Lúc trước tay nhỏ cũng là có chút thịt, nhưng bây giờ cánh tay nhỏ của tên nhóc giống như là từng đoạn củ sen mập, ngay cả khuôn mặt cũng tròn, thêm một đôi mắt to đen bóng ngập nước, đáng yêu làm lòng người phát run.
“Tiểu Cảnh Cảnh, có phải anh béo lên hay không?” Cô nhìn anh: “Lùn hơn trước?” Vừa rồi lúc đi vào cô đã chú ý tới, lúc trước thân thể hắn cao, có thể khó khăn lắm đến vị trí xương chậu của cô, bây giờ vóc dáng của hắn rất thấp, chỉ tới đùi cô.
Nghiêm Cảnh Dương sâu kín nhìn cô, ánh mắt lơ đãng dừng ở trên môi đỏ lần trước hắn hôn, nghĩ đến bởi vì mình hôn cô, không những không cao mà còn lùn hơn trước, hắn đã bực mình lại u oán.
Cúi đầu ăn một mồm to, hắn rầu rĩ mà trả lời: “Cô nhìn lầm rồi!”
Đầu tóc Nghiêm Cảnh Dương rất đen, nhưng có hai cái xoáy nhỏ.
Đường Tô cong cong đôi mắt, tuy rằng nhóc con chết vì sĩ diện không thừa nhận mình lùn hơn, nhưng biến hóa rõ ràng như vậy, làm sao cô không nhìn ra?
Mới một ngày mà thôi, Nghiêm Cảnh Dương đã xảy ra chuyện gì, sao lại đột nhiên lùn đi?
Trong sách, bởi vì nguyên chủ vẫn luôn ngược đãi tên nhóc, cũng không có tình tiết hắn trở nên lùn.
“Tôi ăn xong rồi.”
Nghiêm Cảnh Dương nâng đầu nhỏ lên, thấy Đường Tô chăm chú nhìn chằm chằm hắn, gương mặt nhỏ trắng nõn đỏ lên, hai hàng lông mày rối rắm mà nhăn lại, một lát sau hắn mới thử hỏi: “Cô thật sự muốn biết?”
Đôi mắt đen láy sáng lên, Đường Tô gật đầu.
“Vậy...” Nghiêm Cảnh Dương nắm chặt chiếc đũa, giọng nói nhàn nhạt, tiếng trẻ con làm bộ không thèm để ý nói: “Vậy cô hôn tôi một cái, tôi liền nói cho cô biết.”
Nói cho cô là không có khả năng, âm thanh kia nói, không được nói cho bất kì kẻ nào, chỉ có thể làm Đường Tô chủ động hôn hắn, nếu không hắn sẽ biến thành trẻ con!
Hừ!
Làm Đường Tô hôn một cái mà thôi, hắn không tin sẽ khó như vậy.
“Cô hôn tôi một cái, tôi liền nói cho cô biết.” Nghiêm Cảnh Dương trừng mắt mắt to tròn, một bộ miệng lưỡi ban ân.
Người con gái này trước kia không phải rất thích hắn sao? Không phải rất muốn nhào vào hắn sao? Hiện tại xem như hắn cho cô cơ hội hôn hắn một cái.
Nói xong, tên nhóc còn phối hợp, tự mình đỡ ghế dựa bàn ăn, nhảy xuống mặt đất, chân nhỏ bước tới bên cạnh Đường Tô.
Hắn ngưỡng cổ, đem miệng nhỏ của mình hướng về phía Đường Tô, giọng trẻ con thúc giục: “Nhanh lên.” Hắn không nghĩ lại làm một tên nhóc.
Phốc!
Đường Tô không nhịn được cười ra tiếng.
Ha ha ha, nào có người cầu hôn như vậy? Nhóc con lùn, hơi chu miệng nhỏ, quả thật đáng yêu vô cùng!
“Rất buồn cười?”
Nghiêm Cảnh Dương cắn răng, mắt to hung hăng trừng cô gái đang cười trước mặt, hắn cảm thấy xấu hổ đến mức cổ đều đỏ.
Đường Tô lo lắng chọc nhóc con tức giận quá mức, cô ngừng cười, lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Không hôn!”
Đôi mắt đen lấp lánh của cô giống như ngôi sao sáng, nhẹ giọng nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, tuy rằng bây giờ anh là trẻ con nhưng là tôi là người có nguyên tắc, chỉ hôn người tôi thích.” Tuy rằng nhóc con thật đáng yêu, nhưng là sao cô dám hôn hắn, về sau hắn chính là người của nữ chính, cô không nghĩ chen chân giữa hai người bọn họ.
Người cô thích?
Hai cánh tay nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương nắm chặt, người cô thích còn không phải là hắn sao?
Vì sao không hôn hắn? Miệng nhỏ của Nghiêm Cảnh Dương mím chặt, trong lòng không khỏi bực mình: “Cô không muốn biết nguyên nhân?”
“Muốn biết, nhưng không muốn hôn anh!”
Nghiêm Cảnh Dương tức giận đến mở to hai mắt nhìn: “!!!”
Trong nhà họ Hà.
Từ Tú Trân nhìn thấy con trai về sớm, bà ta không khỏi kinh ngạc, nhanh chóng buông cái ly trong tay, hỏi: “Không phải con nói hôm nay hẹn với Đường Tô sao? Sao bây giờ về rồi?”
