- Người ở bên trong nghe rõ, các ngươi lại bị chúng ta vây quanh, lập tức buông xuống. . . A? Ta vì sao lại nói lại?
- Đại nhân, ngài lần trước bị đâm sau đó cũng bao vây bọn họ một lần. . .
Một giọng nói nịnh nọt lấy lòng vang lên.
- Thì ra là đã có tiền lệ! Người ở bên trong nghe. . .
Ngoài cửa Yến Vương biệt viện, tiếng hét ầm ĩ quanh quẩn, hết sức chói tai.
Ngoài cửa biệt viện, Yến Vương thị vệ đã bị đánh ngã cả đám. Lúc này Cẩm Y vệ có bị mà đến, vì đối phó Yến vương thị vệ, Tào Nghị cố ý chọn lựa trong Cẩm Y vệ thân thủ cao tuyệt, chuyên tấn công kiểu đội hình hợp kích của Yến vương thị vệ. Người đông thế mạnh, lại có chuyên môn nhằm vào, mấy người đánh một, Yến vương thị vệ liền bị đánh ngã.
Tiêu Phàm nhìn vào đại môn biệt viện u ám , trong mắt thêm kiên định.
Cung bắn ra không thể lấy lại tên, một khi đã đã đi tới bước này, vậy thì tiếp tục đi tới đi. Yến Vương sau này trả thù thế nào, Chu Nguyên Chương sẽ có phản ứng gì, những Thanh Lưu đại thần hạch tội thế nào, hiện tại đã không cần suy nghĩ. Hôm nay cần thiết đem tai họa Đạo Diễn này bỏ đi, nếu không tương lai mình cùng Chu Doãn Văn sẽ gặp phiền toái vô cùng.
Cho dù đâm thủng trời, Đạo Diễn hôm nay cũng không thể không chết, có câu tục ngữ nói như thế nào ấy nhỉ?
Nhân loại đã không ngăn cản được ta!
Suy nghĩ như nước, trong lúc đó chúng Cẩm Y vệ đã đánh ngã tất cả Yến vương thị vệ, sau đó phá đại môn Yến Vương biệt viện. Đại môn mở rộng, khi chúng Cẩm Y vệ hùng dũng xông vào biệt viện cũng là lúc một trận tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Yến Vương sắc mặt lạnh lùng, thị vệ khí chất nhanh nhẹn dũng mãnh vây quanh, sải bước nghênh hướng chúng Cẩm Y vệ. Đạo Diễn hòa thượng nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Yến Vương, Yến Vương vẻ mặt cuồng nộ, râu tóc vểnh ngược nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, xem ra đã động chân hỏa.
Bị người mạc danh kỳ diệu đánh tới cửa, còn đánh ngã thị vệ, chuyện này vớ phải ai cũng tức giận, chứ đừng nói đến Yến Vương là đường đường hoàng tử thân vương tôn sư, chưa từng chịu qua khuất nhục như thế?
Hai bên tất cả đều mang sát khí, giương cung bạt kiếmgiằng co, Yến Vương bước tới trước hai bước, cách Tiêu Phàm ba năm bước thì đứng lại duỗi tay chỉ vào Tiêu Phàm hét to:
- Tiêu Phàm, ngươi thật lớn gan tử! Trạch phủ của bổn vương là chỗ để ngươi làm xằng làm bậy sao? Ngươi ăn gan báo à? Dám đem người đến biệt viện bổn vương giương oai, hôm nay ngươi nếu không nói rõ ràng lý do, bổn vương tất lên tấu phụ hoàng, trị ngươi cái tội bất kính!
