Đại Lão Dụ Tôi Tán Anh Ấy

Chương 26


"Vậy bây giờ xuất phát thôi.” Ân Thần nghĩ một chút: “Nếu ngươi cũng đi, vậy trước tiên về nhà một chuyến, dẫn theo Philip.”
Bạc Chi Chu mím môi cười vì câu “về nhà” thuận miệng của cô.
Thế là Philip đang vui vẻ quyến rũ bé mèo xinh đẹp lại tuyệt vọng bị ấn vào trong lòng nữ ma đầu, đi theo "tính kế thành công" - con sen lòng dạ đen tối mặt dày lên đường ngồi trên máy bay bay tới bên kia đại dương.
Máy bay đi đến lãnh thổ của một nước nhỏ vô danh tại bờ biển phía đông của biển Baltic, hạ cánh trên đường băng của một trang viên được bao quanh bởi cây xanh.
Ân Thần ôm Philip đi xuống, thứ đã bị liệt thành một chiếc bánh mèo vì say máy bay, tóc dài bị gió thổi tung, cô mỉm cười với Bạc Chi Chu: “Chào mừng đến lãnh địa của ta.”
Bạc Chi Chu đi xuống, đánh giá bốn phía.
Đây là một trang viên chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, có rừng cây rậm rạp và khu săn bắn nối liền với núi sau, hồ nước rộng lớn, yên tĩnh, tạo hình vườn hoa trang nhã trước sau, mà ở giữa tất cả, một tòa lâu đài hoa lệ theo phong cách Trung cổ lẳng lặng đứng sừng sững.
Họ xuống máy bay, đột nhiên có vô số con dơi bay tới, hóa thành từng nam thanh nữ tú trẻ tuổi xinh đẹp, họ cung kính quỳ xuống: “Cung nghênh Ngô vương!”
Ân Thần dè dặt gật đầu, chỉ vào Bạc Chi Chu: “Đây là ca giả của ngô, các người phải tôn kính hắn như kính trọng ngô.”
Từng đôi mắt đỏ tươi quét về phía Bạc Chi Chu, lại thu hồi, họ cúi đầu: “Vâng.”
“Tản hết đi.” Quản gia muốn cầm ô đen che cho Ân Thần, Ân Thần từ chối, ông vòng qua họ, nói với Bạc Chi Chu: “Mời theo tôi, tôi xin dẫn đường cho ngài.”
Toàn bộ lâu đài đều thuần một màu đen, nó sở hữu mái vòm và tháp nhỏ sắc bén theo phong cách Gothic độc đáo, đường cong sắc nét mà mỏng lộ ra sự bén nhọn như đao và sự ung dung, ngạo mạn của đêm tối.
Vừa bước vào cổng, nhìn thấy mái vòm cao cao được chống đỡ bởi tám cột trụ cao lớn, phía trên chạm khắc nổi phù điêu hoàng hôn của chư thần, đèn chùm pha lê lộng lẫy quý giá rủ xuống, làm cho ánh đèn trở nên sáng chói rực rỡ, rải lên từng vệt sáng hoa mỹ, càng lộ ra vẻ đẹp lộng lẫy.
“Tòa lâu đài cổ này được xây dựng từ thời Phục Hưng, ta đã cho mời những kiến trúc sư tài giỏi nhất lúc ấy, mất hai mươi năm để hoàn thành.”
Đi sâu vào trong, xuyên qua đại sảnh, là một hành lang dài thăm thẳm, trên mặt đất trải thảm lông mềm mại hoa lệ, hai bên bày ra những bức tranh sơn dầu màu sắc rực rỡ, ngay cả chân đèn chạm khắc trên tường cũng lộ ra vẻ xa hoa phức tạp.
“Thời gian đã mất đi ý nghĩa với ta từ lâu, ta đã chứng kiến sự khởi đầu của thời đại hàng hải, nhìn thấy làn sóng triều của văn hóa Phục Hưng, lắng nghe sự náo động của cuộc cải cách tôn giáo, nhìn thấy sự rung chuyển khi vó ngựa kỵ binh Napoleon đạp lên lục địa châu Âu…… Mỗi một thời đại, đều có những quần tinh lấp lánh, nhưng cho dù cuộc đời họ rực rỡ huy hoàng đến đâu, kết cục chung quy cũng vĩnh viễn chìm trong dòng lũ thời gian, hết lần này đến lần khác.

