Đại Mộng Chủ

Chương 655

Dịch: Độc Lữ Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

Lúc này, Lục Hóa Minh cùng Cổ Hóa Linh cũng đã đi tới đại môn Kim Sơn tự, hai người tựa hồ có chút hợp ý, đang thấp giọng tán gẫu gì đó.

Nhìn thấy Thẩm Lạc tới, Cổ Hóa Linh lập tức dừng câu chuyện lại, đi qua một bên.

"Hai vị đạo hữu đang thì thầm gì đó?" Trên mặt Thẩm Lạc hiện lên một tia chọc ghẹo.

Gương mặt xinh đẹp Cổ Hóa Linh ửng đỏ một chút, trừng Thẩm Lạc một cái.

"Khục! Nào thì thầm gì chứ, ta nhắc Cổ đạo hữu đến Trường An chú ý mấy chuyện. Thân thể Thẩm huynh ngươi khôi phục thế nào rồi?" Lục Hóa Minh có chút lúng túng ho khan một tiếng, nói tránh đi.

"Cơ bản là vô ngại, về Trường An bế quan tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ không việc gì." Thẩm Lạc cũng không tiếp tục giễu cợt hai người, nói.

Ngay lúc ba người nói chuyện phiếm, ba người Hải Thích thiền sư, Thiền nhi, Giả Thích trưởng lão cũng từ trong Kim Sơn tự đi ra.

Thiền nhi đi đầu, cả người triệt để thay đổi hình dáng, người khoác áo cà sa đỏ thẫm, đầu đội Ngũ Phật quan, tay cầm một cây tích trượng màu vàng, hoàn toàn khác biệt áo bào tro bần hàn lúc trước.

"Để ba vị thí chủ đợi lâu." Thiền nhi thi lễ một cái.

"Thiền nhi sư phụ như vậy, thật sự có mấy phần phong phạm Kim Thiền chuyển thế." Lục Hóa Minh đáp lễ lại, cười nói.

"Tiểu tăng mặc dù mặc không quen, nhưng phật châu nói nếu thành Kim Thiền chuyển thế, phải chú trọng ngoại hình trang phục, ta cảm thấy có chút đạo lý, đành phải mặc thành dạng này." Thiền nhi nghiêm trang nói.

"Tục ngữ đều nói phật dựa vào mạ vàng, ngươi không chỉnh đốn lộng lẫy chút, ai chịu tin ngươi. Kim Thiền Tử năm đó cũng có một bộ Cẩm Lan Cà Sa, Cửu Hoàn Tích Trượng do Quan Âm Bồ Tát ban cho, so với một thân ngươi lúc này còn lộng lẫy hơn nhiều." Phật châu nói

"Ba vị thí chủ, Thiền nhi cơ hồ không ra khỏi cửa, lần này đến Trường An, ta để Giả Thích sư đệ đi theo, trên đường xin nhờ chư vị chiếu cố." Hải Thích thiền sư tiến lên nói.

"Trụ trì đại sư yên tâm, chúng ta tất nhiên sẽ bảo vệ Thiền nhi sư phụ bình an." Lục Hóa Minh vỗ ngực bảo đảm.

Y lập tức phất tay tế ra một chiếc phi thuyền, mấy người trèo lên thuyền. Phi thuyền phóng lên tận trời, hóa thành một đạo bạch quang nhanh chóng bay về hướng Trường An thành.

...

Giữa trưa ngày thứ hai.

Trong Trường An thành, một cỗ xe ngựa thản nhiên chạy về hướng Đại Đường quan phủ.

Bên trái trên càng xe ngựa, Lục Hóa Minh đội mũ rộng vành, tay mang roi rễ trúc, cũng không nóng nảy đánh xe, cứ như vậy lái xe chậm rãi đi xuyên qua đường phố.

Trong kiệu sương, Thẩm Lạc cùng Cổ Hóa Linh ngồi đối diện hai bên, một người nhắm mắt dưỡng thần, một người cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.

Chính giữa buồng xe ngồi xếp bằng hai vị tăng nhân, một người là tăng nhân trung niên cao lớn mặt có vẻ mang bệnh, chính là trưởng lão Kim Sơn tự Giả Thích trưởng lão. Mà người kia là tiểu sa di thân mặc tăng bào xanh nhạt, chính là Thiền nhi.

Hai người bọn họ theo Lục Hóa Minh từ phi thuyền trở về Trường An, đáp ứng lời mời đại diện Kim Sơn tự tham gia Thủy Lục Pháp Hội.

Giờ phút này, tay Thiền nhi đang nắm vuốt chuỗi tử mộc phật châu, đầu ngón tay chậm rãi lăn, trong miệng mặc dù ngâm tụng kinh văn, lại có vẻ tâm thần không yên.

"Thiền nhi, tâm định mới có thể thiền định, tâm nếu không định, cho dù tụng kinh, cũng tu hành vô ích." Giả Thích trưởng lão chú ý tới sự khác thường của nó, mở miệng nói.

"Giả Thích trưởng lão, đệ tử ở trong chùa lâu ngày, lại chưa từng tham gia Thủy Lục Pháp Hội, trong lòng khó tránh khỏi có chút sợ hãi, e sợ không thể độ người, cũng không thể độ quỷ." Thiền nhi nghe vậy, dừng tụng kinh, phật châu trong tay cũng chậm rãi buông xuống, nói.

