Dài Lâu

Chương 42

Tuy rằng tối qua ngủ chung giường với Bạch Cẩn Nhất rồi, nhưng nay chỉ cần nghĩ tới chuyện bao giờ hắn đi Mỹ, là Giang Thâm lại nhịn không được mà khó chịu. Sáng đó cậu cậu đến phòng vũ đạo rất sớm, khởi động rồi tập múa, trong lòng cứ buồn bã suy nghĩ vẩn vơ.

Bởi thế nên trạng thái của cậu không được tốt, Thẩm Quân Nghi nhiều lần nhìn cậu, cau mày nghiêm khắc nhắc nhở vài lần.

Bên ngoài đang vô cùng náo nhiệt, Thẩm Quân Nghi đi ra đón người, Kinh Lạc Vân và Lưu Tinh Chi rất hưng phấn, vội gọi Giang Thâm: “Ông tổ đến rồi, mau ra xem nào.”

Giang Thâm không quá thích thú, nhưng lại chẳng muốn khiến đàn anh đàn chị mình tắt hứng, nên cũng theo lại núp sau cửa, ba người ngó ra ba cái đầu, chợt thấy Nhâm Tuệ và Thẩm Quân Nghi một trái một phải ôm lấy một người.

“Đấy là ông tổ, thầy hai của em.” Đầu Kinh Lạc Vân ở trên cùng, cúi đầu thầm thì.

Lưu Tinh Chi vội vàng buộc tóc đuôi sam lên, cọ cằm trên đầu Giang Thâm, “Cậu nhớ phải hăng hái lên, đừng có làm thầy mất mặt.”

Giang Thâm nhướng mí mắt lên, có hơi không vui, “Em đâu có chứ.”

Thẩm Quân Nghi thấy ba người lóc nhóc bên cửa thì vẫy vẫy tay, nghiêng đầu nói với người bên cạnh: “Lạc Vân và Tinh Chi thì cậu từng gặp trước đây rồi, hai đứa nó bây giờ lớn lắm.”

Người nọ nhẹ gật đầu, anh đội một chiếc mũ rộng vành, kiểu dáng trông vô cùng nữ tính, nhưng nằm trên đầu anh thì lại chẳng có tí nào là không hợp, anh quay sang một bên làm lộ ra xương quai hàm cong mướt đầy thanh lịch.

Thẩm Quân Nghi: “Đây là học trò anh mới nhận, Giang Thâm.”

Giang Thâm bước lại gần, Thẩm Quân Nghi kéo tay cậu, giới thiệu, “Đây là thầy hai của em, Ngải Lai.”

Ngải Lai không nói gì, chỉ đưa tay lên cởi mũ xuống.

Khác với vẻ ngoài anh tuấn lạnh lẽo của Thẩm Quân Nghi, cũng không hề giống gương mặt đào hoa âm nhu của Chu Lạc Tường, từ trên xuống dưới Ngải Lai đều ở mức vừa phải, mặt mày như vẽ, sâu một phần rực rỡ tầm thường, nông một phần bình lặng như nước.

Giang Thâm không phải chưa bao giờ nhìn thấy người nào đẹp hơn Bạch Cẩn Nhất, chẳng qua Ngải Lai lại có một nét đẹp rất khác lạ.

Anh vừa giống hiện thực, lại vừa giống một giấc mộng đẹp mờ mịt hư vô.

“Chu Lạc Tường đã cho em xem video đứa nhỏ này múa rồi.” Ngải Lai lên tiếng, âm thanh như hoa như ngọc, anh bật bật cười nhìn Thẩm Quân Nghi, “Anh đã tìm được một hạt giống tốt đấy.”

Thẩm Quân Nghi nghe nhắc tới Chu Lạc Tường thì không có cảm tình lắm, “Cậu nói hắn làm cái gì cơ?”

Ngải Lai liếc nhìn y, thản nhiên nói, “Chuyện cũng qua lâu rồi, anh thù dai thế.”

Thẩm Quân Nghi cau mày, ngữ điệu chế giễu, “Đấy là cậu có trí nhớ quá kém.”

Dường như Ngải Lai thấy y ngoan cố nên khinh thường nhếch mép, đội mũ lên lần nữa, anh nhìn mấy thiếu niên, giọng nói vô cùng nhã nhặn, “Đã lâu không về, để tôi xem các em tiến bộ thế nào rồi.”

Ngải Lai vừa dứt lời thì Lưu Tinh Chi và Kinh Lạc Vân đều bày ra dáng vẻ như lâm đại địch*, Lưu Tinh Chi căng thẳng tới mức trán toát đầy mồ hôi, Giang Thâm không hiểu lắm, nằm sấp dưới sàn khởi động, nhỏ giọng hỏi, “Thầy hai đâu có dữ lắm, nói chuyện dịu dàng thật đấy.”