Đây là lời nguyền của vận mệnh dành cho Huyết tộc, khiến chúng ta mệt mỏi khi phải chứng kiến cảnh luân hồi hết lần này đến lần khác.

Cho nên sau thời gian dài nhạt nhẽo, ta quyết định ngủ say để vượt qua sinh mệnh không có hồi kết này.”
Giọng nói trầm thấp khoan thai của Ân Thần, ngay cả tiếng thở dài cũng mang theo tang thương năm tháng cổ xưa.
Bạc Chi Chu yên lặng lắng nghe, hỏi: “Vậy tại sao em lại tỉnh lại?”
“Bởi vì ……” Cô chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn Bạc Chi Chu dịu dàng vô ngần, mỉm cười: “Ta nghe thấy được, vận mệnh kêu gọi ta, nó nói cho ta biết, nếu ta không tỉnh lại, đi lấy món quà nó tặng ta, ta sẽ hối hận cả đời.”
Cho nên cô xuất hiện, khi anh đau đớn sắp ruồng bỏ thế gian, như thần linh buông xuống trước mặt anh.
Đối với người đời mà nói, cô là truyền thuyết, là quái vật khát máu, là bóng đêm vĩnh hằng, nhưng đối với anh mà nói, cô là cứu rỗi, là tín ngưỡng!

Trong hành lang u tối, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ân Thần dừng một chút, sau đó nắm ngược lại.
Bạc Chi Chu nghiêng mặt, nhìn gương mặt thâm thúy và quyến rũ của cô dưới ánh đèn hơi mờ, chợt cười: “Em có biết không, khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc, giống như chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng yên tâm và vui sướng khi nhìn thấy em.” Thậm chí là cảm nhận được tình yêu sâu đậm, mạnh mẽ đến mức khiến bản thân anh cũng phải kinh ngạc.
Trong lòng Ân Thần vừa động, đột nhiên lồng ngực trào dâng một nỗi ngọt ngào trộn lẫn chua xót.
Cô đi vào giấc mộng chín đời, đánh thức thần trí của anh, mỗi một đời, anh sẽ quên đi quá khứ của mình, cô không nghĩ tới, quá khứ của họ sẽ khắc sâu như vậy trong lòng anh, cho dù không có ký ức, vẫn lưu lại tình cảm trong tiềm thức.
Nhưng cô không thể nói ra bất cứ điều gì.
Ân Thần chớp mắt, đè xuống tất cả nỗi lòng, cười không chút sơ hở: “Có lẽ là kỳ tích của Chúa sáng thế, có lẽ kiếp trước chúng ta từng yêu nhau, cho nên kiếp này, lại khiến ngươi trở thành ca giả của ta, khiến chúng ta có thể tiếp tục tiền duyên.”
Bạc Chi Chu nhìn cô thật sâu, lời nói đi tới đầu lưỡi, lại bị anh nuốt trở về, cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, tình nùng lưu luyến..
Về con mèo vốn đang ôm trong lòng…….

Ồ, đó không phải rất quan trọng, đã sớm ném xuống, đang run rẩy cọ ở bên chân Bạc Chi Chu nhắm mắt theo đuôi.
Philip: “……”
Vậy nói cho cùng ôm trẫm tới thì có ý nghĩa gì meow meow!
Ân Thần vung tay, rèm cửa sổ và rèm cửa khép kín cả lâu đài từ từ mở ra, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống.
“Thật ra ta cũng không sợ ánh mặt trời, chỉ là đã quen với bóng tối.” Cô nói: “Nhưng sau này có ngươi, có lẽ ta nên quen dần với ánh sáng.”
Từ khi thừa nhận cô động lòng với anh, lời tâm tình của nữ vương bệ hạ ngày càng trôi chảy, khiến cho Bạc Chi Chu có chút chịu không nổi.
Anh ho nhẹ hai tiếng, nhất thời nghi ngờ có phải cô nhìn thấu tính toán của anh hay không, cho nên cố ý dùng phương thức này phản kích, anh chớp mắt ra, chuyển chủ đề: “Cho nên nói, bệ hạ…..”
“Suỵt.” Ân Thần dùng đầu ngón tay ấn nhẹ đôi môi mỏng của anh, nhẹ nhàng thở ra: “Gọi ta là Tina.”
Gò má trắng mịn của Bạc Chi Chu nhuộm một lớp đỏ.
“Tina…… Tina……” Giọng nói của anh vừa nhẹ vừa khàn, nhất thời quên mình muốn hỏi cái gì.
“Ừ?” Ân Thần sờ gáy anh ấn xuống, đôi môi đỏ thẫm của cô mơn trớn khóe môi anh, phát ra một âm mũi lười biếng: “ Ngươi muốn nói gì?”
“ Tôi muốn hỏi…..” Anh nhẹ nhàng thở gấp: “Tôi muốn hỏi chuyện của em, ví dụ, em sinh ra khi nào? Sinh ra ở đâu?”
Vẻ mặt ái muội của Ân Thần cứng đờ.
Mẹ kiếp, tên nhãi này sao lại khó hiểu phong tình thế!