Tuy nói nó là Kim Thiền Tử chuyển thế, thuở nhỏ có thất khiếu linh lung tâm, trên phật pháp một đường có thể vô sự tự thông. Nhưng dù sao tuổi tác còn nhỏ, một mực lại bị "Giang Lưu" áp chế, tâm tính khó tránh khỏi quá nội liễm.

"Ta không độ người, phật pháp tự độ, trong lòng ngươi đã có ngã phật Đại Thừa pháp tàng, sao lại lo lắng không thể độ người độ quỷ?" Giả Thích trưởng lão lộ vẻ hiền lành ý cười, nói.

"Nhưng đệ tử." Thiền nhi nghe thấy lời ấy, đôi mắt sáng lên, dựng thẳng chưởng nói.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa đứng bên ngoài quan phủ.

Một đoàn người đi vào trong phủ nha, Lục Hóa Minh trước một bước mang Cổ Hóa Linh tiến đến gặp mặt Trình Giảo Kim. Thẩm Lạc thì mang theo Thiền nhi cùng Giả Thích thiền sư đi Sùng Huyền đường, bên kia là cơ cấu Đại Đường chuyên ti quản lý tông giáo.

Loại tông môn như Hóa Sinh tự, trên tu hành giới có địa vị siêu phàm, nhưng lại liên quan một vài sự vụ phàm trần nên cũng bị Đại Đường quan phủ giám thị, bất quá lực ước thúc có mạnh có yếu mà thôi.

Sùng Huyền đường ở góc tây bắc Đại Đường quan phủ, lúc trước Thẩm Lạc chưa từng đến, trên đường đi gặp người liền hỏi đường, mới mang theo hai người xuyên qua trùng điệp đình viện hành lang gấp khúc, chạy tới bên này.

So với từng đường khẩu Đại Đường quan phủ là cảnh tượng bận rộn, Sùng Huyền đường bên này an tĩnh hơn nhiều, chỗ ngoài sân nhỏ đường khẩu thậm chí không có quân lính đóng giữ, trước cửa viện chỉ có hai con sư tử đá ngồi chờ ở bên.

Chưa tiến vào đường khẩu, Thẩm Lạc đã nghe một trận thanh âm kích khánh truyền đến, linh hoạt kỳ ảo xa xăm, khiến cho người nghe vui vẻ.

Thiền nhi cùng Giả Thích trưởng lão thì đồng thời chắp tay trước ngực, niệm tụng phật hiệu.

Mấy người bước qua cửa viện tiến vào bên trong, đối diện liền thấy dưới một gốc Bồ Đề Thụ, đang đứng ba tên tăng nhân mang Cẩm Lan Cà Sa, cùng một nam tử trung niên mặc quan phục Đại Đường.

Thấy đám người tiến đến, trung niên quan viên kia dẫn đầu tiến lên đón, ánh mắt đảo qua thân mấy người, ánh mắt rơi vào trên thân Thiền nhi, hướng về phía đám người thi lễ, nói:

"Hai vị này chắc là Giang Lưu thiền sư cùng Giả Thích thiền sư từ Kim Són tự đến?"

"Không sai." Thẩm Lạc nói.

"A Di Đà Phật." Thiền nhi cùng Giả Thích thiền sư vội tụng phật hiệu, đáp lễ lại.

Mấy tên tăng nhân dưới Bồ Đề Thụ nghe bên này nói chuyện, cũng nhao nhao đi tới, thi lễ với ba người Thẩm Lạc.

"Nghe danh Giang Lưu đại sư đã lâu, hôm nay vừa nhìn thấy, quả thật là linh tuệ dị thường, không hổ là đệ tử Phật Tổ Kim Thiền Tử chuyển thế, thân có phật quang, có đại tu hành đại công đức trong người, hạnh nhiên, hạnh nhiên." Trong đó một lão tăng mày trắng cầm đầu, thần sắc có chút kích động nói.

"Thiền sư quá khen rồi, tiểu tăng bất quá là một sa di Kim Sơn tự mà thôi, tu hành ngắn ngày, nào có công đức gì?" Thiền nhi nghe vậy, bên tai lập tức đỏ lên, có chút thẹn thùng nói.

"Vị này là..." Thẩm Lạc hỏi.

"Đây là Bảo Tướng tự kinh kỳ Bảo Thụ thiền sư, hai vị kia cũng là đại đức trong chùa, là Lục Đức thiền sư cùng Lục Trần thiền sư. Lần này Thủy Lục Pháp Hội, do Bảo Thụ thiền sư chủ trì, khoa nghi hội trường cũng do tăng chúng Bảo Tướng tự bố trí, đến lúc đó sẽ cùng cao tăng chùa chiền khác, cùng thi pháp độ bách tính Trường An thành uổng mạng đi Minh Phủ." Quan viên Sùng Huyền đường vội vàng giới thiệu.

"Bái kiến mấy vị thiền sư." Thiền nhi nghe vậy, chắp tay trước ngực, hành lễ.

Thẩm Lạc cùng Giả Thích trưởng lão cũng hành lễ theo.

Đám người nói chuyện một phen, Thẩm Lạc hoàn thành nhiệm vụ hộ tống dẫn đường, nên dự định rời đi.

"Chư vị, tại hạ còn có chút chuyện phải xử lý, không ở đây lâu." Thẩm Lạc lên tiếng chào Thiền nhi, sau đó ôm quyền với đám người.

"Vất vả Thẩm tiên sư một đường hộ tống." Giả Thích trưởng lão dựng thẳng chưởng nói cám ơn.

Thiền nhi thì mỉm cười với hắn, chắp tay trước ngực, cúi đầu thi lễ một cái.
Bình Luận (0)
Comment