Tiêu Phàm vẻ mặt bình tĩnh chắp tay vái Chu Lệ, mỉm cười nói:
- Vương gia thứ lỗi, hạ quan phụng ý chỉ của bệ hạ tróc nã khâm phạm. Theo điều tra, khâm phạm đang ẩn núp trong biệt viện này của Vương gia. Vương gia là đương kim hoàng tử, hạ quan vốn không nên đến quấy nhiễu, bất đắc dĩ hoàng mệnh trong người, vả lại khâm phạm rất biến thái, hạ quan sợ hắn sẽ thương hại Vương gia. Hạ quan bất đắc dĩ, đành phải dẫn người tới cửa, tróc nã khâm phạm trở về trị tội, quấy rầy Vương gia thanh tu, hạ quan thật sự sợ hãi. . .
Chu Lệ nghe vậy hừ lạnh nói:
- Bên trong vương phủ có khâm phạm? Hừ! Bổn vương như thế nào không biết?
Tiêu Phàm thật cẩn thận đạo:
- Vương gia có phải là quá mức trọng võ nên đầu óc không hay sử dụng không? Hạ quan vừa mới nói khâm phạm là 'ẩn núp' trong phủ Vương gia, ẩn núp ý là ngươi nhìn không ra hắn là ai. . . Không quá chuẩn xác, phải là, ngươi nhìn không ra thân phận của hắn.
Chu Lệ cứng lại, mặt lại càng đen, lạnh lùng quát nói:
- Tiêu Phàm, ngươi trêu chọc bổn vương sao? Cái gì tróc nã khâm phạm, ngươi rõ ràng là cố ý làm nhục bổn vương! Bổn vương đường đường là hoàng tử, thiên gia huyết mạch, há tha cho ngươi khinh nhục?
Tiêu Phàm vội vàng nói:
- Vương gia nói quá lời, hạ quan sao dám làm nhục Vương gia? Người này quả thật là ẩn núp trong phủ Vương gia, hơn nữa cùng Vương gia quan hệ thập phần chặt chẽ, con của Trường Hưng hầu Cảnh Bỉnh Văn là Cảnh Tuyền mấy ngày trước đây gặp chuyện hẳn Vương gia đã nghe nói? Chính là hắn làm, Vương gia, khâm phạm phi thường biến thái, hắn cùng với Vương gia sớm chiều làm bạn, hoa cúc Vương gia thập phần nguy hiểm a. . .
Chu Lệ tức giận đến cả người run lên, còn không nói chuyện, Đạo Diễn hòa thượng một bên không nhịn được tiến lên vài bước cười lạnh nói:
- Quả thực là nhất phái nói bậy, con Trường Hưng hầu Cảnh Tuyền bị người đả thương, cùng Yến Vương phủ có quan hệ thế nào? Tiêu đại nhân, ngươi đây rõ ràng là vu oan hãm hại! Ngươi cho là Yến Vương phủ đều là kẻ ngốc. . .
Lời còn chưa dứt, Tiêu Phàm lại giống như thấy quỷ, đột nhiên duỗi tay, kéo Chu Lệ đến bên. Chu Lệ không kịp phòng bị, bị Tiêu Phàm kéo lảo đảo vài bước, không đợi hắn tức giận, liền thấy Tiêu Phàm chỉ vào Đạo Diễn, vẻ mặt vừa sợ vừa giận, lớn tiếng hét to:
- Vương gia, hắn chính là khâm phạm! Hoa hòa thượng mê nam sắc, đúng vậy, chính là hắn!
Đạo Diễn vẻ mặt cười lạnh vẻ mặt tức khắc như bị người đánh một quyền, trở nên kinh ngạc không thôi, quay một ngón tay chỉ vào mũi mình:
- Ta? Ta làm sao?
Tiêu Phàm không để ý đến hắn, quay đầu Cẩm Y vệ nói với phía sau:
- Khâm phạm ở trước mắt, người tới, bắt cho ta!
- Dạ!
Chúng Cẩm Y vệ dạ ran, sau đó chia ra bao vây tới
Yến vương thị vệ bị một màn trước mắt sợ ngây người, lại cũng không dám chậm trễ, soạt một tiếng rút đao kiếm ra vây quanh Đạo Diễn hòa thượng ở giữa, cùng các Cẩm Y vệ rút đao giằng co.