Theo thường lệ trả lời một câu “Anh muốn hôn em” không tốt sao?!
“Ngươi thật sự muốn biết?” Cô như có điều suy nghĩ nói.
“Tôi muốn hiểu em, tôi muốn biết tất cả về em.” Bạc Chi Chu nghiêm túc nói.
Ân Thần cúi đầu cười, nhẹ nhàng nói bên tai anh: “Khi ta sinh ra, đế quốc Tây La Mã đã dần suy tàn.”
Đế quốc Tây La Mã……
Lịch sử của thế kỷ thứ năm sau Công nguyên……
“Làm ngươi sợ rồi.” Ân Thần nhéo vành tai anh, lười biếng nói: “Tên đầy đủ của ta là Tina.

Augustus, con gái của kẻ phản loạn Flavius Orestes đế quốc Tây La Mã, em gái của Romulus II, khi Romulus xưng đế, ta mới mười bốn tuổi, khi đó đế quốc loạn trong giặc ngoài, nền thống trị mới thành lập lung lay chập chờ sụp đổ, cha ngày đêm lo lắng bực bội, đúng lúc có một phù thủy ngoại quốc đến bái kiến, nói ta có linh hồn thánh khiết, lấy máu của ta hiến tế thần linh có thể được sự che chở của thần, cha động lòng, định ở lễ mừng Quốc khánh lấy máu của ta ở quảng trường trước mặt mọi người tế trời, từ đó về sau ta bị nhốt trên tháp, nhưng mẹ ta không đành lòng, mẹ không thay đổi được quyết định của cha, chỉ có thể vụng trộm thả ta, để ta chạy trốn suốt đêm.

Ta cưỡi ngựa suốt đêm chạy trốn khỏi vương đô, nếu không ngoài ý muốn, có lẽ ta có thể tìm một nơi hẻo lánh yên ổn sống cả đời, nhưng đáng tiếc, ta không đủ may mắn —— Ta gặp Ventrue, người sáng lập đời đầu tộc Ventrue, huyết tộc đời thứ ba có sức mạnh sánh ngang với thần.”
Tay Bạc Chi Chu căng thẳng, Ân Thần cười vỗ vỗ anh: “Đừng lo, đều đã qua, hiện tại nói ra, vậy mà cảm thấy dường như đã qua mấy đời.”
Cô nhàn nhạt nói: “Trong ghi chép của loài người, Huyết tộc đời thứ ba đến nay vẫn còn tồn tại, nhưng thực ra không có, sau khi họ phản bội đời thứ hai, bởi vì sở hữu sức mạnh quá mức cường đại dẫn đến bị thần kiêng dè sâu sắc, các thần linh liên thủ lại diệt trừ họ, mười ba vị Vua đời thứ ba liên tiếp bỏ mạng trong thời gian ngắn, Ventrue lúc đó cũng đang trên đường bị đuổi giết, có lẽ thực sự là thể chất của ta rất đặc biệt nên khi hắn gặp được ta, liền nảy ra một ý nghĩ, muốn dùng một bí mật cổ xưa, trục xuất linh hồn ta, chiếm giữ thân thể ta, từ đó tránh được sự truy sát của chúng thần, mà hắn suýt chút nữa đã thành công!”
Ánh mắt Ân Thần ảm đạm: “Ta đến nay đều nhớ rõ cảm giác khi linh hồn lạnh băng tà ác của hắn xâm nhập vào trong cơ thể mình, ta không có sức phản kháng, còn vì mất máu mà suýt chết, nhưng có lẽ là vận mệnh muốn đoạn tuyệt hoàn toàn đời thứ ba, ngay tại thời khắc hắn sắp thành công, ta thức tỉnh.”
Cô nói đến đây, nhìn anh bỡn cợt: “Ngươi muốn biết, năng lực của ta là gì không?”
Bạc Chi Chu bình tĩnh nói: “Nếu em muốn nói, tôi sẽ muốn biết.”
“Ngươi thật đáng yêu, ngay cả lời nói cũng làm cho người ta ưa thích.” Ân Thần khẽ cười: “Được rồi bé cưng, ta nói cho ngươi, năng lực của ta, là lĩnh vực tuyệt đối, trong lĩnh vực ta kiểm soát, ta chính là thần, nói sao là vậy, tùy ý mà làm.

