Đại Mộng Chủ

Chương 1065


"Ngươi thật muốn tranh đoạt vị trí quán quân sao?" Bạch Tiêu Thiên thấy hắn nổi lên lòng hiếu thắng, không khỏi có chút lo lắng hỏi.
Dù sao người thắng chỉ có một người, trình độ cạnh tranh kịch liệt không khó đoán trước, Thẩm Lạc mặc dù không yếu, nhưng so tu vi, muốn chiến thắng Đại Thừa hậu kỳ vẫn rất khó.
Huống hồ tu sĩ các tộc dự thi, trong đó khẳng định không thiếu người như Hoàng Dịch, Thẩm Lạc muốn tranh đoạt, phong hiểm không nhỏ.
"Yên tâm đi, ta cũng không phải là tiểu tử mới ra đời, không biết nặng nhẹ? Sau khi đi vào ta sẽ tùy cơ ứng biến, sẽ không lỗ mãng." Thẩm Lạc vỗ một bàn tay lên gã một cái, cười nói.
"Ai, lần này sư phụ ra lệnh cấm chỉ, không cho phép ta đi tham gia náo nhiệt, nếu không ta sẽ đi cùng ngươi xem sao." Bạch Tiêu Thiên thở dài một tiếng, nói.

"Ca, sư phụ huynh không để cho huynh đi, sư phụ ta cũng không cấm ta đi.

Thẩm đại ca, nếu không ta..."
"Không được."
Bạch Tiêu Vân còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Lạc và Bạch Tiêu Thiên đồng thời cắt ngang.

"Ngươi bây giờ mới là Xuất Khiếu trung kỳ, xem náo nhiệt gì, vội vàng đi tặng đầu cho người sao?" Bạch Tiêu Thiên tức giận nói.
"Nghe ca ngươi, ta sẽ không có việc gì." Thẩm Lạc cười cười, nói bổ sung.
"Được..."
Bạch Tiêu Vân thấy hai người Thẩm Lạc một kẻ hát mặt đỏ, một kẻ hát mặt trắng, thái độ xác thực rõ ràng, lập tức mất cả hứng thú tranh cãi.


...
Thời gian nhoáng một cái đã qua nửa tháng.
Càng ngày càng nhiều tin tức liên quan tới Tam Giới võ hội truyền ra, trong Trường An thành cũng xôn xao theo.
Trong thành ngoài thành tu sĩ và bách tính đến xem náo nhiệt, trà dư tửu hậu nói chuyện đều liên quan tới tin tức Tam Giới võ hội, rất nhiều thương hội trong thành đã mở bàn cược, để cho bọn người đến đặt cược một tu sĩ nào đó có thể trở thành người thắng Tam Giới võ hội sau cùng.
Trong đó không được xem trọng nhất, tự nhiên là Nhân tộc.
Vĩnh Dương phường ở thành nam Trường An thành, có một tòa Thanh Phong quan không quá thu hút, cửa quan quanh năm đóng chặt, hiếm khi mở ra ngoài.

Giờ phút này, bên ngoài cửa sổ sơn màu hồng, một nam tử áo xanh cầm vòng hàm đồng thú trên cửa, gõ vài tiếng.
Một hồi tiếng bước chân dồn dập từ trong cửa truyền đến, ngay sau đó, một tiếng "Kẹt kẹt" vang lên, cửa gỗ rất nhanh mở ra.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thẩm sư huynh, mời vào." Một tên đạo đồng có khuôn mặt ngây thơ từ trong cửa đi ra, dựng thẳng chưởng chắp tay, nói.

"Ngươi nhận ra ta?" Nam tử ngoài cửa chính là Thẩm Lạc, có chút ngạc nhiên hỏi.

"Thanh Phong quan chúng ta ngày thường không đãi khách, bình thường cũng sẽ không có ngoại nhân tới.

Mà ngày trước sư phụ đã dặn, nói ngài sẽ tới." Đạo đồng giải thích.

Thẩm Lạc hiểu rõ, không nói thêm gì nữa, theo đạo đồng đi vào trong viện.

Thanh Phong quan xây ở khu vực tấc đất tấc vàng Trường An thành, chiếm diện tích không lớn, bất quá chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ, Linh Quan điện, Tam Thanh điện đều có không ít.
Thẩm Lạc dưới đạo đồng dẫn dắt, rất mau tới phía sau Tam Thanh điện, liếc mắt liền thấy đạo nhân râu tím Trần Sư Nguyên đang dâng hương Tam Thanh tổ sư ở trong điện.

Lúc trước chính gã tiến về Xuân Thu quan, báo Thẩm Lạc tới tham gia Tam Giới võ hội.

Bên cạnh Trần Sư Nguyên còn đứng đấy một lão giả gầy còm mặc đạo bào xám, thần sắc kính cẩn, nhìn hẳn là quan chủ toà Thanh Phong quan này.

"Thẩm đạo hữu, mau mời vào." Trần Sư Nguyên dâng xong hương, xoay người, thấy Thẩm Lạc đứng ở ngoài cửa, vội gọi.
Khoé miệng Thẩm Lạc nhếch một chút, cất bước đi vào.
"Giới thiệu quan chủ, vị này chính là Thẩm Lạc đạo hữu ở Xuân Thu quan trong thế tục."

Trần Sư Nguyên giới thiệu cho quan chủ khô gầy kia xong, lại nói với Thẩm Lạc: "Thẩm đạo hữu, vị này là quan chủ Thanh Phong quan Vu Hải, các ngươi thường ở tại Trường An, ngày sau có thể qua lại nhiều hơn."
"Thẩm đạo hữu, kính đã lâu kính đã lâu.

