*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đàm Linh Linh bước xuống tàu điện ngầm, nhìn cửa kính sửa sang lại kiểu tóc mới vừa uốn hôm qua, thật ra Giang Lạc Sơn còn hồi hộp hơn cả bà, nới lỏng nút kết cà vạt mấy lần rồi nhờ vợ thắt lại cho mình.
“Xem kịch múa ba-lê phải ăn mặc trang trọng chút.” Đàm Linh Linh vừa siết chặt cà vạt lại vừa căng thẳng nói, “Chúng ta không thể làm con trai mất mặt được.”
Trừ hai người ra thì hai nhà Thẩm Trần cũng nhận được giấy mời, Trần Lão Thực cố ý đi mua ba bộ Âu phục mới, Lý Trác và Miêu Hoa Nhi thì đặt làm nhanh mấy bộ sườn xám, trong tay Thẩm Quốc Lương cầm một lẵng hoa lớn, cả đường đi cẩn thận từng li từng tí chỉ sợ không may làm rơi.
Cả đám người họ vừa xuống khỏi tàu điện ngầm đã thu hút ánh mắt của người khác, mấy người cha mẹ này cũng hiểu được thành phố lớn không hề giống ở quê mình, tìm mỗi một tuyến đường sắt thôi cũng mất cả nửa ngày, điện thoại của Miêu Hoa Nhi vang lên một chốc bà mới bắt máy, giọng Thanh Linh Tử ở đầu bên kia vô cùng gấp gáp: “Mẹ, sao mọi còn chưa tới?”
Tiếng nói của Miêu Hoa Nhi hơi lớn, có không ít người chung quanh nghiêng mắt nhìn bà, “Mọi người vừa mới xuống tàu điện ngầm thôi, mấy đứa đến rồi sao?”
Thanh Linh Tử: “Đến từ lâu rồi, đã nói cả nhà cùng đi thì mẹ cứ không chịu.”
Miêu Hoa Nhi: “Ôi trời như nhau cả mà, mấy đứa cứ ở đó đi, cha mẹ lập tức đến ngay.”
Đàm Linh Linh thấy bà cúp điện thoại thì vội hỏi: “Mao Tú và Thụ Bảo đến rồi hả?”
Miêu Hoa Nhi cười sang sảng: “Đến cả đến cả rồi, xếp được chỗ ngồi rất rất đẹp, hàng đầu đấy.”
Đàm Linh Linh thở phào một hơi, bà liếc nhìn thời gian, sau đó vội vàng kéo tay Giang Lạc Sơn chạy ra cửa hầm tàu điện ngầm.
Thanh Linh Tử mặc chiếc váy ren xòe màu trắng ngại ngùng ngồi ở mấy hàng đầu, Cẩu Mao và Thụ Bảo lần đầu tiên mặc Âu phục, một trái một phải ngồi cạnh nhỏ, phần lớn xung quanh đều là người không quen biết, cũng không thiếu những gương mặt nước ngoài, khí chất ăn mặc không phải người bình thường có thể sánh được, Trần Mao Tú căng thẳng tới mức thở hơi gấp: “Bọn, bọn mình ngồi đúng chỗ rồi chứ?”
Thẩm Thụ Bảo thì bình tĩnh hơn, anh ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Đúng rồi, đừng có trông hèn mọn như vậy, phải có cốt khí!”
Trần Mao Tú cũng thẳng lưng lên theo, “Mày tìm được Lại Tùng và Bạch nhị đại chưa?”
“Chưa.” Thẩm Thụ Bảo liếc mắt qua một bên, cổ không hề nhúc nhích nhưng ánh nhìn lại vô cùng linh hoạt, “Nhưng tao thấy tiên nữ Tống Hân rồi.”
Tống Hân mặc một bộ lễ phục hai dây màu rượu Champagne, để lộ hơn phân nửa tấm lưng xinh đẹp, mái tóc dài dập sóng ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn, cô vừa thấy Trần Thanh Linh thì bèn vẫy vẫy tay: “Tiểu Thanh Linh.”
Mấy năm nay Trần Thanh Linh không hề liên lạc gì với cô, nhưng quan hệ cả hai vẫn dính như keo sơn, hai người nào là bắt tay nào là ôm ấp mới xoa dịu được bầu không khí lúng túng của bộ ba nông thôn ba người.
“May mà chị đến rồi.” Thanh Linh Tử nghĩ lại còn rùng mình, “Bọn em chẳng quen ai ở đây cả… Mắc cỡ muốn chết.”