Ta chính là như vậy, vào thời khắc nghiền nát linh hồn của Ventrue, lại chiếm lấy sức mạnh của hắn, trở thành vị tân vương mới của tộc Ventrue, cũng trở thành vị quân chủ đời thứ tư của Huyết tộc.”
Nói đến đây, Ân Thần thở dài: “Ta hút cạn máu của Ventrue, ngủ say không biết bao lâu, đợi khi tỉnh lại, vương quyền của cha ta đã bị lật đổ, Đế quốc Tây La Mã bị tiêu diệt, thậm chí ngay cả Odoacer người đã giết anh trI ta cũng đã chết, thế sự xoay vần, tất cả những gì ta quen thuộc đều đã biến mất, ta giống như một cô hồn lang thang trên thế gian, không có quá khứ, không biết đường về.

Ta mất một thời gian dài mới thích ứng được thân phận Huyết tộc, sau đó đi chứng kiến lịch sử, đi mở rộng lãnh thổ, đi thiết lập quy tắc, đi nắm quyền hành, cuối cùng rơi vào ngủ say vì nhàm chán.”
Bạc Chi Chu chậm rãi ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, sẽ có tôi bên em.”
Ân Thần vỗ lưng anh: “ Được, ta chia sẻ quang vinh và quyền hành của bản thân cho ngươi, và ngươi phải cho ta tất cả lòng trung thành và tình yêu của ngươi.”
Bạc Chi Chu không nhịn được cười rộ lên.

