Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 20

Khi còn làm sát thủ Nala luôn luôn lấy thông minh, giả dối, thiện về tâm kế để nổi danh. Vẻ ngoài cao gầy thời thượng của cô mang lại ưu thế rất lớn, chỉ cần một nụ cười ngây ngô, cũng dễ dàng khiến cho người ta lầm tưởng là một cô nàng tóc vàng hoe ngốc nghếch.

Trước mặt Shona, hình tượng của cô càng thêm ưu nhã. Bề ngoài ngọt ngào có giáo dưỡng, không hút thuốc, không say rượu, không nói tục.

Khi đứng bên Shona trông y hệt hình ảnh công chúa và hoàng tử, điều này khiến Michelle phiền muộn đến mức mặt tăm mày tối.

“Đã không vận động còn ăn nhiều thứ như vậy không việc gì chứ” Vào bữa trưa Nala lo lắng nhìn Michelle, “Trời ơi, vóc người của anh nhất định sẽ biến dạng đó.”

“Câm cái miệng của cô lại!” Tâm tình đã hỏng đến không thể hỏng hơn, phịch một tiếng, Michelle trực tiếp đập bàn bỏ đi.

“Tôi có ý tốt mà…” Nala uỷ khuất nhìn Shona. “Anh ta luôn dễ kích động vậy à”

Shona vẻ mặt bình tĩnh nhún vai, đầu đau vô cùng.

“Shona anh có biết tin đồn về hành động tẩy bài ở New York không” Nala nhanh chóng khôi phục lại nụ cười.

“Nghe được một chút.”

“Là LSA làm à”

“Không biết.”

“Em nghĩ anh từng ở LSA, cho nên ít nhiều gì cũng biết được chút gì đó chứ.” Nala nhún vai, cười tủm tỉm nhìn Shona, “Nếu biết thì nói cho em nha, em cực kì hiếu kì. Em nghe nói gia tộc Raymond đang tẩy bài, Anthony bị bức nóng nảy trực tiếp tìm đến LSA giết chết người đứng đầu gia tộc Raymond. Nhưng sao em vẫn cảm thấy đây là do LSA đứng sau thao tác”

Shona nhướn mày nhìn cô, “Nala vì sao em thấy hiếu kì”

Nala xòe tay ra, “Hiện tại thật buồn chán, em rất hoài niệm cuộc sống đầy kích thích trước đây.”

“Nhưng từ trước tới giờ anh đều không cảm thấy hứng thú với những điều này.” Shona lắc đầu, “Quá nhiều âm mưu tính toán không hợp với anh.”

“Vậy ư.” Nala cười nhìn Shona, quá nhiều âm mưu tính toán, Shona đang ám chỉ cô sao Cô vẫn mỉm cười ngọt ngào như cũ, nhưng đáy lòng mơ hồ có một loại lo lắng Shona đang rời xa cô.

Dưới ánh nắng xán lạn, làn sóng ngầm bắt đầu khởi động.

“Michelle đâu” Nala vừa giúp Shona thu thập hành lí, vừa nhìn ngó xung quanh.

“Đang ở phòng ngủ.”

“Chuyện anh từng thích đàn ông hình như thực sự gây đả kích rất lớn đến anh ta.” Nala vươn tay kéo cánh tay Shona, “Có phải em không nên nói cho anh ta biết hay không”

Shona khẽ cười một cái: “Không sao.”

“Shona chúng ta chơi cờ đi,” Nghe thấy Shona không để ý Nala tức khắc cười tươi hẳn lên, “Lâu rồi chúng ta không chơi, đến đây đi.”

Cả buổi chiều tiếng cười trong phòng khách một mực dằn vặt thần kinh Michelle. Con rắn độc đố kị khè khè gặm cắn trái tim cậu, loại cảm giác này cực kì rõ ràng!

Cuối cùng cũng chịu không nổi nữa, cậu lập tức xông ra khỏi phòng!

Nala sửng sốt, thấy Michelle đi thẳng qua phòng khách ra cửa, “Michelle Cùng đến chơi không”

“Tôi đi chạy bộ!” Michelle không thèm quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài, “Nhắc Shona phần cơm cho tôi.”

“Oh, được.” Nala đứng lên, tựa vào khung cửa nhìn Michelle chạy ra ngoài.

“Thật tốt.” Khoé miệng nhếch lên sung sướng, cô nàng nở một nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

“Michelle đi chạy bộ rồi,” Nala đứng ở cửa phòng bếp thò đầu vào, le lưỡi, “Có lẽ thực sự để bụng lời em nói lúc trưa.”