Chu Lệ tức giận đến thân thể run rẩy, quát to:
- Ai dám đụng đến người của ta!
Tình cảnh tức khắc trở nên hỗn loạn không chịu nổi, song phương mùi thuốc súng phi thường nồng đậm là lúc chợt nghe "Ba" một tiếng giòn vang. Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Tiêu Phàm hung hăng vỗ trên mông Chu Lệ, thần tình quan tâm lần tới hỏi:
- Người của ngươi? Vương gia, hoa cúc ngươi không sao chứ? Hay là các ngươi đã... Đã có giao tình? (Đây là tình cảm phát sinh giao thông kết hợp đấy)
Mọi người đầu đầy hắc tuyến:
...
...
...
- Ngươi nói Đạo Diễn là hoa hòa thượng?
Chu Lệ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, tròng mắt che kín tơ máu.
- Đúng!
- Ngươi nói hắn là hoa hòa thượng trọng nam sắc?
- Đúng!
- Ngươi còn nói con trai Trường Hưng hầu Cảnh Tuyền là bị Đạo Diễn đả thương ? Chỉ vì Đạo Diễn đối với Cảnh Tuyền có tư tình?
Tiêu Phàm than thở thật dài, có một loại ưu thương nhàn nhạt:
- Là vậy! Thật sự là một đôi si nhân có một không hai, đáng tiếc trời không theo nhân nguyện, tình cảm dị dạng như vậy cuối cùng không thể được thế tục dung thứ. Cho nên Đạo Diễn đại sư tuyệt vọng đã đả thương Cảnh Tuyền, lấy cách này chúc phúc Cảnh Tuyền hạnh phúc bình an, ngươi khoái hoạt chính là ta khoái hoạt. . .
Chu Lệ giận tím mặt:
- Ngươi thúi lắm! Đạo Diễn cùng bổn vương quen biết hơn mười năm, bổn vương vì sao không biết Đạo Diễn thích nam phong? Tiêu Phàm, ngươi ác ý mưu hại phụ tá hoàng tử, bổn vương thấy là ngươi chán sống rồi!
- Vương gia, tri nhân tri diện bất tri tâm! Hạ quan nếu không có nhân chứng vật chứng, sao dám dẫn người tới bắt Đạo Diễn? Hạ quan theo lẽ công bằng chấp pháp, Vương gia tuy là cáo trên kim điện, hạ quan cũng là đúng lý hợp tình!
Chu Lệ cả giận nói:
- Chúng ta đi hoàng cung, trước mặt phụ hoàng nói cho rõ ràng! Bổn vương dám lấy đầu người đảm bảo, Đạo Diễn không phải là khâm phạm. Tiêu Phàm, ngươi đây là quan báo tư thù, bổn vương há có thể tha cho ngươi nói xấu? Đi! Đi hoàng cung!
Một bên Đạo Diễn nguyên bản tức giận đến cả người run rẩy, họa trời giáng không lý do, hắn mạc danh kỳ diệu thành hoa hòa thượng, nhưng lại thích nam phong hoa hòa thượng. Nếu là người bên ngoài Đạo Diễn đã sớm xông lên quyền cước tương hỗ rồi, nhưng hắn đã bị đánh ở nhà Tiêu Phàm, hơn nữa bị đánh không nhẹ, tâm lý sinh ra bóng ma. Hôm nay lại thấy Tiêu Phàm mặc quan phục, mang theo Cẩm Y vệ hùng hổ mà đến, Đạo Diễn là mưu sĩ giỏi về ẩn nhẫn, biết rõ không thể vì tiểu mà mất đại, trước khi không rõ ràng Tiêu Phàm âm mưu gì, Đạo Diễn không dám nói lung tung, miễn làm hỏng đại sư Chu Lệ, cho nên hắn một mực ở bên cạnh giận mà không dám nói gì.