Lại nói, ta với La đạo trưởng Xuân Thu quan chính là sư huynh đệ, từng cùng một chỗ đi theo Bạch Sơn đạo trưởng tu tập đạo pháp." Trên mặt Vu Hải dào dạt ý cười, chủ động làm quen.

"Thật sao? Năm đó La chân nhân có ân dạy bảo ta, cũng chưa từng nghe ngài nhắc đến." Thẩm Lạc chỉ lễ phép chắp tay, trả lời.
Lúc trước Xuân Thu quan gặp nạn, làm sao không thấy ngươi đến lôi kéo làm quen? Còn sư huynh đệ...!Trong lòng Thẩm Lạc oán thầm không thôi.
Vu Hải nghe vậy, thần sắc cười xấu hổ.
"Ha ha, Thẩm đạo hữu, ta biết trong lòng ngươi có oán khí, việc kia...! Liên quan tới Tam Giới võ hội, lúc trước ta không nên cố ý giấu diếm, ở chỗ này ta cúi đầu bồi tội." Nói xong, Trần Sư Nguyên ôm quyền thi lễ với Thẩm Lạc một cái.
Thẩm Lạc nhìn gã, mí mắt nhướng lên, không nói gì.
"Trong việc này còn có chút bí ẩn, lúc ấy không tiện nói thẳng, hôm nay liền dứt khoát nói với ngươi, chỉ hi vọng Thẩm đạo hữu có thể thông cảm một hai." Trần Sư Nguyên lần nữa ôm quyền.
"Nói một chút." Thần sắc Thẩm Lạc không thay đổi nói.
Vu Hải ở bên cạnh, thấy vậy khẽ nhíu mày.
"Lần này cần Thẩm đạo hữu tham gia Tam Giới võ hội, cũng không bắt buộc đạo hữu tranh đoạt thứ nhất, chỉ hi vọng đạo hữu có thể hỗ trợ diệt trừ một người.

Sau đó đạo hữu có thể ẩn thân hình, chờ đợi thí luyện kết thúc là được, không có quá nhiều nguy hiểm." Trần Sư Nguyên mở miệng nói.
"Vì giết người?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.

"Thẩm đạo hữu, người này cũng không phải hạng người lương thiện gì, chính là quan môn đệ tử của trưởng lão Chấp pháp Đường Thủ Dương sơn, từng lấy cớ trừ yêu tại địa giới Tiểu Mao Sơn, tru diệt hai thôn xóm bách tính, chỉ vì huyết luyện một kiện pháp bảo, bị môn hạ đệ tử chúng ta ngăn cản, lại ra tay giết hại đệ tử Tiểu Mao Sơn chúng ta, trong đó bao gồm ấu tử sơn chủ chúng ta." Trần Sư Nguyên trầm giọng nói.

Tên Thủ Dương sơn Thẩm Lạc đã nghe qua, cũng là tông môn nhị đẳng Đại Đường cảnh nội, rất có thực lực, tương đương Tiểu Mao Sơn, mặc dù không so được với đại tông môn như Phương Thốn sơn, Ngũ Trang quan, nhưng cũng không thể khinh thường.

"Hắn là đệ tử Thủ Dương sơn, vì sao phải ngàn dặm xa xôi đi đến địa giới Tiểu Mao Sơn sinh sự?" Thẩm Lạc hỏi.
"Cái này...!Liên quan đến ân oán hơn mấy đời của trưởng bối sư môn, không tiện nhiều lời, cũng chính vì chuyện này, không thể nào trực tiếp đi Thủ Dương sơn bắt bọn hắn giao ra hung thủ." Thần sắc Trần Sư Nguyên có chút mất tự nhiên nói.
Thẩm Lạc lộ vẻ chần chờ, trong lòng đã hiểu, nói cho cùng vẫn là tranh đấu tông môn, nhất định đối phương vẫn không chịu nói, ra vẻ mình quang minh chính đại cỡ nào.

"Thẩm đạo hữu, ta biết trong lòng ngươi phân vân, bất quá, trong thí luyện ngươi nhìn thấy pháp bảo tên kia, sẽ biết ta nói không giả.

Lần này nếu ngươi có thể giết hắn, chúng ta nguyện ý xuất ra bản « Thuần Dương Bảo Điển » hoàn chỉnh trao tặng Xuân Thu quan làm điển tàng truyền thừa." Trần Sư Nguyên nói.

"Có ý tứ gì, ngươi nói bản « Thuần Dương Bảo Điển » truyền thừa của Xuân Thu quan bây giờ cũng không phải bản hoàn chỉnh?" Thẩm Lạc cau mày hỏi.
"Không sai.

Thuần Dương Bảo Điển trong Xuân Thu quan bây giờ, có Thuần Dương Kiếm Quyết, cũng có phương pháp luyện chế và uẩn dưỡng Thuần Dương Kiếm Phôi, nhưng lại thiếu đi phương pháp trọng yếu nhất là mài kiếm và kiếm thức Thuần Dương." Trần Sư Nguyên gật đầu nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, như có điều suy nghĩ.

Hắn cũng chú ý tới uy lực Thuần Dương Kiếm Phôi chưa đủ, trước kia vốn tưởng tu vi mình còn thấp, uẩn dưỡng không đủ, hiện tại xem ra còn có nguyên do khác..

Bình Luận (0)
Comment