Đại Mộng Chủ

Chương 618

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Đã xảy ra chuyện gì? Đó là cái gì!" Bọn hạ nhân Trình phủ nhìn thấy tình huống bên kia, giật mình, lập tức chạy về phòng khách chính, báo cáo cho Trình Giảo Kim.

Mấy tên hộ vệ Trình phủ thấy tình hình này muốn qua xem xét, nhưng toàn bộ tiểu viện Thẩm Lạc đã bị một cỗ lực lượng giống như phong bạo bao phủ, căn bản không thể tới gần.

Một tên đại hán trung niên có tu vi cao nhất trong đám hộ vệ nổi giận gầm lên một tiếng, lật tay tế ra một thanh pháp khí đại đao hỏa hồng, chém về phía trước.

Tu vi của người này đã đạt tới Tích Cốc hậu kỳ, trên đại đao dâng lên hoả diễm cao khoảng một trượng, giống như mở núi phá đá chém về phía lồng sáng cát vàng.

"Keng" một tiếng vang thật lớn, lồng sáng cát vàng hơi ba động một chút liền khôi phục bình thường, mà hoả diễm trên hỏa hồng đại đao lại bị đánh cho xơ xác, đồng thời phản chấn trở lại.

Đại hán trung niên không ngờ tới tình huống này, muốn tránh đã không kịp, mắt thấy sẽ bị pháp khí của mình đánh trúng.

Một bóng người trống rỗng xuất hiện, hai ngón tay đưa ra, nắm lấy hỏa hồng đại đao.

Đại đao lập tức dừng lại, giống như chém vào trong đá.

"Quốc công đại nhân!" Mấy hộ vệ vội vàng hành lễ với người mới xuất hiện, người tới chính là Trình Giảo Kim.

Trình Giảo Kim trả đại đao lại cho đại hán kia, ánh mắt nhìn màn sáng cát vàng phía trước, mặt hiện vẻ kinh ngạc.

"Quốc công đại nhân, nơi này..." Sắc mặt đại hán trung niên có chút khó coi, ôm quyền về phía Trình Giảo Kim.

"Đây là pháp trận do Thẩm tiểu hữu bố trí, không cần ngạc nhiên." Trình Giảo Kim từ tốn nói.

Mấy người đều biết trong Trình phủ có một vị tu sĩ họ Thẩm, tựa hồ đang dưỡng thương, chưa từng nghĩ tu vi đối phương cao thâm như vậy.

Trình Giảo Kim quan sát tỉ mỉ pháp trận từ xa, thần thức lan tràn qua, nhưng đụng một cái đến hoàng mang của Thiên Lý Hoàng Sa Trận lập tức đình trệ, không cách nào dò xét vào.

Trên mặt lão càng thêm kinh ngạc, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

"Truyền lệnh xuống, tiểu viện của Thẩm tiểu hữu, về sau ta chưa cho phép nghiêm cấm bất luận kẻ nào tới gần, các ngươi cũng đừng tới quấy rầy." Trình Giảo Kim phân phó mấy hộ vệ.

"Vâng!" Mấy người vội vàng đáp ứng, lui xuống.

Trình Giảo Kim lại nhìn hướng Thẩm Lạc, mỉm cười, quay người rời đi.

...

Thiên Lý Hoàng Sa đại trận có thể ngăn cách thần thức, Thẩm Lạc cũng không cảm ứng được tình huống bên ngoài, bấm niệm pháp quyết thôi động Tam Nguyên đại trận quanh người. Trận văn trong đại trận lập tức sáng lên từng đạo ngân quang, giống như một đạo ngân xà tán loạn trong trận.

"Xùy" "Xùy" "Xùy" thanh âm duệ khiếu vang lên, hơn mười đạo ngân quang từ trong trận bắn ra, rót vào kinh mạch toàn thân Thẩm Lạc, trong ngân quang ẩn hiện từng phù văn tạo thành đường cong.

Pháp lực thể nội Thẩm Lạc như mở ra một lỗ hổng, thuận theo những ngân quang này chậm rãi tiết vào tam nguyên trận.

Hắn thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, biết bố trí pháp trận không phạm sai lầm.

Bí thuật Tam Nguyên Khai Thái cần tích luỹ thời gian dài mới có hiệu quả, thời gian càng dài, trong pháp trận tích súc pháp lực càng hùng hậu, cuối cùng lúc trùng kích bình cảnh hiệu quả càng lớn, hắn đang muốn trước tu luyện tới Ngưng Hồn kỳ đỉnh phong, cho nên lúc này bày trận, vừa tu luyện, vừa tích súc pháp lực.

Tam Nguyên đại trận mặc dù hút đi pháp lực, nhưng số lượng cũng không nhiều, mà Thẩm Lạc lại có nhiều Nhị Nguyên Chân Thủy tương trợ, cũng không quan tâm ngần ấy pháp lực.

Hắn xuất ra bình ngọc màu bạc kia, lấy ra hai giọt Nhị Nguyên Chân Thủy bôi lên trên thân, vận khởi công pháp vô danh hấp thu.

Một đoàn hơi nước nổi lên quanh người hắn, bao phủ lại toàn bộ thân thể, thiên địa linh khí trong hư không thuận theo đoàn hơi nước này, hội tụ lại phía Thẩm Lạc.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, trong nháy mắt đã qua nửa năm.

Hơi nước bao phủ quanh Thẩm Lạc càng thêm nồng đậm khổng lồ, cơ hồ bao phủ toàn bộ gian phòng vào trong đó, trùng trùng điệp điệp như thủy triều.

