốn chiến thắng một người, suy nghĩ gần như phát điên!
Sự tồn tại quá mức mạnh mẽ sẽ khiến những người ở đằng sau nỗ lực muốn vượt qua anh, những người từ ngưỡng mộ tôn kính biến thành tuyệt vọng, khủng hoảng thậm chí là điên cuồng.
"Tôi làm chuyện này, tôi đáng chết, tôi biết." Bạch Ưng chậm rãi nhắm mắt lại: "Thế nhưng tôi không hối hận, dù lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn muốn đánh bại anh, cho dù dùng cách mình ghét nhất."
Diêm La chậm rãi giơ súng lên, hướng về mi tâm của anh ta.
Giống như anh ta từng nói, cho dù giày vò, thống khổ, lưỡng lự, đắn đo trong lòng thế nào cũng đều không quan trọng.

Quan trọng nhất là mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.
"Pằng ——"
Máu tươi chảy xuôi dưới chân, Diêm La nhìn thi thể Bạch Ưng, nhắm mắt lại xoay người rời đi: "Làm việc theo kế hoạch, tự đến địa điểm mai phục, những người này đều phải xử lý sạch sẽ."
"Rõ!".

Bình Luận (0)
Comment