Tống Hân trợn tròn đôi mắt long lanh, có phần buông thả mà nói: “Muốn quen ai nữa, Giang Thâm là vũ công phụ đấy, vai đó xếp ở vị trí thứ hai trên sân khấu, mọi người nên hãnh diện quang minh chính đại ngồi ở đây mà xem, để ý người khác làm gì.”
Trần Thanh Linh nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy người đến toàn là nhân vật lớn, không chỉ mỗi bọn em thôi đâu, cha mẹ chú dì cũng áp lực lắm á.”
Tống Hân hiểu rõ suy nghĩ của ba người, chỉ biết vỗ vỗ mu bàn tay động viên Thanh Linh Tử.
“Sơ Vũ” của Lưu Tinh Chi nổi tiếng cả trong và ngoài giới, phần lớn truyền thông đều gửi phóng viên tới đây, gặp được vũ công tiếng tăm nào là lại chụp ảnh phỏng vấn, có một ký giả đến mấy hàng đầu để săn tin, Thẩm Thụ Bảo nơm nớp nhìn cái micro trước mặt, vô thức quay đầu qua một bên.
Có lẽ cánh nhà báo này cũng nhìn ra được họ không phải người trong giới nên bèn hỏi câu khác: “Ngài là bạn bè hay người nhà của Lưu đội ạ?”
Thẩm Thụ Bảo lắc đầu: “Bọn tôi là bạn của Giang Thâm.”
“Giang Thâm?” Phóng viên hơi kinh ngạc, quay đầu xác nhận lại với tổ chương trình, lúng túng cười nói, “Thì là là bạn của Giang phó, hôm nay là lần đầu tiên Giang phó biểu diễn trên sân khấu lớn như vậy, thân là bạn của cậu ấy, mọi người có căng thẳng không?”
Cẩu Mao gãi gãi đầu, nụ cười vô cùng chất phác: “Thật ra cũng không tồi… Em ấy nhảy thật sự giỏi, bọn tôi vô cùng hãnh diện vì em ấy, bọn tôi cũng tin rằng hôm nay em ấy sẽ làm rất tốt.”
Phóng viên: “…” Nét mặt của hắn thoáng cái lấy làm lạ, vai vế kinh nghiệm trong giới vũ đạo cực kỳ nghiêm khắc, “Sơ Vũ” của Lưu đội còn chưa bắt đầu mà đã khen vũ công phụ nhảy giỏi… Vừa nhìn đã thấy hành động này đúng là không biết lượng sức mình, vừa ngu xuẩn vừa buồn cười.
Trong rạp hát có rất nhiều người không phú tức quý, quét mắt nhìn quần áo của ba người một vòng, phóng viên có kinh nghiệm này cũng đã hiểu ra, hắn nở nụ cười qua loa, không đáp lời mà xoay mình đi thu thập tin tức của người khác.
Cẩu Mao ra điều khó hiểu, suýt nữa nói lắp luôn: “Tao, tao nói sai gì hả?”
Thẩm Thụ Bảo cau mày, anh cảm thấy Trần Mao Tú không nói lung tung, nhưng vẻ mặt đó của ký giả không thích hợp cho lắm.
“Đám đó sẽ không viết gì vớ vẩn chứ?” Trần Mao Tú toát cả mồ hôi hột, “Không được, phải đi giải thích lại.”
Tống Hân đè anh xuống, lắc lắc đầu, “Càng bôi càng đen, chờ buổi diễn chính thức bắt đầu, mọi người sẽ nói chuyện bằng thực lực, nhiều ánh mắt nhìn thấy như thế, ai dám viết vớ vẩn?”
Lúc Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn đi tới cửa nhà hát thì chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu, mấy người đứng bên ngoài không ngờ lại gặp được người quen, Miêu Hoa Nhi vui vẻ hô lên: “Bác già!”
Ông lão tiệm thuê sách quay đầu lại, ông mặc một bộ Âu phục cũ kỹ nhưng sạch sẽ, râu ria cạo hết, cặp kính mới cắt gác trên sống mũi, còn đội thêm một chiếc mũ nồi nữa, thấy mọi người, ông lão cười lộ cả hàm răng sứt mẻ: “Tới rồi à?”
Đàm Linh Linh oán trách: “Thâm Tử nó gửi vé cho bác sao lại không nói với bọn cháu trời? Một mình đi đến đây có bất tiện gì không bác?”