Bà ta biết con trai thích Đường Tô, đối với việc nó muốn theo đuổi Đường Tô bà cũng tán thành.
Số điện thoại cùng địa chỉ của cô bé cũng là bà ta hỏi Phương Tình mà có.
Theo bà ta thấy, nhà họ Đường cùng nhà họ Hà kết thông gia là một chuyện tốt.
Hà Vũ Ninh đem tây trang trong tay trực tiếp ném trên sô pha, sắc mặt khó coi ngồi xuống: “Mẹ có biết Đường Tô có một đứa con hay không?”
“Cái gì?”
Từ Tú Trân thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, bà ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn con trai: “Con nói lung tung cái gì thế, cái gì mà Đường Tô có một đứa con trai?”
Hà Vũ Ninh nhớ tới lời nói của đứa bé kia, anh ta lại tức giận, lại mất mát: “Hôm nay con đến chỗ ở của Đường Tô, thấy được con trai của cô ấy, thế mà cô ấy lại có đứa con ba tuổi!”
“Sao có thể?” Từ Tú Trân thật sự kinh ngạc, Đường Tô - một cô gái xinh đẹp như vậy đã sinh con? “Hay do con hiểu lầm? Chính miệng Đường Tô thừa nhận?”
“Không có.” Hà Vũ Ninh lắc đầu, anh ta đem đoạn đối thoại của mình cùng đứa bé kia nói cho Từ Tú Trân nghe.
Anh ta hỏi đứa bé cùng Đường Tô có quan hệ gì, đứa bé nói sống trong nhà Đường Tô, còn gọi Đường Tô là mẹ!
“Không thể nào, lời của một đứa bé sao con có thể coi là thật?” Từ Tú Trân nhíu mày, trong lòng thấp thỏm, nửa nghi nửa tin.
“Một đứa trẻ ba tuổi sẽ không nói dối, nó nói mới là thật.” Hà Vũ Ninh nhéo nhéo giữa mày, cho nên hắn bị bề ngoài xinh đẹp của Đường Tô lừa?
“Không được, mẹ phải hỏi Phương Tình cho chắc.
Nếu là sự thật, vậy bà ấy là có ý đồ gì, muốn để con làm người đổ vỏ?” Từ Tú Trân nghĩ đến chuyện Phương Tình gạt việc Đường Tô đã sinh con, còn tích cực đem con gái mình giới thiệu cho con trai bà ta, tức giận trong lòng bắt đầu bùng nổ.
Hà Vũ Ninh không nói lời nào, im lặng nhìn Từ Tú Trân gọi điện thoại, anh ta cũng muốn biết, đứa trẻ kia rốt cuộc có phải con của Đường Tô hay không.
Bên kia, Phương Tình thấy Từ Tú Trân gọi điện thoại tới, bà cảm thấy rất xin lỗi, rốt cuộc hiện tại con trai người ta coi trọng Tô Tô nhà bà, nhưng Tô Tô lại không thích đối phương.
Nhưng mà khi bà vừa mới nhận được điện thoại, Từ Tú Trân ở đầu bên kia đã nổi giận đùng đùng chất vấn bà: “Phương Tình, bà có ý đồ gì? Con gái bà đã sinh con, vậy mà còn giới thiệu cho con trai tôi? Có thể lừa người như vậy sao?”
Từ Tú Trân vốn dĩ cũng chỉ muốn thử, nhưng mà lời nói tới bên miệng, lửa giận lập tức tăng lên, chỉ cần nghĩ đến con trai thiếu chút nữa đội nón xanh, bà ta sao có thể nhịn được mà không mắng chửi người khác.
“Tôi không hiểu bà đang nói cái gì!” Phương Tình đứng lên, hỏi ngược lại: “Tô Tô nhà tôi trong sạch, bà nói sinh con gì chứ?”
“Bà không cần che giấu, Vũ Ninh nhà tôi đã thấy ở biệt thự của Đường Tô giấu một đứa trẻ ba tuổi, còn kêu con bé là mẹ! Phương Tình, uổng công tôi còn khen Đường Tô là người tốt, không nghĩ tới, hừ, bà cùng con gái bà đều không phải thứ tốt lành gì.” Từ Tú Trân tự nhận là phu nhân hào môn, lời mắng thô tục không thể nói ra miệng.
“Mẹ kiếp!”
Phương Tình luôn yêu thương con gái, bây giờ bị người khác chửi bới như vậy, bà lập tức mắng lại, giọng nói bén nhọn: “Bà mới không phải là thứ tốt lành, lung tung bịa đặt chuyện con gái của tôi, may mắn con tôi chướng mắt con trai bà, bằng không có mẹ chồng như bà, đó thật là đổ tám đời mốc!”
...
Phương Tình mắng Từ Tú Trân đến mức không thể phản bác, sau khi đối phương cúp điện thoại, bà nhanh chóng gọi cho Đường Tiền Tông: “Lão Đường, ông nhanh chóng trở về, đã xảy ra chuyện!”
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Cảnh Cảnh: Ở trước mặt tình địch này, tôi không cần mặt mũi a!! Cầu như thiên thần buông xuống!!