Đại Ma Vương Và Huyết Quỷ Mang Số 13

Chương 21

Sau khi bắt lão Ma Đầu vào nhà lao, đông thời Hà Nhất Siêu cũng đã xin lỗi và đập tên Ma Đầu một trận, còn ba vị trưởng lão của ba khu đi ra chào đón Kiệt Khắc, Dạ Nhược Y một bên lạnh lẽ đi tìm vũ khí.

- Kiệt Khắc đại sư không biết hôm nay người đến là vì chuyện gì khiến cho bọn lão nhân ta đây không kịp nghênh đón?

Mạc đại sư của khu trận pháp đi bên cạnh Kiệt Khắc cung kính hỏi thăm.

- Sự thật, ta đến đây hôm nay là có hai việc cần làm. Việc thứ nhất chính là tìm mua một vài loại linh dược Tôn cấp, và việc thứ hai đó chính là tìm mua một loại vũ khí thích hợp cho một muội muội.

Huyền đại sư vừa nghe đến mua linh dược Tôn cấp vẻ mặt hứng hở như là một vị khách nhân mua nhiều linh dược vậy.

Phải biết, lonh dược Tôn cấp không phải ai cũng có thể lấy ra bán được kể cả một nơi như Hoàng Kim Đại Thiên cũng không dám lấy ra để mà buôn bán chỉ xem như là tài sản chứ không xem như là moojy linh dược có thể bán.

- Kiệt Khắc đại sư chỗ ta có mười một gốc linh dược Tôn cấp, đại sư có thể đến chỗ của ta xem một chút a.

Kiệt Khắc gật đầu cười vui vẻ, một lão nhân đồng dạng với Huyền đại sư là Mộc đại sư thuộc khu luyện khí, nịnh nọt Kiệt Khắc:

- Không biết vị tiểu thư nào lại muốn luyện binh khí Mộc mỗ ta sẽ tận tâm tận lực lagm ra một kiện binh khí mạnh mẽ nhất, hoàn mỹ nhất cho tiểu thư ấy.

Kiệt Khắc không nói gì chỉ cười cười, đi đến khu luyện dược mua hết mười một gốc linh dược của Huyền đại sư, Kiệt Khắc trả hơn mười ức cho mười một gốc linh dược và một đan phương.

Mua xong tất cả Kiệt Khắc liền chạy đi tìm Dạ Nhược Y, thấy nàng đang ở khu luyện khí ngắm nhìn một vài binh khí.

- Nhược Y muội, muội tìm được một binh khí nào chưa?

Dạ Nhược Y lắc đầu, nàng không tìm được bất kỳ loại vũ khí nào cả, Kiệt Khắc thấy khó hiểu, rõ ràng là có rất nhiều vũ khí như tại sao Nhược Y lại không chọn được một kiện?

- Muội cần một cây gậy dài 2 mét, bốn khúc.

Kiệt Khắc liền hiểu ra, vũ khí Dạ Nhược Y muốn mua là một cây gậy bốn khúc, mà nơi này là nơi bán vũ khí, vũ khí thì thường sắc bén, không có loại này như gậy không có tính sắc bén, nên ở đây đương nhiên là không có bán rồi.

Kiệt Khắc lại chạy Đông chạy Tây lần nữa, mua một đống các loại Huyền Thạch và Bảo Thạch dùng để luyện khí.

Mộc đại sư vừa nhìn thấy Kiệt Khắc mang theo trên người cả đống Huyền Thạch và Bảo Thạch dùng để luyện khí thì gấp gắp chạy tới hổ:

- Kiệt Khắc đại sư ngài định luyện khí sao?

Kiệt Khắc gật đầu, nhớ tới một thứ gì đó, nói:

- Mộc lão, ngươi mua dùm ta bộ Hàn Nguyệt giáp kia đi, ta sẽ trả lại toàn bộ.

- Được được.

Mộc đại sư liền ba chân bốn cẳng chạy đi mua Hàn Nguyệt giáp, còn Kiệt Khắc thì đi vào một phòng luyện khí, bắt đầu luyện khí cho Dạ Nhược Y.

