Đại Mộng Chủ

Chương 635

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Thẩm Lạc cùng Lục Hóa Minh nhìn lên trên đỉnh đầu chợt hiện ô quang, thân ảnh thanh niên nam tử kia bỗng xuất hiện trên đó, hai tay gã nắm chặt hai thanh đoản kiếm màu đen kia, phía trên quấn quanh từng sợi u quang màu đen, đâm xuống đầu hai người.

Thẩm Lạc nhấc chưởng vung lên, trên bàn tay dâng trào thanh quang, một tấm chắn màu xanh sẫm hình tròn trống rỗng hiển hiện, trên đó tràn đầy vết rạn mai rùa, phía trên ngưng tụ một tầng thanh quang thực chất như gợn nước, ngăn trên đỉnh đầu hai người.

"Tranh" một tiếng kim thạch giao kích vang lên, hai thanh đoản kiếm đồng thời bị thanh quang trên thuẫn cản lại.

"Cẩn thận!" Lục Hóa Minh thấy thế, đột nhiên nhắc nhở.

Thẩm Lạc lập tức nhớ tới hai thanh đoản kiếm cổ quái kia, trong lòng cũng nói thầm một tiếng "Không tốt".

Ngay sau đó, phía trên Mặc Giáp Thuẫn đột nhiên có hai mũi kiếm ô quang đâm thấu qua, cơ hồ sượt qua cánh tay Thẩm Lạc, thẳng đến bờ vai cùng đầu lâu hắn.

"Yaaa."

Lúc này, Lục Hóa Minh đột nhiên quát lớn một tiếng, lòng bàn tay ngưng tụ quang mang, nhấc chưởng vỗ lên phía trên.

Một đạo hư quang chưởng ấn bắn ra, thẳng đến bên cạnh Mặc Giáp Thuẫn.

Thẩm Lạc ngầm hiểu, lúc này phối hợp nguồn sức mạnh này nhấc chưởng đẩy lên, hai cỗ lực lượng đồng thời đánh ra ngoài.

Mặc Giáp Thuẫn vốn bị cự lực đè xuống, lập tức chuyển thủ thành công, bỗng nhiên đẩy lên phía trên.

"Ầm" một tiếng vang trầm!

Thanh quang trên Mặc Giáp Thuẫn rung mạnh, đánh thanh niên nam tử bay lên trên.

Lục Hóa Minh thấy thế, thân hình lóe lên, đang muốn nhất cổ tác khí xông lên giữa không trung đuổi theo, mặt đất dưới chân lại đột nhiên phá vỡ, một cốt trảo trắng hếu bỗng nhiên nhô ra, bắt chặt mắt cá chân y.

Thẩm Lạc thấy vậy, cũng không lo thu hồi Mặc Giáp Thuẫn, bóp một cái kiếm quyết, chỉ xuống phía dưới thân.

Giữa không trung có một đạo kiếm quang trong nháy mắt xuất hiện, cơ hồ sượt qua chân Lục Hóa Minh đâm nghiêng xuống, đính vào trong lòng đất.

Nương theo một thanh âm "Két" vang lên, quỷ trảo dưới đất kia bị một kiếm chặt đứt.

Nhưng Thẩm Lạc chưa kịp cao hứng, sau lưng liền có một cỗ khí lạnh âm phong đánh tới, thân ảnh một nữ tử như quỷ mị xuất hiện, trong tay nắm một thanh cốt kiếm màu trắng sáng óng ánh, đâm tới hậu tâm của hắn.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau Thẩm Lạc sáng lên một vệt kim quang, một thanh dùi nhọn màu vàng uốn lượn dài nửa xích trống rỗng hiển hiện, như con thoi cực tốc xoay tròn đâm ra phía sau.

Dùi nhọn màu vàng cùng bạch cốt trường kiếm như châm phong va chạm cùng nhau, cả hai tương đương, giằng co cùng nhau.

Bất quá, có cơ hội sát na thở dốc này, Thẩm Lạc lập tức quay người lại, tay bấm pháp quyết, muốn đẩy chưởng ra.

Nhưng ngay lúc xoay người, hắn cũng thấy rõ diện mục người đánh lén sau lưng, thần sắc trên mặt lập tức biến đổi.

"Cổ Hóa Linh, là ngươi!" Thẩm Lạc kinh hô.

Bất luận thế nào hắn cũng không ngờ, ở chỗ này gặp lại người từng làm hại Xuân Thu quan, cơ hồ đẩy hắn và Bạch Tiêu Thiên vào tuyệt cảnh.

Cổ Hóa Linh nghe Thẩm Lạc kêu lên tên của nàng, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, tựa hồ cũng không nhận ra người từng là đồng môn sư đệ trước mắt.

Trong mắt Thẩm Lạc nổi lên vẻ cừu hận, trong lòng bàn tay đẩy ngang ra, pháp lực tuôn ra gấp bội, Long Giác Chùy trước người phát ra một tiếng rung, theo sóng pháp lực kịch liệt run động.

Hắn đưa tay điểm một cái, trên đoản chùy màu vàng lập tức đại thịnh kim mang.

"Toa toa toa!"

