Đại Mộng Chủ

Chương 1068


Trên đài cao chín trượng, mọi người đã ngồi xuống, trưởng lão Thiên Cơ thành lui lại ngồi ở chỗ của mình.

"Kỳ trưởng lão, Thiên Cơ thành các ngươi lần này bán Huyền Thiên Kính này, kiếm lời cũng đầy bát đầy bồn nha?" Trình Giảo Kim thấy thế, cười trêu ghẹo.

"Khiến Trình quốc công chê cười rồi, Thiên Cơ thành chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào chút kỹ xảo làm ra đồ vật kì kĩ dâm xảo này, tích lũy chút vốn liếng, không so được với nội tình thâm hậu đại gia đại nghiệp các ngươi." Sắc mắt Kỳ trưởng lão thẹn đỏ, trả lời.
Đám người nghe vậy, cười không nói.
Bây giờ Thiên Cơ thành cũng không phải tiểu môn tiểu hộ như Kỳ trưởng lão nói, cũng không phải dựa vào kì kĩ dâm xảo phát tài, bọn họ chế tác các loại yển thú, phù du tường cơ, và luyện chế các loại pháp bảo, bất luận đối với tu sĩ hay là người bình thường, đều có lực hấp dẫn thật lớn, trong Tam Giới mọc lên cửa hàng như nấm, thậm chí mở cả ở Âm Tào Địa Phủ.

Nếu chỉ là kinh thương, dù là đệ nhất thương hội Tam giới, Thiên Cơ thành cũng không khiến người ta để mắt.

Nhưng vấn đề là địa bàn Yển Sư và Đại Yển Sư bọn họ quản lý, đều không ngoại lệ, tu sĩ cấp cao bọn họ có tu vi không thấp, cho nên mới có thể đứng sánh vai cùng các đại tiên ma tông tồn tại siêu nhiên.

Lúc này, phía nam góc phải Huyền Thiên Kính, xuất hiện một mảnh sơn lâm bóng cây rậm rạp.

Thân ảnh Thẩm Lạc hóa thành một đạo lưu quang, từ trời rơi xuống, xuất hiện trên một mảnh đất trống trong rừng.

Hắn còn chưa đứng vững thân hình, trước người cách đó không xa, tuần tự có hai đạo lưu quang rũ xuống, hai đạo nhân ảnh liên tiếp nổi lên.

Trong đó, người xuất hiện trước, thân hình gầy gò, cái cổ cực dài, trên môi mọc lên hai sợi râu cá trê tung bay, trên thân tuy không có vẻ hoá thú đặc thù quá rõ, nhưng hiển nhiên không phải Nhân tộc.
Người xuất hiện sau, vượt quá Thẩm Lạc dự kiến, lại chính là hổ đầu quái Phủ Đông Lai kia.
Vị trí ba người vừa vặn ở ba góc, tự mình liếc nhau một cái.
"Đạo hữu, ta là Vân Thượng thành Hạ Thiên Sơn.

Ngươi ta liên thủ, trước giết Ma tộc này đã, thế nào?" Hạ Thiên Sơn nhìn về phía Thẩm Lạc, truyền âm nói.

Lúc nói chuyện, dư quang trong khóe mắt y lơ đãng lườm Phủ Đông Lai một cái.

Phủ Đông Lai khoẻ mạnh tươi sáng, bộ dáng nhìn không những không hung lệ, ngược lại lộ ra mấy phần chất phác, nhưng dù sao gã không phải kẻ ngu dốt, làm sao lại nhìn không ra tâm tư Hạ Thiên Sơn.

"Thẩm đạo hữu, còn có vị bằng hữu Yêu tộc này, lần này tại hạ thay thế người khác tiến vào bí cảnh, căn bản không có ý chém giết cùng người khác, hiện tại cũng chỉ muốn đợi đến khi thí luyện kết thúc, có thể còn sống đi ra ngoài là được." Phủ Đông Lai thẳng thắn nói.

"Các ngươi biết nhau?" Lông mày Hạ Thiên Sơn nhíu lên, thân hình nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với hai người.

"Hảo ý Hạ đạo hữu, Thẩm mỗ tâm lĩnh, chuyện kết minh đồng hành coi như xong, lúc trước Trình quốc công cũng đã nói, cổ vũ đồng tộc kết minh, ngươi ta tự mình đi tìm đồng tộc của mình thôi." Thẩm Lạc ôm quyền nói.

Hạ Thiên Sơn thấy Thẩm Lạc không hề nói ra việc chính mình muốn liên thủ chặn giết Phủ Đông Lai, cũng lười làm con lừa dưới sườn núi, nói:
"Đã vậy, không miễn cưỡng, cáo từ."
Nói xong, y bỗng nhiên xoay người một cái, hai tay vỗ cánh, hóa thành hạc vũ màu trắng, thân hình lóe lên biến mất trong rừng.
Trong núi rừng, chỉ còn lại Phủ Đông Lai cùng Thẩm Lạc, hai người liếc nhìn nhau, tự mình đề phòng, ngầm hiểu lẫn nhau chắp tay, chia ra rời đi.
Bọn hắn mặc dù đều quen biết với Lục Hóa Minh, nhưng dù sao cũng khác chủng tộc, lại là thân ở trong võ hội thí luyện Tam Giới này, tự nhiên không thể thả lỏng lòng đề phòng, trước mắt đường ai nấy đi mới là lựa chọn tốt nhất.
Rời đi mấy trăm trượng, Thẩm Lạc dừng bước dưới một gốc cổ thụ, hai mắt nhắm lại, thả ra thần thức dò xét bốn phía.