Vào thời khắc này, chỗ sâu hơi nước đột nhiên thoáng hiện hai đạo lam quang, sáng tỏ không gì sánh được, giống như hai đạo thiểm điện màu lam.

Lập tức tất cả sương mù như cá voi hút nước hội tụ lại giữa, trong vòng mấy hơi thở đã hoàn toàn biến mất, hiện ra thân ảnh Thẩm Lạc.

Chỉ thấy hai con ngươi hắn chớp động lam quang, toàn thân bị một gợn nước màu lam bao phủ, nhìn dáng vẻ tu vi đã tiến nhanh.

"Rốt cuộc tu luyện công pháp vô danh tới Ngưng Hồn đỉnh phong." Thẩm Lạc thì thào nói.

Trong Tam Nguyên đại trận quanh người hắn chảy xuôi một mảnh quang ảnh màu lam, thâm thuý như biển cả, tản mát ra một cỗ sóng pháp lực cường đại, chính là pháp lực đã tích súc nửa năm qua.

Thẩm Lạc không đứng dậy, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, bắt đầu trùng kích Xuất Khiếu kỳ.

Mảng lớn hơi nước lần nữa chen chúc ra, bao phủ toàn bộ căn phòng, mà pháp lực trong Tam Nguyên đại trận hùng hồn chảy ù ù, hội tụ tới Thẩm Lạc.

Thời gian tiếp tục lẳng lặng trôi qua, rất nhanh lại qua hơn hai tháng.

Một ngày này, mấy hạ nhân Trình phủ đang đi qua bên ngoài tiểu viện Thẩm Lạc, đột nhiên nghe trong phòng được cát vàng bao phủ truyền ra một tiếng ầm vang, tiếp theo quang mang trong cát vàng bỗng nhiên xông ra một cột sáng lam vũ lất phất, bay thẳng lên trời.

Cột sáng màu lam rất nhanh khuếch tán ra, lại hóa thành vô số đạo sóng cả màu lam, giữa không trung phun trào không thôi, phát ra tiếng vang ào ào.

Từng luồng từng luồng cự lực từ trong những sóng cả màu lam này tản ra, hư không phụ cận vang lên thanh âm ông ông, phảng phất không chịu nổi cự lực này, càng nhấc lên trận trận cuồng phong, quét ra hơn phân nửa Trình phủ.

Mấy tên hạ nhân kia bị cuồng phong thổi té lăn trên đất, nhưng mấy người không lo được đau đớn trên người, trợn mắt há hốc miệng nhìn dị tượng giữa không trung, tất cả đều ngây ngốc tại đó.

Bọn họ là hạ nhân Trình quốc công, Trình Giảo Kim chưởng quản quan phủ Đại Đường, xưa nay thường xuyên có người tu tiên đến chỗ này, bọn họ cũng đã gặp qua một ít thủ đoạn tu tiên giả, nhưng không thể so sánh với tình cảnh trước mắt.

Sóng cả màu lam giữa không trung càng ngày càng rõ ràng, phạm vi cũng mở rộng ra không ít, từ đó cự lực cũng gia tăng.

Phòng ốc phụ cận cũng bắt đầu rung động, không chịu nổi áp lực giữa không trung ép xuống, mà mấy tên hạ nhân kia thì trên thân như bị đè ép một tảng đá lớn, trực tiếp tê liệt ngã trên mặt đất.

Bọn họ muốn chạy trốn, nhưng một ngón tay cũng không thể di động, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Vào thời khắc này, một bóng người trống rỗng xuất hiện giữa không trung, chính là Trình Giảo Kim.

"Nhanh như vậy đã đột phá Xuất Khiếu kỳ, không tệ." Lão lộ vẻ mừng rỡ, vung tay lên.

Một mảnh kim quang bắn ra, hình thành một màn sáng màu vàng to lớn vô cùng, bao phủ toàn bộ Trình phủ, giống như một cái ô lớn màu vàng treo ngược, từ phía dưới chống đỡ sóng cả màu lam trên không trung.

Trong sóng cả lộ ra cự lực bị màn sáng màu vàng chống đỡ, kiến trúc phía dưới lắc lư lập tức ổn định lại, áp lực trên người mấy tên hạ nhân cũng hư không tiêu thất, mấy người vội vàng bò dậy.

"Tất cả trở về đi." Trình Giảo Kim từ tốn nói.

Mấy người vội vàng đáp ứng, thi lễ với Trình Giảo Kim một cái, chạy đi như bay.

Trong thời không "Vèo vèo" mấy tiếng, có hai vệt độn quang từ trong phủ đệ phía dưới bay vụt đến, rơi vào bên cạnh Trình Giảo Kim, hiện ra hai đạo nhân ảnh.

Một người là nam tử nho nhã mặc áo bào trắng, chừng bốn mươi tuổi, tay cầm một thanh quạt giấy trắng, chính là Miên Nguyệt cư sĩ Thẩm Lạc đã gặp.

Người kia là một mỹ phụ trung niên, mặc một bộ quần áo màu xanh, trên thân tản mát ra một cỗ khí tức lạnh nhạt, chính là Thanh Hoa tiên cô.

"Đây là vị đạo hữu nào đột phá? Khí tức bất phàm như thế, thật sự là đáng mừng, xem ra quan phủ Đại Đường lại thêm một vị đại tướng." Miên Nguyệt cư sĩ dò xét sóng cả màu lam giữa không trung, chắp tay cười nói với Trình Giảo Kim.
Bình Luận (0)
Comment