Nhưng thấy Chu Lệ vì thanh danh của hắn mà lấy đầu người đảm bảo, cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, hơn nữa ở chung hơn mười năm, Đạo Diễn cũng bị Chu Lệ làm cảm động sâu sắc, hắn cảm kích nhìn phía Chu Lệ, hốc mắt cũng phiếm hồng.
Nhân sinh gặp được minh chủ, thực là chuyện may mắn, minh chủ nghĩa khí như thế, Đạo Diễn sao không lấy cái chết tương báo?
- Điện hạ. . .
Đạo Diễn ngữ tiếng nghẹn ngào:
- Bần tăng năng ngộ điện hạ thật là hạnh phúc đời này!
Chu Lệ nhìn lại Đạo Diễn, trên mặt cũng động chân tình:
- Bổn vương có được tiên sinh, đúng là như cá gặp nước, ta sao dung mấy gian tặc hãm hại tiên sinh! Tiên sinh yên tâm, bổn vương đi hoàng cung, tại trước mặt phụ hoàng lấy lại trong sạch cho tiên sinh!
- Điện hạ, bần tăng cảm kích, thật sự là. . .
Đạo Diễn một đôi tam giác mắt chớp vài cái, nhưng lại thật sự rơi lệ, hắn vong tình cầm tay Chu Lệ, ngữ khí kiên định nói:
- Điện hạ đợi ta lấy quốc sĩ, bần tăng lúc này lấy quốc sĩ báo điện hạ, Đạo Diễn quãng đời còn lại, nguyện vì điện hạ thúc đẩy!
- Tiên sinh. . .
Chu Lệ hốc mắt cũng phiếm hồng.
Quốc sĩ cùng minh chủ thật sự là lúc nước sữa hòa nhau, giọng nói phi thường không hợp lúc vang lên.
- Khụ khụ. . . Vương gia, hạ quan thực cảm động, vốn không nên cắt ngang nhị vị tâm sự, nhưng. . . Phiền toái nhị vị khống chế một lần cảm xúc, chúng ta làm chính sự trước được không?
Tiêu Phàm rất không hiểu nhân tình xen vào.
Chu Lệ lấy lại tinh thần, quay đầu trừng mắt Tiêu Phàm, cả giận nói:
- Tiêu Phàm, ngươi ác ý mưu hại phụ tá bổn vương, bổn vương tuyệt không đội trời chung với ngươi! Ai dám nói Đạo Diễn là hảo nam phong hoa hòa thượng, bổn vương cùng hắn thề bất lưỡng lập! . . . Các ngươi mấy tên hỗn đản này cũng nhìn vào bổn vương để làm chi?
Thấy chúng Cẩm Y vệ đều dùng ánh mắt trêu tức xen ngạc nhiên nhìn hắn, Chu Lệ không khỏi giận dữ.
Tiêu Phàm chậm rì rì đạo:
- Vương gia cảm thấy Đạo Diễn không phải thích nam sắc?
- Đương nhiên!
Tiêu Phàm cười hắc hắc, chỉ chỉ Chu Lệ cùng Đạo Diễn vừa rồi vì vong tình cầm chặt hai tay, dù bận vẫn ung dung nói:
- Hai đại nam nhân tay nắm tay, thân mật không thể chia lìa, chân tình so với kim kiên, Vương gia còn không biết xấu hổ nói Đạo Diễn bất hảo nam phong? (không mê nam sắc)
- A!
Chu Lệ cùng Đạo Diễn cùng kinh hô, tiếp theo cảm giác da đầu như bị điện giật, chỉ thấy hai đạo bóng đen chợt lóe, khoảng cách giữa hai người tức khắc như cách thiên nhai (chân trời), sau đó bọn họ không ngừng vuốt quần áo, biểu tình rất phức tạp. . .
Tiêu Phàm thật dài than thở:
- Vương gia, sự thật trước mắt, ngươi cần gì phải bao che? Nó chung quy không phải vương đạo a. . .
Chu Lệ trợn mắt trợn lên:
- Tiêu Phàm, ngươi không cần cắt câu lấy nghĩa, bổn vương cùng ngươi đến trước mặt phụ hoàng nói cho ràng.