Vị Nữ vương ngạo mạn, cho dù lúc nào cũng phải nhấn mạnh bổn phận của anh, đương nhiên nhận định anh sẽ thuộc về cô.
Nhưng cô quả thật đúng, cô đã nắm chắc anh.
Lâu đài cổ rất lớn, bên trong mỗi một món đồ trang trí đều có nguồn gốc khác nhau, mỗi món đồ cất giữ ở đây đều có thể gây ra gió tanh mưa máu ở bên ngoài, đặc biệt là toà tàng thư viện, trên giá sách bằng gỗ hình xoắn ốc thẳng lên mái vòm là tàng thư mênh mông bể sở, từ cuộn da trâu từ những thế kỷ trước, đến tác phẩm nổi tiếng hiện đại, chúng phủ đầy bụi lẳng lặng ở đây, chẳng biết tháng năm.
Bạc Chi Chu nhìn những cuốn sách này, trong mắt lóe lên tia sáng.
Suốt quãng đường đi, anh xem qua bảo vật quý giá thế nào cũng cười cho qua chuyện, thấy những cuốn sách này ngược lại hứng thú.
Ân Thần khoanh tay lười biếng dựa vào cửa, khẽ cười: “Nếu ngươi thích, ở lại chỗ này đi, những cuốn sách này đều là của ngươi.”
“Tôi rất muốn làm như vậy, nhưng hiện tại nhà họ Bạc vẫn là trách nhiệm của tôi.” Anh khéo léo đáp lại lời mời của nữ vương: “Dẫu sao, sau này tôi vẫn sẽ có vô số thời gian có thể ở lại đây, phải không?”
Ân Thần nhìn anh một hồi, cười lắc đầu: “Ngươi rất thông minh, cho nên mặc dù ngươi từ chối ta, ta vẫn rất vui.”
Bạc Chi Chu cười rộ lên.
Anh chậm rãi đi qua kho sách cổ xưa này, ngón tay thon dài mà khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xẹt qua từng tấm biển gỗ đã có dấu hiệu loang lổ mờ nhạt.
Anh nhẹ nhàng rút ra một tập thơ châu Âu bằng cuộn da cừu, lật mấy trang, ở góc là một hàng đánh giá bằng tiếng Anh cổ như mây bay nước chảy.
Đó là chữ viết anh vô cùng quen thuộc.
Nữ vương Ventrue bệ hạ, có một tay viết những lời bình tao nhã hoa lệ có thể được đóng khung trưng bày, giống như tại vô số thế kỷ trước, những Hoàng tộc nắm vương quyền trong tay nơi Châu Âu cổ, ở trong cung điện lộng lẫy, cầm bút lông ngỗng chậm rãi lại thờ ơ viết ra, đủ để lưu truyền gia thư thiên cổ.
Là chân chính, đem tao nhã, tôn quý và nội tình, viết vào trong cốt nhục!
“Tina rất hiểu biết sao.” Anh nói: “Sách ở đây rất phức tạp, cũng rất đầy đủ, trời nam biển bắc, từ cổ chí kim, đều có đủ cả.”
“ Sống quá lâu, luôn cần một số thứ để giết thời gian.” Ân Thần cũng đi tới, đứng bên cạnh anh, ánh mặt trời lúc hoàng hôn mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu trên người cô, khiến cho vị nữ vương lạnh giá thâm trầm nhiễm lên vài phần ấm áp.
Bạc Chi Chu vuốt nhẹ trang sách, nghiêng mặt nhìn cô: “Tina chắc chắn đã đi qua rất nhiều nơi.”
“Ừ.” Trước mặt ca giả yêu quý, nữ vương giống như một con công thản nhiên khoe bộ lông vũ lộng lẫy của mình: “Ta đã đi qua hầu hết mọi ngóc ngách của thế giới, châu Âu, châu Mỹ, thậm chí là châu Á và châu Phi, vì chiến tranh với tộc khác, đi du lịch hoặc tìm tộc nhân thất lạc.” Mặc dù điều đó đã từ rất lâu trước…..
Bạc Chi Chu khẽ thở dài một tiếng: “Thật hy vọng, tôi có thể sớm gặp được Tina, như vậy, tôi có thể ở cùng em.”
Khuôn mặt nữ vương trở nên dịu dàng hơn: “Hiện tại cũng không quá muộn.”
Cô đứng chắp tay, dùng giọng điệu độ lượng mà bao dung: “Ta biết ngươi có trách nhiệm của mình ở thế giới bên ngoài, giống như tộc đàn của ta là trách nhiệm của ta, ta sẽ không ép buộc ngươi từ bỏ, ta có thể đợi ngươi xử lý tốt việc ngươi muốn làm, đợi ngươi hoàn toàn chuẩn bị tốt và yên tâm đi vào thế giới của ta, sau đó, biết đâu chúng ta có thể dọc theo dấu chân ta từng có, đi du lịch thế giới một lần nữa.” Cô nghĩ một chút, lại cười như không cười thêm vào một câu: “Một Huyết tộc thân vương có thể nhìn thấy, chân thật của thế giới này ”
So với thế giới của loài người, càng tuyệt vời hơn, càng rực rỡ hơn, đương nhiên, cũng càng bí ẩn và kích thích!
Bạc Chi Chu cong ngón trỏ chống mũi, cúi đầu cười.
Thật quá đáng, lại dùng giọng điệu dịu dàng lại cưng chiều như vậy…..

Rõ ràng biết, anh một chút sức chống cự cũng không có.
Có thể nắm tay cùng cô, sớm chiều không rời chậm rãi đi qua năm tháng và tương lai của thế giới, chỉ cần nghĩ một chút, cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Hai người sánh vai đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ nhìn ánh chiều rực rỡ buông xuống núi xa liên miên.
Thế giới thật tĩnh lặng, giống như chỉ có hai người họ.

