Đại Mộng Chủ

Chương 402

Dịch: Độc Lữ Hành

Thẩm Lạc đã sớm sầu muộn vì chuyện này, giờ phút này trên thân chỉ còn không đến hai trăm tiên ngọc, trong mắt tu sĩ Tích Cốc kỳ bình thường xem như một khoản tiền lớn. Nhưng muốn mua linh hỏa, sợ là không đủ, trên thân mặc dù còn có mấy món pháp khí, nhưng đều là vật bảo mệnh lúc đối địch, Linh Nhũ ngàn năm càng là linh dược cứu mạng, tuyệt đối không thể bán.

"Trường An thành chính là quốc đô, phần lớn những cửa hàng kia làm ăn rất đứng đắn, cửa hàng phù lục cũng giống như vậy. Lúc ở Bạch gia ta nghe nói Thẩm đạo hữu giỏi về chế phù, thế nhưng chưa nghĩ đến lại vẽ phù lục kiếm lấy tiên ngọc? Chỉ là thời gian cách Gia Niên thịnh hội đã không nhiều, chế phù kiếm tiền chỉ sợ không nhanh được." Tạ Vũ Hân nhìn Thẩm Lạc một chút, nói như thế.

"Có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm đi." Thẩm Lạc than nhẹ một tiếng, nói.

"Theo ta được biết, Trường An thành Bách Phù đường, Ngọc Trân các, Tụ Bảo đường, uy tín cũng không tệ, chỉ là phía sau những cửa hàng kia đều có phù sư cung cấp phù lục cố định, phù lục từ phù sư bên ngoài đến, nếu số lượng không nhiều hoặc giá trị không cao thì bọn hắn chưa hẳn chịu thu." Tạ Vũ Hân nghĩ nghĩ, nói thêm.

Thẩm Lạc cười ha ha, tay lấy ra Lạc Lôi Phù, Định Thân Phù, cùng Tạ Vũ Hân nói mơ hồ một chút.

"Thật sự không ngờ, Thẩm đạo hữu ngươi lại vẽ được phù lục cao giai! Trong Trường An thành cũng không có nhiều cao giai phù sư, ngươi có thể vẽ phù lục như thế, kiếm lấy tiên ngọc còn không dễ sao?" Tạ Vũ Hân càng nghe càng kinh, bỗng nhiên đứng lên.

"Mấy loại phù lục này, ta còn chưa nhuần nhuyễn, xác xuất thành công không cao, có thể kiếm được tiên ngọc hay không, vẫn chưa biết được." Thẩm Lạc cũng không lạc quan như vậy.

"Dựa theo xác suất thành công chế phù của Thẩm đạo hữu ngươi trước kia, kiếm lấy tiên ngọc là chuyện thập phần chắc chín. Bất quá..." Tạ Vũ Hân khoát tay áo, đột nhiên trầm mặc xuống, tựa hồ đang cân nhắc cái gì.

"Bất quá cái gì?" Thẩm Lạc hỏi.

"Mấy loại phù lục cao giai này nếu có thể hội chế thành công, những cửa hàng kia tự nhiên sẽ vui mừng thu mua, chỉ là giá cả khẳng định sẽ bị ép thấp. Nếu ngươi tin ta, không bằng giao phù lục cao giai cho ta, ta sẽ thay ngươi bán ra ngoài, giá tiền so với bán cho những cửa hàng kia cao hơn không ít." Tạ Vũ Hân ngẩng đầu nhìn Thẩm Lạc, nói.

"Tạ đạo hữu nếu chịu hỗ trợ tự nhiên tốt nhất, chỉ là việc này khó khăn phí sức, chỉ sợ sẽ chậm trễ thời gian của Tạ đạo hữu." Thẩm Lạc chần chờ nói.

"Ta tại Trường An có không ít bằng hữu tán tu, bán phù cũng không khó khăn, dưới mắt cũng không có chuyện quan trọng, chỉ chờ Gia Niên thịnh hội tổ chức mà thôi. Huống chi bán phù giúp ngươi, ta cũng có thể được chút chỗ tốt, cũng không phải là phí công." Tạ Vũ Hân nháy nháy mắt, cười nói.

"Nếu vậy, Thẩm mỗ sẽ không từ chối, bán phù được, thù lao Tạ đạo hữu cứ cầm đi hai thành." Thẩm Lạc chắp tay nói.

"Thẩm đạo hữu hiểu lầm, ta nói chỗ tốt cũng không phải là những thứ này. Thực không dám giấu giếm, bây giờ thế đạo có chút náo động, những phù lục này đều là đồ tốt, ta bán ra ngoài, đồng thời cũng có thể nhờ vào đó kết bạn đồng đạo, phần giao tình này đã để ta thu hoạch không cạn. Huống chi chế phù kiếm tiền vốn gian nan, lại chia lãi cho ta, ngươi làm sao có thể gom góp đủ tiên ngọc?" Tạ Vũ Hân thấy Thẩm Lạc hiểu lầm, vội vàng giải thích.

"Tuy như vậy, nhưng ta há có thể độc chiếm tất cả thu hoạch, lại để Tạ đạo hữu ngươi không công xuất lực." Thẩm Lạc lắc đầu nói.

"Thẩm đạo hữu, ta coi các hạ là bằng hữu, làm gì xa lạ như vậy, ngươi nếu cứ kiên trì chính là xem nhẹ ta đó!" Gương mặt xinh đẹp Tạ Vũ Hân trầm xuống, lời lẽ nghiêm khắc nói ra.