Tiêu Phàm lạnh lùng nói:
- Đương nhiên muốn nói cái rõ ràng, bất quá Đạo Diễn hòa thượng là đả thương Cảnh Tuyền là phạm trọng tội, hạ quan muốn bắt hắn vào ngục trước, thỉnh Vương gia đừng ngăn trở.
Chu Lệ hét to nói:
- Ngươi dám!
- Vương gia, Cảnh Tuyền nhất án là thiên tử tự mình hạ chỉ nghiêm tra, Vương gia ngăn trở như thế chẳng lẽ muốn kháng chỉ sao?
Hai người đối chọi gay gắt, bầu không khí trong tiền viện thêm căng thẳng.
- Bổn vương hôm nay đứng đây, ai dám bắt người của bổn vương thì hỏi cương đao trong tay thị vệ của ta đã!
Tiêu Phàm nghiêm nghị quát:
- Bản quan thừa lệnh thiên tử tróc nã khâm phạm, ai dám ngăn trở xử như đồng đảng. Đạo Diễn hòa thượng hiềm nghi trọng đại, bản quan hôm nay là nhất định phải mang đi! Yến Vương điện hạ, ngươi có thể khiển trách, có thể kháng nghị, còn có thể tỏ vẻ nghiêm trọng chú ý, nhưng ngươi tốt nhất làm thật, bởi vì đây là ý chỉ thiên tử! Ngươi nếu ngăn trở, chính là kháng chỉ! Chính là mưu phản!
Chu Lệ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, giọng lạnh lùng nói:
- Tiêu Phàm, ngươi có thể thử xem, nếu muốn dẫn Đạo Diễn, trừ phi bước qua thi thể bổn vương!
Tiếp theo Chu Lệ đầu ngẩng lên, dữ dằn quát to:
- Người tới! Bày trận!
Bọn thị vệ phía sau Chu Lệ ầm ầm tuân mệnh, bóng người toàn động, mười người thành một trận thế, cùng với một tiếng "Sát" vang dội, sát khí tràn ngập không gian.
Lúc này Chu Lệ giống như đã biến thành thống soái chỉ huy thiên quân vạn mã, hắn đại mã kim đao đứng trong quân trận, dương tay quát to:
- Tiêu Phàm, hôm nay không phải là bổn vương kháng chỉ không tuân, thật sự là ngươi quan báo tư thù, khinh người quá đáng, bổn vương tuyệt không chịu đại nhục! Ngày sau tại phụ hoàng ngự giá, bổn vương sẽ biện giải, nhưng hôm nay ngươi nếu muốn mang Đạo Diễn của ta đi tuyệt đối không thể! Có bản lĩnh ngươi liền phá trận, đạp lên thi thể ta mà mang Đạo Diễn đi!
Tiêu Phàm khuôn mặt tuấn tú cũng trở nên âm trầm vô cùng, hắn là một người nghĩ đến liền làm, làm là nhất định phải làm được, hiện tại quanh quẩn ở trong lòng hắn chỉ có một mục , đó chính là giết Đạo Diễn, bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn trở.
- Yến Vương điện hạ, hôm nay bản quan không tiếc hết thảy đại giới, phải mang Đạo Diễn đi, cho dù phải hạ đao kiếm với điện hạ, bản quan cũng sẽ không tiếc. Hoàng mệnh trong người, điện hạ cứ kháng chỉ bất tuân chớ trách bản quan đắc tội!"\
Nói xong Tiêu Phàm cũng rướn cổ lên, quát to:
- Người tới, tiến lên bắt người! Cung nỏ chuẩn bị, nếu có ai chống lại lệnh bắt người, bắn chết đương trường chớ luận!
Chúng Cẩm Y vệ cũng cùng kêu lên tuân mệnh, hơn trăm người lập tức đi ra hai tay cầm kình nỗ, nỗ tiễn đen xì, mũi tên lành lạnh nhắm vào thị vệ Yến Vương.
