Đại Mộng Chủ

Chương 463

Dịch: Độc Lữ Hành

***

Bất quá thiếu nữ họ Lý đang nhìn không chớp mắt về phía mặt sông nơi xa, không lưu ý đến ánh mắt thanh niên họ Võ.

Đại Phương chân nhân nghe lời này, trong mắt lóe lên một tia như nghĩ tới cái gì, trên mặt mỉm cười gật đầu.

Không đề cập tới hai người thảo luận trên thuyền, giao thủ bên này vẫn đang tiếp tục.

Phi kiếm màu đỏ như thiểm điện bắn xuống, mắt thấy sắp đâm vào trong sông. Phía dưới mặt sông bỗng vang lên "Ầm ầm", một cột nước thô to phóng lên tận trời, tốc độ vô cùng nhanh chóng, cũng không kém so với phi kiếm màu đỏ kia. Cả hai hung hăng đụng vào nhau.

"Xoẹt" một tiếng, cột nước thô to bị chém thành hai nửa, phi kiếm màu đỏ cũng bị phản chấn quay về.

Sắc mặt vũ sĩ áo bào tím có chút khó coi, gã ngự kiếm công kích, lại bị một cột nước cản về, rất mất mặt, duỗi ra hai ngón tay điểm hư không về phía Lưu Tinh Kiếm một cái.

Lưu Tinh Kiếm như xa luân tự xoay tròn, tản mát ra hồng quang mạnh hơn, sau đó lập tức co vào.

Kiếm quang co rụt lại, vô số đạo tơ hồng mỏng manh đột nhiên nổ bắn ra, bao phủ phạm vi mấy chục trượng phía dưới vào trong, càng phát ra tiếng rít chói tai, uy thế cực kỳ kinh người.

Bất quá người dưới sông cũng không yếu thế, mặt sông chớp động lam quang, sau đó "Xuy xuy" tiếng xé gió đại tác, vô số tia sáng màu lam từ trong sông nổ bắn ra, lại là từng cây thủy châm màu lam, lít nha lít nhít không biết bao nhiêu, đụng vào kiếm khí màu đỏ đầy trời đang rơi xuống.

Chỉ thấy vô số chùm sáng to to nhỏ nhỏ xuất hiện giữa không trung, nhất thời hiện ra thế bất phân thắng bại.

"Đây là Thiên Vũ Châm Thuật! Không ngờ uy lực lại to lớn như thế, vậy mà có thể đỡ nổi Vạn Ti Kiếm Quyết của Võ đạo hữu!" Trên thuyền, Đại Phương chân nhân lộ vẻ kinh ngạc.

Thần sắc thanh niên họ Võ không còn đắc ý, không lo đi nhìn thiếu nữ họ Lý nữa, giữa thần sắc lộ ra mấy phần lo âu.

Tia kiếm màu đỏ chính là kiếm quang huyễn hóa ra, cuối cùng, tình thế rất nhanh suy yếu xuống.

Thủy châm phía dưới lại liên tục không ngừng bắn ra, chẳng những không suy kiệt, ngược lại càng ngày càng dày, lập tức chiếm thượng phong, ép tia kiếm liên tục lùi về phía sau.

"Muốn chết!" Vũ sĩ áo bào tím giận dữ, bấm niệm pháp quyết thu hồi phi kiếm, toàn thân đại phóng hồng quang.

Từng đoàn từng đoàn hỏa vân màu đỏ từ thể nội gã bay ra, trong chớp mắt hình thành một mảnh hoả vân lớn vài chục trượng, bao phủ thân hình gã vào trong đó.

Một cỗ nhiệt độ cực nóng không gì sánh từ trong hỏa vân toả ra, thủy châm dày đặc bay vụt tới đâm vào trên hỏa vân, liền xoẹt một tiếng, bị nhiệt độ cao trong hoả vân làm trong nháy mắt bốc hơi.

