Đại Mộng Chủ

Chương 260

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Trước khi Thẩm Lạc lên xe, mấy tu sĩ lúc trước giao chiến trong cốc đều tới chào hỏi hắn, từng người nói lời cảm kích từ đáy lòng, cũng hơi nói quá sự thật để lấy lòng.

Hắn đều tiếp thu, lễ phép trả lời.

Cuối cùng, một hồng y nữ tử khoan thai tới, cung kính thi lễ với hắn.

"Trước đây có nhiều điều không hay, là do tâm tính ta không tốt, ta ở chỗ này tạ lỗi với Thẩm đạo hữu. Ân cứu mạng lúc trước, Vũ Hân ghi khắc ngũ tạng, ngày sau nếu có cơ hội, chắc chắn báo đáp gấp trăm lần." Tạ Vũ Hân chân thành, nhìn Thẩm Lạc nói.

"Đều là việc nhỏ, không cần để trong lòng." Thẩm Lạc đáp lễ lại, cười nói.

"Với đạo hữu là chuyện nhỏ, với Vũ Hân ta lại là mạng sống." Thần sắc Tạ Vũ Hân có chút nghiêm túc, nói.

Thẩm Lạc thấy nàng chững chạc đàng hoàng như vậy, nhịn không được sờ lên cằm, suy nghĩ nói:

"Ngươi cũng nói là ân cứu mạng, còn báo đáp gấp trăm lần? Chẳng lẽ đạo hữu còn có trăm tính mệnh, nếu thực sự băn khoăn, lấy thân báo đáp cũng là một biện pháp."

Tạ Vũ Hân nghe vậy, thần sắc hơi đổi, nhưng nhìn thấy trên mặt Thẩm Lạc có vẻ đùa bỡn, liền cười nói: "Như vậy cũng tốt."

So với vẻ đùa giỡn của Thẩm Lạc, thần sắc Tạ Vũ Hân lại lộ ra vẻ nghiêm túc hơn nhiều. Thẩm Lạc thấy vậy không còn giữ được bình tĩnh, vội vàng hốt hoảng giải thích: "Tạ đạo hữu, ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ đùa giỡn thôi..."

Tạ Vũ Hân nhìn thấy bộ dáng hắn như vậy, lần đầu tiên cười "Khúc khích" một tiếng, quay người rời đi.

Thẩm Lạc cứ thế đứng nguyên tại chỗ, một hồi lâu mới kịp phản ứng.

Chính mình đúng là bị đối phương trêu cợt, nhịn không được tự giễu cười một tiếng, quay người lên xe ngựa.

Một đoàn người Bạch gia, cứ như vậy trở về Kiến Nghiệp thành.

Trở lại Bạch phủ, bởi vì trên đùi Thẩm Lạc bị tổn thương, Bạch Hạc Thành tự mình đưa hắn đến chỗ ở.

"Gia chủ không cần khách khí như thế." Thẩm Lạc có chút ngượng ngùng nói.

"Chuyện này, hôm nay nếu không có Thẩm đạo hữu tương trợ, Bạch gia ta không những không thể hoàn thành nhiệm vụ, trong Tàng Phong cốc còn nhiều hơn mấy đầu oan hồn." Bạch Hạc Thành khoát tay chặn lại, ngữ khí trịnh trọng nói.

Thẩm Lạc nghe vậy cười một tiếng, cũng không nói gì.

Bạch Hạc Thành quay người vẫy vẫy tay ra phía ngoài, một quản sự Bạch gia bước nhanh vào, đem một cái bao và một cái bình nhỏ màu trắng đặt lên bàn, thi lễ với Thẩm Lạc một cái rồi lui xuống.

"Hai mươi khối tiên ngọc này cùng một bình thuốc Hắc Ngọc Cao là bí chế Bạch gia ta, để tỏ lòng biết ơn, xin Thẩm đạo hữu nhận lấy." Bạch Hạc Thành nói, đưa bao vải cho Thẩm Lạc.

"Gia chủ khách khí rồi." Thẩm Lạc đang cần tiên ngọc, cũng không khách khí.

Bạch Hạc Thành lại nói chuyện phiếm với Thẩm Lạc hai câu, cũng không ở đây lâu, cáo từ rời đi.

Thẩm Lạc mở cái túi ra, phát hiện bên trong là một bình nhỏ bạch ngọc cùng một đống nhỏ tiên ngọc.

Hắn mở bình ngọc màu trắng ra, một cỗ mùi thuốc thanh lương đập vào mặt, nhìn vào miệng bình thấy bên trong là một loại thuốc cao màu đen.

Hắn tinh thông dược lý, vừa nghe dược khí liền biết thuốc trị thương này cực kỳ trân quý, lúc này mới cẩn thận lấy ra một chút, bôi lên trên vết thương, đau đớn lập tức đại giảm, càng lộ ra cảm giác lành lạnh.

Thẩm Lạc mừng thầm, cẩn thận bôi thuốc cao lên chung quanh vết thương, sau đó dùng bao vải trắng sạch sẽ quấn lại.

Làm xong những thứ này, hắn cũng không tiếp tục tu luyện, nằm trên giường ngủ.

