Đại Minh Tinh Và Sát Thủ

Chương 9

Mỗi một phút chậm trễ đều là tổn thất tiền tài, cho nên công việc buổi chiều được bắt đầu rất nhanh chóng. Shona chỉ lẳng lặng đứng ở một góc nhìn. Từ nhân viên công tác đến Rogers đến nhà quảng cáo, người người đều đang nơm nớp lo sợ, e rằng sẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

So sánh ra, Michelle trái lại lại không hề bị chút ảnh hưởng gì. Hoàn toàn không nhận ra bộ dạng vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Biểu hiện xuất sắc ngoài ý muốn gần như khiến mọi người phải nhìn với cặp mắt khác xưa.

Buổi chụp hình vô cùng thuận lợi khiến người trong công ty quản lí của Michelle cũng ngoài ý muốn mà tăng thêm vài phần kính trọng với cậu.

“Làm rất đẹp!” Rogers cười đến xán lạn dị thường, vỗ mạnh lên vai Michelle, “Thật sự là đẹp trai ngất ngây, cái này nhất định sẽ thu được thành công lớn! Cậu quá lợi hại nha! Công việc còn lại cứ giao cho tôi đi, tôi đảm bảo khi quảng cáo vừa đăng đến cậu cũng có thể yêu chính mình!”

Michelle khẽ cười nghe Rogers lải nhải, con mắt lại lia đến góc Shona đứng. Anh ta thì sao Liệu vừa rồi có cảm thấy cậu rất có mị lực không Liệu có chút rung động nào không

“Tôi còn tưởng chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra ban nãy sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của cậu, kết quả cư nhiên lại chẳng hề ảnh hưởng chút nào, Michelle cậu có tiến bộ nha.” Rogers quả thực vui vẻ, hài lòng đến rối tinh rối mù, mau mau tháo trang sức sau đó trở về nghỉ ngơi đi. Việc còn lại cứ giao cho tôi là được rồi.”

Trở về nghỉ ngơi, Michelle đương nhiên biết về nhà tương đương với nghĩa là thời gian hóng mát của cậu đã kết thúc. Cậu phải quay trở về ngục giam kia. Nhưng cũng là nơi mà cậu và Shona có thể một mình ở chung với nhau. “Vậy đành giao cho anh, Rogers. Cám ơn anh. Quảng cáo làm xong nhớ mau mang tới cho tôi xem đầu tiên nhé.”

“Đừng nói thừa, hóa ra thằng nhóc cậu cư nhiên giấu tài, trước đây sao không thấy cậu biểu hiện tốt như vậy.”

“Vậy mỗi lần đều cứ làm rơi đèn một lần thì được rồi.” Michelle nhún nhún vai.

“Nói linh tinh!” Rogers không chút lưu tình vỗ mạnh vào gáy cậu một cái. “Sao vậy Thấy tâm tình của cậu đã khôi phục có thể tiếp tục công tác rồi ha”

Tiếp tục công tác “Có quảng cáo nào cực tốt sao Hơn một trăm vạn” Kí hiệu Đô la trong lòng Michelle đang nhảy múa liên hồi.

“Từ lúc nào mà cậu lại soi mói như vậy” Rogers trừng cậu.

“Gần đây tiêu tốn khá nhiều thôi.” Trong lòng Michelle hiểu, thời gian mình có thể sống không còn nhiều nữa, cậu thực sự không hi vọng sẽ tiêu tốn vào công việc buồn chán này. Nhưng nếu tiền thù lao nhiều, cậu vẫn muốn làm. Dù sao đây là lần cuối cùng cậu có thể làm giúp đám người Rogers.

“Được rồi, tôi đây trở về xem thử, rồi sẽ đưa đến nhà cậu.” Rogers cho cậu một ánh mắt ý nói cậu cứ yên tâm.

Trợ lí, chuyên gia trang điểm dồn dập đi tới, nhanh chóng tẩy trang, Michelle kí tên cho mấy nhân viên lần đầu hợp tác, sau đó lên xe cùng Shona.

Nhìn khuôn mặt lái xe chăm chú của Shona, Michelle bắt đầu cảm thấy tâm viên ý mãn. Phải chăng trên thế giới này chỉ có mình cậu mới biết được đôi mắt bên dưới cặp kính kia là đôi mắt lợi hại đến mức nào Nghĩ đến khả năng này cậu lại bắt đầu cảm thấy hơi đắc ý. Khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên. Cậu rút ra một điếu thuốc, mở cửa xe phun khói thuốc ra ngoài.

“Cơ hội cuối cùng rồi, không chạy trốn sao” Đột nhiên Shona lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm lặng. Kì thực cái anh hiếu kì chính là hàm nghĩa phía sau bộ mặt tươi cười đắc ý kia.

Michelle hạ tay xuống, “Tôi biết chạy không thoát hơn nữa có khả năng lại càng tăng mau tốc độ tử vong.”