Mộc đại sư mua Hàn Nguyệt giáp cho Kiệt Khắc xong thì Kiệt Khắc lại đuổi ông ta ra khỏi phòng luyện khí.

Hàn Nguyệt giáp Kiệt Khắc mua chủ yếu là vì Hàn Thạch và Nguyệt Thiên Thạch bên trong Hàn Nguyệt giáp mà thôi.

Nửa ngày sau.

Bốn khúc gậy đã được luyện chế, Kiệt Khắc thân đầy mồ hôi thở hồn hộc, Dạ Nhược Y lấy bốn khúc gậy ghép lại thử với nhau rồi gật gù thỏa mãng.

Nhìn Kiệt Khắc thấy cậu như muốn ngất đi, Dạ Nhược Y đỡ Kiệt khắc đi về hoàng cung.

Vừa về đến hoàng cung thì trời trạm vạng tối, trước cửa hoàng cung là Vân Phong, cậu nhóc đứng đây như là chờ Dạ Nhược Y từ lâu, vừa thấy Dạ Nhược Y liền chạy tới trước mặt, nói liên tục không nghĩ một hơi:

- Nhược Y tỷ, tỷ nhau đi thay đồ đi, cả Kiệt Khắc huynh nữa, tối nay sẽ có một buổi yến tiệc rất quan trong đấy. Đât nước Hoàng Lâm sẽ thay mặt cho mười lăm đất nước ở Tây đại lục tiếp đón mười ba đất nước của Nam đại lục.

Dạ Nhược Y không hiểu chuyện gì, nhưng cái mà Dạ Nhược Y cảm thấy khó hiểu là tại sao lại phải tiếp đón cơ chứ?

- Tiếp đón hoàng đế các nước?

- không phải, là các đệ tử thiên tài của cả Tây và Nam đại lục, chúng ta không nên chậm trễ được đâu a.

Dạ Nhược Y cũng không hiểu gì cả, chỉ gật đầu đi tắm và thay trang phục, nhưng nhớ chọt lại là Dạ Nhược Y nàng không có trang phục nào dành cho yến tiệc cả.

- Haizz....

Thở dài một hơi, Dạ Nhược Y mở tủ ra ngấm nhìn, thấy một bộ đồ màu đỏ mà mình từng mượn của Dạ Bạch Ngân ặmc trong yến tiệc lần trước, Dạ Nhược Y cười nhẹ một cái lấy cái ấo màu đỏ này mặc vào.

Dạ Nhược Y đến yến tiệc, vừa đến nàng đã thấy Dạ Qua Thần ở trong bàn tiệc, theo như nàng nhớ là có lẽ Dạ Qua Thần đang tu luyện ở hồ nước kia chứ, nhưng tại sao lại ở trong yến tiệc này?

cũng không có hỏi hay nói gì, Dạ Nhược Y đến bên cạnh Dạ Qua Thần ngồi xuống, cũng lúc đó bên cạnh Dạ Nhược Y chính là Kiệt Khắc.

- Ca ca không phải nói là tu luyện tiếp sao?

Dạ Qua Thần cười cười, trả lời:

- Đại ca của muội đã phục dụng đan dược của Kiệt Khắc huynh đưa cho nên thăng cấp nhanh chóng rồi, đuổi kịp muội.

- Ca không sợ bị để lại hậu hoạn sau này sao?

- Hắc hắc, dĩ nhiên là không rồi.

Hai người trò chuyện một lúc thì ba người Đông Phương Nguyệt, Mỹ Lệ Á và Vân Phong đều đến, mỗi người đều tự tìm chỗ để ngồi, Mỹ Lệ Á thì ngồi đối diện với Dạ Nhược Y, còn Đông Phương Nguyệt chọn đại một chỗ nào đó ngồi, nhưng cách xa Mỹ Lệ Á ra vào vài bàn.

Hai con người này biết rõ nếu ngồi gần nhau thì trước sau gì cũng sẽ có chuyện xảy ra, nên tốt nhất cách xa nhau, càng xa càng tốt.

Mỹ Lệ Á nhìn đối diện Dạ Nhược Y cười cười, ngoắc tay kêu một cung nữ đến, thì thầm nói chuyện gì đó với nàng.

