Đại Mộng Chủ

Chương 1039


"Không sai, đây là năm đó Ngã Phật Như Lai ban cho, ta một mực không dám phục dụng.

Nếu ngươi ăn vào, dù chưa thể hấp thu toàn bộ dược lực, cũng có thể khôi phục chí ít tám thành nguyên khí." Đường Tam Tạng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, mặt lộ vẻ chần chờ.
"Vật trân quý phải dùng tại chỗ trân quý, tiếp đó, thầy trò chúng ta sẽ mượn nhờ lực lượng Sơn Hà Xã Tắc Đồ ngăn lại Xi Vưu, việc phong ấn hắn, còn cần các ngươi tới làm, Tam Giới thành bại tồn vong nhất cử ở đây." Đường Tam Tạng thở dài, vỗ tay nói.

Thẩm Lạc gật đầu nhẹ, cũng không nói thêm gì nữa, lúc này nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, nuốt đan dược vào trong bụng.
Kim đan vào bụng, một cỗ lực lượng ấm áp tan ra, hóa thành một dòng nước nóng tụ hợp vào trong đan điền Thẩm Lạc, theo dược lực nhanh chóng vận hóa, bắt đầu nơi bụng hắn sáng lên một đạo ánh sáng màu vàng.

Quang mang sáng lên, quanh thân Thẩm Lạc sáng một mảnh như tuyết, bên ngoài cơ thể kim quang tụ lại, hiện ra một hư ảnh Phật Tổ, sau đó hợp vào thân hắn, toàn thân hắn tản mát ra một lực lượng ấm áp nhu hoà.
Giờ khắc này, Thẩm Lạc cảm thấy chính mình như rong chơi trong gió xuân ôn hoà và ánh nắng ấm áp, thể xác tinh thần đều buông lỏng tới cực điểm, Đại Khai Bác Thuật cũng vô thức tự vận chuyển, các tổn thương bí ẩn nhỏ bé ở các nơi trong cơ thể trong lúc vô thanh vô tức tự chữa trị.

Tới làm bạn, đan điền và pháp mạch của hắn lần nữa được thiên địa nguyên khí bàng bạc tràn ngập, pháp lực khôi phục nhanh chóng theo.

"Vậy mà lại tương hợp với quang mang xá lợi, ngược lại lúc trước là ta quá lo lắng rồi." Đường Tam Tạng thấy thế, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, có chút ngạc nhiên nói.
Vừa nói xong, bỗng nghe một tiếng oanh minh truyền đến, lại là Trư Bát Giới bị Xi Vưu dùng một búa đánh bay ra xa ngàn trượng, sau đó Sa Tăng và Tiểu Bạch Long chạy tới cũng bị đánh lui.

Thời khắc này Xi Vưu đã nổi giận, theo thực lực không ngừng khôi phục, thủ đoạn công kích càng thêm hung ác.
Tâm tự Dương Tiễn đã định, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, liền thấy Trấn Nguyên Tử đã trở về chẳng biết từ lúc nào, đang phi thân nhập lên không trung, treo tại chỗ màn trời bị xé rách, toàn thân loé lên hào quang màu vàng, chữa trị vết nứt kia.
Gã do dự một chút, cũng phi thân đi vào hư không, tới cùng một chỗ tu bổ Thiên Đạo.

Đường Tam Tạng thấy cảnh này, rất là vui mừng, thân hình khẽ động, lại tới bên cạnh Ngưu Ma Vương và Nhiếp Thải Châu, lấy ra một viên đan dược màu son đưa cho Ngưu Ma Vương.

"Đây là Thiên Niên Bảo Tâm Đan, chuyên chữa trị khí huyết nhục bị tổn thương, ngươi ăn vào chữa trị thương thế trước đã, ta phải đi giúp các đồ đệ." Đường Tam Tạng vội vàng nói một câu, lập tức phi thân lên, thẳng đến chỗ Xi Vưu.

Ngưu Ma Vương gât gật đầu với Nhiếp Thải Châu, ra hiệu nàng không cần chữa thương cho mình nữa, nuốt xuống đan dược, bắt đầu tự điều trị thương thế.

Nhiếp Thải Châu nhìn thoáng qua Thẩm Lạc, lại liếc mắt nhìn đại chiến bên kia, lo lắng không thôi.

.

.
Giờ phút này, chiến trường bên ngoài Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã triệt để biến thành Tu La Tràng, ít đi năm người Thẩm Lạc, chiến lực liên quân tam tộc Nhân Tiên Yêu bị suy yếu nghiêm trọng.

Đại quân Ma tộc so về số lượng hay là chiến lực, đối với bọn họ, đều là nghiền ép, khắp nơi đều có người đang không ngừng chiến tử.

Trong ngoài Trường An thành tiếng la giết rung khắp thiên khung, máu tươi chảy khắp mặt đất, vô cùng thê thảm.
Bọn người Na Tra đẫm máu chiến đấu, nhưng cuối cùng cũng khó chống đỡ thế phải thất bại, bị ép tới không thở nổi.
Chỉ là đến giờ phút này, bọn họ đã không thể lui, chỉ có thể tử chiến đến cùng.
Đối mặt phản công điên cuồng gần như trước khi chết này, Ma tộc bên này cũng tổn thất to lớn, đại lượng tu sĩ cấp Chân Tiên chiến tử, ngay cả Thái Ất cảnh cũng tổn thất không ít, mười hai Tôn Giả chiến tử hơn phân nửa.
Mà giờ khắc này, càng làm cho bọn chúng cảm thấy bất an là, Xi Vưu bị hút vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đã rất lâu, liên hệ giữa y và ngoại giới cơ hồ hoàn toàn gián đoạn.
Cho dù là Khổng Tuyên, giờ phút này cũng vô pháp phát giác được khí tức Xi Vưu.