* Như gặp phải kẻ thù lớn.

Kinh Lạc Vân như sống không bằng chết nhìn cậu, tiếng nói còn lí nhí hơn ngày thường, “Tí nữa là biết… Mỗi lần ổng về trường thì kiểu gì hết thảy học sinh ở đây cũng đều phải khóc thét ba ngày.”

Giang Thâm: “…”

Lưu Tinh Chi đen mặt bổ sung thêm, “Bị ổng mắng đến khóc.”

Kinh Lạc Vân thở dài, “Ông tổ không phải cái danh thôi đâu, ổng thật sự là ông tổ*.”

* Chơi chữ: tổ tiên và ông tổ đều gọi chung là tổ tông.

Ngải Lai ngồi xuống trước gương, nét mặt vẫn là vẻ dịu dàng nhã nhặn, lâu lâu lại nói đôi ba câu với Thẩm Quân Nghi, Giang Thâm nhìn mãi vẫn không biết anh đáng sợ chỗ nào, cho đến khi Lưu Tinh Chi và Kinh Lạc Vân nhảy xong phần của mình.

“Năm năm trước tôi từng nói với em rồi.” Ngải Lai ôm tay trước ngực, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Lưu Tinh Chi, “Lúc nhảy từ trên xuống đừng có nặng nề như vậy, mũi chân phải giữ thật vững, năm năm rồi, em là đầu heo sao?”

Lưu Tinh Chi: “…”

Ngải Lai lại nở nụ cười, “À tôi nhầm, qua nhiều năm thế rồi, trí nhớ của heo chắc cũng tốt hơn em đấy.”

Lưu Tinh Chi một câu phản bác cũng không dám nói, cúi đầu nghe mắng, Kinh Lạc Vân không giữ nổi bình tĩnh mà rùng mình, muốn mà chẳng giúp được. Mắng Lưu Tinh Chi xong, Ngải Lai tiếp tục chuyển tới Kinh Lạc Vân, mắng từ “eo chưa đủ mềm mại” qua “múa trông chẳng khác gì con rối dây”, mắng mệt rồi thì sai Thẩm Quân Nghi đi châm trà cho mình.

“Giang Thâm.” Ngải Lai thản nhiên nói, “Tới phiên em.”

Đàn anh đàn chị còn bị mắng thảm như thế, nên Giang Thâm cũng không ôm hy vọng mình thoát được, cứng nhắc bày ra thế đứng mở màn, tiếng nhạc vừa vang lên bèn nhập vai rất nhanh, chỉ là vừa nhảy được một nhịp, Ngải Lai đã bắt dừng lại.

Giang Thâm thở gấp, không hiểu mình nhảy sai chỗ nào.

Ngải Lai híp mắt nhìn cậu một chốc, đột nhiên nói, “Em thất tình sao? Dám biểu diễn cái điệu nhảy ngu ngốc ấy cho tôi xem à?”

Giang Thâm: “…”

Tất cả mọi người đều đã đánh giá thấp năng lực mắng người của Ngải Lai.

Ông tổ không nhảy múa, ông tổ chỉ mắng người.

Nửa tháng tiếp đó, 360° tầng năm ngập trong tiếng mắng chửi như súng liên thanh của Ngải Lai, ai nấy đều sống dưới sự áp bức mạnh mẽ, ngày nào tập múa cũng bị mắng, tuần hoàn lặp đi lặp lại mãi không thể siêu thoát.

Có một hôm được kết thúc sớm, cơ thể anh chị em ba người tựa như đã chết, nằm chụm đầu vào nhau phơi mình trên sàn nhà.

Lưu Tinh Chi khổ không thể tả: “Sao lần này ổng ở lại lâu vậy chứ? Bao giờ mới đi trời?”

Kinh lạc Vân nằm hướng mặt ra trời, hơi thở dồn dập, buồn bã nói, “Ông tổ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi…”

Đương nhiên thảm nhất trong đó là Giang Thâm, hầu như hôm nào cũng bị Ngải Lai đuổi theo hỏi “Em vẫn còn thất tình sao?” “Em đang thầm mến ai đó hả?” “Thế tỏ tình chưa?” “Không theo đuổi được phải không?” “Sao em vô dụng vậy chứ?”, khiến cho đàn anh đàn chị cậu nhìn không nổi nữa, nhẹ nhàng hỏi cậu, “Em tập xong Hồ Thiên Nga chưa?”