"Tốt cho tặc tử, nếm thử Phần Thiên Đại Pháp của ta!" Thanh âm vũ sĩ áo bào tím cười lạnh từ trong hỏa vân truyền ra, hỏa vân cuồn cuộn, muốn đánh xuống mặt nước.

Nhưng ngay lúc này, một tiếng hừ lạnh từ dưới nước truyền ra, ẩn chứa vẻ tức giận. Hư không chung quanh chấn động ầm ầm, một cỗ thuỷ nguyên lực phô thiên cái địa từ bốn phương tám hướng ầm ầm tụ đến.

Trong hư không chung quanh hoả vân, Thủy nguyên lực trong nháy mắt nồng đậm dày đặc giống như thực chất, không khí mảnh không gian này cũng biến thành nặng nề vô cùng, so với nước sông còn nặng hơn gấp trăm lần, phảng phất trong nháy mắt từ giữa không trung, chuyển dời đến đáy biển sâu vạn trượng.

Vũ sĩ áo bào tím biến thành hỏa vân bị cỗ Thủy Nguyên lực nồng đậm không gì sánh được này giam cầm ở giữa không trung, không thể động đậy, giống như con ruồi trong hổ phách.

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, một cột nước thô to mấy trượng bỗng nhiên từ trong sông phóng lên tận trời, như Nộ Long xuất thủy, quét sạch bát phương, trong nháy mắt xông lên mấy chục trượng không trung, hung hăng đánh vào trên hỏa vân.

"Xoẹt" một tiếng, hoả vân lớn vài chục trượng giống như một ngọn lửa nhỏ, trong nháy mắt bị cột nước phá tan giội tắt, hoàn toàn biến mất, nhiệt độ nóng bỏng trong mây cũng bị tuỳ tiện quét sạch sành sanh.

Thân ảnh vũ sĩ áo bào tím nổi lên, bị đánh bay ra sau, trong miệng cuồng phun máu tươi.

Mọi người trên thuyền thấy cảnh này, tất cả giật mình, chỉ có quốc sư đạo nhân kia vẫn lộ vẻ tươi cười, tựa hồ đã sớm biết kết quả.

Một đạo bạch quang từ thuyền hoa bắn ra, nâng thân thể vũ sĩ áo bào tím lên, sau đó hiện ra một bóng người, chính là Đại Phương chân nhân kia.

"Võ đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Đại Phương chân nhân ân cần hỏi han.

"Không sao." Vũ sĩ áo bào tím miễn cưỡng ổn định thần sắc, nhưng trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, bất luận thế nào cũng không che giấu được.

Cho tới giờ khắc này rốt cuộc gã minh bạch chênh lệch giữa mình và tu sĩ dưới đáy sông kia, người kia điều khiển Thủy Nguyên lực đã đạt đến trình độ khó mà tin nổi, vượt xa tưởng tượng của gã. Vừa rồi đối phương đã hạ thủ lưu tình, nếu người kia muốn giết gã, gã đã chết tối thiểu mười lần.

"Vị cao nhân nào ở đây, mời đi ra gặp mặt đi!" Đại Phương chân nhân nhìn thấy thần sắc trong mắt vũ sĩ áo bào tím, trong lòng run lên, lập tức nhìn về phía dưới mặt sông, cất giọng quát.

Nói xong thật lâu, phía dưới mặt sông vẫn không hề có động tĩnh gì, càng không có người xuất hiện.

Đại Phương chân nhân hơi cắn răng, bấm tay một cái, hơn mười đạo lôi quang màu trắng bắn nhanh ra như điện, đánh vào trên mặt sông.

Ầm ầm ầm!

Mặt sông nổ bể ra hơn mười cột nước thô to, bọt nước văng khắp nơi, nhưng dưới đáy sông vẫn không có động tĩnh gì.

"Xem ra vị tu sĩ kia đã rời đi rồi, đáng tiếc, cao nhân như thế lại không được kết bạn." Trên thuyền hoa, thanh niên đội kim quan kia có chút tiếc nuối thở dài.