Cậu ném điếu thuốc đi, quay đầu lại nhìn Shona, “Chỉ có mình tôi từng thấy diện mạo của anh thôi à Vậy bình thường khi ở cùng với bạn bè anh thì sao Anh cũng đội mũ và đeo kính râm hửm”

“Tôi không có bạn bè.”

“Không có bạn bè” Michelle mở to mắt. “Vậy không phải rất cô đơn ư Có tâm sự thì làm thế nào”

“Đứa trẻ hiếu kì.” Shona nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng bị Michelle nghe thấy. Cậu không phục trừng anh.

“Không có bạn bè cũng không có người thân, chỉ có đồng sự.” Shona vừa nói ra miệng liền ý thức được mình đã nói quá nhiều.

Tập đoàn sát thủ “Các anh còn có tổ chức Tôi cứ tưởng anh chỉ làm một mình thôi chứ.” Michelle bắt đầu thấy hưng phấn, “Vậy trong số những đồng sự của anh có ai đã từng thấy tướng mạo của anh không”

Hẳn là hiện tại nên chấm dứt cuộc trò chuyện này, lí trí của Shona còn chưa đình công.

“Nói đi mà, đừng keo kiệt như vậy chứ,” Phát hiện sự cảnh giác của anh, Michelle tức giận trừng anh, “Dù sao sớm muộn gì tôi cũng phải chết, đệt, anh cho là người chết còn có thể nói chuyện ư Nếu như người chết mà còn nói được thì các anh cũng thất nghiệp luôn cho rồi.”

Nhìn bộ dạng tức xì khói của Michelle, Shona ngoài ý muốn lại cảm thấy rất đáng yêu, anh ưu nhã nở nụ cười nhẹ nhàng, “Có, ở trước mặt bọn họ tôi không cần che giấu.”

“Bọn họ Còn không chỉ một người Con bà nó, sao anh cứ yên tâm với bọn họ như vậy Thận trọng của anh đâu Cẩn thận đâu Nếu có người bán đứng anh thì sao”

“Tới rồi.” Shona làm một tư thế đạp phanh xinh đẹp, cửa xe vừa vặn ở ngay trước cửa ngôi biệt thự của Michelle.

“Tôi không xuống.” Michelle giận dỗi nói. “Chỉ cần anh cho tôi thêm thời gian ở chung, tôi tuyệt đối sẽ để cho anh thấy, tôi không phải một người sẽ làm hại đến anh.”

Shona nhịn không được bật cười. Thế giới của người này thực sự là giản đơn. “Michelle,” anh thu hồi lại nụ cười, “Buổi sáng chúng ta ra ngoài là từ gara ha”

“Nói linh tinh gì vậy a. Là gara a, làm sao vậy” Michelle nhíu mày, khó hiểu nhìn anh.

Shona lắc đầu, ba ngày không ra khỏi cửa mà tay nắm cửa lại không hề có bụi. “Haiz,” Anh nhịn không được thở dài…

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì” Michelle bỗng như lạc vào sương mù.

Shona vươn tay đưa điện thoại của mình cho Michelle. “Nói với bất động sản, trong phòng cậu bị rò rỉ khí gas bảo bọn họ mau mau nghĩ biện pháp giải quyết.”

“Cái, cái gì!!! Khí gas” Michelle xung động muốn mở cửa xuống xe, bị Shona kéo lại.

“Đừng đi tìm chết.” Shona tiện tay khóa cửa xe lại. “Gọi điện thoại.”

Xuyên qua cặp kính mắt của Shona, Michelle dường như có thể nhìn thấy đôi mắt của anh, ngoài ý muốn khiến cho người ta cảm thấy tin cậy. Michelle chiếu theo lời nói của Shona vội vã gọi điện cho công ty bất động sản. Sau đó lại gọi một cuộc cho Rogers. Vì căn nhà này đứng tên Rogers, có anh ta giải quyết chuyện sẽ đơn giản hơn chút.

Dù sao rò rỉ khí gas tùy thời đều có thể gây nên hậu quả nghiêm trọng, đội sửa chữa khẩn cấp tới rất mau chóng. Do được nhân viên chuyên nghiệp xử lí, nên không gây ra bất luận hậu quả xấu nào. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ở khu xa hoa này có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, quan trọng, nếu như ở đây xảy ra vụ nổ nào hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Rogers cũng nhanh chóng chạy tới.

Xa xa trong một chiếc xe, Michelle ngơ ngác nhìn bóng dáng Rogers và những người khác đang bận rộn.

Nếu như không phải vừa rồi có Shona, chỉ sợ hiện tại thân thể cậu đã vô tồn từ lâu, hóa thành từng mảnh nhỏ tung bay theo gió! Nghĩ vậy cậu lại cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người đều dựng thẳng lên! Đáy lòng lạnh lẽo khiến tay cậu không tự chủ được mà phát run!