Giang Thâm nằm sấp trên sàn không muốn cử động, hồi lâu sau mới khàn khàn nói, “Chắc lẽ em không nhảy được bài đó nữa rồi…”

Lưu Tinh Chi quay đầu nhìn cậu, “Hả? Tên đó từ chối cậu rồi sao?”

Giang Thâm buông mí mắt, đáng thương bảo, “Không phải đâu… Chỉ là, cậu ấy sắp ra nước ngoài rồi…”

Kinh Lạc Vân nằm cạnh cậu, dùng cùi chỏ huých một cái, “Ra nước ngoài thì sao nào, sau này em cũng có rất nhiều cơ hội ra nước ngoài mà, tỏ tình trước đi, biết chừng lại thành công cũng nên.”

“Thật vậy chăng?” Giang Thâm bật dậy, cuối cùng cũng có chút hy vọng, ao ước hỏi, “Em cũng có thể ra nước ngoài ạ?”

Lưu Tinh Chi: “Đi thi đấu phải ra nước ngoài chứ sao, tôi đã đi Châu Âu không biết bao nhiêu lần rồi, chỉ thiếu nước ăn quách luôn chỗ ấy nữa thôi.”

“Châu Âu ư…” Giang Thâm nói thầm, “Đâu phải Mỹ…”

Kinh Lạc Vân nhịn không được hóng dưa, “Mỹ? Người em thích phải đi Mỹ sao?”

Giang Thâm “Vâng” một tiếng, phiền não khịt mũi vài cái, “Em sẽ suy nghĩ lại lần nữa.”

Lưu Tinh Chi và Kinh Lạc Vân phải xuống tầng ba xem diễn tập, chỉ cònbmỗi mình Giang Thâm ở lại quét dọn vệ sinh, cậu vừa lau sàn nhà xong, đang định cất giày múa thì chợt nghe có tiếng ai đó sau lưng: “Chưa về à?”

Giang Thâm quay đầu lại, trông thấy Ngải Lai thì lớn tiếng gọi, “Thầy hai.” Sau đó lại lí nhí trả lời, “Em về ngay đây ạ.”

Ngải Lai không nói gì, cởi giày ra đi chân trần tới, Giang Thâm cúi đầu thì thấy một vết sẹo dài bằng đốt ngón tay sau mắt cá chân của đối phương.

“Bị đứt gân Achilles* đấy.” Ngải Lai chú ý tới ánh mắt của Giang Thâm, không quan tâm lắm quơ quơ chân, “Quán quân Olympic Lưu Tường cũng từng bị thế này.”

* Đứt một phần hoặc toàn bộ gân ngay trên gót chân, dẫn đến không có khả năng nâng cao chân.

Giang Thâm không biết nên nói gì cả, chỉ quỳ ngay ngắn dưới sàn.

Ngải Lai: “Vận động viên và vũ công thường dễ bị vậy lắm, vì thế phải chú ý khi tập luyện.” Anh như đang nhớ lại trước kia, “Hồi ấy tôi tuổi trẻ nông nổi, tự biết thiên phú không bằng Thẩm Quân Nghi, nhưng lại không cam lòng, tập luyện quá đà, và đây là cái giá phải trả.”

Giang Thâm nhớ lại những lời đồn tình cảm ở Lai Nghi, lén nhìn thoáng qua Ngải Lai, mặc dù trước đó có đàn anh đàn chị giật giây rồi, nhưng trải qua khoảng thời gian lên voi xuống chó mấy ngày nay, cậu lại không còn can đảm mà hỏi thành câu nữa.

Ngải Lai liếc cậu một cái, dường như hiểu rất rõ suy nghĩ của cậu, “Có phải em tò mò về quan hệ giữa tôi và Thẩm Quân Nghi không?”

Giang Thâm không ngờ mình bị vạch trần nhanh như thế, đỏ mặt xin lỗi, trung thực “vâng” một tiếng.

Ngải Lai rất vui, “Bảo sao Thẩm Quân Nghi thích em như vậy, em đáng yêu thật đấy.”

“…” Giang Thâm thầm nghĩ đáng yêu thì có tác dụng gì, chẳng phải ngày nào cũng bị thầy mắng đấy sao…

Ngải Lai chống cằm nghĩ ngợi, “Thế đến cùng em đã tỏ tình với người mình thích chưa?”

“Chưa ạ.” Giang Thâm đành nói ra, “Em chưa tập xong Hồ Thiên Nga, với lại không tìm được cơ hội thích hợp…”

“Hồ Thiên Nga?” Ngải Lai kinh ngạc, một lát sau, anh dường như hiểu ra, “Đúng là phong cách của Thẩm Quân Nghi, truyền thống gì gì đó của Lai Nghi, ổng còn cổ hủ giữ tới tận bây giờ.”