Trong tiền viện, bầu không khí song phương ngưng trọng, sát khí tràn ngập bốn phía, mỗi người mặt đều dữ tợn, giống hai đàn sói khát máu, ánh mắt u u nhìn đối phương, tựa hồ đang tìm kiếm nhược điểm địch nhân, sau đó phát động một kích trí mạng.
Thân là đương sự, Đạo Diễn thấy tính thế càng ngày càng không tốt, tức khắc có chút nóng nảy, hắn không nghĩ tới chuyện vô duyên cớ bị vu cáo hãm hại sẽ phát sinh trên người hắn. Vốn tưởng rằng chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng khi hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm, Đạo Diễn tâm liền trầm xuống đáy cốc.
Từ trong ánh mắt Tiêu Phàm, Đạo Diễn thấy được sát khí, đó là một loại sát khi phi thường mãnh liệt, muốn nhanh chóng đẩy hắn vào chỗ chết.
Đạo Diễn hiểu được, cái gọi là "bắt vào ngục thẩm vấn" vân vân, cũng chỉ là Tiêu Phàm nói suông, Đạo Diễn dám lấy đầu bảo đảm, chỉ cần hắn bị chân trước bước sao ngục, chân sau sẽ mạc danh kì diệu "bị tự sát" rồi đi.
Dưới tình thế nguy cấp, Đạo Diễn nổi lên ý niệm đầu tiên là điện hạ không thể cùng Cẩm Y vệ xung đột! Thiên tử đã bất an với điện hạ, nếu Yến Vương điện hạ cùng Cẩm Y vệ nổi lên tranh chấp, bất luận ai đúng ai sai, chờ đợi điện hạ sẽ là hậu quả rất nghiêm trọng.
Ý niệm thứ hai của Đạo Diễn là mình cũng không thể tùy ý để Cẩm Y vệ áp giải vào ngục, khát vọng tràn ngập chưa thực hiện mình sao có thể can tâm vào ngục?
Làm sao bây giờ?
Trốn!
Chỉ có bảo toàn được tính mạng, trở lại Bắc Bình, gian tặc Tiêu Phàm này sẽ không có biện pháp bắt hắn, đồng thời cũng có thể không liên lụy Yến Vương, không ảnh hưởng xấu đến đại sự của điện hạ.
Đã quyết định chủ ý, thừa dịp hai bên giương cung bạt kiếm giằng co, Đạo Diễn hai chân lặng lẽ vận lực, sau đó thân hình đột nhiên bay lên trời, tăng bào màu xám hé ra, như một con hùng ưng chớp nhoáng vọt lên phóng về phía đại môn.
Tình thế đột biến, mọi người đều cực kỳ hoảng sợ.
Tiêu Phàm trong lòng trầm xuống, không chút suy nghĩ liền lớn tiếng quát:
- Bắn chết!
Nỗ thủ không dám chậm trễ, kình nỗ bắn tên đầy trời bay về phía Đạo Diễn.
Đạo Diễn người đang giữa không trung thấy kình phong sau lưng đánh úp tới lập tức múa may tay áo, hơn phân nửa nỗ tiễn bị cuốn vào, nhưng vẫn nhiều tên bắn trúng hắn.
Chỉ nghe được phốc phốc vài tiếng trầm đục, Đạo Diễn thân hình run rẩy vài cái, nhưng thế đi vẫn không giảm, nhảy lên nhảy xuống vài phát đã sắp ra đến cửa.
Tiêu Phàm nóng nảy, hôm nay cam chịu Chu Nguyên Chương giáng tội, bị Yến Vương trả thù, còn có bị phái Thanh Lưu cả triều hạch tội, nguy hiểm lớn như vậy là muốn giết Đạo Diễn. Chính là bởi vì Đạo Diễn nhất định phải giết, nếu bị hắn chạy thoát đi, tương lai không biết sẽ gây cho Chu Doãn Văn cùng hắn bao nhiêu mối họa, hôm nay nếu không trừ hắn, sau này rất khó có cơ hội.