"Điện hạ không cần tiếc hận, ngài cùng người này hữu duyên, ngày sau sẽ có lúc gặp lại." Quốc sư đạo nhân cười nói.

"Quốc sư nhìn ra thân phận của người này?" Đuôi lông mày thanh niên đội kim quan khẽ động.

"Không thể nói, không thể nói, đến thời cơ thích hợp, điện hạ tự sẽ biết được." Quốc sư đạo nhân liên tục khoát tay, sau đó ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Thanh niên đội kim quan tựa hồ rất là cung kính với quốc sư, thấy vậy cũng không hỏi nữa.

Những người khác trên thuyền đều là hậu đại quý quan triều đình, ngày thường cũng quen một ít người tu tiên, nhưng đấu pháp kịch liệt như thế, bọn họ vẫn như cũ rất ít khi nhìn thấy, giờ phút này mặt lộ vẻ hưng phấn, nhiệt liệt thảo luận tình huống vừa mới giao thủ.

Thiếu nữ họ Lý nhìn chằm chằm mặt sông phía xa, thần sắc có chút cổ quái.

"Thập Cửu muội, ngươi thế nào?" Thanh niên đội kim quan hỏi.

"Không việc gì, chỉ là nhìn thấy hai vị tiền bối đấu pháp, cảm thấy có chút chấn kinh." Thiếu nữ họ Lý vội vàng lắc đầu.

"Không có việc gì thì tốt." Thanh niên đội kim quan ồ một tiếng.

"Vừa rồi thanh âm hừ lạnh dưới đáy sông của người kia sao có loại cảm giác quen thuộc, hẳn là trước kia đã gặp qua?" Thiếu nữ họ Lý thầm nghĩ trong lòng.

Vũ sĩ áo bào tím cùng Đại Phương chân nhân bay trở về, mặt mũi tràn đầy xấu hổ tự nhận thất thủ, thỉnh cầu trách phạt.

Thanh niên đội kim quan đương nhiên không truy cứu, để vũ sĩ áo bào tím xuống dưới nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mang theo đám người quay người vào khoang thuyền.

Những người khác còn đang hưng phấn thảo luận lai lịch vị cao nhân dưới đáy sông, có hai con của quý quan thậm chí nói ra ý nghĩ bái sư.

...

Giờ phút này, cao nhân dưới đáy sông đã ở bên ngoài mấy chục dặm.

Thẩm Lạc đang mặc một bộ áo xanh, đứng trên Thuần Dương Kiếm Phôi, ngự kiếm phi hành.

Hai mắt hắn bắn ra tinh quang bốn phía, nhìn cực kỳ có thần, trên thân cuồn cuộn khí tức cường đại, thình lình đạt đến Ngưng Hồn kỳ.

Có kinh nghiệm trong mộng cảnh gia trì, cùng bí thuật lấy quỷ dưỡng thần phụ trợ, hắn tốn hao một tháng, rốt cuộc nhất cử đột phá bình cảnh, đạt đến Ngưng Hồn kỳ.

Bất quá hắn đột phá cảnh giới xong, cần bỏ chút thời gian cũng cố tu vi, lúc này mới cùng tu sĩ kia giao thủ một chút, cũng may cũng không lộ diện, không cần lo lắng bại lộ thân phận.

Kỳ thật tu vi cảnh giới của hắn vẫn chưa triệt để vững chắc, nếu không khí tức quanh người sẽ không cuồn cuộn giống như vậy, cần bỏ chút thời gian từ từ thích ứng.

Chỉ là loại ôn dưỡng tu luyện này, cần một hoàn cảnh ổn định, hắn suy nghĩ một chút vẫn quyết định trở về Trường An thành.

Bây giờ thực lực hắn tăng nhiều, lại có không ít pháp khí phù lục trên thân, cũng không cần lo lắng Tụ Bảo đường quá mức.
Bình Luận (0)
Comment