Shona cười một cái không nói gì.

“Buổi tối em không ăn cơm, giảm béo bảo trì vóc dáng.” Nala cười lấy ra một quả táo từ khay đựng trái cây của Shona, “Cái này là đủ rồi, có muốn em ăn cùng anh không”

“Không cần.” Shona cầm chén rượu lắc hai cái.

“Giúp anh sắp bát đũa là được rồi.” Hăng hái chạy đi.

Shona bưng thức ăn và rượu đi vào phòng ăn, liền thấy Nala đang cười đứng bên bàn, cô nàng mô phỏng theo bộ dạng của bồi bàn trong nhà hàng, kéo ghế ra, hơi khom người, “Xin mời, anh chàng đẹp trai.” Sau đó cười rời đi.

Shona đặt khay xuống, nhìn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời sắp tối rồi. Chắc Michelle cũng sắp trở về rồi ha.

Nhìn ra ngoài cửa sổ một lát, đột nghiên cảm thấy bộ dạng của mình thật tức cười, Shona cau mày, nhấc chén rượu lên, vừa đưa đến bên miệng.

Đột nhiên! Bất ngờ khựng lại…

Shona lần nữa đặt ly rượu xuống.

Sự tình sao lại phát triển thành thế này chứ…

Màn đêm buông xuống, bầu trời như được phủ tấm lụa đen kịt, đây là bầu trời mà tuyệt đối không thể thấy được trong thành phố.

Nala ngẩng đầu qua khung cửa sổ phòng ăn, nhìn lên bầu trời, vui vẻ cười.

Đi qua phòng khách, cô dán tai vào cửa phòng Shona, không có tiếng động Khẽ đẩy ra một cái khe, nghiêng đầu nhìn vào trong, ánh trăng vẩy từng tầng sáng bạc vào phòng, cái bóng mờ nhạt trên giường thấy không rõ lắm.

“Shona Em không ngủ được, liệu có thể…” Cô vừa nói vừa đi vào tiện tay đóng cửa lại,vừa quan sát xung quanh vừa đến bên giường.

Haiz…

Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài, con ngươi của Nala lập tức phóng đại! Nhìn chằm chằm không khí trước mắt, hồi lâu, cô mới từ từ khôi phục biểu tình, cười rồi xoay người, “Anh cũng không ngủ được à”

“Ngồi đi.” Shona dùng súng chỉ chỉ ra phía sau.

Nala nhún vai, ngồi lên mép giường. “Dùng cái đó làm gì Lẽ nào anh nghĩ rằng em muốn giết anh sao”

“Nala,” Shona ngồi xổm xuống phía trước cô, nhìn thẳng vào cô, “Cự tuyệt đêm qua khiến em đau lòng à”

“Không a, tiếp tục làm bạn bè cũng được a.” Nala quan sát vẻ mặt của anh, tác dụng của thuốc còn chưa bắt đầu sao

“Anh, thực xin lỗi, thế nhưng bạn bè mười mấy năm nay đi đến nước này, anh cũng không dễ chịu.” Shona chân thành nhìn cô, “Anh chưa uống rượu, lấy sắc đẹp của em thực sự không cần làm đến mức này.”

Cuối cùng, nụ cười của Nala biến mất.

Cô trầm mặt nhìn Shona, mí mắt hơi rủ xuống, con ngươi xanh thẳm tràn ngập khí tức lạnh băng.

“Giữa chúng ta, thật sự không có khả năng. Anh không muốn thương tổn em, anh chỉ muốn tất cả đều duy trì nguyên trạng, chúng ta chính là bạn bè.”

Nala ngước lên nhìn anh, “Chính là bởi vì cái tên ngu ngốc ở sát vách kia”

“Chuyện đó không quan hệ gì với cậu ấy, đây là chuyện giữa anh và em.”

“Cho nên anh cũng không có hứng thú với anh ta”

“Chuyện đó và Michelle không liên quan…”

“Em thật không thể tin nổi…” Nala chán chường vuốt tóc trên trán ra phía sau. “Vì sao, vì sao giữa chúng ta lại không có khả năng chứ Làm bạn bè mười mấy năm nay… em yêu anh không đến bảy năm thì cũng sáu năm rồi, vì sao Vì sao ngay lúc chúng ta có một chút tiến triền thì tên hỗn đản kia lại xuất hiện!”

Cuối cùng cô không khống chế được gào lên, “Em yêu anh sáu năm! Cuối cùng đã có chút tiến triển, vì sao, vì sao giữa chúng ta lại không thể”

Shona khẽ buông súng xuống, “Anh rất xin lỗi.”