Liên tiếp tiếng duệ khiếu chói tai vang lên, hơn trăm chuỳ ảnh màu vàng to bằng cánh tay trẻ con bắn ra, như mưa to bắn tới Cổ Hóa Linh, cơ hồ lấp đầy mỗi một tấc vuông trước người nàng.

Cổ Hóa Linh thấy vậy, một tay thúc giục bạch cốt trường kiếm chống đỡ, mượn nguồn lực phản chấn này lao về sau, tay kia nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hai cánh bạch cốt phía sau trong nháy mắt phồng lớn mấy lần, quấn đến trước người bao vây nàng lại.

Chùy ảnh màu vàng trong nháy mắt đến gần, đánh vào trên hai cốt dục như mưa rơi trên lá chuối, phát ra thanh âm dồn dập, tóe lên mảng lớn hoả tinh màu vàng.

Trên cốt dực che đậy một tầng bạch quang mông lung, chùy ảnh màu vàng luân phiên công kích đến cũng rung mạnh không thôi, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được trở nên mờ nhạt dần.

Thẩm Lạc thấy thế, bước ra trước một bước, nhấc chưởng vung lên, trên Long Giác Chùy lơ lửng trước người lập tức tăng vọt quang mang, như mũi tên bay vụt tới.

Cổ Hóa Linh vốn bị chùy ảnh màu vàng đánh cho liên tiếp lui ra sau, đang muốn tìm biện pháp thoát thân, bỗng nhiên cảm thấy phía trước có một cỗ ba động khủng bố đánh tới, lập tức kinh hoảng, vội vàng lấy ra một khối ngọc quyết màu trắng, "Đùng" một cái bóp nát.

Theo ngọc quyết phá toái, một tầng hào quang màu nhũ bạch từ đó chảy ra, rất nhanh bao trùm trên cốt dực nàng.

Trên cốt dực lập tức đại phóng quang mang, mặt ngoài ngưng tụ ra một tầng đồ văn trận pháp.

Ngay lúc tầng đồ văn này hiển hiện, đoản chùy màu vàng cũng đã tập kích tới, đánh trúng vào chỗ hai cánh giao nhau.

"Ầm" một tiếng nổ đùng.

Một cỗ lực cường đại bén nhọn từ mũi nhọn Long Giác Chùy xuyên suốt ra, ở trong hư không kéo theo từng đạo quang ngấn vặn vẹo, mà trận văn trên hai cánh Cổ Hóa Linh cũng theo đó bộc phát ra tia sáng chói mắt, cả hai xung đột kịch liệt.

Giằng co cũng chỉ duy trì vẻn vẹn mấy tức, sau một tiếng nổ đùng kết thúc.

Chỉ thấy Long Giác Chùy bắn ra quang trụ màu vàng, trong nháy mắt đánh nát tầng pháp trận màu ngà sữa kia, cũng trực tiếp quán xuyên hai cánh Cổ Hóa Linh, đánh ra một huyết động lớn bên ngực phải gần xương quai xanh của nàng.

Cổ Hóa Linh hét thảm một tiếng, trong mắt tràn đầy thần sắc bất khả tư nghị, cả người bay ngược ra sau.

Thẩm Lạc nhìn thấy chỗ lỗ máu nơi ngực nàng, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng: "Quả nhiên vẫn kém chút hỏa hầu, nếu có thể luyện hoá hoàn chỉnh, giờ phút này nàng đã chết rồi."

Pháp bảo Long Giác Chùy cấp bậc này, phía trên có tổng cộng mười tám tầng cấm chế, nhưng bây giờ tu vi hắn, căng hết cỡ cũng chỉ có thể luyện hóa mười sáu đạo cấm chế phía trước, cái này cũng đã là cực phẩm pháp khí cao nhất.

Thẩm Lạc hừ lạnh một tiếng, một bước đuổi theo, muốn tiếp tục truy kích.

Lúc này, trong hư không có một đạo tàn ảnh thoáng hiện, nam tử vừa rồi bị Mặc Giáp Thuẫn đánh lui lại lần nữa trùng sát qua, tựa hồ muốn ngăn cản đường đi Thẩm Lạc, tranh thủ chút thời gian cho Cổ Hoá Linh.

Bất quá, Thẩm Lạc thấy cừu nhân phía trước, tự nhiên hết sức đỏ mắt, thấy thanh niên nam tử lên ngăn cản, lập tức giận dữ.

"Cút ngay." Trong miệng hắn gầm thét một tiếng, tay vung lên.

Trên Long Giác Chùy lần nữa đại thịnh quang mang, hơn trăm đạo kim sắc chùy ảnh lần nữa bắn ra, tất cả đều đánh tới thanh niên nam tử.

Thanh niên nam tử đưa tay ném đoản kiếm đi, một tay bấm niệm pháp quyết gấp gáp, trên đoản kiếm đại phóng ô quang, lập tức phân tán ra vô số ánh kiếm màu đen dày đặc, cùng những chùy ảnh màu vàng kia va chạm vào nhau.

Trước người Thẩm Lạc nổ đùng không thôi, kiếm quang chùy ảnh kịch liệt va chạm, mảng lớn kiếm ảnh sụp đổ, chùy ảnh màu vàng cũng bị làm hao mòn không ít.
Bình Luận (0)
Comment