- Lưu lại hắn! Nhanh!
Tiêu Phàm gấp đến độ âm điệu cũng thay đổi.
Nỗ thủ lập tức bóp mạnh cò, lại là một vòng nỗ tiễn bắn nhanh tới, nhưng mà Đạo Diễn lại vận dụng ống áo thần công thu hết tên vào.
- Bắn tiếp!
Tiêu Phàm lớn tiếng rống, tròng mắt cũng biến sắc.
Ngàn tính vạn tính, lại không tính đến hòa thượng chết tiệt này cư nhiên cũng có võ công, đầu năm nay xảy ra chuyện gì vậy? Người bay tới bay lui đầy trời, hoàn toàn không nhìn sức hút của trái đất, vận khởi khinh công nghĩ muốn bay đi đâu thì bay đến đó, bất quá chạy đường dài lại cưỡi ngựa. . .
Lại là một trận âm thanh cơ quan vang lên, nghe được vài tiếng trầm đục, lại không biết nỗ tiễn có bắn trúng chỗ yếu hại của Đạo Diễn không. Tiêu Phàm không hề chần chừ, lập tức mắt như điện, hai ngón tay khép lại, vận khởi nội lực chỉ một ngón tay vào Đạo Diễn giữa không trung, miệng trầm giọng quát lạnh:
- Khai!
...
...
Đạo Diễn thân hình như điện, không hề dừng lại, người đã bay vút qua tường không thấy bóng dáng đâu.
Mọi người ngạc nhiên nhìn chăm chú, một khối vải đỏ thẫm hết sức phong tao phiêu đãng trong không khí chốc lát rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Tiêu Phàm dị thường ảo não hung hăng dậm chân, lâu lắm mới mắng tục một câu:
- Con mịa nó ! Lại để hắn trốn thoát!
Mọi người sôi nổi cúi đầu, nhìn khối vải đỏ thẫm lặng lặng nằm trên mặt đất, chú ý nửa ngày mới phát hiện đó là nội khố.
Tiêu Phàm liếc liếc mắt, sau đó hừ lạnh nói:
- Đại nam nhân mặc nội khố màu đỏ, không phải biến thái thì là cái gì?
Thấy Đạo Diễn chạy ra, Chu Lệ mới thả lỏng xuống, đảo mắt nhìn phía Tiêu Phàm, sắc mặt đã trở nên tái mét, hắn gắt gao cắn quai hàm, con mắt vì lửa giận mà cháy đỏ bừng.
Tào Nghị tiến lên trước xoay người nhìn tiết khố, vuốt cằm trầm ngâm nói:
- Đại nhân, chiêu này của ngươi là. . .
- Hiện nhũ nhất chỉ, sư phụ ta dạy.
Tiêu Phàm ủ rũ đạo, người thề phải giết chạy mất, sau đó còn phải đối mặt với bao nhiêu phiền toái còn chưa biết, Tiêu Phàm rất có cảm giác thất bại.
Tào Nghị ánh mắt có chút quái dị nhìn vào Tiêu Phàm, nói:
- Đại nhân sao lại nhớ tới dùng chiêu này?
- Bởi vì ta chỉ biết một chiêu này, ngươi có ý kiến sao?
Tiêu Phàm bất mãn trừng mắt nhìn Tào Nghị, Đạo Diễn chạy mất, hắn hiện tại tâm tình thật không tốt.
Tào Nghị thong thả nói:
- Ta không ý kiến gì, chỉ là có chút kỳ quái. . .
- Ngươi kỳ quái cái gì?
- Các huynh đệ đều bắn về chỗ yếu hại của Đạo Diễn hòa thượng, đại nhân ngươi lại thoát tiết khố của hắn, này. . . Đại nhân, ngươi đến cùng là muốn giết hắn, hay là muốn ngủ với hắn?