Nala bật khóc, cô giống như đứa trẻ ôm lấy đầu gối chôn đầu giữa hai chân, tiếng khóc nghẹo ngào khiến người ta không đành lòng.

Shona lẳng lặng xoa đầu cô, trừ việc này anh cũng không biết có thể làm cái gì. Anh chưa bao giờ giỏi về giao tiếp với người khác…

Cuối cùng Nala cũng khóc đủ, chậm rãi ngẩng đầu lên, “Em, em, tốt hơn rồi.” Cô gái nghẹn ngào lúc này tựa như một đứa trẻ bất lực, trái lại lại khiến người ta cảm thấy thân thiết.

Shona khẽ cười một tiếng, “Như vậy chúng ta vẫn là bạn”

Nala lắc đầu.

Shona gật đầu hiểu rõ, làm bạn bè với Nala mà nói có lẽ thực sự rất khó khăn.

“Tối qua thực đau lòng.” Nala yếu ớt nói, “Có lẽ bị anh cự tuyệt khiến em cấp hoả công tâm rồi nên mới mặc kệ thế nào cũng phải khiến chúng ta nhất định có tiến triển. Xin lỗi Shona.”

Shona khoan dung cười lắc đầu, “Chẳng qua anh hơi hiếu kì, nếu thành công, ngày mai em sẽ làm thế nào”

“Xem anh có tức giận hay không… nhưng mà em cũng cho Michelle một gói, chẳng may không thành còn dùng anh ta để chịu tội thay.”

“…Rất tỉ mỉ cẩn thận.”

“Gia hoả kia thực dễ lợi dụng, nhưng anh ta nói anh ta không muốn dùng, anh ta không muốn thương tổn anh.”

Trái tim khẽ động, Shona đứng lên, “Không khóc nữa”

“Dễ chịu chút.” Nala xấu hổ cười, hai người như lại quay về thời gian trước đây, cô cũng đứng lên.

Cúi đầu suy nghĩ một chút, Nala chần chừ dang tay, “Có thể ôm một cái không”

“Đương nhiên.” Shona dang tay ra, ôm Nala vào lòng.

Đột nhiên! Cặp mắt xinh đẹp của Nala trợn to! Theo đó không cam lòng cúi dầu…

Tay trái buông thõng xuống, cây kim độc trong chiếc nhẫn như châm chọc vào ngay một khắc này mới bắn ra! Nala mỗi lần hành động đều lưu cho mình một phương án dự bị.

Shona bất đắc dĩ ôm lấy Nala, nhẹ nhàng đặt lên giường, “Em đúng là đã quá lâu không làm việc này rồi.” Anh lắc đầu, ném vũ khí bắn kim châm trong tay lên chiếc tủ ở đầu giường, ân cần đắp chăn cho cô, “Hảo hảo ngủ một giấc. Tác dụng của thuốc là mười hai tiếng.”

Shona châm một điếu thuốc, ngồi trong phòng khách.

Một mình ngơ ngác nhìn cái bóng in trên tường bên cửa sổ.

Nala là một trong số ít những người bạn của anh, giao tình mười mấy năm, cuối cùng cư nhiên lại biến thành như vậy…

Anh rít sâu một ngụm khói. Một chút đầu mối cũng không có, anh cảm giác như đang đối mặt với một mớ lộn xộn, càng để ý càng loạn, muốn cắt mà không được.

Thế nhưng không biết vì sao, anh luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Nơi nào đó có điểm không đúng…

Hình ảnh trong đầu lần lượt phát lại.

Anh đùng một cái đứng lên, chạy đến phòng bếp!

Anh không muốn hai người trở nên quá khó xử nên chưa từng động đến cơm tối, vốn tưởng rằng Nala nhìn thấy sẽ biết điều mà buông tha. Mà Nala là một người rất cẩn thận, cô không có khả năng không đi xác nhận thử xem ly rượu đó đã bị uống chưa mà đã liền mạo muội đi vào phòng anh!

Bước chân của Shona càng đi càng nhanh!

Như vậy, chỉ có một loại khả năng!



Quả nhiên…

Anh nhìn ly rượu trống trơn trong bồn rửa trước mắt, hoàn toàn không còn gì để nói…

Đồ trong phòng này, Nala sẽ không ăn, anh không ăn, vậy chỉ còn một khả năng thôi…

“Gặp quỷ!” Gân xanh đập bình bịch! Cuối cùng Shona nhịn không được tuôn ra lời thô tục! “Cái đồ ngu ngốc nhà cậu!”
Bình Luận (0)
Comment