"Tiếp tục như thế tuyệt đối không ổn, chúng ta cho dù ở bên ngoài đồ sát sạch sẽ những đại quân phản kháng này, chỉ cần Xi Vưu đại nhân bị bọn hắn phong ấn, vậy thắng lợi bên ngoài căn bản không có ý nghĩa." Toàn thân Cửu Đầu Trùng đẫm máu, gầm thét với mấy người.

"Ngươi vẫn không có lòng tin với Xi Vưu đại nhân à?" Khổng Tuyên tỏ vẻ không quan trọng, nhíu mày hỏi.
Cửu Đầu Trùng nghe vậy, thần sắc cứng đờ, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Nói những thứ này cũng vô dụng, bọn hắn lần này dám can đảm mạo hiểm phản công, cố nhiên là bị chúng ta dồn đến cùng đồ mạt lộ, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là, huống hồ.


.

.

Thẩm Lạc kia cũng không thể tính theo lẽ thường." Lúc này, Mã Tú Tú bỗng nhiên mở miệng nói.

"Vậy theo ý của các ngươi, phải làm như thế nào?" Khổng Tuyên hỏi.
"Phải nghĩ biện pháp tiến vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, ít nhất phải biết Xi Vưu đại nhân bây giờ thế nào." Mã Tú Tú cau mày nói.
Khổng Tuyên nhìn thoáng qua trên không Trường An thành, nơi đó rỗng tuếch, trước đó bức tranh trải rộng ra ngàn trượng đã sớm biến mất không thấy.
"Đi vào, nói nghe thì dễ? Trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ tự thành thế giới, bây giờ đã trốn vào giữa hư không, chỉ sợ không dễ tìm vào." Hoàng Long chân nhân nhíu mày lại, nói.

"Sơn Hà Xã Tắc Đồ mặc dù trốn vào hư không, nhưng dù sao nó cũng không phải là giới vực chân chính, đại đạo căn bản phải tương liên cùng Tam Giới này, ta có thể tìm tới cửa vào hư không, chỉ là muốn mở ra rất khó, muốn đi vào càng khó hơn." Khổng Tuyên chà cằm, nói.

"Nếu vậy, ngươi có thể làm được?" Hoàng Long chân nhân có chút ngạc nhiên, hỏi.
"Ngũ Sắc Thần Quang của ta có thể phá hết thảy Ngũ Hành thuật pháp, bản chất Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng là do Ngũ Hành linh khí căn bản tạo thành, nếu ta toàn lực hành động, phá vỡ cửa vào hư không vẫn có thể làm được." Khổng Tuyên nói.

"Chuyện này là thật?" Cửu Đầu Trùng kinh hỉ nói.

Khổng Tuyên luôn luôn nhìn gã không thuận mắt, liếc mắt, tiếp tục nói: "Bất quá nếu vậy, trên cơ bản ta phải rời khỏi chiến đấu, mở ra hư không tiêu hao quá lớn, trong thời gian ngắn về sau không có sức tái chiến."
"Vậy không sao, những tàn binh bại tướng kia không đủ gây sợ." Cửu Đầu Trùng lập tức nói.
"Trừ điều đó ra, mở ra cửa vào hư không, chỉ sợ cũng chỉ có thể đưa một người vào, nhiều thì khó đảm bảo cửa vào vững chắc.


.

.

Trên thực tế, dù chỉ là một người, lúc tiến vào cũng gặp phong hiểm không nhỏ." Khổng Tuyên trầm ngâm nói.
"Ngươi không vào à?" Cửu Đầu Trùng cau mày hỏi.

Trong mấy người bọn họ lấy tu vi Khổng Tuyên có chiến lực cao nhất, nếu y đi vào, tự nhiên ổn thỏa nhất.
"Ngươi cho rằng đối kháng lực lượng Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhẹ nhàng như vậy sao? Nếu dễ dàng như vậy, Xi Vưu đại nhân đã sớm thoát ra rồi.

Vừa duy trì cửa vào hư không vững chắc, vừa phân thần đưa mình vào, có thể làm được thì ngươi làm đi." Khổng Tuyên nhìn Cửu Đầu Trùng như tên ngốc, hơi giận nói.
Sắc mặt Cửu Đầu Trùng tái xanh, trong lòng tất nhiên đã nổi nóng, nhưng cũng không tiện phát tác.
"Các ngươi ai sẽ vào?" Khổng Tuyên nhìn về phía mấy người.
"Ngươi đã nói như vậy, ta mới không vào, vạn nhất ngươi run tay, chèn chết ta tại cửa vào hư không, ta tìm ai đòi lí lẽ chứ?" Hoàng Long chân nhân không e dè, trực tiếp cự tuyệt.

Lúc đầu Cửu Đầu Trùng muốn đi vào, nhưng nghe Hoàng Long chân nhân nói như thế, lúc này cũng tỏ vẻ do dự..

Bình Luận (0)
Comment