Ông lão khoát tay: “Tôi chưa già tới mức không thể di chuyển đâu, tôi cũng như lớp trẻ mấy anh chị thôi.” Ông nói xong thì giơ chiếc máy ảnh treo trên cổ lên, “Tôi đến chụp hình cho thiên nga nhỏ của chúng ta.”
Nói thì nói thế chứ máy ảnh của ông lão nào sánh được với của mấy người “Tiên nữ đài ngọc”, cơ mà ông lão không hề xấu hổ, chẳng ngại học hỏi kẻ dưới, theo “Tiên nữ ngọc đài” đi tìm vị trí tốt, còn hỏi người ta chụp từ góc nào là đẹp nhất nữa.
“Tiên nữ ngọc đài” ai cũng rất dịu dàng, một người hỏi ông: “Ông ơi, ông là người hâm mộ của ai vậy?”
Ông lão vui tươi hớn hở kiêu ngạo nói: “Ông là người ông chăm sóc thiên nga nhỏ.”
Gần như tất cả mọi người đã tề tựu đông đủ rồi Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng mới khoan thai mà đến, mấy năm qua Lại Tùng đã cao lên không ít, từ sau khi xuất ngũ anh đã không còn liều mạng quản lý dáng người, cố gắng tăng cân nặng như hồi trước nữa, cơ nhưng tầm vóc anh thật sự quá tốt nên nhìn vào vẫn nom cao to đô con.
Đàm Linh Linh thân thiết kéo Bạch Cẩn Nhất lại ngồi xuống cạnh mình, Lại Tùng nhìn xung quanh một vòng, mặc cho hàng ghế đã kín hết cả chỗ, anh vẫn cứ ngồi chen vào bên cạnh Tống Hân.
Tống Hân ôm tay, bắt chéo chân, hai mắt thẳng về phía trước không thèm nhìn anh.
Lại Tùng “chậc” một tiếng, lưu manh vô lại nói: “Lại phát cáu gì nữa đấy Nhật Cân.”
Tống Hân nghiến răng, hạ giọng nói: “Ở bên ngoài đừng có gọi em như vậy!”
“Thế phải gọi em như nào?” Lại Tùng nhìn cô mỉm cười, “Cục cưng của lòng anh sao?”
Tống Hân: “…”
Nếu so về độ mặt dày, Bạch Cẩn Nhất tuyệt đối không thắng nổi Lại Tùng, hắn cúi đầu nói chuyện với Đàm Linh Linh một lát, chợt thấy Thẩm Quốc Lương bê lẵng hoa tới, “Đưa cho Thâm Tử nhé.”
Đàm Linh Linh vừa nói “ừm” thì bỗng nghe thấy tiếng xôn xao ở sau lưng vang lên, Bạch Cẩn Nhất quay đầu lại, thấy Chu Lạc Tường đang đi tới, hắn dìu một cụ già đầu tóc bạc phơ, da dẻ hồng hào, xung quanh toàn là ký giả, ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy không ngừng.
Tống Hân híp mắt, vẻ mặt nghiêm túc hẳn, cô nói cho mọi người biết, “Người Chu Lạc Tường đang dìu là ân sư tam mỹ của Lai Nghi, chính là Thái Đẩu của giới múa ba-lê, lão Lương.”
* 1. Tam mỹ bao gồm: nhạc hay, vẽ đẹp, kiến trúc tốt, mình chưa hiểu lắm ý của từ này là gì.
2. Thái Đẩu chỉ người tư chất trác tuyệt, đức cao vọng trọng được mọi người ngưỡng mộ và muốn hướng đến.
Cẩu Mao nhìn chằm chằm qua bên kia, sắc mặt không tốt cho lắm: “Đó không phải phóng viên vừa phỏng vấn chúng ta sao?”
Bạch Cẩn Nhất nghe anh nói vậy mới trầm ngâm nhìn thử, hắn đang ngồi gần đó, những câu phóng viên hỏi một chữ cũng không sót đều rành mạch truyền đến tai hắn.
“Lưu đội có phải là vị đồ tôn* ngài thích nhất không?” Phóng viên cười hỏi.
* Học trò của học trò.
Lão Lương gật gật đầu, Chu Lạc Tường dẫn ông qua ngồi chính giữa, ông nở nụ cười hòa ái: “Tinh Chi có thiên phú rất tốt, nó cũng rất cố gắng và nghiêm túc, tôi đương nhiên thích nó rồi.”