—— Có một loại năm tháng lưu luyến yên tĩnh, đồng cam cộng khổ.
“Được rồi, sắc trời không còn sớm, nếu ngươi thích, vẫn còn rất nhiều thời gian từ từ xem.” Bầu trời dần dần bị che khuất bởi bóng tối, cô vươn tay với anh: “Chúng ta đi dùng bữa thôi.”
Bạc Chi Chu chậm rãi đặt sách về chỗ cũ, nắm lấy tay cô, mỉm cười gật đầu.
Phòng ăn cũng xa hoa trước sau như một, trên bàn dài bày đầy bộ đồ ăn tao nhã tinh xảo, Bạc Chi Chu kéo ghế ra cho Ân Thần, đợi sau khi cô ngồi xuống, tự mình ngồi đối diện cô.
Ân Thần bấm chuông, quản gia dẫn theo hầu gái mang món ngon nối đuôi đi vào, tất cả đều bày ra trước mặt Bạc Chi Chu, cũng mang lên một cốc thủy tinh cho Ân Thần, bên trong đựng chất lỏng màu đỏ thẫm, nhưng so với rượu còn đặc hơn.
Bạc Chi Chu nhạy bén nhìn thoáng qua chất lỏng kia, giống như là nghĩ tới cái gì, ánh mắt hơi tối lại.
Ân Thần lắc lắc cốc rượu, chú ý tới biểu cảm của Bạc Chi Chu, cười: “Đây không phải là máu người, là một loại máu của động vật, kỳ lân, biết không? Loại sinh vật này thật sự tồn tại trong thần thoại, ta nuôi chúng trên một hòn đảo nhỏ độc lập, đúng giờ lấy máu uống.

Trên thực tế, càng là Huyết tộc cấp cao đối với nhu cầu máu người càng nhỏ, máu người cũng không phải không thể thay thế như trong truyền thuyết.”
Dẫu sao, loài người bây giờ đã là một đám sinh vật hút khói bụi ăn dầu thải, uống tinh dầu sắc tố phụ gia rồi……..
Nếu dựa theo lời nói bảng giá mức độ sức khỏe, vậy có lẽ còn không thể đáng giá so với thịt lợn……
Ân Thần vừa mới châm chọc như vậy, đột nhiên Quy Tắc ngoi lên:
“Nhiệm vụ giới hạn thời gian bây giờ phát hành:【Xin mời hút máu của Bạc Chi Chu trong vòng hai giờ, phương thức không giới hạn, không có yêu cầu đặc biệt, ký chủ chưa hoàn thành nhiệm vụ, xóa bỏ! 】”
Ân Thần nuốt nước miếng.
Đây là xem cô mỗi ngày quá vất vả, cho nên, muốn cho cô phúc lợi sao!
Ân Thần cảm thấy điều này rất có thể.
Cô nói nhỏ dặn dò Quy Tắc: “Lát nữa ngươi nhìn chằm chằm vào ta, nếu ta không nhịn được hút máu quá nhiều, ngươi liền hét to ở trong đầu ta, để ta tỉnh táo lại!”
Quy Tắc haha một tiếng, ý vị thâm trường: “Ngươi có thể hút được rồi nói sau…..”
Ân Thần ưỡn bộ ngực nhỏ, nghĩ bụng làm sao có thể, hiện tại cô và bạn trai hai bên tình đầu ý hợp, bạn trai chắc chắn bằng lòng cho cô hút máu hehe ……
Sắp có một đợt tiêu hao năng lượng cường độ cao, Ân Thần nghĩ dù sao vẫn còn hai giờ, trước tiên để cho Bạc Chi Chu ăn no, tự mình lắc lư cốc thủy tinh, nhìn cử chỉ lịch thiệp khi dùng bữa của anh, ưm, càng nhìn càng thèm.
Bạc Chi Chu đặt dao nĩa xuống, lau xong khóe môi, Ân Thần cười hỏi anh: “Cùng đi dạo trong vườn hoa không?”
Sau đó, đêm đen gió lớn, cô nam quả nữ, hai bên tình đầu ý hợp, hihi…..
Bạc Chi Chu không biết dụng tâm hiểm ác của cô, anh đồng ý, vì thế hai người nắm tay đi vào vườn hoa.
Đêm nay trăng sáng, bầu trời cũng một mảnh sáng sủa, ánh trăng dịu dàng như những viên kim cương vỡ vụn rơi trên mặt đất, đèn đêm trong vườn hoa sớm đã bật, ánh sáng mông lung làm nổi bật những đoá hoa kiều diễm nở rộ, mập mờ mà duyên dáng.
Đi đến giữa vườn hoa, Ân Thần quay sang Bạc Chi Chu, đặt tay lên vai anh, lại chậm rãi vuốt ve mặt anh.
“Ta muốn……” Giọng cô khàn khàn, ánh mắt quyến rũ sâu thẳm chăm chú làm người ta không thể chống cự: “Ta muốn…..

đêm nay thêm một bữa ăn….có thể không?”.

Bình Luận (0)
Comment