Một lúc sau, một cung nữ đưa đến cho Dạ Nhược Y một dĩa mứt có hình hoa sen nhỏ bằng lòng bàn tay, Dạ Nhược Y nhìn thấy dĩa mức hoa này liền cười nhìn Mỹ Lệ Á, nàng cười và gật đầu ý rằng "cảm ơn", Mỹ Lệ Á cười lại.

Cái dĩa mứt này Dạ Nhược Y biết rõ là Mỹ Lệ Á cố tình kêu người làm cho nàng, ở hiện đại Dạ Nhược Y chỉ một ngày có một bữa và thường ăn chỉ là mứt hoa sen và ly cocktail cho một ngày.

Và cũng như vậy mà ở hiện tại, Mỹ Lệ Á là người làm mứt hoa sen và cocktail cho Dạ Nhược Y, ở trong tổ chức, Mỹ Lệ Á là người làm đồ ăn thức tại quán bar của tổ chức.

Chưa đầy một canh giờ sau, những người được mời đều đã đến đông đủ, những đệ tử thiên tài của các nước đều đã tụ tập lại ở trong yến tiệc vui vẻ ngồi vào bàn tiệc vào trò chuyện với nhau.

Nhóm Dạ Nhược Y thì không mấy gì là quan tâm chỉ ăn uống phần của mình, Dạ Nhược Y ăn mứt hoa sen, bên cạnh là một bình rượu, nhưng trong bình rượu ấy lại có đến ba viên độc đan, chính là ba viên thuốc mà lúc sáng Kiệt Khắc đưa cho Dạ Nhược Y, chính là Huyệt Tử Hồn Tán.

- Các đệ tử thiên tài từ các nước ở Tây đại lục và Nam đại lục, hôm nay đến đây chính là với mục đích để các người giao lưu với nhau, hiểu rõ và học tập lẫn nhau, các ngươi sẽ ở trong hoàng cung, rộng hơn là trong Hoàng Lâm đế quốc một thời gian để giao lưu và học tập với nhau, nhưng có một luật lệ các ngươi phải chấp hành đó là không được xảy ra xung đột giữa các đệ tử trong và ngoài các môn phái. Không chỉ vậy, nếu các ngươi muốn đấu với nhau thì hãy lên võ đài mà đấu, nghiêm cấm việc tư đấu với nhau, nếu ai vi phạm, nhẹ thì phế bỏ tu vi, nặng thì chết.

lời nói của một lão nhân vang vọng cả yến tiệc, các đệ tử đều chăm chú theo lời nói đó.

Dạ Nhược Y một bên truyền âm cho Dạ Qua Thần, hỏi:

- Đó là ai?

- Hải Mộc Sâm lão nhân, ông ta là chính là hiệu trưởng của Thái Hoàng Học Viện ở Tây đại lục, Thái Hoàng Học Viện là đứng đầu của ba thế lực lớn của Nam và Tây đại lục đấy.

Dạ Nhược Y giật đầu.

- Bây giờ, các lão nhân chúng ta cũng không làm phiền đệ tử các ngươi đàm luận.

Lời nói vừa dứt, uy áp cũng đồng dạng biến mất theo, các đệ tử lại quay về đàm luận với nhau.

- Tại sao ở đây lại có một tên chỉ mới đến cấp bậc Thiên Không?

Một nam đệ tử tóc đen, đeo một chiếc khuynh tai sắt, chỉ vào Dạ Nhược Y quát lớn.

Dạ Nhược Y thấy có phần hơi lạ, nhìn thẳng vào mắt Kiệt Khắc, thấy Kiệt Khắc đã đến Tôn Sư, còn Dạ Qua Thần thì đã đến Vương Sư, ngón đi ngón lại thì đúng là nàng yếu nhất trong tất cả, nhưng chỉ là yếu về tu vi.

- Sư phụ ta tu vi thấp thì thế nào hả? Có liên quan đến ngươi sao?

Vân Phong tức giận quát mắng tên đệ tử vừa nói Dạ Nhược Y kia.