Vị phóng viên kia hỏi tiếp: “Vậy ngài có đánh giá gì với Giang Thâm, vũ công phụ hôm nay không? Có vài người nói cậu ta nhảy rất giỏi.”
Lão Lương “Hả?” một tiếng, dường như hơi bất ngờ, ông thật ra đã không còn quản lý công việc của thế hệ đồ tôn nữa, lúc Lưu Tinh Chi đoạt giải ông làm ban giám khảo nên mới có ấn tượng sâu đậm với tiểu bối này thôi, “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nhắc đến đứa nhỏ này, là ai vậy?”
Phóng viên trước đó cũng đã từng đi hỏi qua rồi, trả lời rất hời hợt: “Nghe nói là dân ở nông thôn, điều kiện gia đình rất bình thường, cha mẹ bạn bè đều là nông dân, đến Lai Nghi mới may mắn được thầy Thẩm một tay dạy dỗ, cũng không biết lần đầu lên sân khấu lớn có luống cuống hay không.”
Lão Lương ngồi ngay phía trước Bạch Cẩn Nhất, phóng viên kia nói chuyện lại chẳng hề e dè, Trần Mao Tú tức đến mức tay run bần bật, nhưng lại không dám phản bác, sợ gây thêm phiền toái cho Giang Thâm, sắc mặt của Đàm Linh Linh và Giang Lạc Sơn cũng không tốt chút nào, nếu không phải có Trần Lão Thực kéo lại thì Miêu Hoa Nhi đã xông lên mắng lâu rồi.
Bạch Cẩn Nhất siết chặt nắm đấm, hắn đứng bật dậy, đang định đi lên thì nghe thấy tiếng cười nhạo nhàn nhạt của Chu Lạc Tường.
“Đã là thời đại nào rồi.” Đôi mắt hoa đào của Chu Lạc Tường vừa quyến rũ vừa đa tình, môi hồng răng trắng, ôn nhã dịu dàng, nhìn sao cũng khó phân biệt trai hay gái, “Đạo lý anh hùng không hỏi xuất xứ, anh không hiểu sao?”
Lão Lương hiếm lắm mới thấy hắn bảo vệ ai đó, kinh ngạc không nói gì.
Có lẽ ký giả kia chẳng ngờ được rằng Chu Lạc Tường lại hỏi hắn câu đó, nụ cười cứng đờ trên môi, hắn há to miệng không biết nên trả lời thế nào.
Chu Lạc Tường day day huyệt Thái Dương, cười như không cười: “Người Lai Nghi tuyển về, đã bao giờ xảy ra sự cố chưa? Sao nào? Anh biết múa không?”
Phóng viên: “…”
Chu Lạc Tường nhìn thoáng qua bảng tên của hắn, thản nhiên nói: “Tôi có quen với bên công ty truyền thông của anh, nên nhớ, viết báo cũng cần động não đấy.”
Giang Thâm đứng ở sau cánh gà trên sân khấu, đạo diễn điều hành xác nhận lại vị trí của cậu lần cuối, phía đối diện cậu, Lưu Tinh Chi cũng đã sẵn sàng rồi, tuy hai người không nhìn thấy nhau, nhưng không hiểu sao vẫn có cảm giác an tâm ăn ý.
Kinh Lạc Vân đứng phía sau Giang Thâm, vỗ nhẹ vai cậu: “Nhảy cho tốt nhé.” Cô nhẹ giọng thì thầm từng cái chữ, “Bên dưới đều là ban giám khảo đứng đầu thế giới từ nhiều nơi về đây, Lausanne (thành phố của Thụy Sĩ), Viên (thủ đô của Áo), Hensinki (thủ đô của Phần Lan). Đó đều là những chiến trường tương lai của em.”
Giang Thâm khẽ gật đầu, thấp giọng bảo: “Em biết rồi ạ.”
Bên ngoài cánh gà, nhạc trưởng dàn giao hưởng cúi chào, anh ta đưa tay ra mời, một cô gái mặc quần áo Mông Cổ leo lên ngồi trên chiếc ghế đầu tiên, trong tay cô cầm một cây đàn Morin Khuur.
Tiếng đàn vừa hùng hồn lại vừa thê lương, tựa như dòng chảy đổ xuống từ trên những tầng mây, Giang Thâm và Lưu Tinh Chi đồng thời lăng không nhảy ra từ hai bên vũ đài.
Lăng không