Đêm nay đi theo Câu Hồn Mã Diện khổ chiến một phen, quả thực thể xác và tinh thần hắn cực kỳ mệt mỏi, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Ngày thứ hai, mấy người Bạch Giang Phong, Tạ Vũ Hân tới thăm hắn, đưa tới một ít lễ vật, ngược lại Bạch Tiêu Vân một mực không thấy tăm hơi. Thẩm Lạc tìm người hỏi thăm một chút, mới biết bởi vì tu vi y không đủ nên không thể tham dự nhiệm vụ quan phủ lần này. Rút kinh nghiệm xương máu nên đã bắt đầu bế quan tu luyện, hắn không khỏi âm thầm gật đầu.

Sau ba ngày, bởi vì Bạch Hạc Thành ban tặng thuốc trị thương linh nghiệm, vết thương ở chân Thẩm Lạc gần như khỏi hẳn, hành động đã không ngại, vào nước tu luyện cũng không có vấn đề.

Trong lúc này, ngược lại phát sinh một chuyện lý thú, trước đó tên khách khanh Sở Lệ nhiều lần nhằm vào Thẩm Lạc, mang theo không ít lễ vật đến nhà tạ lỗi, xin lỗi về chuyện trước kia không thôi.

Người này trước kia chỉ chế nhạo hắn vài câu, cũng không có hành vi thực tế gì. Thẩm Lạc làm biếng chấp nhặt với gã, nhận lễ vật xong liền đuổi ra ngoài.

Sở Lệ chẳng những không sinh khí, đứng ngoài viện thiên ân vạn tạ, liên tục cam đoan ngày sau lấy Thẩm Lạc như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lúc này mới cáo từ rời đi.

Sau nửa giờ, Thẩm Lạc kết thúc tu luyện, đổi một thân quần áo, âm thầm nhớ lại tình huống tu luyện hôm nay.

"Xem ra thương thế của ngươi gần như đã khỏi hẳn." Một thanh âm đột ngột vang lên phía sau hắn.

Thẩm Lạc quay người lại, chỉ thấy Câu Hồn Mã Diện chẳng biết lúc nào ngồi ở bên cửa sổ trước bàn, vẫn như cũ là thư sinh toàn thân áo trắng kia.

"Mã Diện tiền bối, ngài không nên luôn đột ngột lên tiếng sau lưng như vậy chứ, người nhát gan sẽ bị hù chết đấy." Thẩm Lạc tức giận nói.

"Chết thì có gì sợ, ta và Mạnh bà rất thân, chào hỏi nàng một tiếng, để cho ngươi kiếp sau đầu thai tốt là được." Câu Hồn Mã Diện cười nói, bưng nước trà trên bàn lên uống một ngụm.

"Tâm tình tiền bối xem ra không tệ à?" Thẩm Lạc mang theo vẻ kinh ngạc nhìn Mã Diện một chút, hỏi.

"Hắc hắc, không dối gạt ngươi, lão tử gặp may. Hôm qua báo cáo chuyện Tàng Phong cốc cho Địa Phủ, Địa Phủ dị thường coi trọng, gọi gấp ta trở về báo cáo công tác, xem ra lập đại công là không thể thiếu, nói không chừng hàm vị ta thật có thể tăng lên một chút đấy." Câu Hồn Mã Diện và Thẩm Lạc kết giao nhiều, nói chuyện cũng biến thành tùy ý.

"Vậy cần phải chúc mừng tiền bối rồi." Thẩm Lạc cũng từ trong đáy lòng, vì vị Âm Thần coi như "Thân thiết" này mà cảm thấy cao hứng.

"Hai ngày tới ta sẽ về Địa Phủ, hôm nay tới tìm ngươi là vì chuyện quỷ thị." Câu Hồn Mã Diện thu hồi vẻ tươi cười, nói.

Ánh mắt Thẩm Lạc hơi sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kích động, mấy ngày nay hắn một mực chờ đợi tin tức này!

"Chuyện Quỷ thị tồn tại, trước đó đã nói với ngươi, gần đây phụ cận Kiến Nghiệp thành sẽ tổ chức một buổi quỷ thị, thời gian đại khái là một tháng sau." Câu Hồn Mã Diện nói.

"Tiền bối đến lúc đó có thể mang tại hạ đến mở mang kiến thức một chút không?" Thẩm Lạc nghe vậy, con mắt lập tức sáng lên, hai tay ôm quyền nói.

"Xem ở phân lượng ngươi giúp ta một chút sức lực ở Tàng Phong cốc, cho ngươi đi kiến thức một phen cũng có thể. Bất quá lần này ta về Địa Phủ, chẳng biết lúc nào quay lại, mang ngươi tới sợ là không được. Tấm mặt nạ quỷ thị này cho ngươi mượn dùng một lát, đến lúc đó một mình ngươi tiến đến đi." Câu Hồn Mã Diện nói xong, lấy ra một khối mặt nạ quỷ màu đen, đưa cho Thẩm Lạc.

"Ta đi một mình?" Thẩm Lạc sững sờ tiếp nhận mặt nạ.

Tu vi của hắn còn thấp, lại là người sống huyết nhục sờ sờ, đi đến nơi bầy quỷ tụ tập, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Yên tâm đi, mặt nạ quỷ thị này sẽ che lấp khí tức người sống của ngươi, mà quỷ thị là chỗ Địa Phủ thiết lập giao dịch, có quỷ sai đi tuần, không ai dám ở bên trong nháo sự, ngươi chỉ cần không gây chuyện, về phương diện an toàn không có vấn đề." Câu Hồn Mã Diện vung tay lên nói.

Thẩm Lạc nghe vậy, lúc này trong lòng mới buông lỏng, vội vàng hỏi cách tiến vào quỷ thị.
Bình Luận (0)
Comment