Đại Mộng Chủ

Chương 553

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Cát đạo hữu!" Thẩm Lạc nhìn thấy cảnh này, lên tiếng kinh hô.

Nhưng bây giờ không phải lúc chiếu cố Cát Thiên Thanh, hắn cố nén thân thể đau đớn, Mặc Giáp Thuẫn phía sau bay nhào về phía trước, "Vèo" một tiếng, rốt cuộc nhào vào trong cấm chế lục giác luân bàn.

Kính Hà Long Vương tức giận hừ một tiếng, tay phải loé lên thanh quang, long đao màu xanh kia nổi lên, hung hăng chém một phát về phía Thẩm Lạc.

Nhưng Trảm Long Kiếm kia chớp động một cái xuất hiện trước long đao màu xanh, cản lại long đao phách trảm.

Trong tiếng kim thiết chạm nhau rung trời, quang mang hai màu vàng xanh kịch liệt trùng kích cùng một chỗ, ù ù khuếch tán ra chung quanh.

Thân ảnh Lục Hóa Minh loé lên hiện ra bên cạnh trường kiếm màu vàng, cả người cũng đầy vết thương, hiển nhiên vừa rồi hai người chém giết, ai cũng không chiếm được tiện nghi.

Gã cắn chặt răng, Trảm Long Kiếm trong tay tăng vọt kim mang, như mặt trời chói chang, ra sức vẩy lên, "Khanh" một tiếng vang thật lớn, đánh bay long đao màu xanh.

Kiếm mang màu vàng mãnh liệt bổ qua ngực Kính Hà Long Vương, chém y thành hai nửa, nhưng lại phát hiện chỉ là một đạo tàn ảnh mà thôi.

Thân ảnh Kính Hà Long Vương hiện ra sau lưng Lục Hóa Minh, long đao trong tay chém xuống.

Nhưng thân thể Lục Hóa Minh cũng nhoáng một cái, hư không tiêu thất không thấy.

Thẩm Lạc vừa xông vào cấm chế tế đàn, tiếng gào bén nhọn phô thiên cái địa cùng đao kiếm cắt đứt hư không duệ vang, một mạch xông vào lỗ tai, kém chút xé rách màng nhĩ của hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa không trung hai đạo tàn ảnh lấp lóe truy đuổi nhau, nhanh như thiểm điện, hư không chung quanh tràn ngập kiếm khí cùng đao mang hoa mỹ, các loại thần thông dị thuật uy lực lớn không thể tưởng tượng, giống như thiểm điện vô tình công kích nhau, thỉnh thoảng có mấy đạo kiếm khí đao mang hùng vĩ từ giữa không trung bắn xuống, rơi trên mặt đất.

Những kiếm khí đao mang kia uy lực cực lớn, mặt đất bị oanh tạc ra từng cái hố sâu to lớn. Mặt đất phụ cận hố sâu càng hiện ra vết nứt như mạng nhện.

Có hai đạo kiếm khí màu vàng còn đánh vào trên cấm chế lục giác luân bàn, cấm chế mãnh liệt run rẩy, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nhìn phi thường kiên cố.

Thẩm Lạc thấy cảnh này, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lấy ra một viên đan dược chữa thương ăn vào, sau đó đưa tay phát ra hai đạo lam quang, quấn lấy Cát Thiên Thanh cùng Tạ Vũ Hân phía ngoài, bỗng nhiên kéo một phát.

Hai người kịch liệt chém giết giữa không trung, không để ý tới tình huống phía dưới, Thẩm Lạc thuận lợi kéo hai người Cát - Tạ vào trong cấm chế.

Ngực Cát Thiên Thanh bị vỡ ra một cái động lớn, máu tươi chen chúc chảy ra, thương thế so với Tạ Vũ Hân lúc trước còn nặng hơn nhiều, hơi thở mong manh.

Nếu không phải lúc trước lão dùng qua Liệu Thương Nhũ Linh Đan, còn có không ít dược lực tồn tại thể nội, giờ phút này lão đã vẫn lạc.

Thẩm Lạc lật tay lấy ra bình thuốc chứa Liệu Thương Nhũ Linh Đan, bên trong chỉ còn lại có bốn viên.

Hắn chần chờ một chút, vẫn lấy ra một viên Liệu Thương Nhũ Linh Đan cho Cát Thiên Thanh ăn vào.

Hai người một đường đồng hành đến đây, Cát Thiên Thanh cũng trợ giúp Thẩm Lạc mấy lần, ngồi nhìn lão vẫn lạc, hắn không làm được.

Miệng vết thương của Cát Thiên Thanh lập tức nổi lên từng tia từng tia bạch quang, máu tươi rất nhanh ngừng lại, từng đạo tơ máu mầm thịt chen chúc mọc ra, vết thương thật lớn bắt đầu thu nhỏ.

Thẩm Lạc không tiếp tục để ý Cát Thiên Thanh nữa, thả người nhảy lên đỉnh tế đàn, đi vào phụ cận Đường Hoàng.

Đường Hoàng giờ phút này bị một sợi dây thừng màu xám trắng trói buộc trên giá gỗ, không thể động đậy.

Thẩm Lạc lật tay lấy ra rìu ngắn màu xanh, muốn chém xuống dây thừng xám trắng.

"Ngươi là..." Một thanh âm truyền đến, Đường Hoàng tỉnh lại chẳng biết từ lúc nào, mang chút kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Lạc.