Nhưng mà thử qua một lần, hắn phát hiện thần niệm chỉ phóng ra xa mấy trượng, liền bị một tầng lực lượng vô hình triệt tiêu, không cách nào kéo dài ra xa, phạm vi dò xét thậm chí không bằng hai mắt nhìn thẳng.
Mà bốn bề giữa thiên địa, mặc dù có không khí và gió lưu động, ở trong lại không phát hiện được thiên địa linh khí tồn tại.
Bởi vì đã biết tin tức từ trước, Thẩm Lạc mang theo không ít đan dược bổ sung linh lực, chỉ cần khổ chiến không quá dài, ứng phó đến khi thí luyện kết thúc cũng không lớn.
Hắn nhìn quanh một chút, bốn phía là rừng rậm cây cao, cũng không có đường đi, liền tùy ý chọn một phương hướng đi tới.

Đi chưa bao lâu, bên cạnh bỗng nhiên nổi lên tiếng gió, một con báo cao hơn hai trượng, trên thân phủ kín các đốm hai màu vàng nâu, đụng gãy một gốc cây già to cỡ chén ăn cơm, đánh tới hắn.


"Còn có yêu thú..."
Thẩm Lạc quay đầu nhìn lại, phát hiện đúng là một đầu Cuồng Báo Tích Cốc kỳ, trong mắt loé lên vẻ ngạc nhiên.

Hắn vung tay lên, bàn tay chuẩn xác không sai đánh vào trên đầu Cuồng Báo, khiến nó lăng không lộn ba vòng, trùng điệp ngã văng ra sau, lúc rơi xuống đất, cổ đã vặn thành bánh quai chèo.
Nhìn thấy Cuồng Báo đã chết, Thẩm Lạc không khỏi nhớ đến năm đó nhập mộng, tại Phương Thốn sơn lần đầu gặp phải con Cuồng Báo kia, chính mình và Anh Lạc bị đuổi giết thê thảm.

Thẩm Lạc cười thầm một tiếng, tiếp tục đi vào trong rừng sâu.

Không bao lâu, hắn đi ra vùng rừng rậm kia, phía trước xuất hiện một ngọn núi cao mấy trăm trượng.

Chính giữa ngọn núi kia, một vết nứt từ đầu đến cuối một mực xuyên xuống, như đao bổ rìu khắc chia ngọn núi làm hai nửa, ở giữa tạo thành một hẻm núi chật hẹp.
Thẩm Lạc chưa tới gần đã nghe trong cốc truyền đến một tiếng nữ tử kêu cứu, không ngừng quanh quẩn quanh hai vách núi.

Hắn do dự một chút, vẫn tăng nhanh bộ pháp, vọt tới hẻm núi
Qua mấy động tác mau lẹ, Thẩm Lạc đi tới miệng hẻm núi, không tùy tiện bay thẳng vào, mà thân hình nhảy lên bên trái ngọn núi, ở trên cao nhìn xuống hẻm núi phía dưới.

Chỉ thấy trong sơn cốc phảng phất mới trải qua một trận đại chiến, khắp hai bên vách núi đá là vết đánh nhau kịch liệt, không ít hòn đá to lớn bị đánh rơi xuống, che phủ trên hạp cốc, phá hỏng cả đường đi.
Thẩm Lạc chau mày, liếc mắt liền thấy trong đống loạn thạch kia, một nữ tử áo trắng đang dựa nghiêng vào, nhìn khí tức và dung mạo đặc thù, tựa hồ là một Nhân tộc.

Trên thân nàng áo quần rách nát, khắp thân là vết thương đáng sợ sâu đến xương, một cánh tay đã bị đứt đoạn rơi xuống bên cạnh, trên mặt của nàng tràn đầy vẻ hoảng sợ, nhìn hai nam tử Ma tộc phía trước đang không ngừng tới gần.

Hai người kia, một kẻ toàn thân da xanh, miệng mọc răng nanh, một kẻ đầu mọc một sừng, phía sau sinh ra hai cánh.

Hai tên đều không che giấu chút nào, toàn thân trên dưới quấn đầy ma khí.
"Trong quy tắc lúc trước, cũng không cấm không thể nuốt nhau chứ?" Ma tộc da xanh liếm liếm miệng đầy răng nhọn, dò hỏi.
"Không cấm." Ma tộc độc giác lãnh đạm nói.
"Không cấm, vậy thì được.

Nữ nhân này thuộc về ta." Ma tộc da xanh chảy nước bọt, đi đến gần nữ tử.

"Hỗn trướng, hút hết tinh huyết pháp lực thì đi nhanh lên, sao có thời gian để cho ngươi ở chỗ này nhai xương cốt? Một hồi lại có Nhân tộc khác tới, chúng ta chưa chắc có thể ứng phó." Ma tộc độc giác nổi giận nói.
"Nhân tộc ích kỷ, nào có người chịu mạo hiểm chứ?" Ma tộc da xanh lơ đễnh nói.
"Nữ nhân này theo ước định là đưa cho ngươi, ngươi xử lý như thế nào ta mặc kệ.

Nhưng ngươi muốn ở chỗ này lề mà lề mề làm mục tiêu sống, ta cũng không ngăn cản ngươi, ta đi trước một bước." Ma tộc độc giác bài xích nói.
Nói xong, gã thật buông bỏ Ma tộc da xanh, tự mình đi đến hướng ra hẻm núi bên kia..

Bình Luận (0)
Comment