- Thái tử Vân Phong, chúng ta thật sự rất khâm phục người, chưa đến mười tuổi đã đến cấp bậc Tôn Sư trung cấp, là một thiên tài vạn năm khó gặp. Nhưng tại sao một thái tử cao thượng như người lại phải bái một tiểu cô nương tu vi còn thấp hơn mình để làm sư phụ, còn nhiều cao nhân sao lại không chọn lại chọn một người như thế này?

- Răng rắc.

Mọi người nhìn lại, thấy cái ly rượu trên tay Dạ Qua Thần cùng Dạ Nhược Y đã bị bóp nát, Dạ Qua Thần cừoi quái dị như ma quỷ, lên tiếng:

- Ý của các hạ là quyết định của thái tử là sai lầm?

- Ta không có ý đó...

Chưa kịp nói xong, Dạ Qua Thần đã nhảy vào nói tiếp:

- Hay ý của các hạ là quyết định của hoàng thuọng chúng ta là sai lầm?

- Không phải...

- Vậy ý của các hạ là gì? Có phải là chúng ta không xứng đáng làm thầy của thái tử?

Tên đệ tử kia ngập ngừng, nói:

- Phải.

- Các hạ có tò mò là ai người đã giúp thái tử lên được cấp bậc Tôn Sư hay không?

- Ai... là ngươi?

Tên đệ tử nhìn Dạ Qua Thần hỏi:

- Một nửa mà thôi, người dạy cho thái tử chính là người mà ngươi vừa mới nói kia kìa.

Dạ Qua Thần chỉ qua Dạ Nhược Y, nhưng Dạ Nhược Y đã biến mất khỏi bàn tiệc từ lúc nào mất rồi.

- Ngươi lúc nãy nói ta là gì? Ngươi có biết lời nói của ngươi là phạm đến sư phụ, người dạy thái tử, thành tài như hôm nay hay không hả? Ngươi có biết là lời nói của ngươi chính là đang khiêu khích hay không hả?

Lời nói của Dạ Nhược Y như u linh, bất ngờ xuất hiện trước mặt tên nam đệ tử, nam đệ tử này vừa há họng định nói lại bị Dạ nhược Y cho nuốt vô lại:

- Lời nói của ngươi cũng đáng để cho ngươi bị chết vạn lần rồi đấy, nếu không phải vì cái luật.....

Nói đến đay Dạ Nhược Y như nhớ tới vấn đề vừa rồi lão nhân kia nhắc đến, cười ma quỷ:

- Ta quên mất, ta không phải là đệ tử, cũng không phải là người cùng các ngươi ngang hàng, nếu ngang hàng thì phải là các lão nhân của các ngươi mới ngang hàng được với ta.

Không biết từ lúc nào trong tay của Dạ Nhược Y đã xuất hiện một bình rượu, tay nàng nhanh như chớp bóp lấy cổ tên đệ tử kia, đỗ rượu vào cổ họng của hắn.

Tay của Dạ Nhược Y bỏ ra khỏi cổ của tên đệ tự liền nhanh chóng từ ngực của hắn móc ra một trái tim, siết chặt và bóp nát trái tim.

Kiệt Khắc nhìn tên đệ tử chỉ lắc đầu thầm than hắn ngu dại chọc phải một ác quỷ.

Tên đệ tử chết cũng thật đau thương, vừa bị trúng độc mà chết, vừa bị móc tim mà chết đi, đáng thương, đáng thương a, nhưng cái đnág thương lại là cái ngu ngốc hi phải chọc giận một con quỷ đội lớp người.

Một vài đệ tử nhuìn thấy cảnh tượng này liền xanh tái mặt, tên đệ tử kia chết mà không lên tiếng, còn móc tim ra nữa, cảnh này còn hơn cả ma quỷ giết người.

Tên đệ tử chết không thể lên một tiếng là vì hắn đã bị Dạ Nhược Y cho uống Huyệt Tử Hồn Tán.

Một nam nhân nhìn thấy cảnh tượng này, liền tức giận quát:

- Cho dù hắn ta có nói ngươi, nhưng cũng không có đáng phải chết như vậy!

Dạ Nhược Y lắc đầu về hướng tiếng nói vừa phát ra kia, cười khúc khích lên tiếng:

- Muốn nói chuyện với ta, thì lấy thực lực ra để mà nói.
Bình Luận (0)
Comment