"Tại hạ Thẩm Lạc, phụng mệnh Trình quốc công cùng Hoàng Mộc thượng nhân, tới để cứu bệ hạ. Bệ hạ chờ một lát, ta lập tức cứu ngài xuống." Thẩm Lạc nói một tiếng, rìu ngắn trong tay hóa thành một đạo bóng xanh, trảm lên dây thừng xám trắng.

Dây thừng xám trắng này lại là một kiện dị vật, rìu ngắn màu xanh trảm lên phía trên, vậy mà chỉ chặt đứt non nửa.

Vào thời khắc này, cấm chế lục giác luân bàn trên đỉnh đầu đột nhiên đại phóng quang mang xám trắng, một cỗ lực cấm chế kỳ dị chen chúc xuống, bao phủ lại Thẩm Lạc.

Thẩm Lạc liền thấy trước mắt hiện ra vô số huyễn tượng, giống như lâm vào trong vô tận luân hồi, như cấm chế lực lúc trước tác động đến.

Chỉ là lần này khoảng cách quá gần nên bị cấm chế bao lại, huyễn tượng mãnh liệt không chỉ gấp mười lần, hắn không kịp vận khởi Bất Chu Trấn Thần Pháp, ý thức liền trở nên ngơ ngơ ngác ngác, cả người đứng ngẩn ở nơi đó, giống như biến thành tượng gỗ đất nặn.

Đường Hoàng cũng bị cấm chế tác động đến, thần sắc cũng trở nên hoảng hốt, ngây người tại nơi đó.

Giữa không trung, Kính Hà Long Vương vừa ngăn cản Lục Hóa Minh công kích, vừa chú ý tình hình dưới mặt đất, nhìn thấy Thẩm Lạc bị cấm chế khống chế, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Y bây giờ bị Lục Hóa Minh cuốn lấy, Thẩm Lạc nếu thật cứu ra Đường Hoàng, y cũng vô lực ngăn cản, may mắn lúc trước y bố trí cấm chế lưu lại nơi đây.

Nhưng mà đúng vào lúc này, hư không phụ cận tế đàn ba động cùng một chỗ, một đạo quang môn màu trắng trống rỗng xuất hiện.

Một bóng người từ trong quang môn bay ra, lại là một thiếu nữ áo trắng, chính là thiếu nữ họ Lý.

Lúc này vẻ mặt thiếu nữ khác với bình thường, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười, ánh mắt bình tĩnh mà cơ trí, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy Đại Thiên thế giới.

Nàng vừa xuất hiện, ánh mắt quét qua chung quanh, lập tức vọt tới tế đàn, nhoáng một cái liền từ lỗ hổng cấm chế lục giác bay vào trong tế đàn.

Giữa không trung, Kính Hà Long Vương nhìn thấy cảnh này, trong lòng giật mình.

Nhìn thấy đối phương phân thần, Lục Hóa Minh cầm Trảm Long Kiếm đâm tới, kiếm mang màu vàng đột phá phòng ngự của Kính Hà Long Vương, trảm lên bụng y.

Lần này Kính Hà Long Vương không kịp đề phòng, chưa kịp vận khởi vảy rồng phòng ngự, nơi bụng đã bị chém ra một vết thương thật dài, máu tươi vẩy ra.

Kính Hà Long Vương nổi giận gầm lên một tiếng, long đao màu xanh trong tay đại phóng đao quang, thân thể như gió lốc xoay tròn, gấp như thiểm điện trảm ba đao về phía Lục Hóa Minh.

"Keng" "Keng" "Keng" ba tiếng vang lên! Lục Hóa Minh mặc dù miễn cưỡng đón lấy ba đao, người cũng bị đánh bay ra sau.

Bức lui Lục Hóa Minh, Kính Hà Long Vương bấm niệm pháp quyết lao xuống dưới.

Cấm chế trên tế đàn lục giác luân bàn phía dưới cấp tốc chuyển động, màn sáng cấm chế vốn hơi mờ trong nháy mắt biến thành thực chất, đồng thời toả ra quang mang xám trắng chói mắt.

Một cỗ lực cấm chế luân hồi cường đại từ trong lục giác luân bàn chen chúc ra, phương viên mấy chục trượng đều bị lực cấm chế này tác động đến. Lực cấm chế lục giác luân bàn phía dưới càng sôi trào mãnh liệt.

"Chẳng cần biết ngươi là ai, ngoan ngoãn ở trong cấm chế đi." Kính Hà Long Vương hừ lạnh một tiếng, quay người tiếp tục chém giết cùng Lục Hóa Minh.

Dưới cấm chế lục giác luân bàn, toàn thân thiếu nữ họ Lý nổi lên một tầng bạch quang, chung quanh mặc dù lực cấm chế Luân Hồi như nước thủy triều, cũng không cách nào tạo thành ảnh hưởng nàng mảy may.

Thiếu nữ họ Lý nhìn về phía Thẩm Lạc đang ngây người, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, bấm tay điểm một cái về phía mi tâm hắn.

Một đạo bạch quang từ đầu ngón tay thiếu nữ bắn ra, thẩm thấu tiến vào mi tâm Thẩm Lạc.

Bên ngoài thân Thẩm Lạc cũng nổi lên một tầng bạch quang, sau khi thân thể chấn động, ánh mắt rất nhanh khôi phục không minh.

"Là ngươi! Các hạ đã thi pháp cứu ta? Đa tạ tương trợ." Hắn nhìn thấy thiếu nữ họ Lý trước mắt, lập tức nhận ra đối phương, ánh mắt biến ảo một trận, vội chắp tay nói cám ơn.
Bình Luận (0)
Comment