Edit: Mei A Mei
Nàng vội dừng động tác, nắm lấy cánh tay đang siết chặt cổ nàng, run giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Vệ Trường Diêu ngoài mặt hốt hoảng, trong lòng lại phân tích tình hình.
Hình như gã này là người Hung Nô, rõ ràng võ nghệ cao cường, nhưng trên người lại dính máu, giờ còn bắt nàng làm con tin.
Gã đang trốn quan binh!
Vệ Trường Diêu lờ mờ đoán được mục đích của người kia.
Mà đối phương bước đi chậm rãi, áp giải nàng lên đỉnh núi.
Đỉnh núi cao không thể leo tới, chỉ có một con đường. Nếu nàng lên đó thì làm gì còn đường sống nữa?
"Khoan đã!"
Vệ Trường Diêu hít thật sâu, dồn khí, hô lên.
"Hử?"
Giọng gã kia ồm ồm, lộ vài phần uy hiếp. Gã siết chặt Vệ Trường Diêu hơn chút nữa. Đao trong tay đâm vào làn da trắng nõn ấm áp.
Vệ Trường Diêu đờ người, không dám lộn xộn.
Nàng cảm nhận được mùi máu tươi nồng nặc khác thường khiến người ta buồn nôn ở cổ. Nàng khựng một chút, nhắm mắt nói tiếp: "Tráng sĩ, hạ thủ lưu tình."
"Nếu ngài muốn tài sản, xe ngựa của ta đỗ dưới chân núi. Ta đi xuống với ngài. Ngài lấy xong thì rời đi, làm như vậy được không?"
"Trên đỉnh núi này không còn đường khác. Tráng sĩ không ngại đưa ta xuống núi chứ?"
Nàng giả vờ vô tình để lộ vài thông tin:
Nàng chỉ cho rằng gã là giặc cướp bình thường.
Lên đỉnh núi chỉ có một con đường chết.
Xe ngựa dưới núi, gã có thể trốn nhanh hơn.
Gã kia im lặng một lát. Ngay lúc Vệ Trường Diêu tưởng mục đích của mình thất bại thì gã lên tiếng: "Được, nghe theo ngươi."
Rồi lại gầm gừ muốn bắt Vệ Trường Diêu xuống núi: "Đưa ta tới chỗ xe ngựa của ngươi. Nếu không thấy tài sản ở đó..."
"Ta sẽ, gϊếŧ ngươi."
Ba chữ cuối cùng như vọng về từ âm phủ. Vệ Trường Diêu nghe xong rùng mình một cái.
Sau đó nàng run rẩy dẫn đối phương đến thềm đá, cẩn thận đi từng bước xuống dưới.
Mặt trời ngả về tây. Tiếng gió phần phật. Ánh dương le lói. Nhiệt độ cũng thấp hơn. Bóng cây ngược nắng, phát ra âm thanh sàn sạt theo tiếng gió. Bóng dáng hai người lướt qua ngọn cây.
Nghe tiếng gió lạnh thấu xương, Vệ Trường Diêu dừng bước, ngẩng đầu nhìn sắc trời, chẳng lẽ lại sắp có tuyết rơi?
Còn chưa kịp quan sát xong thì người sau lưng lên tiếng thúc giục.
"Nhanh lên! Bằng không, gϊếŧ ngươi!!"
Nói xong đẩy tay một chút, Vệ Trường Diêu suýt ngã xuống núi. Nàng cố gắng ổn định cơ thể, đè nén nỗi bực dọc bất ngờ nảy sinh trong lòng và tiếp tục dẫn đường.
Quả nhiên, mình vẫn vô dụng như trước, gặp nguy hiểm không thể phản kháng.
Nàng lại thầm thề, mạng của mình nhất định phải nắm chắc trong tay mình!
Nhưng trước mắt trách bản thân cũng chẳng lợi lộc gì, nàng chỉ có thể gửi gắm niềm hi vọng vào những quan binh kia, cầu mong bọn họ đuổi theo được tới núi Nhạn Sơn sớm một chút.
Người Hung Nô như phát hiện ra bầu không khí lúc này không ổn lắm nên càng động tay tàn nhẫn hơn.
Vệ Trường Diêu cảm nhận được cơn đau, khẽ rũ mi che giấu cảm xúc.
Đi hồi lâu, hai người mới đến chân núi.
Bấy giờ sắc trời càng u ám. Mây đen chen chúc. Gió lạnh thấu xương, kèm theo chút buốt giá như muốn thấm vào cốt tủy.
Sau khi xuống núi thấy không khí vắng vẻ, Vệ Trường Diêu bắt đầu lo lắng, sợ là gã Hung Nô này muốn gϊếŧ người diệt khẩu.
Còn chưa kịp nghĩ ngợi nhiều thì một loạt tiếng vó ngựa truyền tới từ phía sau.
Vệ Trường Diêu không kìm lòng nổi, thoáng kích động.
Núi Nhạn Hồi trống trải im ắng là một nơi cực ít người lui đến. Tiếng vó ngựa bây giờ, chắc chắn là quan binh tới!
Mà gã Hung Nô sau lưng nàng lại siết chặt con tin, đồng thời xoay Vệ Trường Diêu lại, nhìn về phía người tới.
Là Thôi Hào!
Tim Vệ Trường Diêu đập nhanh. Hai mắt tỏa sáng, nhìn Thôi Hào đối diện đã xuống ngựa.
Hiện tại trông hắn thuận mắt hơn nhiều.
Thôi Hào vẫn như sáng sớm, chẳng qua khí chất toàn thân có phần thay đổi.
Sáng sớm hắn như công tử nhà quan ở kinh thành, tuấn tú lạnh lùng, đạm mạc như tuyết tùng. Giờ hắn giống một con ngựa hoang thoát cương, khí chất lạnh lẽo, toàn thân lộ ra sát khí mơ hồ.
Hắn...hơi nguy hiểm.
Mà Thôi Hào bấy giờ cũng trông thấy Vệ Trường Diêu đang bị gã Hung Nô áp giải.
Dù thế nào hắn vẫn không ngờ được hai người lại có duyên phận như vậy.
Hôm nay hắn tiến cung vì muốn cho bọn Hung Nô cơ hội, để chúng cứu tên phạm nhân mà trước kia bị bắt ra khỏi ngục, thả hổ về rừng rồi tìm được hang ổ của bọn chúng, một lưới bắt hết.
Song có thể khui ra phương thuốc chữa quái bệnh.
Quả nhiên, sau khi hắn tiến cung, bên Thận Hình Ti truyền tin có người cướp ngục.
Bọn họ theo dõi đám người kia, tìm ra chổ ẩn náu của chúng, bắt ba ba trong rọ. Nhưng sót mất một tên.
Chính là cái gã trước mặt đang bắt ép Sùng Huy công chúa. Quan trọng nhất là phương thuốc ở trên tay gã.
Nếu là người khác thì cũng bỏ qua, nhưng trên người tên này lại có món đồ liên quan tới an nguy của dân chúng Đại Ung, dù thế nào cũng phải bắt cho bằng được.
Vốn dĩ, sự tình không phức tạp như thế.
Hắn chỉ cần gϊếŧ gã rồi lấy lại đồ là xong. Cơ mà, trước mắt tên này bắt ép Sùng Huy công chúa khiến hắn hơi túng quẫn.