Nếu như không phải Shona…

Tên sát thủ muốn giết cậu cư nhiên lại hai lần cứu cậu…

Sau một hồi trầm lặng cậu quay đầu nghiêm túc nhìn Shona. “Vì sao phải cứu tôi Nếu như tôi mất mạng ngoài ý muốn thì Anthony cũng không thể trác móc anh ha”

Vẫn nụ cười ưu nhã đó, “Có lẽ do tôi đã quá nhập vào vai diễn vệ sĩ này chăng.”

Đèn treo, khí gas… có ngu hơn nữa lúc này cũng chẳng cần người khác phải giải thích. “Con mịa nó có người muốn giết tôi Vừa rồi ở studio cũng không phải là cái ngoài ý muốn cứt chó gì!” Michelle kích động, trên trán đầy mồ hôi lạnh, cậu như phát điên mà kéo cánh tay Shona: “Vì sao Mịa nó, còn có ai muốn giết tôi Đây mịa nó rốt cuộc là vì sao”

Shona khởi động xe, thừa dịp đoàn người còn đang hỗn loạn lén lút rời khỏi hiện trường.

Chó má! Michelle thầm mắng một câu thô tục trong lòng. Trước đây có quan hệ với Anthony, cho dù đắc tội với một vài người cũng không xảy ra loại chuyện này. Lẽ nào Anthony đã thông cáo với bên ngoài phủi sạch quan hệ với cậu rồi

Đùa với lửa cuối cùng tự thiêu mình. Những lời này đột nhiên nhảy vào đầu Michelle. Cậu từ từ buông lỏng cánh tay Shona ra. Tâm tình uể oải tầng tầng lớp lớp đè thấp đầu cậu. Ngay từ đầu cậu đã biết liên hệ với hắc đạo sẽ không có bất cứ kết quả tốt nào…

Cậu mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thứ cậu mong muốn là một thế giới bình dị… an ổn làm việc, cuộc sống hạnh phúc.

Nhìn nét mặt mất mát của Michelle, Shona lại ngoài ý muốn dấy lên cảm giác thương xót. Anh biết Michelle bản chất chỉ là một đứa trẻ.

Có lẽ sớm giết cậu ta mới là tốt cho cậu ta…

Lặng yên nửa ngày, Shona vẫn không đáp lại, Michelle cảm thấy buồn ngủ, chưa kịp biết rõ mình sẽ đi đâu, cậu đã trầm vào giấc ngủ.

Một ngày dài đằng đẵng này, mạo hiểm một đường giữa sống và chết, dù cho là một Michelle đơn giản cũng bắt đầu cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi rã rời. Mùi hương thơm mát trên người Shona khiến người ta thấy an tâm. Ngoài ý muốn, Michelle tìm được cảm giác an toàn trên người của một sát thủ đang muốn giết mình. Nếu như anh ta thực sự là vệ sĩ thì tốt biêt bao… hoặc là bạn bè… hoặc là người yêu…

Ý thức dần dần tan biến, chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng trên người Shona, như dòng sông ấm áp, đẩy cậu bay về phương xa.

“Hiện tại tâm tình của cậu ấy chưa được ổn định lắm, tạm thời không tiện nói chuyện với anh. Chờ tâm tình của cậu ấy khá hơn tôi sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho anh.’

“Được, cám ơn cậu. Tôi cũng nghe thấy vài tin đồn không biết cậu có lí giải hay không…”

“Ở đây rất an toàn, anh có thể yên tâm.”

“Vậy thì tốt rồi, cậu biết đó, cậu ấy rất kiêu ngạo, những năm gần đây có rất nhiều nơi không vừa ý, gia tộc Felsted bên kia tôi sẽ tìm Anthony nói chuyện.”

“Được.”

“Vậy làm phiền cậu.”

“Yên tâm đi.”

Treo điện thoại Rogers đột nhiên nghĩ đến: anh đã quên hỏi cách thức liên lạc với Michelle rồi! Vội vã lật xem điện báo ghi lại, điện báo của đối phương cư nhiên trống không!

Anh nhấc điện thoại lên lần nữa, trong lúc chờ điện thoại thuận tiện rút một điếu thuốc, “Mạt, tôi là Rogers, hành động tẩy bài kia có vẻ đã lan đến đây rồi, hình như bọn họ coi Michelle như thế lực của gia tốc Felsted. Tạm thời không có việc gì, cũng không gây ra sự việc gì mới. Thế nhưng hình như Michelle bị Hỏa Lang mang đi rồi.” Hắn cúi đầu nghe một lúc, “Ân, biết rồi, thay tôi thăm hỏi ngài Felsted. Được rồi, hôm nay Michelle hình như nhét một tờ giấy lên người tôi, nhưng giờ chẳng tìm thấy đâu, có lẽ là cầu cứu hay gì gì đó thôi… chờ chút.” Rogers hưng phấn nghiêng về phía trước, kề sát vào màn hình máy tính “Tôi biết cậu ta muốn nói cái gì rồi, tôi tìm được một thứ rất thú vị.”
Bình Luận (0)
Comment