Giang Thâm: “?”

Ngải Lai: “Chắc Thẩm Quân Nghi đã từng hỏi em nhảy múa vì cái gì rồi chứ?”

Giang Thâm nhẹ gật đầu.

Ngải Lai hỏi, “Em trả lời thế nào?”

Giang Thâm ấp a ấp úng, “Em nói là… vì em thích.”

Ngải Lai đang rất mong chờ cũng phải trợn tròn hai mắt, “Hết rồi?”

Giang Thâm thành thật đáp, “Hết rồi ạ.”

Ngải Lai: “…”

Giang Thâm: “…”

Hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ, lát sau Ngải Lai nhịn không được mà phá lên cười ha hả, cười tới mức hốc mắt đỏ bừng, lau khô nước bên khóe mắt rồi anh mới thở dốc nói, “Hèn gì Thẩm Quân Nghi cứ muốn tôi về dạy em.”

Giang Thâm cau mày, không hiểu nhìn anh.

Ngải Lai thở dài một hơi, ánh mắt vô cùng dịu dàng, tựa như mặt hồ tĩnh lặng, “Cái thời tôi bằng tuổi em đã biết Thẩm Quân Nghi là một thiên tài kỹ năng, ổng chẳng quan tâm đến cái gì cả, chỉ chuyên tâm nhảy múa, luôn luôn rập khuôn, theo mẫu.”

“Lúc đầu, tôi cũng học hỏi ổng, coi ổng là tấm gương sáng để hướng tới, nghĩ rằng rồi mình cũng sẽ được như vậy.” Ngải Lai phất phất tay, “Nhưng rồi tôi phát hiện, tôi mãi mãi không theo kịp ổng.”

Ngải Lai nói, “Tôi chỉ là thích nhảy múa mà thôi.”

“Con người là động vật có tình cảm, mà tình cảm của tôi phong phú quá mức, lúc nhảy múa tôi mãi mãi cũng chẳng có cách nào khiến lòng mình không vướng bận như Thẩm Quân Nghi, tôi thích nhảy múa, nhảy múa là đam mê của tôi, tôi thích bạn nhảy của mình, thậm chí thích ngay từ lần gặp đầu tiên.”

Ngải Lai dứt lời thì trầm mặc hồi lâu, vài phút sau mới nói tiếp, “Nhưng Thẩm Quân Nghi con người dốt nát ấy bảo, tình cảm của tôi với ổng mà nói là vô giá trị!”

Giang Thâm gọi một tiếng “Thầy hai”, cậu muốn giải thích vài câu thay thầy mình nhưng lại bị Ngải Lai ngắt lời.

“Tôi không chung thủy thế đâu.” Ngải Lai cười nói, “Ổng từ chối tôi thì tôi đi thích người khác, tôi cần sự đồng cảm khi nhảy múa nên đã yêu bạn nhảy của mình rất nhiều lần, càng về sau tôi càng không chắc chắn được, ban sơ là tôi thích ổng thật, hay chỉ là cần sự đồng cảm trong vũ đạo của ổng.”

Giang Thâm lắc đầu, kiên định nói, “Em rất chung thủy, em chỉ thích một người thôi.”

“Vậy nói cho người ấy biết đi.” Ngải Lai nhìn cậu, bình tĩnh khuyên nhủ, “Thẩm Quân Nghi không hề thương tôi, nhưng ít nhất ổng đã từng cố gắng cứu rỗi tôi, sau khi tôi phẫu thuật nối liền gân chân xong, ổng đã đổi tên phòng làm việc thành Lai Nghi, dùng điệu Hồ Thiên Nga tôi nhảy cho ổng năm đó làm truyền thống, hết thảy ổng làm là có ý muốn đáp lại tôi, giúp tôi tìm về sự đồng cảm, đứng trên sân khấu một lần nữa, nhưng tôi đã thất bại.”

Ngải Lai nở một nụ cười tự giễu, anh thản nhiên nói, “Tôi không thể tìm thấy bến dừng chân nữa rồi, sau khi sở hữu được cái gọi là linh hồn tự do của một vũ công thì tôi lại mãi mãi mất đi niềm nhiệt huyết đối với nhảy múa.”

“Vì thế.” Anh nắm lấy tay Giang Thâm, thấp giọng và thành kính nói, “Niềm đam mê của em là vô cùng quý giá, cho dù thế nào đi chăng nữa, em cũng không được đánh mất nó.”
Bình Luận (0)
Comment