Thẩm Lạc những ngày qua nhận được ân Tạ Vũ Hân, cho nên mới định lấy tiền thù lao bồi thường một hai, không ngờ Tạ Vũ Hân phản ứng cường liệt như vậy, đành phải thôi.

"Tạ đạo hữu, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, Trường An này có Luyện Đan sư cao minh không?" Hắn nhớ tới một chuyện, dò hỏi.

"Thẩm đạo hữu ngươi muốn tìm người luyện chế đan dược? Dịch tại bạchh ngọc sách. Trường An thành chính là trung tâm Đại Đường, Luyện Đan sư tự nhiên có, chỉ là bọn hắn đều ở trong quan phủ Đại Đường, hoặc là trong một ít tông môn đại phái, địa vị tôn quý, những tán tu chúng ta muôn vàn khó khăn tiếp xúc được, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi." Tạ Vũ Hân cười khổ một tiếng, lắc đầu nói.

"Thật tìm không thấy ai sao?" Thẩm Lạc tuy đoán trước, nghe vậy vẫn có chút không cam lòng hỏi.

"Ta bất lực, chờ ta hỏi các đạo hữu khác một chút, có lẽ bọn hắn có thể liên hệ cũng không chừng." Tạ Vũ Hân lắc đầu nói.

"Vậy xin nhờ Tạ đạo hữu." Thẩm Lạc lần nữa chắp tay nói.

Bởi vì xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, tăng thêm không có manh mối tin tức Luyện Đan sư, tâm tình của hắn có chút phức tạp, cũng không hào hứng đi Tây Thị kiến thức một phen.

Bất quá hoàn cảnh Xương Bình phường nơi này thanh u, xem như có chỗ yên tĩnh không ồn ào, ngược lại thích hợp vẽ bùa tu luyện.

Thẩm Lạc đi ra bên ngoài, đưa cho Quan Phụng thù lao, đuổi gã đi, lại về tới tiểu viện.

Hắn lập tức lấy tiên ngọc trên thân ra, nhờ Tạ Vũ Hân mua sắm các loại vật liệu vẽ phù.

Nếu quyết định để Tạ Vũ Hân hỗ trợ, hắn dứt khoát nhờ đối phương hỗ trợ mua sắm linh tài luôn, chính mình cũng toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong vẽ bùa.

Hơn nửa tháng trôi qua rất nhanh.

Tạ Vũ Hân cũng không nói khoác, Thẩm Lạc vẽ ra phù lục, đều được nàng bán ra ngoài với giá tốt.

Thẩm Lạc vẽ những phù lục cao giai này xác xuất thành công không cao, nhưng giá trị cũng không thấp, trong khoảng thời gian này cũng kiếm được gần trăm tiên ngọc, so với ở Kiến Nghiệp vẽ Tiểu Lôi Phù nhanh hơn gấp hai.

Hắn hưng phấn, cũng âm thầm hạ quyết tâm, lần sau nhập mộng nếu có cơ hội, nhất định phải luyện tập tốt mấy loại phù lục cao giai này, lấy tích lũy kinh nghiệm, nếu có thể thành công tăng xác suất vẽ Tiểu Lôi Phù lên một nửa, vậy tốc độ kiếm tiên ngọc còn tăng cao không thôi.

Vẽ bùa kiếm tiền tiến triển coi như thuận lợi, nhưng tìm kiếm Luyện Đan sư lại không có đầu mối, Tạ Vũ Hân tìm hiểu nhiều nơi, cũng không thể tìm ra phương pháp thích hợp.

"Được rồi, chờ Gia Niên thịnh hội xong lại nghĩ biện pháp đi." Thẩm Lạc thở dài, cầm qua một tấm Thanh Sương Chỉ, đang muốn tiếp tục vẽ bùa.

"Cộc cộc cộc" một trận tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến.

Thẩm Lạc nhíu mày, nơi này chỉ có hắn và Tạ Vũ Hân biết, Tạ Vũ Hân sáng sớm đã đi bán phù, bình thường phải tới chiều mới trở về, mà nàng khi trở về xưa nay sẽ không gõ cửa như thế.

"Chẳng lẽ là thợ rèn kia?" Hắn đứng dậy đi ra bên ngoài, mở ra cửa viện, ngẩn cả người.

Chỉ thấy một thiếu nữ áo xanh thanh tú động lòng người đứng ngoài viện, nàng này màu da tuyết trắng, đôi mắt sáng môi đỏ thẫm, chỗ mi tâm điểm một đoá hoa đỏ tươi, lại là nàng Mã Tú Tú ở Kiến Nghiệp thành.

"Mã cô nương! Sao lại là ngươi?" Thẩm Lạc không che giấu kinh ngạc trên mặt.

"Thế nào, Thẩm công tử không muốn nhìn thấy ta sao?" Mã Tú Tú vuốt lại mái tóc nơi thái dương, nở nụ cười xinh đẹp.

Giờ phút này trong lúc nàng phất tay, đều cho người ta một loại cảm giác ưu nhã ung dung, khác hoàn toàn với vẻ nhát gan xấu hổ ở Kiến Nghiệp thành lúc trước, đơn giản đã đổi một người khác.

"Dĩ nhiên không phải, chỉ là Mã cô nương ngươi trước sau tưởng như hai người, để tại hạ hơi kinh ngạc thôi, mời vào." Thẩm Lạc rất nhanh thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, cười yếu ớt nói, đồng thời mời Mã Tú Tú vào tiểu viện, mời đến phòng khách.
Bình Luận (0)
Comment